Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1659: Bán bộ thần hoàng?
Ss Tần
20/03/2024
Phong tỏa tất cả đường lui!
“Mạc tiền bối, ông có thể ra tay rồi!”
Ánh mắt Mạc Bỉ Đông nhìn sang Diệp Bắc Minh, không biết tại sao ông ta lại có cảm giác nguy hiểm.
Dường như mình mới là con mồi, còn thanh niên trước mặt là một con mãnh hổ!
Cho nên, Mạc Bỉ Đông hồi lâu vẫn không ra tay.
Một lát sau, cuối cùng ông ta hắng giọng phát ra giọng nói khàn khàn: “Tôi không có con cháu đời sau, không có chút hứng thú nào với xương Chí Tôn!”
“Hãy nhớ điều kiện mà cậu hứa với tôi!”
Trương Thiên Vũ gật đầu mạnh: “Xin tiền bối yên tâm, chỉ cần có thể giết được hắn, lấy được tất cả xương Chí Tôn trong cơ thể hắn!”
“Thần hồn của yêu tộc mười vạn năm biến hình mà tôi đã hứa với tiền bối, chắc chắn sẽ dâng lên bằng cả hai tay!”
“Hãy nhớ lời của cậu!”
Mạc Bỉ Đông dẫm chân trên không trung, soạt một tiếng lao vút về phía Diệp Bắc Minh như sao bay!
Phập!
Sóng khí bùng ra, Diệp Bắc Minh bị đánh bay đi tại chỗ, một lúc đập gãy mười mấy cây cổ xưa cao chọc trời!
Cuốn lên khói bụi ngút trời!
Mấy người Lãnh Thanh Thu, Hầu Tử, Thạch Trung Hổ cũng bị sóng khí đánh bay đi, điên cuồng phún ra một ngụm máu tươi!
Chớp mắt mất đi sức chiến đấu!
Thực lực bán bộ thần hoàng, vô cùng khủng bố!
Diệp Bắc Minh ôm lồng ngực, cơn đau dữ dội nóng rát: “Tiểu tháp, đây là sức mạnh của cảnh giới thần hoàng sao? Cho dù chi có bán bộ thần hoàng, vẫn khủng bố như vậy!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười: “Cũng may trong cơ thể cậu có xương Chí Tôn, lực phòng ngự đã đạt đến một trình độ khủng bố!”
“Nếu là người bình thường, sớm đã bị đánh hóa thành sương máu rồi!”
“Xương Chí Tôn? Chẳng qua cũng chỉ vậy mà thôi!”
Mạc Bỉ Đông cười lạnh lùng lắc đầu.
Ông ta còn nghĩ, sẽ có một trận chiến đấu khá gay cấn khó khăn!
Không ngờ người trước mắt lại không chịu nổi một đòn như vậy!
“Ha ha ha, nhóc con, mày thực sự không nên rời khỏi thành thứ bảy mươi hai! Nếu tao là mày, cả đời sẽ trốn trong đó làm con rùa rụt cổ!”
“Mày tự chạy ra ngoài, không phải là tìm cái chết thì là gì?”
Trương Thiên Vũ cười đến hoa chân múa tay, sắp có được xương Chí Tôn rồi, có thể không hưng phấn sao?”
Nghe thấy lời này, sắc mặt ba người Lãnh Thanh Thu, Hầu Tử, Thạch Trung Hổ liền trắng bệch!”
Liền sau đó.
Trong khói bụi ngập trời vang lên một giọng nói bình tĩnh: “Đắc ý quá sớm bể kế hoạch? Mày chắc chắn hôm nay tao sẽ chết chắc hả?”
“Anh Diệp!”
“Chủ nhân!”
Hầu Tử và Thạch Trung Hổ kích động nhìn qua.
Lãnh Thanh Thu tỏ vẻ mặt ngạc nhiên!
“Cái gì?”
Trương Thiên Vũ mau chóng nhìn qua, khói bụi tiêu tan, một bóng người từ trong đi ra.
Chính là Diệp Bắc Minh!
Anh ngoại từ áo chỗ lồng ngực bị rách, lộ ra cơ thịt vô cùng rắn chắc, thì giống như người không có việc gì!
“Làm sao có thể! Mày lại chịu được một đòn của bán bộ thần hoàng mà không sao?”
Trương Thiên Vũ sau một hồi ngạc nhiên, lại hưng phấn hét lớn: “Ha ha ha, tao biết rồi! Xương Chí Tôn, nhất định là xương Chí Tôn!”
“Mạc tiền bối, giết hắn đi, mau giết hắn lấy xương!”
Đôi mắt Mạc Bỉ Đông sầm xuống, lại ra tay lần nữa, xông vút về phía Diệp Bắc Minh như sao băng!
Đúng lúc ông ta sắp đánh bay Diệp Bắc Minh, một giọng nói băng lạnh vang lên: “Còn muốn tấn công? Nằm mơ đi!”
Tay trái chí tôn tấn công ra một quyền!
Một trăm bốn mươi tám chiếc xương Chí Tôn trong cơ thể giống như đã có cảng ứng!
Tất cả sức mạnh ngưng tụ!
Phập!
Một tiếng vang kinh thiên động địa, Mạc Bỉ Đông chỉ cảm thấy một quyền của mình như đấm lên tấm sắt!
Cả cánh tay gập khúc, toàn bộ huyết quản bên trên đều vỡ tung!
Bay ngược trở lại!
Dưới mặt đất lấy chỗ hai người chiến đấu làm trung tâm, một luồng sóng khí như sóng thần ầm ầm nổ tung!
Tất cả cây cối trong bán kính trăm mét đều hóa thành bột vụn, một luồng năng lượng khủng bố vút vào mây xanh, đánh tan tất cả tầng mây!
Cách mấy trăm dặm, rất hiều võ gải đuổi theo đến đều ngẩng đầu!
“Ở hướng đó có người chiến đấu!”
“Đi thôi, chắc chắn có người tìm được Diệp Bắc Minh rồi!”
Rất nhiều võ giả sáng mắt lên, đều đi về phía Diệp Bắc Minh!
Lúc này, Mạc Bỉ Đông nằm dưới đất.
Cánh tay phải không ngừng run lên, huyết quản vỡ tung!
Máu tươi không ngừng chảy ra, vô cùng đáng sợ!
“Mạc tiền bối, ông…”
Trương Thiên Vũ sợ đến chân mềm nhũn!
‘Mẹ kiếp, rốt cuộc là thế nào? Không cảm nhận được trên người tên nhóc này có khí tức của cảnh giới nào, làm sao có thể mạnh như vậy!’
“Mạc tiền bối, ông có thể ra tay rồi!”
Ánh mắt Mạc Bỉ Đông nhìn sang Diệp Bắc Minh, không biết tại sao ông ta lại có cảm giác nguy hiểm.
Dường như mình mới là con mồi, còn thanh niên trước mặt là một con mãnh hổ!
Cho nên, Mạc Bỉ Đông hồi lâu vẫn không ra tay.
Một lát sau, cuối cùng ông ta hắng giọng phát ra giọng nói khàn khàn: “Tôi không có con cháu đời sau, không có chút hứng thú nào với xương Chí Tôn!”
“Hãy nhớ điều kiện mà cậu hứa với tôi!”
Trương Thiên Vũ gật đầu mạnh: “Xin tiền bối yên tâm, chỉ cần có thể giết được hắn, lấy được tất cả xương Chí Tôn trong cơ thể hắn!”
“Thần hồn của yêu tộc mười vạn năm biến hình mà tôi đã hứa với tiền bối, chắc chắn sẽ dâng lên bằng cả hai tay!”
“Hãy nhớ lời của cậu!”
Mạc Bỉ Đông dẫm chân trên không trung, soạt một tiếng lao vút về phía Diệp Bắc Minh như sao bay!
Phập!
Sóng khí bùng ra, Diệp Bắc Minh bị đánh bay đi tại chỗ, một lúc đập gãy mười mấy cây cổ xưa cao chọc trời!
Cuốn lên khói bụi ngút trời!
Mấy người Lãnh Thanh Thu, Hầu Tử, Thạch Trung Hổ cũng bị sóng khí đánh bay đi, điên cuồng phún ra một ngụm máu tươi!
Chớp mắt mất đi sức chiến đấu!
Thực lực bán bộ thần hoàng, vô cùng khủng bố!
Diệp Bắc Minh ôm lồng ngực, cơn đau dữ dội nóng rát: “Tiểu tháp, đây là sức mạnh của cảnh giới thần hoàng sao? Cho dù chi có bán bộ thần hoàng, vẫn khủng bố như vậy!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười: “Cũng may trong cơ thể cậu có xương Chí Tôn, lực phòng ngự đã đạt đến một trình độ khủng bố!”
“Nếu là người bình thường, sớm đã bị đánh hóa thành sương máu rồi!”
“Xương Chí Tôn? Chẳng qua cũng chỉ vậy mà thôi!”
Mạc Bỉ Đông cười lạnh lùng lắc đầu.
Ông ta còn nghĩ, sẽ có một trận chiến đấu khá gay cấn khó khăn!
Không ngờ người trước mắt lại không chịu nổi một đòn như vậy!
“Ha ha ha, nhóc con, mày thực sự không nên rời khỏi thành thứ bảy mươi hai! Nếu tao là mày, cả đời sẽ trốn trong đó làm con rùa rụt cổ!”
“Mày tự chạy ra ngoài, không phải là tìm cái chết thì là gì?”
Trương Thiên Vũ cười đến hoa chân múa tay, sắp có được xương Chí Tôn rồi, có thể không hưng phấn sao?”
Nghe thấy lời này, sắc mặt ba người Lãnh Thanh Thu, Hầu Tử, Thạch Trung Hổ liền trắng bệch!”
Liền sau đó.
Trong khói bụi ngập trời vang lên một giọng nói bình tĩnh: “Đắc ý quá sớm bể kế hoạch? Mày chắc chắn hôm nay tao sẽ chết chắc hả?”
“Anh Diệp!”
“Chủ nhân!”
Hầu Tử và Thạch Trung Hổ kích động nhìn qua.
Lãnh Thanh Thu tỏ vẻ mặt ngạc nhiên!
“Cái gì?”
Trương Thiên Vũ mau chóng nhìn qua, khói bụi tiêu tan, một bóng người từ trong đi ra.
Chính là Diệp Bắc Minh!
Anh ngoại từ áo chỗ lồng ngực bị rách, lộ ra cơ thịt vô cùng rắn chắc, thì giống như người không có việc gì!
“Làm sao có thể! Mày lại chịu được một đòn của bán bộ thần hoàng mà không sao?”
Trương Thiên Vũ sau một hồi ngạc nhiên, lại hưng phấn hét lớn: “Ha ha ha, tao biết rồi! Xương Chí Tôn, nhất định là xương Chí Tôn!”
“Mạc tiền bối, giết hắn đi, mau giết hắn lấy xương!”
Đôi mắt Mạc Bỉ Đông sầm xuống, lại ra tay lần nữa, xông vút về phía Diệp Bắc Minh như sao băng!
Đúng lúc ông ta sắp đánh bay Diệp Bắc Minh, một giọng nói băng lạnh vang lên: “Còn muốn tấn công? Nằm mơ đi!”
Tay trái chí tôn tấn công ra một quyền!
Một trăm bốn mươi tám chiếc xương Chí Tôn trong cơ thể giống như đã có cảng ứng!
Tất cả sức mạnh ngưng tụ!
Phập!
Một tiếng vang kinh thiên động địa, Mạc Bỉ Đông chỉ cảm thấy một quyền của mình như đấm lên tấm sắt!
Cả cánh tay gập khúc, toàn bộ huyết quản bên trên đều vỡ tung!
Bay ngược trở lại!
Dưới mặt đất lấy chỗ hai người chiến đấu làm trung tâm, một luồng sóng khí như sóng thần ầm ầm nổ tung!
Tất cả cây cối trong bán kính trăm mét đều hóa thành bột vụn, một luồng năng lượng khủng bố vút vào mây xanh, đánh tan tất cả tầng mây!
Cách mấy trăm dặm, rất hiều võ gải đuổi theo đến đều ngẩng đầu!
“Ở hướng đó có người chiến đấu!”
“Đi thôi, chắc chắn có người tìm được Diệp Bắc Minh rồi!”
Rất nhiều võ giả sáng mắt lên, đều đi về phía Diệp Bắc Minh!
Lúc này, Mạc Bỉ Đông nằm dưới đất.
Cánh tay phải không ngừng run lên, huyết quản vỡ tung!
Máu tươi không ngừng chảy ra, vô cùng đáng sợ!
“Mạc tiền bối, ông…”
Trương Thiên Vũ sợ đến chân mềm nhũn!
‘Mẹ kiếp, rốt cuộc là thế nào? Không cảm nhận được trên người tên nhóc này có khí tức của cảnh giới nào, làm sao có thể mạnh như vậy!’
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.