Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1660: Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục hiển uy!

Ss Tần

20/03/2024

Trong lòng Mạc Bỉ Đông điên cuồng gào thét.

Cùng lúc đó, Diệp Bắc Minh cười thú vị: “Bán bộ Thần Hoàng? Cũng chỉ vậy thôi!”

Khuôn mặt già của Mạc Bỉ Đông đỏ bừng, cảm giác giống như bị tát một cái, đau rát!

“Nhóc con, ở trước mặt một thần hoàng, tốt nhất mày nên giữ khiêm tốn, nếu không mày sẽ chết rất khó coi!”

Mạc Bỉ Đông lạnh lùng uy hiếp.

Đồng thời, nhanh chóng trị thương!

Diệp Bắc Minh cười lắc đầu: “Thần hoàng? Rõ ràng là ba lần tăng cấp đều thất bại, ông làm sao dám cho rằng mình là thần hoàng?”

“Vãi!”

Mạc Bỉ Đông giống như bơm khí ga, suýt nữa tức đến nổ tung!

Giơ tay đập xuống mặt đất, cơ thể bay lên không trung, một chân dẫm không khí!

“Soạt” một tiếng xông đến giống như hỏa tiễn, trong tay có thêm một thanh loan đao hình bán nguyệt!

Không hề lưu tình chém về phía đỉnh đầu của Diệp Bắc Minh!

“Mày chết đi cho tao!”

Lúc này, trong đầu vang lên một giọng nói: “Cậu nhóc, tốc chiến tốc thắng! Một tốp võ giả khác, ít nhất có ba người cảnh giới thần hoàng đều đang đi về phía bên này!”

Sắc mặt Diệp Bắc Minh sầm xuống.

Lòng bàn tay có thêm một thanh trường kiếm màu đen khắc hình rồng nổi!

Mạc Bỉ Đông chỉ lướt nhìn một cái, loan đao trong tay vẫn chém xuống vô tình!

“Choang” một tiếng vang lên!

Loan đao lập tức nổ tung!

Đồng tử của Mạc Bỉ Đông co lại: “Vũ khí của tao là thần khí đỉnh cấp, làm sao có thể vừa đập đã vỡ, mày…”

Vừa ngẩng đầu, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém về phía đỉnh đầu của ông ta!

Mạc Bỉ Đông vội vàng ra tay ngăn cản, nhưng lại không kịp!



Ông chỉ có thể dùng cánh tay tóm về phía kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, bị chém mất một cánh tay cũng còn tốt hơn bị chém mất đầu chứ?

Đúng lúc bàn tay ông ta tóm chặt kiếm Càn Khôn Trấn Ngục: “A…!”

Mạc Bỉ Đông phát ra tiếng kêu thảm xé tim xé phổi: “Sức mạnh của tôi… không…”

Gần như trong chớp mắt!

Cả người Mạc Bỉ Đông khô quắt lại với tốc độ cực nhanh!

Bốp!

Một cái xác khô rơi xuống đất, giống như đã chết mấy chục năm!

Hiện trường cực kỳ yên tĩnh!

“Mày… mày đã hút cạn tinh khí sinh mệnh của ông ta? Rốt cuộc mày là người hay quỷ?”

Trương Thiên Vũ sợ hãi lùi lại, tay chần đều đang run rẩy!

Diệp Bắc Minh tay cầm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, chậm rãi đi đến giống như tử thần: “Cậu Trường đừng sợ, chóng mặt là bình thường, mấy giây là xong!”

“Đừng… đừng! Ngăn hắn lại, tất cả ngăn hắn lại cho tôi!”, Trương Thiên Vũ kêu gào điên cuồng như phát điên.

Mạc Bỉ Đông đã chết!

Hoàn toàn đánh sập lòng tin của Trương Thiên Vũ!

Soạt! Soạt! Soạt!

Bảy bóng hình nhanh chóng lướt đến, cùng ra tay!

Trương Thiên Vũ thấy vậy liền quay người định bỏ chạy!

“A…”

Phía sau vang lên tiếng kêu thảm thiết dồn dập, Trương Thiên Vũ không nhịn được quay đầu nhìn!

Sợ đến trái tim suýt nổ tung, bảy người cảnh giới thần tôn lại không ngăn được một đường kiếm quỷ dị đó, đã hóa thành bảy cái xác khô!

Diệp Bắc Minh sớm đã biến mất!

“Hắn ta đâu?”



Trong lúc Trương Thiên Vũ nghi hoặc, đồng thời cảm thấy phía trước có khí tức băng lạnh ập đến.

Run rẩy quay đầu, trước mắt chính là khuôn mặt như tử thần của Diệp Bắc Minh!

“Cậu Diệp, đừng…”, Trương Thiên Vũ sợ hãi quỳ dưới đất.

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trực tiếp đâm xuyên lồng ngực của hắn!

Liền sau đó, Trương Thiên Vũ hoàn toàn hóa thành xác khô!

“Cảm ơn chủ nahan, sức mạnh trong cơ thể của mấy kẻ này khá được, mấy ngày tiếp theo tôi không cần ngủ say rồi!”, giọng một cô gái vang lên.

Diệp Bắc Minh cười, cất kiếm Càn Khôn Trấn Ngục đi.

Về đến trước mặt ba người Hầu Tử, Lãnh Thanh Thu, Thạch Trung Hổ, sau khi trị thương cho họ.

“Nơi này không thể ở lại lâu, chúng ta rời khỏi đây trước rồi tính!”

Mấy người Diệp Bắc Minh vừa đi khỏi, một đám võ giả đến muộn.

Nhìn hiện trường đổ nát, đám người cau mày: “Đã kết thúc rồi ư?”

“Báo, phát hiện chín cái xác khô!”

“Đi, mau đi xem!”

Chín cái xác khô, xếp hàng thẳng tắp.

Các võ giả có mặt đều cau mày!

Một người đàn ông trung niên khuôn mặt chữ điền, không giận mà uy nghiêm lên tiếng: “Kỷ huynh, ông thấy thế nào?”

Kỷ huynh chắp hai tay sau lưng, cất giọng trầm trọng: “Nhìn những xác khô này, hình như đã chết mấy chục năm rồi!”

“Nhưng dấu vết chiến đấu gần đây hoàn toàn mới, chắc chắn không quá nửa canh giờ!”

“Chẳng lẽ có người điều khiển những xác khô này chiến đấu?”

Đột nhiên, một thanh niên trong đám đông ôm chặt miệng: “Công tử…”

Soạt!

Mọi người đều quay đầu, ánh mắt nhìn lên người thanh niên!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook