Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1864: Bảo bối
Ss Tần
03/05/2024
Tuy Tiêu Phi Yên trở thành tù nhân, nhưng dù sao cũng là Thần Hậu, nên không bị nhốt vào thiên lao.
Mà phong ấn tu vi, nhốt trong tẩm cung của bà ta!
Tù Sư đẩy mở cửa tấm cung một cách thô bạo, Tiêu Phi Yên trong tẩm cung lập tức đứng lên: “Tù Sư, ông đến đây làm gì? Tôi ra lệnh cho ông lập tức thả bản hậu ra!”
“Nếu không đợi Thần Quân quay về, Tù tộc các ông chắc chắn sẽ chết không có chỗ chôn!”
Tù Sư cười đầy ý sâu xa: “Vậy sao? Tôi cũng rất muốn gặp Lục Thiên Thần!”
“Chỉ là không biết chốc nữa khi bản vương sủng hạnh Thần Hậu, Lục Thiên Thần liệu có xuất hiện không đây?”
Vẻ mặt Tiêu Phi Yên biến sắc: “Ông muốn làm gì?”
Tù Sư giơ tay tóm lên hư không, một luồng sức mạnh trói buộc Tiêu Phi Yên, tay chân không thể nhúc nhích!
“Mọi người đều nói Lục Linh Nhi là đệ nhất mỹ nữ của đại lục Hỗn Độn, ai mà không biết mẫu thân của cô ta Tiêu Phi Yên còn quyến rũ hơn!”
Tù Sư búng ngón tay!
Xoẹt! Tiếng vải bị xé rách vang lên!
Áo dài cung trang của Tiêu Phi Yên lập tức hóa thành mảnh vụn, lộ ra lớp áo cuối cùng!
“Ông dám làm vậy với tôi?”
Toàn thân Tiêu Phi Yên run lên!
Ánh mắt của Tù Sư sáng lên: “Mẫu thân của đệ nhất mỹ nữ đại lục Hỗn Độn, quả nhiên bất phàm!”
“Người phụ nữ mà Lục Thiên Thần phải lòng, hôm nay Tù Sư tôi cũng phải hưởng thụ!
Vừa dứt lời.
Tù Sư mau chóng đi đến trước người Tiêu Phi Yên!
“Bà nói xem, tôi lột chỗ nào trước đây?”
“Ông dám!”, Tiêu Phi Yên nghiến răng nghiến lợi.
“Ha ha ha? Bản Vương không dám?”, Tù Sư ngửa cổ lên trời cười lớn.
Năm ngón tay tóm về phía Tiêu Phi Yên!
Một luồng sức mạnh chuẩn xác cuốn đến!
Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!
Ba âm thanh vải rách lần lượt vang lên, dồ lót trên người Tiêu Phi Yên đều rách vụn, ngoại trừ hai đồ phòng tuyến cuối cùng!
Mọi thứ thường ngày ẩn dưới lớp cung trang uy nghiêm, gần như đều lộ ra trước mặt Tù Sư!
“Vãi… đẹp!”, đồng tử của Tù Sư co lại: “Chỉ là không biết Thần Hậu so với các phụ nữ khác, rốt cuộc có điểm nào khác nhau?”
Tiêu Phi Yên tức đến tái xanh mặt, sau đó lại biến thành trắng bệch!
Chẳng lẽ mình thực sự phải thất thân cho Tù Sư?
Nghĩ đến đây.
Một hàng lệ không nhịn được trào ra, nói với giọng gần như cầu xin: “Tù Sư… tôi xin ông đấy, ông muốn giết tôi, hành hạ tôi thế nào cũng được…”
“Cầu xin ông, đừng động vào tôi…”
Thần Hậu Thần Quốc Hỗn Độn lại đang vẫy đuôi cầu xin?
“Ha ha ha!”
Máu trong người Tù Sư sôi sục, không nhịn được cười điên cuồng: “Nếu những người khác của đại lục Hỗn Độn biết Thần Hậu cầu xin tôi như vậy, thì sẽ tỏ vẻ thế nào đây?”
Nói xong!
Đưa ra cánh tay thô to tóm về phía Tiêu Phi Yên!
Hình thành sự đối lập mới mẻ với làn da trắng ngần không tì vết của bà ta, khi sắp giật vải che cuối cùng xuống!
Thịch! Thịch! Thịch!
Đột nhiên.
Tiếng gõ cửa vang lên!
Tù Sư bực mình quay đầu: “Không phải Bản vương đã nói, không có lệnh của bản vương, không ai được làm phiền hả?”
Một tiếng quát lớn: “Cút!”
Quay đầu, đang định tiếp tục việc chưa hoàn thành!
Thịch! Thịch! Thịch!
Tiếng gõ cửa lại vang lên!
Tù Sư vô cùng bực mình: “Vãi! Các người coi lời của bản vương như gió thổi qua tai hả?”
“Tôi thấy mấy tên phế vật các người đang muốn chết mà!”
Quay người, bước đến cửa lớn tẩm cung!
Khoảnh khắc mở cửa!
Một bóng hình đứng ở đó, ánh mắt trống rỗng, nhìn chằm chằm Tù Sư!
“Tông chủ Võ Cực Tông? Ông đến đây làm gì?”, Tù Sư cau mày.
Liền sau đó.
Cổ của tông chủ Võ Cực Tông nghẹo sang một bên, cái đầu lai bộp bộp một tiếng rơi xuống đất!
“Ông!”
Tù Sư sợ giật mình.
Lúc này, phía sau vang lên giọng kinh ngạc của Tiêu Phi Yên: “Sao cậu lại ở đây? A… đừng nhìn chỗ đó…”
Tù Sư mau chóng quay đầu, vừa hay nhìn thấy Diệp Bắc Minh lấy ra một bộ quần áo từ chiếc nhẫn trữ vật ném cho Tiêu Phi Yên: “Mặc vào trước đi rồi tính!”
“Dạ Thần, là mày?”
Tù Sư ngẩn người.
Sau đó, trên khuôn mặt già hiện lên nụ cười kích động: “Mày lại ra khỏi tổ địa Hoa tộc? Nói mau, trong tổ địa Hoa tộc rốt cuộc có thứ gì?”
Bóng người của Tù Sư gần như lao đến cùng lúc với giọng nói!
Một cánh tay lớn nghiền áp về phía bả vai Diệp Bắc Minh!
“Nhóc con, quỳ xuống trả lời cho lão phu!”
“Ha ha”.
Đôi mắt của Diệp Bắc Minh lóe lên tia băng lạnh khát máu, kiếm Thiên Ma xuất hiện trong tay chém ra một đường!
Vừa hay chạm vào bàn tay của Tù Sư nghiền áp xuống!
Rắc một tiếng giòn tan!
Cả bàn tay của Tù Sư lập tức máu thịt lẫn lộn một mảng, ba đầu ngón tay nổ tung: “Mày! Thực lực của mày tiến bộ rồi ư? Chuyện này là thế nào?”
Tù Sư vừa kinh ngạc vừa tức giận!
Mau chóng lùi lại!
Trong con mắt lộ ra vẻ vui mừng điên cuồng giống như Ngô Thao và tông chủ Võ Cực Tông: “Bản vương biết rồi, chắc chắn là đồ của Hoa tộc để lại!”
“Rốt cuộc mày có được cái gì? Còn chưa đế nửa ngày, lại có thể đối kháng với bản vương?”
Diệp Bắc Minh chẳng thèm phí lời!
Tay cầm kiếm Thiên Ma bước lên trước, lại chủ động tấn công!
Mà phong ấn tu vi, nhốt trong tẩm cung của bà ta!
Tù Sư đẩy mở cửa tấm cung một cách thô bạo, Tiêu Phi Yên trong tẩm cung lập tức đứng lên: “Tù Sư, ông đến đây làm gì? Tôi ra lệnh cho ông lập tức thả bản hậu ra!”
“Nếu không đợi Thần Quân quay về, Tù tộc các ông chắc chắn sẽ chết không có chỗ chôn!”
Tù Sư cười đầy ý sâu xa: “Vậy sao? Tôi cũng rất muốn gặp Lục Thiên Thần!”
“Chỉ là không biết chốc nữa khi bản vương sủng hạnh Thần Hậu, Lục Thiên Thần liệu có xuất hiện không đây?”
Vẻ mặt Tiêu Phi Yên biến sắc: “Ông muốn làm gì?”
Tù Sư giơ tay tóm lên hư không, một luồng sức mạnh trói buộc Tiêu Phi Yên, tay chân không thể nhúc nhích!
“Mọi người đều nói Lục Linh Nhi là đệ nhất mỹ nữ của đại lục Hỗn Độn, ai mà không biết mẫu thân của cô ta Tiêu Phi Yên còn quyến rũ hơn!”
Tù Sư búng ngón tay!
Xoẹt! Tiếng vải bị xé rách vang lên!
Áo dài cung trang của Tiêu Phi Yên lập tức hóa thành mảnh vụn, lộ ra lớp áo cuối cùng!
“Ông dám làm vậy với tôi?”
Toàn thân Tiêu Phi Yên run lên!
Ánh mắt của Tù Sư sáng lên: “Mẫu thân của đệ nhất mỹ nữ đại lục Hỗn Độn, quả nhiên bất phàm!”
“Người phụ nữ mà Lục Thiên Thần phải lòng, hôm nay Tù Sư tôi cũng phải hưởng thụ!
Vừa dứt lời.
Tù Sư mau chóng đi đến trước người Tiêu Phi Yên!
“Bà nói xem, tôi lột chỗ nào trước đây?”
“Ông dám!”, Tiêu Phi Yên nghiến răng nghiến lợi.
“Ha ha ha? Bản Vương không dám?”, Tù Sư ngửa cổ lên trời cười lớn.
Năm ngón tay tóm về phía Tiêu Phi Yên!
Một luồng sức mạnh chuẩn xác cuốn đến!
Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!
Ba âm thanh vải rách lần lượt vang lên, dồ lót trên người Tiêu Phi Yên đều rách vụn, ngoại trừ hai đồ phòng tuyến cuối cùng!
Mọi thứ thường ngày ẩn dưới lớp cung trang uy nghiêm, gần như đều lộ ra trước mặt Tù Sư!
“Vãi… đẹp!”, đồng tử của Tù Sư co lại: “Chỉ là không biết Thần Hậu so với các phụ nữ khác, rốt cuộc có điểm nào khác nhau?”
Tiêu Phi Yên tức đến tái xanh mặt, sau đó lại biến thành trắng bệch!
Chẳng lẽ mình thực sự phải thất thân cho Tù Sư?
Nghĩ đến đây.
Một hàng lệ không nhịn được trào ra, nói với giọng gần như cầu xin: “Tù Sư… tôi xin ông đấy, ông muốn giết tôi, hành hạ tôi thế nào cũng được…”
“Cầu xin ông, đừng động vào tôi…”
Thần Hậu Thần Quốc Hỗn Độn lại đang vẫy đuôi cầu xin?
“Ha ha ha!”
Máu trong người Tù Sư sôi sục, không nhịn được cười điên cuồng: “Nếu những người khác của đại lục Hỗn Độn biết Thần Hậu cầu xin tôi như vậy, thì sẽ tỏ vẻ thế nào đây?”
Nói xong!
Đưa ra cánh tay thô to tóm về phía Tiêu Phi Yên!
Hình thành sự đối lập mới mẻ với làn da trắng ngần không tì vết của bà ta, khi sắp giật vải che cuối cùng xuống!
Thịch! Thịch! Thịch!
Đột nhiên.
Tiếng gõ cửa vang lên!
Tù Sư bực mình quay đầu: “Không phải Bản vương đã nói, không có lệnh của bản vương, không ai được làm phiền hả?”
Một tiếng quát lớn: “Cút!”
Quay đầu, đang định tiếp tục việc chưa hoàn thành!
Thịch! Thịch! Thịch!
Tiếng gõ cửa lại vang lên!
Tù Sư vô cùng bực mình: “Vãi! Các người coi lời của bản vương như gió thổi qua tai hả?”
“Tôi thấy mấy tên phế vật các người đang muốn chết mà!”
Quay người, bước đến cửa lớn tẩm cung!
Khoảnh khắc mở cửa!
Một bóng hình đứng ở đó, ánh mắt trống rỗng, nhìn chằm chằm Tù Sư!
“Tông chủ Võ Cực Tông? Ông đến đây làm gì?”, Tù Sư cau mày.
Liền sau đó.
Cổ của tông chủ Võ Cực Tông nghẹo sang một bên, cái đầu lai bộp bộp một tiếng rơi xuống đất!
“Ông!”
Tù Sư sợ giật mình.
Lúc này, phía sau vang lên giọng kinh ngạc của Tiêu Phi Yên: “Sao cậu lại ở đây? A… đừng nhìn chỗ đó…”
Tù Sư mau chóng quay đầu, vừa hay nhìn thấy Diệp Bắc Minh lấy ra một bộ quần áo từ chiếc nhẫn trữ vật ném cho Tiêu Phi Yên: “Mặc vào trước đi rồi tính!”
“Dạ Thần, là mày?”
Tù Sư ngẩn người.
Sau đó, trên khuôn mặt già hiện lên nụ cười kích động: “Mày lại ra khỏi tổ địa Hoa tộc? Nói mau, trong tổ địa Hoa tộc rốt cuộc có thứ gì?”
Bóng người của Tù Sư gần như lao đến cùng lúc với giọng nói!
Một cánh tay lớn nghiền áp về phía bả vai Diệp Bắc Minh!
“Nhóc con, quỳ xuống trả lời cho lão phu!”
“Ha ha”.
Đôi mắt của Diệp Bắc Minh lóe lên tia băng lạnh khát máu, kiếm Thiên Ma xuất hiện trong tay chém ra một đường!
Vừa hay chạm vào bàn tay của Tù Sư nghiền áp xuống!
Rắc một tiếng giòn tan!
Cả bàn tay của Tù Sư lập tức máu thịt lẫn lộn một mảng, ba đầu ngón tay nổ tung: “Mày! Thực lực của mày tiến bộ rồi ư? Chuyện này là thế nào?”
Tù Sư vừa kinh ngạc vừa tức giận!
Mau chóng lùi lại!
Trong con mắt lộ ra vẻ vui mừng điên cuồng giống như Ngô Thao và tông chủ Võ Cực Tông: “Bản vương biết rồi, chắc chắn là đồ của Hoa tộc để lại!”
“Rốt cuộc mày có được cái gì? Còn chưa đế nửa ngày, lại có thể đối kháng với bản vương?”
Diệp Bắc Minh chẳng thèm phí lời!
Tay cầm kiếm Thiên Ma bước lên trước, lại chủ động tấn công!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.