Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1863: Biết nhiều làm gì

Ss Tần

03/05/2024

Diệp Bắc Minh giật khóe miệng.

Theo ý của các sư phụ, tư chất tốt quá cũng là lỗi của anh?

Vua tàn sát chuyển giọng: “Được rồi, cậu nhóc, nơi này không thể ở lại lâu, con nên đi rồi”.

Diệp Bắc Minh nhếch miệng cười: “Sư phụ, nơi này có nhiều dược liệu như vậy!”

“Còn có sức mạnh của long mạch hỗ trợ, con ở đây nâng cao hai cảnh giới lớn chẳng phải là hoàn hảo sao?”

Thần hồn của cha đỡ đầu lắc đầu: “Con đơi được, mấy sư tỷ của con có thể đợi được không?”

Nghe nhắc đến mấy sư tỷ, Diệp Bắc Minh thu lại nụ cười: “Sư phụ, xin hãy nói rõ!”

Thần hồn của cha đỡ đầu giơ tay điểm một cái.

Một đường hào quang chui vào giữa đôi lông mày của Diệp Bắc Minh.

“Đi tìm mấy tông môn này, các sư tỷ của con sẽ phối hợp hành động với con!”

Mấy cái tên địa danh xuất hiện ở sâu trong đầu của Diệp Bắc Minh!

“Vậy họ thì sao?”

Diệp Bắc Minh lướt nhìn Nghê Hoàng vàLục Linh Nhi.

“Để họ ở lại, ở lại đây mới là an toàn nhất với họ!”

“Được”.

Diệp Bắc Minh không nói nhiều, cao từ với trăm vị sư phụ, quay người bước một bước lên tế đàn!

“Dạ Thần… Dạ công tử, đợi đã!”

Lục Linh Nhi nhìn thấy Diệp Bắc Minh định đi, mau chóng chạy theo.

Bàn tay nhỏ trắng ngần bám lấy cánh tay của Diệp Bắc Minh: “Dạ công tử, nếu có thể, xin anh cứu mẫu hậu của tôi!”

Diệp Bắc Minh cau mày!

Nhìn thấy Diệp Bắc Minh do dự, Lục Linh Nhi liền quỳ xuống đất!

Vẻ mặt cầu xin: “Dạ công tử, tôi cầu xin anh đấy, chỉ cần anh đồng ý, bây giờ tôi chết cũng được!”

Nói xong, lấy ra một con dao găm rạch về phía cổ của mình!

“Thôi được!”



Diệp Bắc Minh tóm lấy con dao của Lục Linh Nhi: “Tôi sẽ cố hết sức, nhưng tôi không bảo đảm chắc chắn có thể cứu được Tiêu Phi Yên!”

“Cảm ơn, cảm ơn Dạ công tử!”

Lục Linh Nhi cảm kích rơi nước mắt.

Diệp Bắc Minh không do dự, lấy ra ba tấm Hắc Long Lệnh, nhỏ máu tươi lên tế đàn!

Bước một bước vào cánh cửa không gian!

“Tên nhóc đó đi rồi, khoảng thời gian tiếp theo sợ rằng chúng ta sẽ rất nhàm chán!”

Một giọng nói coi thường tất cả vang lên: “Hay là, cho tên nhóc đó có thêm hai sư muội?”

“Ấy? Ý kiến hay!”

Các sư phụ khác cùng tán thành.



Bên ngoài, Ngô Thao và tông chủ Võ Cực Tông đầy bực bội canh gác trên tế đàn.

“Đáng ghét! Vừa nãy tên súc sih đó lại mở tổ địa Hoa tộc thật, chúng ta cũng không phản ứng lại!”, Ngô Thao hận thù nói.

Tông chủ Võ Cực Tông sầm mặt: “Lần sau nếu hắn dám ra nữa, bản tông chủ nhất định lột sống hắn!”

Đột nhiên.

Vù!

Một cánh cửa không gian mở ra!

Ngô Thao và tông chủ Võ Cực Tông ngẩn người, quay sang nhìn nhau một cái: “Lại mở rồi?”

“Đáng chết!”

“Vãi!”

Hai người lập tức phản ứng lại, cực kỳ tức giận giết về phía Diệp Bắc Minh: “Súc sinh, mày nghĩ đùa giỡn bọn bao vui lắm hả?”

Lần này Diệp Bắc Minh không rút chạy.

Mà chủ động bước ra một bước, bật nhảy bay lên như lò xo.

Phập! Phập!



Hai chân như thiên thạch, đập lên lồng ngực của Ngô Thao và tông chủ Võ Cực Tông!

Giày Warrior lập tức nhuốm máu đỏ tươi!

Hai người lập tức bay đi, kinh hãi nhìn Diệp Bắc Minh!

“Mày… thực lực của mày sao đột nhiên mạnh hơn nhiều như vậy?”

“Tao biết rồi, chắc chắn là mày có được bảo bối của Hoa tộc, nhóc con, biết điều thì mau giao bảo vật của Hoa tộc ra đây!”, hai người lập tức phản ứng lại, hằm hằm uy hiếp.

Diệp Bắc Minh cười: “Các người còn không biết hoàn cảnh của mình phải không?”

Bước ra một bước, một luồng sóng khí vô hình nổ tung!

Rắc!

Thậm chí Ngô Thao còn không nhìn rõ Diệp Bắc Minh ra tay thế nào, thì cái cổ đã méo nó kỳ lạ!

Cái đầu xoay ba trăm sáu mươi độ, con người lồi ra, nhìn chằm chằm tông chủ Võ Cực Tông bên cạnh!

Phập!

Một tiếng vang lớn!

Đầu của Ngô Thao nổ tung, cơ thể đổ xuống!

“Ngô đại trưởng lão!”

Tông chủ Võ Cực Tông vô cùng kinh sợ, họ đều là cảnh giới Thiên Quân!

Tuy chỉ là sơ kỳ, không cùng một đẳng cấp với Tù Sư cảnh giới Thiên Quân đỉnh phong, cũng chắc chắn không thể nào bị người khác dễ dàng bẻ gãy cổ đầu nổ tung mà chết như vậy!

“Rốt cuộc mày đã có được gì trong tổ địa Hoa tộc? Chẳng lẽ là truyền thừa của Hoa Vương Diệp Quân Lâm?”

Tông chủ Võ Cực Tông vừa lùi lại, vừa kinh sợ hỏi.

Diệp Bắc Minh cười đuổi theo: “Một người chết còn cần biết nhiều thế làm gì!”



Cùng lúc đó, Tù Sư đi đến ngoài tẩm cung của Tiêu Phi Yên.

“Không có lệnh của bản vương, không ai được vào!”

Tù Sư ra lệnh cho mấy ông lão canh gác lối vào tẩm cung!

“Rõ!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook