Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1605: Bảy sư tỷ
Ss Tần
10/03/2024
Sau đó, òa khóc lớn: “Hu hu hu, không nghĩ sẽ được gặp lại anh ở đây, sao anh cũng chết vậy?”
“Sao anh có thể chết chứ!”
“Con gái của chúng ta phải làm thế nào đây?”
“Hu hu hu…”
Cô ta nghĩ mình đã chết, gặp được Diệp Bắc Minh ở địa phủ!
Diệp Bắc Minh cay sống mũi: “Đông Phương Xá Nguyệt, tôi chưa chết, cô cũng chưa chết!”
“Tôi chưa chết?”
Đông Phương Xá Nguyệt ngẩn người, nhìn xung quanh.
Quả nhiên, cô ta vẫn ở khu ổ chuột của thành Vạn Tượng.
Lập tức phản ứng lại, tóm lấy tay của Diệp Bắc Minh: “Bắc Minh, cứu… cứu Nặc Nhi! Mau đi cứu Nặc Nhi!”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Bây giờ tôi đưa cô đi ngay!”
“Yên tâm, chỉ cần có tôi ở đây, tất cả sẽ không sao!”
Một câu nói này khiến Đông Phương Xá Nguyệt không ngừng rơi nước mắt, cô ta gật đầu mạnh.
Diệp Bắc Minh không nhiều lời.
Cõng Đông Phương Xá Nguyệt lên, đi ra ngoài phòng.
Tiếng bước chân vang lên, ba ông lão đi đến với sắc mặt lạnh lùng: “Chính cậu đã phớt lờ lệnh cấm bay trên không của thành Vạn Tượng, hơn nữa còn giết mười mấy hộ vệ tuần tra phải không?”
“Cậu là ai? Lệnh bài thân phận ở đâu?”
Phía sau ba ông lão là hàng chục hộ vệ mặc chiến giáp!
Người nào cũng từ cảnh giới chân thần trở lên!
Lúc nhìn thấy đám người này, Diệp Bắc Minh cảm thấy Đông Phương Xá Nguyệt bỗng ôm chặt anh theo bản năng.
Tim đập nhanh hơn mấy phần!
Diệp Bắc Minh lạnh giọng nói: “Tôi không có lệnh bài thân phận, cũng không có thời gian lãng phí với các người!”
“Tránh ra!”
Trực tiếp đi ra ngoài.
Một ông lão ba mắt tiến lên một bước chặn Diệp Bắc Minh: “Không có lệnh bài thân phận? Nói như vậy cậu là kẻ lén vượt biên vừa vào thần giới!”
“Vừa vào thần giới đã dám giết hộ vệ tuần tra bừa bãi, còn dám ăn nói với chúng tôi như vậy!”
“Cậu thanh niên, bây giờ cậu chỉ có hai lựa chọn!”
“Thứ nhất, theo chúng tôi về, chúng tôi sẽ cho cậu một kết quả xử lý công bằng!”
“Thứ hai, chết!”
Diệp Bắc Minh chẳng thèm đáp lời, định trực tiếp rời đi!
Ông lão ba mắt nổi giận, bàn tay khô khốc trực tiếp tóm về phía cổ của Diệp Bắc Minh: “Nhóc con, cậu đã muốn chết thì lão phu cho cậu toại nguyện!”
Phập!
Đúng lúc ông ta sắp chạm vào Diệp Bắc Minh, một chưởng ập đến!
Cả người ông lão ba mắt bay đi, hóa thành một làn sương máu trong không trung!
Cảnh này khiến những người còn lại sợ phải lùi lại!
Người nào cũng mở to con mắt, nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh như nhìn thấy ma!
Diệp Bắc Minh chẳng thèm để ý đến phản ứng của đám người, cõng Đông Phương Xá Nguyệt đi lướt qua!
“Mau đuổi theo!”
Một ông lão quát nói.
Ông lão bên cạnh lắc đầu: “Còn đuổi cái gì? Cậu ta là kẻ vượt biên cao cấp, chúng ta không thể ngăn được!”
“Thành chủ không có ở trong thành, bây giờ tất cả mọi việc trong thành do công tử quản lý!”
“Lập tức thông báo cho công tử…”
…
Lầu Vạn Hoa, nơi phong hoa tuyết nguyệt lớn nhất thành Vạn Tượng.
Trên sân khấu của trung tâm đại điện, mấy cô gái tuyệt sắc đang nhảy múa!
Dưới sân khấu, một thanh niên áo tím không thể rời mắt.
Nếu Diệp Bắc Minh có ở đây, chắc chắn sẽ phát hiện bảy cô gái đang múa trên sân khấu chính là bảy vị sư tỷ của anh!
Hoàng hậu Hồng Đào, Liễu Như Khanh, Đạm Đài Yêu Yêu, Khương Tử Cơ, Chu Lạc Ly, Tiểu Độc Tiên,Thiên Nhận Băng!
“Công tử Độc Cô, bảy cô gái này là bảy hoa khôi hàng đầu của lầu Vạn Hoa!”
Mtoj người cùng tuổi với thanh niên áo tím cười nói: “Nếu không phải hôm nay công tử Độc Cô đến thành Vạn Tượng làm khách, những người khác cũng không có cơ hội nhìn thấy bảy cô gái này cũng xuất hiện!”
Độc Cô Vấn Thiên gật đầu: “Rất tốt! Người nào cũng tuyệt sắc!”
Tuy giả bộ điềm tĩnh.
Nhưng vẻ rực lửa không thể che giấu sâu trong đôi mắt đã bán đứng hắn.
“Nếu công tử Độc Cô thích, tôi sẽ làm chủ tặng bảy cô gái này cho anh”, Tiêu Ngột cười.
Còn bổ sung một câu: “Tôi biết công tử Độc Cô thích hàng nguyên vẹn, bảy cô gái này đều là thân trong trắng”.
Độc Cô Vấn Thiên cũng không kiềm chế được ngọn lửa trong mắt!
Quay đầu nhìn Tiêu Ngột.
Cười!
“Được!”
Độc Cô Vấn Thiên hài lòng khen một câu: “Tiêu Ngột, anh muốn gì? Nói đi”.
Tiêu Ngột mừng thầm trong lòng: ‘Cuối cùng cơ hội cũng đến rồi! Mình đợi ngày này quá lâu rồi!’
‘Nếu không phải vì thử thách chư thần, mình đã sớm hưởng thụ bảy cô gái tuyệt sắc này rồi!’
‘Vãi! Lợi cho Độc Cô Vấn Thiên mày rồi, nếu không phải bố của mày là Độc Cô thần hoàng của điện Thần Hoàng, tao có cần nịnh bợ mày vậy không?’
Nghĩ đến đây.
“Công tử Độc Cô, tôi muốn tham gia thử thách chư thần…”
Tiêu Ngột vừa nói, vừa xoa tay.
“Sao anh có thể chết chứ!”
“Con gái của chúng ta phải làm thế nào đây?”
“Hu hu hu…”
Cô ta nghĩ mình đã chết, gặp được Diệp Bắc Minh ở địa phủ!
Diệp Bắc Minh cay sống mũi: “Đông Phương Xá Nguyệt, tôi chưa chết, cô cũng chưa chết!”
“Tôi chưa chết?”
Đông Phương Xá Nguyệt ngẩn người, nhìn xung quanh.
Quả nhiên, cô ta vẫn ở khu ổ chuột của thành Vạn Tượng.
Lập tức phản ứng lại, tóm lấy tay của Diệp Bắc Minh: “Bắc Minh, cứu… cứu Nặc Nhi! Mau đi cứu Nặc Nhi!”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Bây giờ tôi đưa cô đi ngay!”
“Yên tâm, chỉ cần có tôi ở đây, tất cả sẽ không sao!”
Một câu nói này khiến Đông Phương Xá Nguyệt không ngừng rơi nước mắt, cô ta gật đầu mạnh.
Diệp Bắc Minh không nhiều lời.
Cõng Đông Phương Xá Nguyệt lên, đi ra ngoài phòng.
Tiếng bước chân vang lên, ba ông lão đi đến với sắc mặt lạnh lùng: “Chính cậu đã phớt lờ lệnh cấm bay trên không của thành Vạn Tượng, hơn nữa còn giết mười mấy hộ vệ tuần tra phải không?”
“Cậu là ai? Lệnh bài thân phận ở đâu?”
Phía sau ba ông lão là hàng chục hộ vệ mặc chiến giáp!
Người nào cũng từ cảnh giới chân thần trở lên!
Lúc nhìn thấy đám người này, Diệp Bắc Minh cảm thấy Đông Phương Xá Nguyệt bỗng ôm chặt anh theo bản năng.
Tim đập nhanh hơn mấy phần!
Diệp Bắc Minh lạnh giọng nói: “Tôi không có lệnh bài thân phận, cũng không có thời gian lãng phí với các người!”
“Tránh ra!”
Trực tiếp đi ra ngoài.
Một ông lão ba mắt tiến lên một bước chặn Diệp Bắc Minh: “Không có lệnh bài thân phận? Nói như vậy cậu là kẻ lén vượt biên vừa vào thần giới!”
“Vừa vào thần giới đã dám giết hộ vệ tuần tra bừa bãi, còn dám ăn nói với chúng tôi như vậy!”
“Cậu thanh niên, bây giờ cậu chỉ có hai lựa chọn!”
“Thứ nhất, theo chúng tôi về, chúng tôi sẽ cho cậu một kết quả xử lý công bằng!”
“Thứ hai, chết!”
Diệp Bắc Minh chẳng thèm đáp lời, định trực tiếp rời đi!
Ông lão ba mắt nổi giận, bàn tay khô khốc trực tiếp tóm về phía cổ của Diệp Bắc Minh: “Nhóc con, cậu đã muốn chết thì lão phu cho cậu toại nguyện!”
Phập!
Đúng lúc ông ta sắp chạm vào Diệp Bắc Minh, một chưởng ập đến!
Cả người ông lão ba mắt bay đi, hóa thành một làn sương máu trong không trung!
Cảnh này khiến những người còn lại sợ phải lùi lại!
Người nào cũng mở to con mắt, nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh như nhìn thấy ma!
Diệp Bắc Minh chẳng thèm để ý đến phản ứng của đám người, cõng Đông Phương Xá Nguyệt đi lướt qua!
“Mau đuổi theo!”
Một ông lão quát nói.
Ông lão bên cạnh lắc đầu: “Còn đuổi cái gì? Cậu ta là kẻ vượt biên cao cấp, chúng ta không thể ngăn được!”
“Thành chủ không có ở trong thành, bây giờ tất cả mọi việc trong thành do công tử quản lý!”
“Lập tức thông báo cho công tử…”
…
Lầu Vạn Hoa, nơi phong hoa tuyết nguyệt lớn nhất thành Vạn Tượng.
Trên sân khấu của trung tâm đại điện, mấy cô gái tuyệt sắc đang nhảy múa!
Dưới sân khấu, một thanh niên áo tím không thể rời mắt.
Nếu Diệp Bắc Minh có ở đây, chắc chắn sẽ phát hiện bảy cô gái đang múa trên sân khấu chính là bảy vị sư tỷ của anh!
Hoàng hậu Hồng Đào, Liễu Như Khanh, Đạm Đài Yêu Yêu, Khương Tử Cơ, Chu Lạc Ly, Tiểu Độc Tiên,Thiên Nhận Băng!
“Công tử Độc Cô, bảy cô gái này là bảy hoa khôi hàng đầu của lầu Vạn Hoa!”
Mtoj người cùng tuổi với thanh niên áo tím cười nói: “Nếu không phải hôm nay công tử Độc Cô đến thành Vạn Tượng làm khách, những người khác cũng không có cơ hội nhìn thấy bảy cô gái này cũng xuất hiện!”
Độc Cô Vấn Thiên gật đầu: “Rất tốt! Người nào cũng tuyệt sắc!”
Tuy giả bộ điềm tĩnh.
Nhưng vẻ rực lửa không thể che giấu sâu trong đôi mắt đã bán đứng hắn.
“Nếu công tử Độc Cô thích, tôi sẽ làm chủ tặng bảy cô gái này cho anh”, Tiêu Ngột cười.
Còn bổ sung một câu: “Tôi biết công tử Độc Cô thích hàng nguyên vẹn, bảy cô gái này đều là thân trong trắng”.
Độc Cô Vấn Thiên cũng không kiềm chế được ngọn lửa trong mắt!
Quay đầu nhìn Tiêu Ngột.
Cười!
“Được!”
Độc Cô Vấn Thiên hài lòng khen một câu: “Tiêu Ngột, anh muốn gì? Nói đi”.
Tiêu Ngột mừng thầm trong lòng: ‘Cuối cùng cơ hội cũng đến rồi! Mình đợi ngày này quá lâu rồi!’
‘Nếu không phải vì thử thách chư thần, mình đã sớm hưởng thụ bảy cô gái tuyệt sắc này rồi!’
‘Vãi! Lợi cho Độc Cô Vấn Thiên mày rồi, nếu không phải bố của mày là Độc Cô thần hoàng của điện Thần Hoàng, tao có cần nịnh bợ mày vậy không?’
Nghĩ đến đây.
“Công tử Độc Cô, tôi muốn tham gia thử thách chư thần…”
Tiêu Ngột vừa nói, vừa xoa tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.