Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1606: Huyết thù

Ss Tần

11/03/2024

Độc Cô Vấn Thiên trực tiếp gật đầu: “Được, bản công tử đồng ý cho cậu một suất!”

“Cảm ơn! Cảm ơn! Cảm ơn công tử Độc Cô!”, Tiêu Ngột kích động đến toàn thân run lên, con mắt không ngừng co giật.

Thiếu chút nữa thì quỳ xuống trước Độc Cô Vấn Thiên!

Một khi có được thứ bậc trong thử thách chư trần thì có thể gia nhập điện Thần Hoàng!

Tiến vào điện Thần Hoàng, tương lai vô hạn!

“Bảy người các cô đừng múa nữa, xuống đây kính công tử Độc Cô một ly cho tôi!”, Tiêu Ngột quát nói.

Trên sân khấu, bảy sư tỷ dừng lại.

Khẽ cau mày!

Thiên Nhận Băng nói với giọng lạnh lùng: “Cậu Tiêu, ban đầu đã nói rõ rồi”.

“Bảy chúng tôi chỉ bán nghệ, những việc khác không cần làm”.

Lời vừa được nói ra, sắc mặt của Tiêu Ngột tối sầm lại!

Có chút khó coi.

Độc Cô Vấn Thiên khẽ cười một tiếng: “Tiêu Ngột, xem ra anh vẫn chưa dạy bảo tốt bọn họ? Vậy mà đã vội tặng cho tôi rồi?”

“Công tử Độc Cô, tôi…”

Tiêu Ngột có chút nóng ruột, hằm hằm trừng nhìn bảy người một cái!

Rất muốn giết người!

Không ngờ.

Độc Cô Vấn Thiên cười: “Vừa hay, bản công tử giỏi nhất là dạy bảo người khác!”

“Cô đấy, xuống đây, cởi giày cho bản công tử!”

Chỉ vào Thiên Nhận Băng: “Đúng rồi, dùng miệng của cô!”

Trong lúc đó, nhà họ Đoạn, thành Vạn Tượng.

Trong phòng luyện đan, Đoạn Bắc Minh và mấy ông lão đang bàn luận với vẻ mặt kích động: “Máu quý, quả nhiên là máu quý!”

“Cô bé này có lai lịch thế nào? Dùng máu của nó luyện đan, lại có thể nâng cao tỷ lệ thành công!”



“Vậy thì cũng thôi đi, lão phu chỉ thêm mấy giọt vào trong lò đan, đã nâng cao chất lượng của đan dược!”

“Toàn thân cô bé này đều quý giá!”

Vừa dứt lời.

Soạt!

Mấy người cùng quay đầu, đôi mắt đỏ bừng như thú hoang!

Nhìn chằm chằm Tiểu Diệp Nặc đang nằm cuộn tròn dưới mặt đất băng lạnh!

“Mẹ… mẹ, Nặc Nhi đói quá… lạnh quá…”

Một ông lão mặt rỗ cau mày nói: “Mạng của con bé này thật lớn, máu chảy cạn rồi vẫn sống được!”

“Lực sinh mệnh kiên cường, chính là biểu hiện của thể chất nghịch thiên!”

Một ông lão một mắt khác vui mừng nói: “Mau để nó ký khế ước máu với nhà họ Đoạn chúng ta đi!”

“Chỉ cần để nó trở thành huyết nô của nhà họ Đoạn, máu của nó, chúng ta lấy không hết, dùng không cạn!”

“Nó sống một ngày, nhà họ Đoạn chúng ta sẽ được cung cấp máu quý liên tục không ngừng!”

“Sau này luyện máu quý của nó, còn có thể cải thiện thiên phú của con cháu nhà họ Đoạn chúng ta!”

“Thậm chí, cho nó kết hợp với con cháu nhà họ Đoạn…”

Ông lão một mắt nói xong, càng lúc càng hưng phấn!

“Vậy còn đợi gì nữa? Mau cho nó ký khế ước máu linh hồn đi!”

Mấy người thúc giục.

“Được!”

Ông lão mặt rỗ gật đầu, bước một bước đến trước Diệp Nặc: “Nhóc con, cháu muốn cứu mẹ cháu không?”

Diệp Nặc khó khăn mở đôi mắt, trong con người đều là nỗi sợ: “Là các người đã hại mẹ tôi, mẹ tôi chết rồi…hu hu hu!”

“Nhóc con, mẹ cháu vẫn sống lành lặn đấy!”

Ông lão mặt rỗ nở nụ cười hiền từ: “Chúng ta đã cứu mẹ của cháu, nhưng nếu cháu muốn gặp mẹ thì nhất định phải làm theo lời của chúng ta!”



Cháu có nghe lời không?”

Diệp Nặc liên tục gật đầu: “Nghe lời, Nặc Nhi nghe lời nhất”.

“Được”.

Ông lão mặt rỗ cười nhẹ một tiếng: “Chỉ cần cháu đồng ý ký khế ước máu linh hồn với nhà họ Đoạn!”

“Chúng ta sẽ cho cháu gặp mẹ, hơn nữa cháu sẽ có đồ ngon ăn không hết”.

“Thật không? Được, Năc Nhi muốn gặp mẹ”, Diệp Nặc ngoan ngoãn đến khiến người ta thương xót.

Cô bé mở to đôi mắt: “Mẹ, sau này không cần chịu đói nữa, mẹ vì Năc Nhi mà nhường hết cho Nặc Nhi rồi”.

“Ông à, cảm ơn ông!”

Ông lão mặt rỗ gật đầu: “Bé ngoan, bây giờ làm theo lời ông nói”.

“Vâng vâng, được”.

Diệp Nặc ngoan ngoãn gật đầu.

Ông lão mặt rỗ cắn đầu lưỡi, vẽ ra một lá bùa màu máu trong hư không!

Cuối cùng điểm chỉ ngón tay, khế ước máu hình thành!”

Vừa giơ tay ném ra một con dao băng lạnh, ‘choang’ một tiếng rơi xuống bên cạnh Diệp Nặc!

“Nhóc con, lấy ra một giot máu!”

“Chỉ cần hoàn thành khế ước máu, cháu có thể được gặp mẹ cháu rồi!”

Diệp Nặc vui mừng: “Thật không? Tốt quá rồi!”

Cầm lấy con dao cứa lên tay!

Đợi hồi lâu cũng không có giọt máu nào.

Ông lão mặt rỗ cau mày: “Chuyện gì vậy? Sao không có máu?”

“Ôi trời!”

Đoạn Bắc Minh vỗ đầu: “Tôi quên mất, tôi đã rút cạn máu của con bé này rồi!”

“Vậy phải làm thế nào?”, ông lão một mắt cau mày.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook