Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 2059: Bên ngoài nhà giam, Nguyên Thủy Chân Giới
Ss Tần
12/07/2024
Trực tiếp xuyên thủng khoảng hư không phía trước!
Sau vài giây.
Một cảm giác trọng lực cực kỳ mạnh mẽ đập xuống vai Diệp Bắc Minh, giống như sức nặng của mười ngọn núi đè ép lên vậy!
Tạo ra một dấu chân thật sâu!
“Trọng lực khủng bố quá!”
Diệp Bắc Minh giật mình.
Lực hấp dẫn của Nguyên Thủy Chân Giới ít nhất cũng gấp trăm lần nhà tù số bảy!
Anh quét mắt liếc nhìn xung quanh một lượt.
Bầu trời đỏ rực gay mắt, trong hư không có mấy chục sợi xiềng xích ngưng tụ từ phép tắc!
Chúng buông thõng từ trên cao xuống, khóa chặt mẫu thạch Hỗn Độn trên mặt đất!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kích động: “Ha ha ha! Nhóc con, xem ra chúng ta đã ra ngoài rồi!”
“Nơi đây chính là Nguyên Thủy Chân Giới sao? Hơi thở phép tắc quả nhiên vô cùng hoàn mỹ, tôi vừa tiến vào thế giới này liền cảm nhận được sự cộng hưởng từ vô số loại đại đạo, hơn nữa còn cực kỳ hoàn chỉnh!"
“Cuối cùng cũng ra ngoài rồi!”, Đế thủ hưng phấn tới run rẩy.
Giây tiếp theo.
Phía sau mẫu thạch Hỗn Độn rung chấn kịch liệt!
Chính là nhà tù số bảy nơi mấy người Diệp Bắc Minh vừa bước ra!
“Chuyện gì xảy ra thế?”
Diệp Bắc Minh ngẩn người, anh có thể cảm nhận được một luồng sức mạnh hủy diệt từ trên mẫu thạch Hỗn Độn!
Dường như nó có thể sụp đổ bất cứ lúc nào!
Đế thủ bình tĩnh giải thích: "Nhà tù số bảy là nơi bọn chúng xây dựng chuyên biệt để phong ấn thi thể của bổn đế!”
“Trước khi nhà tù này được thành lập, đã có một đạo phép tắc!”
“Chỉ cần bổn đế rời khỏi, nó sẽ lập tức sụp đổ cho tới khi bị phá hủy hoàn toàn!"
“Ngươi nói cái gì?”
Sắc mặt Diệp Bắc Minh lập tức vặn vẹo.
Ngọn lửa phẫn nộ ngập trời như thiêu rụi trái tim anh, tức đến mức cả khuôn mặt tái nhợt: “Mẹ kiếp! Sao ngươi không nói sớm?”
Giọng nói của Đế thủ mang theo ý cười: “Nếu bổn đế nói, ngươi còn có thể đưa ta ra ngoài không?”
“Mẹ kiếp!”
Diệp Bắc Minh suýt chút hộc máu mà chết, anh căm hận gầm lên: “Bố mẹ cùng các sư tỷ, còn có nhóm hồng nhan tri kỷ của ta đều ở trong đó!”
“Ngươi muốn hại chết tất cả bọn họ sao?!!!”
Giọng điệu của Đế thủ vẫn bình đạm như cũ: “Bố mẹ và phụ nữ đã là cái thá gì?”
“Chỉ cần bổn đế khôi phục sức mạnh thì có thể cho ngươi càng nhiều thứ hơn!”
“Con mẹ ngươi!”
Năm ngón tay anh vươn vào không khí, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay!
Một kiếm điên cuồng chém xuống!
‘Đinh’ một tiếng thanh thúy, hai ngón tay của Đế thủ nhẹ nhàng chụm lại kẹp chặt lấy kiếm Càn Khôn Trấn Ngục!
“Diệp Bắc Minh, ngươi dám ra tay với bổn đế? Muốn chết à?”
Diệp Bắc Minh tức giận cực độ: “Ta thấy ngươi mới là muốn chết! Nếu bố mẹ ta chết, ngươi cũng đừng mơ sống nổi!”
“Đạo đài Luân Hồi ra đây đi!”
Đạo đài Luân Hồi lập tức xuất hiện, bao phủ lên Diệp Bắc Minh cùng Đế thủ!
Đế thủ giật mình: “Diệp Bắc Minh, ngươi làm thật đấy à?”
Diệp Bắc Minh phẫn nộ gầm lên: “Chết đi cho ta!”
Một con huyết long lao ra từ kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, ngón trỏ của Đế thủ vươn tới, huyết long lập tức phát nổ!
Diệp Bắc Minh bổ nhào tới, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trong tay không ngừng chém xuống!
Đế thủ nhấc lên, ‘đinh’ một tiếng, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục bắn ngược ra ngoài!
Năm ngón tay nó móc lại, trực tiếp đâm thủng ngực Diệp Bắc Minh!
Một phát túm lấy trái tim anh: “Diệp Bắc Minh, ngươi đừng ép ta!”
“Cút!!!”
Diệp Bắc Minh vô cùng tức giận!
“Muốn chết!”
Đế thủ lạnh lùng quát: “Uy nghiêm của đại đế không thể bị xâm phạm!”
Răng rắc! Một tiếng giòn vang lên, trái tim Diệp Bắc Minh nổ tung tại chỗ!
Một chưởng vỗ xuống!
Anh liền hóa thành một đám sương mù đẫm máu!
“Đạo đài Luân Hồi, nghịch chuyển thời không!"
Trong sương máu vang lên một giọng nói, thân thể của Diệp Bắc Minh trong nháy mắt khôi phục lại: “Huyết long, lên!”
Một con huyết long khổng lồ lao đến, chiếm giữ toàn bộ đạo đài Luân Hồi, hung hăng đè ép về phía Đế thủ!
Đế thủ giận dữ gào lên: “Diệp Bắc Minh, ngươi to gan lắm, ngươi thực sự tưởng rằng bổn đế không dám giết ngươi sao?”
“Giết đi! Con mẹ ngươi! Thứ lòng muông dạ thú như ngươi ông đây cho dù phải chết cũng phải kéo ngươi theo làm đệm lưng!”, ánh mắt Diệp Bắc Minh đỏ ngầu.
Anh cố gắng bước trên con đường này chính là vì bố mẹ, sư tỷ cùng nhóm hồng nhan!
Nhưng hôm nay, Đế thủ lại nói với anh rằng, nhà tù số bảy sắp biến mất rồi!!!
Chết tiệt!
Cho dù ngươi từng là đại đế, ngươi cũng là thứ đáng chết!
"Giết, giết, giết! Tiểu Tháp, giết cho tôi!”
Diệp Bắc Minh thật sự lâm vào cuồng dại.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lao ra từ trong lòng anh, hóa thành một tòa bảo tháp chí cao vô thượng, nghiền ép về phía Đế thủ!
Đế thủ cuối cùng cũng kiên trì không nổi, bề mặt chẳng mấy chốc xuất hiện một vết thương rồi bắn ra ngoài!
"Làm sao có thể!"
Đế thủ kinh hãi, nó có nằm mơ cùng không ngờ tới tòa tháp này lại có thể làm tổn thương tới mình!
“Tiểu Tháp, làm tốt lắm, đập nát nó cho tôi!!!”, Diệp Bắc Minh đỏ mắt gầm lên.
“Được!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp một tiếng rồi điên cuồng nện xuống, sau hàng chục đòn công kích, Đế thủ sớm đã thương tích đầy mình.
Máu chảy tí tách, đạo đài Luân Hồi run rẩy điên cuồng!
Sau khi hấp thụ đế huyết, đạo đài Luân Hồi càng trở nên khát máu, uy lực cũng tăng vọt!
“Diệp Bắc Minh, đừng đánh nữa… có người tới rồi! Hậu duệ của đế huyết tới rồi!”, Đế thủ bê bết bụi bẩn cùng vệt máu, giọng nói khản đặc gào lên: “Nếu chúng ta bị chặn ở đây, ai cũng đừng mong sống tiếp!”
Diệp Bắc Minh phun ra một câu đầy tính quốc túy: “Con mẹ ngươi!”
“Ngươi chết ở đây là đáng đời! Ngươi hôm nay cũng đừng nghĩ đến việc sống sót nữa, chết tiệt!”
Đế thủ cuối cùng cũng biết Diệp Bắc Minh không phải đang nói đùa!
“Thằng nhóc này điên rồi à? Không phải chỉ là bố mẹ với phụ nữ thôi sao? Quan trọng đến vậy không? “
Nghĩ bụng là vậy nhưng Đế thủ vội vàng đổi lời: “Diệp Bắc Minh, ngươi chớ manh động!”
"Nhà tù số bảy sẽ không lập tức sụp đổ đâu, ít nhất vẫn còn một ngày nữa!”
"Một ngày? Một ngày thì có tác dụng gì?”
Diệp Bắc Minh tức giận đến mức toàn thân run rẩy: “Thứ đáng chết nhà ngươi! Chết theo bố mẹ ta đi!”
Cho dù anh xông trở lại nhà tù số bảy ngay bây giờ thì cũng không bao giờ có thể đuổi kịp tới đại lục Hỗn Độn, đưa bố mẹ cùng những người khác rời đi trong vòng một ngày!”
Đế thủ cấp tốc rút lui, nhưng đáng tiếc nó lại bị vây giữ trong lĩnh vực Luân Hồi, căn bản không thể trốn thoát!
“Bổn đế có thể lưu lại một trận pháp cấp đế, tạm thời ổn định nhà tù số bảy trong một năm không sụp đổ! Nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thời gian một năm!”, Đế thủ hét lớn.
Diệp Bắc Minh rốt cục cũng dừng lại!
Một năm đủ để anh đưa bố mẹ ra ngoài rồi!
“Vậy ngươi còn lề mề cái gì nữa? Nhanh lên!"
Diệp Bắc Minh dứt khoát thu hồi lại đạo đài Luân Hồi.
Đế thủ trực tiếp bay tới, nó nặn ra vài giọt tinh huyết, một hơi viết lên không trung hàng trăm dòng chữ Kim Khoa.
Hư không rung chuyển, trong nháy mắt hình thành một trận pháp!
Phù văn cấp đế lóe lên, bao trùm lấy mẫu thạch Hỗn Độn, tạm thời ngăn chặn sự sụp đổ của Nhà tù số bảy!
Diệp Bắc Minh hét lớn: “Đi, theo ta đi vào, cứu bố mẹ và những người khác ra ngoài!”
Đế thủ đáp: “Nhà tù số bảy đã bị phong ấn, muốn đi vào phải phá giải được phong ấn đó!”
“Đồ khốn kiếp..."
Bả vai Diệp Bắc Minh run lên vì tức giận: “Sao ngươi không sớm nói cho ta biết?"
“Ngươi đâu có hỏi”.
"Ngươi đáng chết!!!"
Diệp Bắc Minh lại muốn ra tay.
Đế thủ gấp rút lui ra xa, quát lớn: “Diệp Bắc Minh, chỉ cần trong vòng một năm ngươi nâng cao được thực lực, tự nhiên có thể trở về cứu bố mẹ mình ra!”
“Hơn nữa hậu duệ của đế huyết sắp tới thật rồi!”
“Nếu chúng ta bị bắt, tất cả đều phải chết!”
Cùng lúc đó, một bóng đen to lớn xuất hiện ở cuối đường chân trời!
Chỉ sau vài nhịp thở, toàn bộ vòm trời đã bị phủ kín!
Vô số người đứng trên không trung nhìn xuống, đôi mắt ai nấy đều ghim chặt lên mẫu thạch Hỗn Độn nơi có nhà tù số bảy: “Nhà tù số bảy bị phá rồi… đế thi trốn thoát ra ngoài rồi…”
Sau vài giây.
Một cảm giác trọng lực cực kỳ mạnh mẽ đập xuống vai Diệp Bắc Minh, giống như sức nặng của mười ngọn núi đè ép lên vậy!
Tạo ra một dấu chân thật sâu!
“Trọng lực khủng bố quá!”
Diệp Bắc Minh giật mình.
Lực hấp dẫn của Nguyên Thủy Chân Giới ít nhất cũng gấp trăm lần nhà tù số bảy!
Anh quét mắt liếc nhìn xung quanh một lượt.
Bầu trời đỏ rực gay mắt, trong hư không có mấy chục sợi xiềng xích ngưng tụ từ phép tắc!
Chúng buông thõng từ trên cao xuống, khóa chặt mẫu thạch Hỗn Độn trên mặt đất!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kích động: “Ha ha ha! Nhóc con, xem ra chúng ta đã ra ngoài rồi!”
“Nơi đây chính là Nguyên Thủy Chân Giới sao? Hơi thở phép tắc quả nhiên vô cùng hoàn mỹ, tôi vừa tiến vào thế giới này liền cảm nhận được sự cộng hưởng từ vô số loại đại đạo, hơn nữa còn cực kỳ hoàn chỉnh!"
“Cuối cùng cũng ra ngoài rồi!”, Đế thủ hưng phấn tới run rẩy.
Giây tiếp theo.
Phía sau mẫu thạch Hỗn Độn rung chấn kịch liệt!
Chính là nhà tù số bảy nơi mấy người Diệp Bắc Minh vừa bước ra!
“Chuyện gì xảy ra thế?”
Diệp Bắc Minh ngẩn người, anh có thể cảm nhận được một luồng sức mạnh hủy diệt từ trên mẫu thạch Hỗn Độn!
Dường như nó có thể sụp đổ bất cứ lúc nào!
Đế thủ bình tĩnh giải thích: "Nhà tù số bảy là nơi bọn chúng xây dựng chuyên biệt để phong ấn thi thể của bổn đế!”
“Trước khi nhà tù này được thành lập, đã có một đạo phép tắc!”
“Chỉ cần bổn đế rời khỏi, nó sẽ lập tức sụp đổ cho tới khi bị phá hủy hoàn toàn!"
“Ngươi nói cái gì?”
Sắc mặt Diệp Bắc Minh lập tức vặn vẹo.
Ngọn lửa phẫn nộ ngập trời như thiêu rụi trái tim anh, tức đến mức cả khuôn mặt tái nhợt: “Mẹ kiếp! Sao ngươi không nói sớm?”
Giọng nói của Đế thủ mang theo ý cười: “Nếu bổn đế nói, ngươi còn có thể đưa ta ra ngoài không?”
“Mẹ kiếp!”
Diệp Bắc Minh suýt chút hộc máu mà chết, anh căm hận gầm lên: “Bố mẹ cùng các sư tỷ, còn có nhóm hồng nhan tri kỷ của ta đều ở trong đó!”
“Ngươi muốn hại chết tất cả bọn họ sao?!!!”
Giọng điệu của Đế thủ vẫn bình đạm như cũ: “Bố mẹ và phụ nữ đã là cái thá gì?”
“Chỉ cần bổn đế khôi phục sức mạnh thì có thể cho ngươi càng nhiều thứ hơn!”
“Con mẹ ngươi!”
Năm ngón tay anh vươn vào không khí, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay!
Một kiếm điên cuồng chém xuống!
‘Đinh’ một tiếng thanh thúy, hai ngón tay của Đế thủ nhẹ nhàng chụm lại kẹp chặt lấy kiếm Càn Khôn Trấn Ngục!
“Diệp Bắc Minh, ngươi dám ra tay với bổn đế? Muốn chết à?”
Diệp Bắc Minh tức giận cực độ: “Ta thấy ngươi mới là muốn chết! Nếu bố mẹ ta chết, ngươi cũng đừng mơ sống nổi!”
“Đạo đài Luân Hồi ra đây đi!”
Đạo đài Luân Hồi lập tức xuất hiện, bao phủ lên Diệp Bắc Minh cùng Đế thủ!
Đế thủ giật mình: “Diệp Bắc Minh, ngươi làm thật đấy à?”
Diệp Bắc Minh phẫn nộ gầm lên: “Chết đi cho ta!”
Một con huyết long lao ra từ kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, ngón trỏ của Đế thủ vươn tới, huyết long lập tức phát nổ!
Diệp Bắc Minh bổ nhào tới, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trong tay không ngừng chém xuống!
Đế thủ nhấc lên, ‘đinh’ một tiếng, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục bắn ngược ra ngoài!
Năm ngón tay nó móc lại, trực tiếp đâm thủng ngực Diệp Bắc Minh!
Một phát túm lấy trái tim anh: “Diệp Bắc Minh, ngươi đừng ép ta!”
“Cút!!!”
Diệp Bắc Minh vô cùng tức giận!
“Muốn chết!”
Đế thủ lạnh lùng quát: “Uy nghiêm của đại đế không thể bị xâm phạm!”
Răng rắc! Một tiếng giòn vang lên, trái tim Diệp Bắc Minh nổ tung tại chỗ!
Một chưởng vỗ xuống!
Anh liền hóa thành một đám sương mù đẫm máu!
“Đạo đài Luân Hồi, nghịch chuyển thời không!"
Trong sương máu vang lên một giọng nói, thân thể của Diệp Bắc Minh trong nháy mắt khôi phục lại: “Huyết long, lên!”
Một con huyết long khổng lồ lao đến, chiếm giữ toàn bộ đạo đài Luân Hồi, hung hăng đè ép về phía Đế thủ!
Đế thủ giận dữ gào lên: “Diệp Bắc Minh, ngươi to gan lắm, ngươi thực sự tưởng rằng bổn đế không dám giết ngươi sao?”
“Giết đi! Con mẹ ngươi! Thứ lòng muông dạ thú như ngươi ông đây cho dù phải chết cũng phải kéo ngươi theo làm đệm lưng!”, ánh mắt Diệp Bắc Minh đỏ ngầu.
Anh cố gắng bước trên con đường này chính là vì bố mẹ, sư tỷ cùng nhóm hồng nhan!
Nhưng hôm nay, Đế thủ lại nói với anh rằng, nhà tù số bảy sắp biến mất rồi!!!
Chết tiệt!
Cho dù ngươi từng là đại đế, ngươi cũng là thứ đáng chết!
"Giết, giết, giết! Tiểu Tháp, giết cho tôi!”
Diệp Bắc Minh thật sự lâm vào cuồng dại.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lao ra từ trong lòng anh, hóa thành một tòa bảo tháp chí cao vô thượng, nghiền ép về phía Đế thủ!
Đế thủ cuối cùng cũng kiên trì không nổi, bề mặt chẳng mấy chốc xuất hiện một vết thương rồi bắn ra ngoài!
"Làm sao có thể!"
Đế thủ kinh hãi, nó có nằm mơ cùng không ngờ tới tòa tháp này lại có thể làm tổn thương tới mình!
“Tiểu Tháp, làm tốt lắm, đập nát nó cho tôi!!!”, Diệp Bắc Minh đỏ mắt gầm lên.
“Được!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp một tiếng rồi điên cuồng nện xuống, sau hàng chục đòn công kích, Đế thủ sớm đã thương tích đầy mình.
Máu chảy tí tách, đạo đài Luân Hồi run rẩy điên cuồng!
Sau khi hấp thụ đế huyết, đạo đài Luân Hồi càng trở nên khát máu, uy lực cũng tăng vọt!
“Diệp Bắc Minh, đừng đánh nữa… có người tới rồi! Hậu duệ của đế huyết tới rồi!”, Đế thủ bê bết bụi bẩn cùng vệt máu, giọng nói khản đặc gào lên: “Nếu chúng ta bị chặn ở đây, ai cũng đừng mong sống tiếp!”
Diệp Bắc Minh phun ra một câu đầy tính quốc túy: “Con mẹ ngươi!”
“Ngươi chết ở đây là đáng đời! Ngươi hôm nay cũng đừng nghĩ đến việc sống sót nữa, chết tiệt!”
Đế thủ cuối cùng cũng biết Diệp Bắc Minh không phải đang nói đùa!
“Thằng nhóc này điên rồi à? Không phải chỉ là bố mẹ với phụ nữ thôi sao? Quan trọng đến vậy không? “
Nghĩ bụng là vậy nhưng Đế thủ vội vàng đổi lời: “Diệp Bắc Minh, ngươi chớ manh động!”
"Nhà tù số bảy sẽ không lập tức sụp đổ đâu, ít nhất vẫn còn một ngày nữa!”
"Một ngày? Một ngày thì có tác dụng gì?”
Diệp Bắc Minh tức giận đến mức toàn thân run rẩy: “Thứ đáng chết nhà ngươi! Chết theo bố mẹ ta đi!”
Cho dù anh xông trở lại nhà tù số bảy ngay bây giờ thì cũng không bao giờ có thể đuổi kịp tới đại lục Hỗn Độn, đưa bố mẹ cùng những người khác rời đi trong vòng một ngày!”
Đế thủ cấp tốc rút lui, nhưng đáng tiếc nó lại bị vây giữ trong lĩnh vực Luân Hồi, căn bản không thể trốn thoát!
“Bổn đế có thể lưu lại một trận pháp cấp đế, tạm thời ổn định nhà tù số bảy trong một năm không sụp đổ! Nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thời gian một năm!”, Đế thủ hét lớn.
Diệp Bắc Minh rốt cục cũng dừng lại!
Một năm đủ để anh đưa bố mẹ ra ngoài rồi!
“Vậy ngươi còn lề mề cái gì nữa? Nhanh lên!"
Diệp Bắc Minh dứt khoát thu hồi lại đạo đài Luân Hồi.
Đế thủ trực tiếp bay tới, nó nặn ra vài giọt tinh huyết, một hơi viết lên không trung hàng trăm dòng chữ Kim Khoa.
Hư không rung chuyển, trong nháy mắt hình thành một trận pháp!
Phù văn cấp đế lóe lên, bao trùm lấy mẫu thạch Hỗn Độn, tạm thời ngăn chặn sự sụp đổ của Nhà tù số bảy!
Diệp Bắc Minh hét lớn: “Đi, theo ta đi vào, cứu bố mẹ và những người khác ra ngoài!”
Đế thủ đáp: “Nhà tù số bảy đã bị phong ấn, muốn đi vào phải phá giải được phong ấn đó!”
“Đồ khốn kiếp..."
Bả vai Diệp Bắc Minh run lên vì tức giận: “Sao ngươi không sớm nói cho ta biết?"
“Ngươi đâu có hỏi”.
"Ngươi đáng chết!!!"
Diệp Bắc Minh lại muốn ra tay.
Đế thủ gấp rút lui ra xa, quát lớn: “Diệp Bắc Minh, chỉ cần trong vòng một năm ngươi nâng cao được thực lực, tự nhiên có thể trở về cứu bố mẹ mình ra!”
“Hơn nữa hậu duệ của đế huyết sắp tới thật rồi!”
“Nếu chúng ta bị bắt, tất cả đều phải chết!”
Cùng lúc đó, một bóng đen to lớn xuất hiện ở cuối đường chân trời!
Chỉ sau vài nhịp thở, toàn bộ vòm trời đã bị phủ kín!
Vô số người đứng trên không trung nhìn xuống, đôi mắt ai nấy đều ghim chặt lên mẫu thạch Hỗn Độn nơi có nhà tù số bảy: “Nhà tù số bảy bị phá rồi… đế thi trốn thoát ra ngoài rồi…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.