Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 2058: Đạo đài Luân Hồi, tiến hóa
Ss Tần
12/07/2024
Sau khi liên tiếp cởi bỏ mấy lớp quần áo rườm rà, cô gái
với đường nét khá giống Côn Ngô Mật Phi lúc này chẳng khác nào một miếng ngọc với làn da trắng muốt như mỡ đông.
Khuôn mặt xinh đẹp ngượng ngùng của cô ta đỏ bừng, trong đôi mắt đẹp đong đầy sóng tình dịu dàng.
“Bất Hủ sư huynh, ta vẫn một thân trong trắng, xin hãy thương xót…”
Chỉ một câu nói xém chút đã làm Bất Hủ Vấn Thiên tức chết.
Hắn không kìm chế được tâm tình mà rống giận: “Thương tiếc? Tôi thương tiếc cái quái gì! Tự mình ngồi xuống cho tôi!”
“Bảy lần! Côn Ngô Mật Phi, thiếu một lần tôi liền giết chết cô!”
Cô gái ngơ ngác không hiểu.
Côn Ngô Mật Phi?
Thì ra Bất Hủ công tử đang coi bản thân thành Côn Ngô Mật Phi?
Cô gái cắn chặt đôi môi đỏ mọng, nước mắt thoáng chốc liền lăn dài đôi gò má: “Bất Hủ sư huynh, ta không phải cô ấy…”
“Là cô ấy! Cô chính là cô ấy!”
Bất Hủ Vấn Thiên gần như hét lên: “Ngồi xuống, ngồi xuống cho tôi!!!”
Cô gái cảm thấy nhục nhã đến cực điểm, dứt khoát mặc lên quần áo vứt đầy dưới đất!
“Mẹ kiếp! Ngay cả cô cũng coi thường tôi? Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!!!”, Bất Hủ Vấn Thiên phẫn hận quét qua một chưởng, cô gái bỗng chốc hóa thành sương máu ngay tại chỗ.
……
Lúc này, tại nhà tù số bảy.
Diệp Bắc Minh đã hấp thụ xong máu tươi của vị đại năng thượng cổ cuối cùng, tổng cổng 108 người, tất cả đều bị Tiểu Tháp tìm ra.
Dùng vũ lực đàn áp nhanh gọn!
Toàn bộ sương máu đều bị đạo đài Luân Hồi hấp thu.
Đạo đài Luân Hồi của hiện tại đã phát triển từ bán kính hơn 100 mét lên tới hơn 1.000 mét!
Nó đã không còn hình dạng của một võ đài nữa mà càng giống một quảng trường hơn!
Bia mộ của hàng trăm vị sư phụ xung quanh cũng hoàn toàn biến thành màu đỏ tươi!
Trên mỗi tấm bia mộ đều được bao phủ trong ánh sáng màu máu nồng đậm!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hỏi: “Nhóc con, cậu cảm thấy thế nào?"
Ánh mắt Diệp Bắc Minh ngưng trọng, khẽ gật đầu: "Tôi cảm thấy bên trong cơ thể mình đang cuộn chảy sức mạnh vô cùng vô tận!”
“Đặc biệt là khi đứng ở trên đạo đài Luân Hồi, như thể tôi là người thống trị của cả thế giới, cho dù bây giờ một mình tôi đối đầu với mười tên đại năng thượng cổ cũng không thành vấn đề!"
“Cho dù đụng phải người từ thế giới bên ngoài, với sự tăng cường của đạo đài Luân Hồi, tôi vẫn có thể sống mái một trận!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục gật đầu: "Nhóc con, đừng từ bỏ việc nuôi dưỡng đạo đài Luân Hồi!”
“Tuy rằng thế giới mà chúng ta đang ở là một nhà tù, phép tắc cũng thấp hơn bên thế giới bên ngoài một hoặc thậm chí vài cấp!"
"Nhưng chỉ có thế giới rác rưởi chứ không có phép tắc rác rưởi!”
“Ngay cả khi đạo đài Luân Hồi rời khỏi Nhà tù số bảy thì cũng là sự tồn tại độc nhất!”
Diệp Bắc Minh gật đầu: "Tôi hiểu rồi!”
“Đi thôi Dung Phi, Nhã Phi, chúng ta về nhà!”
Khi Diệp Bắc Minh đang chuẩn bị lên đường trở lại đại lục Hỗn Độn thì hư không bỗng dao động một trận!
Một vết nứt không gian xuất hiện, một bàn tay từ trong đó bay ra, ngăn cản trước người anh: “Diệp Bắc Minh, chúng ta đã không còn thời gian nữa rồi!”
“Ngươi phải rời khỏi nhà tù số bảy ngay bây giờ, đây là cơ hội cuối cùng của ngươi cũng như của ta!”
Diệp Bắc Minh cau mày: "Ý của ngươi là gì?"
Vài ngày trước, khi đối mặt với mấy người lão Đấu, Đế thủ đã lựa chọn đứng một bên theo dõi trận chiến mà không hề ra tay giúp đỡ!
Điều này khiến Diệp Bắc Minh cảm thấy rất khó chịu!
Nếu không phải một tia chấp niệm của Võ Tổ còn níu giữ trong nghĩa địa Hỗn Độn, thì anh chắc chắn đã lành ít dữ nhiều rồi!
Đế thủ khẽ hừ một tiếng: “Bổn đế biết ngươi đang nghĩ gì, nếu lúc đó bổn đế ra tay, ngươi nhất định sẽ chết càng nhanh hơn!”
“Bổn đế khoanh tay đứng nhìn ngược lại còn cứu ngươi một mạng đó!”
Diệp Bắc Minh cười lạnh, không có chút gì tin tưởng vào lời biện bạch muộn màng này.
Thấy anh không tin, Đế thủ cũng lười phải giải thích thêm: “Tin hay không tùy ngươi, vẫn là câu nói đó!”
“Trong sáu ngày qua ngươi đã hấp thụ máu tươi của hơn một trăm tên đại năng thượng cổ, bây giờ chỉ còn lại một ngày cuối cùng thôi!"
"Tại sao?"
Diệp Bắc Minh nhíu mày: “Không lẽ một ngày sau ta sẽ chết sao?”
“Ngươi đương nhiên sẽ không chết!”
"Tuy nhiên, chủ nhân của đám người đến từ bên ngoài kia cũng là hậu duệ đế huyết đã ra lệnh, trong vòng bảy ngày nhất định phải tìm ra được tung tích của ta!”
“Hôm nay đã là ngày thứ sáu rồi!”
“Toàn bộ mấy chục tên tay sai của gã đều đã bị Võ Tổ tiêu diệt!”
"Nếu là ngươi, vào ngày thứ bảy, khi ngươi trở lại nơi này phát hiện ra thuộc hạ của mình đều đã chết, ngươi sẽ có phản ứng thế nào?"
“Ngươi sẽ hành động ra sao?”
Nghe đến đây, sắc mặt của Diệp Bắc Minh thoắt cái thay đổi!
“Nếu là ta, điều này chứng tỏ nhà tù số bảy đã xuất hiện sự tồn tại có thể uy hiếp tới thế giới bên ngoài!"
“Để đảm bảo an toàn, ta sẽ trực tiếp hủy diệt toàn bộ nơi này!”
Đế thủ mỉm cười: “Thông minh lắm!"
“Cho nên vào ngày cuối cùng này, ngươi sẽ lựa chọn thế nào?”
Diệp Bắc Minh rơi vào trầm tư.
Cuối cùng, anh nhìn hướng Tiêu Dung Phi cùng Tiêu Nhã Phi: “Các em bây giờ lập tức trở lại đại lục Hỗn Độn!”
Tiêu Dung Phi cùng Tiêu Nhã Phi quả quyết lắc đầu, vội nắm lấy tay Diệp Bắc Minh nói: “Anh Diệp, chúng em không thể rời xa anh!”
"Cho dù có phải chết, em cũng muốn chết cùng anh!”
“Các em!”
Trong lòng Diệp Bắc Minh có chút cảm động.
Hai đầu lông mày càng không thể giãn ra.
Anh nhẫn nại phân tích quan hệ lợi hại trong đó cho hai người nghe, một khi rời khỏi thế giới này, tình hình bên ngoài vẫn chưa rõ, đây không phải là thứ anh có thể kiểm soát được!
Rất có khả năng vừa bước chân ra ngoài liền phải bỏ mạng!
"Chúng em không sợ!"
Ánh mắt Tiêu Dung Phi vẫn kiên định không đổi.
Tiêu Nhã Phi nói: “Chị không sợ, em cũng không sợ!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng: “Nhóc con, cứ mang hai người họ theo cùng đi”.
“Tôi đã khôi phục sức mạnh thời đỉnh cao, hơn nữa còn dung hợp với chân thân trước đây, có thể đưa bọn họ vào trong Tháp Càn Khôn Trấn Ngục để tu võ!”
Diệp Bắc Minh nghe vậy thì hai mắt sáng rực.
Đây quả là một ý hay!
Chỉ cần đưa họ vào trong Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thì thực sự có thể bảo đảm an toàn cho hai người họ!
“Tiểu Tháp!”
Chỉ một câu lệnh đã đem hai chị em vào trong Tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Anh lập tức cùng Đế thủ xuất phát đến Hỗn Độn Giới, nhảy xuống sông Mặc Uyên, ngược dòng mà đi.
Khi đến được cổng vào nhà tù số bảy, một viên mẫu thạch Hỗn Độn lao vào bầu trời đầy sao, nơi đây dòng khí hỗn độn trôi nổi, cảnh tượng tráng lệ hào hùng, vô cùng ngoạn mục!
“Trời ạ… viên mẫu thạch Hỗn Độn lớn như vậy?”
Diệp Bắc Minh kinh ngạc.
“Không lẽ nó là mẫu thạch Hỗn Độn, diễn hóa thành toàn bộ thế giới?"
Đế thủ có chút nghi ngờ: “Diệp Bắc Minh, nơi này có hơi thở còn sót lại của ngươi, đây không phải lần đầu tiên ngươi đến đây!"
“Tại sao lại tỏ ra ngạc nhiên như vậy?”
Câu nói này khiến Diệp Bắc Minh như rơi vào trong sương mù.
“Đây quả thực là lần đầu tiên ta tới đây, sao thế? Trước đây ta từng tới qua à? Không thể nào”, Diệp Bắc Minh lắc đầu.
Anh có thể khẳng định chắc chắn là lần đầu tiên mình đến đây!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục ho khan hai tiếng, cảm thấy có chút xấu hổ.
“Tiểu Tháp, sao vậy?”
“Chẳng lẽ tôi thực sự tới đây rồi à?”
Với sự giúp đỡ của Võ Tổ, Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đã sớm lại được ký ức!
Cho nên.
Đương nhiên cũng biết chuyện xảy ra giữa anh cùng Côn Ngô Mật Phi dưới chân mẫu thạch Hỗn Độn!
Mặc dù không biết chi tiết cụ thể!
“Khụ khụ… tôi bẩm sinh lương thiện, không biết nói dối... Nhóc con, cậu quả thực đã từng tới đây!”, Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nghiêm túc nói.
“Thi thoảng nói một lời nói dối thiện chí cũng không sai!”
“Nhóc con, cậu vẫn nên tự mình nhớ lại đi…”
Diệp Bắc Minh cũng không xoắn xuýt vấn đề này thêm.
Có lẽ là Đế thủ cảm giác sai rồi chăng!
Ánh mắt anh tối sầm lại, chuẩn xác hướng tới phía hư không đang dao động kia.
Anh có thể cảm giác được, bên kia lá chắn không gian này vẫn có thể cảm nhận được một hơi thở cực kỳ mênh mông, cuồn cuộn cuốn về phía mình!
“Đi thôi!”
Diệp Bắc Minh tiến bước.
Khuôn mặt xinh đẹp ngượng ngùng của cô ta đỏ bừng, trong đôi mắt đẹp đong đầy sóng tình dịu dàng.
“Bất Hủ sư huynh, ta vẫn một thân trong trắng, xin hãy thương xót…”
Chỉ một câu nói xém chút đã làm Bất Hủ Vấn Thiên tức chết.
Hắn không kìm chế được tâm tình mà rống giận: “Thương tiếc? Tôi thương tiếc cái quái gì! Tự mình ngồi xuống cho tôi!”
“Bảy lần! Côn Ngô Mật Phi, thiếu một lần tôi liền giết chết cô!”
Cô gái ngơ ngác không hiểu.
Côn Ngô Mật Phi?
Thì ra Bất Hủ công tử đang coi bản thân thành Côn Ngô Mật Phi?
Cô gái cắn chặt đôi môi đỏ mọng, nước mắt thoáng chốc liền lăn dài đôi gò má: “Bất Hủ sư huynh, ta không phải cô ấy…”
“Là cô ấy! Cô chính là cô ấy!”
Bất Hủ Vấn Thiên gần như hét lên: “Ngồi xuống, ngồi xuống cho tôi!!!”
Cô gái cảm thấy nhục nhã đến cực điểm, dứt khoát mặc lên quần áo vứt đầy dưới đất!
“Mẹ kiếp! Ngay cả cô cũng coi thường tôi? Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!!!”, Bất Hủ Vấn Thiên phẫn hận quét qua một chưởng, cô gái bỗng chốc hóa thành sương máu ngay tại chỗ.
……
Lúc này, tại nhà tù số bảy.
Diệp Bắc Minh đã hấp thụ xong máu tươi của vị đại năng thượng cổ cuối cùng, tổng cổng 108 người, tất cả đều bị Tiểu Tháp tìm ra.
Dùng vũ lực đàn áp nhanh gọn!
Toàn bộ sương máu đều bị đạo đài Luân Hồi hấp thu.
Đạo đài Luân Hồi của hiện tại đã phát triển từ bán kính hơn 100 mét lên tới hơn 1.000 mét!
Nó đã không còn hình dạng của một võ đài nữa mà càng giống một quảng trường hơn!
Bia mộ của hàng trăm vị sư phụ xung quanh cũng hoàn toàn biến thành màu đỏ tươi!
Trên mỗi tấm bia mộ đều được bao phủ trong ánh sáng màu máu nồng đậm!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hỏi: “Nhóc con, cậu cảm thấy thế nào?"
Ánh mắt Diệp Bắc Minh ngưng trọng, khẽ gật đầu: "Tôi cảm thấy bên trong cơ thể mình đang cuộn chảy sức mạnh vô cùng vô tận!”
“Đặc biệt là khi đứng ở trên đạo đài Luân Hồi, như thể tôi là người thống trị của cả thế giới, cho dù bây giờ một mình tôi đối đầu với mười tên đại năng thượng cổ cũng không thành vấn đề!"
“Cho dù đụng phải người từ thế giới bên ngoài, với sự tăng cường của đạo đài Luân Hồi, tôi vẫn có thể sống mái một trận!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục gật đầu: "Nhóc con, đừng từ bỏ việc nuôi dưỡng đạo đài Luân Hồi!”
“Tuy rằng thế giới mà chúng ta đang ở là một nhà tù, phép tắc cũng thấp hơn bên thế giới bên ngoài một hoặc thậm chí vài cấp!"
"Nhưng chỉ có thế giới rác rưởi chứ không có phép tắc rác rưởi!”
“Ngay cả khi đạo đài Luân Hồi rời khỏi Nhà tù số bảy thì cũng là sự tồn tại độc nhất!”
Diệp Bắc Minh gật đầu: "Tôi hiểu rồi!”
“Đi thôi Dung Phi, Nhã Phi, chúng ta về nhà!”
Khi Diệp Bắc Minh đang chuẩn bị lên đường trở lại đại lục Hỗn Độn thì hư không bỗng dao động một trận!
Một vết nứt không gian xuất hiện, một bàn tay từ trong đó bay ra, ngăn cản trước người anh: “Diệp Bắc Minh, chúng ta đã không còn thời gian nữa rồi!”
“Ngươi phải rời khỏi nhà tù số bảy ngay bây giờ, đây là cơ hội cuối cùng của ngươi cũng như của ta!”
Diệp Bắc Minh cau mày: "Ý của ngươi là gì?"
Vài ngày trước, khi đối mặt với mấy người lão Đấu, Đế thủ đã lựa chọn đứng một bên theo dõi trận chiến mà không hề ra tay giúp đỡ!
Điều này khiến Diệp Bắc Minh cảm thấy rất khó chịu!
Nếu không phải một tia chấp niệm của Võ Tổ còn níu giữ trong nghĩa địa Hỗn Độn, thì anh chắc chắn đã lành ít dữ nhiều rồi!
Đế thủ khẽ hừ một tiếng: “Bổn đế biết ngươi đang nghĩ gì, nếu lúc đó bổn đế ra tay, ngươi nhất định sẽ chết càng nhanh hơn!”
“Bổn đế khoanh tay đứng nhìn ngược lại còn cứu ngươi một mạng đó!”
Diệp Bắc Minh cười lạnh, không có chút gì tin tưởng vào lời biện bạch muộn màng này.
Thấy anh không tin, Đế thủ cũng lười phải giải thích thêm: “Tin hay không tùy ngươi, vẫn là câu nói đó!”
“Trong sáu ngày qua ngươi đã hấp thụ máu tươi của hơn một trăm tên đại năng thượng cổ, bây giờ chỉ còn lại một ngày cuối cùng thôi!"
"Tại sao?"
Diệp Bắc Minh nhíu mày: “Không lẽ một ngày sau ta sẽ chết sao?”
“Ngươi đương nhiên sẽ không chết!”
"Tuy nhiên, chủ nhân của đám người đến từ bên ngoài kia cũng là hậu duệ đế huyết đã ra lệnh, trong vòng bảy ngày nhất định phải tìm ra được tung tích của ta!”
“Hôm nay đã là ngày thứ sáu rồi!”
“Toàn bộ mấy chục tên tay sai của gã đều đã bị Võ Tổ tiêu diệt!”
"Nếu là ngươi, vào ngày thứ bảy, khi ngươi trở lại nơi này phát hiện ra thuộc hạ của mình đều đã chết, ngươi sẽ có phản ứng thế nào?"
“Ngươi sẽ hành động ra sao?”
Nghe đến đây, sắc mặt của Diệp Bắc Minh thoắt cái thay đổi!
“Nếu là ta, điều này chứng tỏ nhà tù số bảy đã xuất hiện sự tồn tại có thể uy hiếp tới thế giới bên ngoài!"
“Để đảm bảo an toàn, ta sẽ trực tiếp hủy diệt toàn bộ nơi này!”
Đế thủ mỉm cười: “Thông minh lắm!"
“Cho nên vào ngày cuối cùng này, ngươi sẽ lựa chọn thế nào?”
Diệp Bắc Minh rơi vào trầm tư.
Cuối cùng, anh nhìn hướng Tiêu Dung Phi cùng Tiêu Nhã Phi: “Các em bây giờ lập tức trở lại đại lục Hỗn Độn!”
Tiêu Dung Phi cùng Tiêu Nhã Phi quả quyết lắc đầu, vội nắm lấy tay Diệp Bắc Minh nói: “Anh Diệp, chúng em không thể rời xa anh!”
"Cho dù có phải chết, em cũng muốn chết cùng anh!”
“Các em!”
Trong lòng Diệp Bắc Minh có chút cảm động.
Hai đầu lông mày càng không thể giãn ra.
Anh nhẫn nại phân tích quan hệ lợi hại trong đó cho hai người nghe, một khi rời khỏi thế giới này, tình hình bên ngoài vẫn chưa rõ, đây không phải là thứ anh có thể kiểm soát được!
Rất có khả năng vừa bước chân ra ngoài liền phải bỏ mạng!
"Chúng em không sợ!"
Ánh mắt Tiêu Dung Phi vẫn kiên định không đổi.
Tiêu Nhã Phi nói: “Chị không sợ, em cũng không sợ!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng: “Nhóc con, cứ mang hai người họ theo cùng đi”.
“Tôi đã khôi phục sức mạnh thời đỉnh cao, hơn nữa còn dung hợp với chân thân trước đây, có thể đưa bọn họ vào trong Tháp Càn Khôn Trấn Ngục để tu võ!”
Diệp Bắc Minh nghe vậy thì hai mắt sáng rực.
Đây quả là một ý hay!
Chỉ cần đưa họ vào trong Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thì thực sự có thể bảo đảm an toàn cho hai người họ!
“Tiểu Tháp!”
Chỉ một câu lệnh đã đem hai chị em vào trong Tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Anh lập tức cùng Đế thủ xuất phát đến Hỗn Độn Giới, nhảy xuống sông Mặc Uyên, ngược dòng mà đi.
Khi đến được cổng vào nhà tù số bảy, một viên mẫu thạch Hỗn Độn lao vào bầu trời đầy sao, nơi đây dòng khí hỗn độn trôi nổi, cảnh tượng tráng lệ hào hùng, vô cùng ngoạn mục!
“Trời ạ… viên mẫu thạch Hỗn Độn lớn như vậy?”
Diệp Bắc Minh kinh ngạc.
“Không lẽ nó là mẫu thạch Hỗn Độn, diễn hóa thành toàn bộ thế giới?"
Đế thủ có chút nghi ngờ: “Diệp Bắc Minh, nơi này có hơi thở còn sót lại của ngươi, đây không phải lần đầu tiên ngươi đến đây!"
“Tại sao lại tỏ ra ngạc nhiên như vậy?”
Câu nói này khiến Diệp Bắc Minh như rơi vào trong sương mù.
“Đây quả thực là lần đầu tiên ta tới đây, sao thế? Trước đây ta từng tới qua à? Không thể nào”, Diệp Bắc Minh lắc đầu.
Anh có thể khẳng định chắc chắn là lần đầu tiên mình đến đây!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục ho khan hai tiếng, cảm thấy có chút xấu hổ.
“Tiểu Tháp, sao vậy?”
“Chẳng lẽ tôi thực sự tới đây rồi à?”
Với sự giúp đỡ của Võ Tổ, Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đã sớm lại được ký ức!
Cho nên.
Đương nhiên cũng biết chuyện xảy ra giữa anh cùng Côn Ngô Mật Phi dưới chân mẫu thạch Hỗn Độn!
Mặc dù không biết chi tiết cụ thể!
“Khụ khụ… tôi bẩm sinh lương thiện, không biết nói dối... Nhóc con, cậu quả thực đã từng tới đây!”, Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nghiêm túc nói.
“Thi thoảng nói một lời nói dối thiện chí cũng không sai!”
“Nhóc con, cậu vẫn nên tự mình nhớ lại đi…”
Diệp Bắc Minh cũng không xoắn xuýt vấn đề này thêm.
Có lẽ là Đế thủ cảm giác sai rồi chăng!
Ánh mắt anh tối sầm lại, chuẩn xác hướng tới phía hư không đang dao động kia.
Anh có thể cảm giác được, bên kia lá chắn không gian này vẫn có thể cảm nhận được một hơi thở cực kỳ mênh mông, cuồn cuộn cuốn về phía mình!
“Đi thôi!”
Diệp Bắc Minh tiến bước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.