Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1321: Biết quá nhiều sẽ nguy
Ss Tần
06/01/2024
Huyết Hồng gật đầu một cách chắc chắn: “Có liên quan!”
Khi vừa định giải thích.
“Á!”
Huyết Hồng hét lên, cả người lăn lộn một cách đau đớn trên mặt đất.
Trên người bùng lên một ngọn lửa rực cháy.
Trong ngọn lửa, vô số phù văn sáng lên.
Cơ thể của Huyết Hồng dần trở nên mờ ảo.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Sức mạnh của phép tắc!”
Sắc mặt Diệp Bắc Minh trầm xuống: “Tiểu Tháp, có chuyện gì thế?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Có thể là cô ta nói ra từ cấm nào đó nên bị cắn trả!”
“Nhóc à, bây giờ chỉ có cậu mới cứu được cô ta thôi!”
“Tôi phải làm gì?”
“Làm theo lời tôi, bây giờ đi ngay lên, dùng tinh huyết của cậu vẽ vài phù văn!”
“Được!”
Diệp Bắc Minh bước tới chỗ Huyết Hồng.
Sau đó.
Trong đầu óc bỗng xuất hiện vài phù văn.
Diệp Bắc Minh cắt lòng bàn tay, máu tươi chảy xuống.
Bảy phù văn đỏ thẫm hiện lên giữa không trung.
“Giải!”
Theo yêu cầu của tháp Càn Khôn Trấn Ngục, Diệp Bắc Minh hét to.
Bảy phù văn đỏ thẫm kia chui vào Huyết Hồng trong ngọn lửa rực cháy.
Ngọn lửa bập bùng vài lần rồi vụt tắt.
Huyết Hồng quỳ rạp xuống đất, trên mặt hiện lên sự kinh hoàng.
Sau khi cô ta tỉnh táo lại bèn khom lưng với Diệp Bắc Minh: “Cảm ơn ân cứu mạng của chủ nhân!”
“Nếu không nhờ chủ nhân ra tay thì sợ rằng thần hồn của tôi đã biến mất rồi!”
Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Ai dám ra tay với cô? Sao Hoa tộc Thượng Cổ lại trở thành cấm kỵ?”
Huyết Hồng sợ hãi một hồi rồi lắc đầu nói: “Thuộc hạ cũng không rõ!”
“Trước khi thuộc hạ hy sinh, Hoa tộc Thượng Cổ không phải cấm kỵ!”
“Chắc chắn là trong khoảng thời gian thuộc hạ hy sinh đã có người biến Hoa tộc Thượng Cổ trở thành cấm kỵ, đưa nó dung hòa vào trong phép tắc thế gian!”
“Vậy nên, khi thuộc hạ vừa định nói Hoa tộc Thượng Cổ thì đã bị phép tắc cắn ngược lại!”
Diệp Bắc Minh nhíu mày.
Hoa tộc Thượng Cổ nhiều bí mật vậy sao?
Trong bóng tối như có một bàn tay vô hình đẩy anh về phía trước.
Anh truyền âm hỏi: “Tiểu Tháp, lai lịch của Hoa tộc Thượng Cổ khủng đến vậy à?”
“Vậy còn có liên quan tới cả Thần Giới sao?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười nói: “Nếu không thì cậu tưởng tại sao bổn tháp lại chọn cậu chứ?”
Diệp Bắc Minh chợt hỏi tiếp: “Tiểu Tháp, ông có biết chuyện của Hoa tộc Thượng Cổ không?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời chắc nịch: “Biết chứ!”
Diệp Bắc Minh nói ngay: “Nói cho tôi biết đi!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm mặc.
Hồi lâu sau, giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Nhóc à, bổn tháp cần lục lại ký ức của mình!”
“Ký ức về Hoa tộc Thượng Cổ như bị một sức mạnh bí ẩn nào đó che phủ!”
“Nhưng điều duy nhất có thể chắc chắn ấy là có một sức mạnh nào đó mách bảo bổn tháp tìm đến cậu, hơn nữa còn thức tỉnh nhờ máu của cậu!”
Nói đến đây.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục ngập ngừng: “Nhóc à, còn có một chuyện nữa!”
“Việc này khiến bổn tháp linh cảm thấy nguy hiểm!”
“Nếu cậu biết mọi chuyện quá sớm thì cũng không tốt gì với cậu!”
“Có lẽ sẽ dẫn tới họa sát thân!”
Diệp Bắc Minh rất kinh ngạc.
Thân phận của tháp Càn Khôn Trấn Ngục mà còn có linh cảm vậy sao?
Anh ngẩng đầu nhìn bầu trời như có đôi mắt đang chăm chú đang nhìn vào chính mình.
Diệp Bắc Minh nở nụ cười nói: “Con người tôi rất biết lắng nghe lời khuyên, nếu đã có nguy hiểm!”
“Vậy thì tôi sẽ không tìm tòi đến cùng nữa, chỉ cần bảo vệ người mình quan tâm là được rồi!”
“Hoa tộc Thượng Cổ có bí mật gì, rốt cuộc đã bị diệt vong ra sao, tôi không hề tò mò mấy!”
Dứt lời, cảm giác bị người ta nhìn chăm chú biến mất.
Cùng lúc đó.
Một tiếng nổ rung trời vang lên, cả Thiên Uyên rung chuyển.
“Chuyện gì thế?”
Diệp Bắc Minh quay đầu nhìn về hướng xảy ra rung chấn.
Huyết Hồng vô cùng lo lắng: “Nguy rồi, chủ Luân Hồi đã có được thần điện Luân Hồi!”
“Một khi để chủ Luân hồi tiến vào đó, khôi phục lại xác thịt thì chúng ta sẽ chết hết!”
“Chủ nhân, chúng ta phải ngăn cản chủ Luân Hồi!”
Khóe miệng Diệp Bắc Minh co cứng: “Sức mạnh của tôi bị phong ấn rồi, muốn ngăn cản người ta cũng không có cách nào!”
“Trừ phi có Giáng Trần Đan nếu không thực lực của tôi không thể khôi phục!”
Giọng Huyết Hồng trầm xuống: “Còn có một cách!”
“Cách gì?”
Diệp Bắc Minh nhìn vào cô ta.
Huyết Hồng giải thích: “Chủ nhân chỉ cần tăng lên một cảnh giới nữa thì sẽ có khả năng khôi phục sức mạnh!”
“Chủ nhân, nếu như tôi không lầm thì người đi theo đạo tàn sát phải không?”
“Huyết khí trong thành Huyết Linh trùng hợp thay có thể giúp người đột phá!”
Mắt Diệp Bắc Minh sáng ngời: “Được, để tôi thử xem!”
Anh lao ra ngoài, đi vào nơi huyết khí dày đặc kia.
Trong lúc đó, tất huyết khí trong thành Huyết Linh ngưng tụ lại hình thành một cái lốc xoáy đường kính trăm dặm.
Một con huyết long đỏ rực xuất hiện.
Nó bay quanh lốc xoáy đỏ thẫm kia, trông rất hùng vĩ.
“Bố, đó là gì thế?”
Mắt Huyết Thiên mở to.
Khi vừa định giải thích.
“Á!”
Huyết Hồng hét lên, cả người lăn lộn một cách đau đớn trên mặt đất.
Trên người bùng lên một ngọn lửa rực cháy.
Trong ngọn lửa, vô số phù văn sáng lên.
Cơ thể của Huyết Hồng dần trở nên mờ ảo.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Sức mạnh của phép tắc!”
Sắc mặt Diệp Bắc Minh trầm xuống: “Tiểu Tháp, có chuyện gì thế?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Có thể là cô ta nói ra từ cấm nào đó nên bị cắn trả!”
“Nhóc à, bây giờ chỉ có cậu mới cứu được cô ta thôi!”
“Tôi phải làm gì?”
“Làm theo lời tôi, bây giờ đi ngay lên, dùng tinh huyết của cậu vẽ vài phù văn!”
“Được!”
Diệp Bắc Minh bước tới chỗ Huyết Hồng.
Sau đó.
Trong đầu óc bỗng xuất hiện vài phù văn.
Diệp Bắc Minh cắt lòng bàn tay, máu tươi chảy xuống.
Bảy phù văn đỏ thẫm hiện lên giữa không trung.
“Giải!”
Theo yêu cầu của tháp Càn Khôn Trấn Ngục, Diệp Bắc Minh hét to.
Bảy phù văn đỏ thẫm kia chui vào Huyết Hồng trong ngọn lửa rực cháy.
Ngọn lửa bập bùng vài lần rồi vụt tắt.
Huyết Hồng quỳ rạp xuống đất, trên mặt hiện lên sự kinh hoàng.
Sau khi cô ta tỉnh táo lại bèn khom lưng với Diệp Bắc Minh: “Cảm ơn ân cứu mạng của chủ nhân!”
“Nếu không nhờ chủ nhân ra tay thì sợ rằng thần hồn của tôi đã biến mất rồi!”
Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Ai dám ra tay với cô? Sao Hoa tộc Thượng Cổ lại trở thành cấm kỵ?”
Huyết Hồng sợ hãi một hồi rồi lắc đầu nói: “Thuộc hạ cũng không rõ!”
“Trước khi thuộc hạ hy sinh, Hoa tộc Thượng Cổ không phải cấm kỵ!”
“Chắc chắn là trong khoảng thời gian thuộc hạ hy sinh đã có người biến Hoa tộc Thượng Cổ trở thành cấm kỵ, đưa nó dung hòa vào trong phép tắc thế gian!”
“Vậy nên, khi thuộc hạ vừa định nói Hoa tộc Thượng Cổ thì đã bị phép tắc cắn ngược lại!”
Diệp Bắc Minh nhíu mày.
Hoa tộc Thượng Cổ nhiều bí mật vậy sao?
Trong bóng tối như có một bàn tay vô hình đẩy anh về phía trước.
Anh truyền âm hỏi: “Tiểu Tháp, lai lịch của Hoa tộc Thượng Cổ khủng đến vậy à?”
“Vậy còn có liên quan tới cả Thần Giới sao?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười nói: “Nếu không thì cậu tưởng tại sao bổn tháp lại chọn cậu chứ?”
Diệp Bắc Minh chợt hỏi tiếp: “Tiểu Tháp, ông có biết chuyện của Hoa tộc Thượng Cổ không?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời chắc nịch: “Biết chứ!”
Diệp Bắc Minh nói ngay: “Nói cho tôi biết đi!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm mặc.
Hồi lâu sau, giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Nhóc à, bổn tháp cần lục lại ký ức của mình!”
“Ký ức về Hoa tộc Thượng Cổ như bị một sức mạnh bí ẩn nào đó che phủ!”
“Nhưng điều duy nhất có thể chắc chắn ấy là có một sức mạnh nào đó mách bảo bổn tháp tìm đến cậu, hơn nữa còn thức tỉnh nhờ máu của cậu!”
Nói đến đây.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục ngập ngừng: “Nhóc à, còn có một chuyện nữa!”
“Việc này khiến bổn tháp linh cảm thấy nguy hiểm!”
“Nếu cậu biết mọi chuyện quá sớm thì cũng không tốt gì với cậu!”
“Có lẽ sẽ dẫn tới họa sát thân!”
Diệp Bắc Minh rất kinh ngạc.
Thân phận của tháp Càn Khôn Trấn Ngục mà còn có linh cảm vậy sao?
Anh ngẩng đầu nhìn bầu trời như có đôi mắt đang chăm chú đang nhìn vào chính mình.
Diệp Bắc Minh nở nụ cười nói: “Con người tôi rất biết lắng nghe lời khuyên, nếu đã có nguy hiểm!”
“Vậy thì tôi sẽ không tìm tòi đến cùng nữa, chỉ cần bảo vệ người mình quan tâm là được rồi!”
“Hoa tộc Thượng Cổ có bí mật gì, rốt cuộc đã bị diệt vong ra sao, tôi không hề tò mò mấy!”
Dứt lời, cảm giác bị người ta nhìn chăm chú biến mất.
Cùng lúc đó.
Một tiếng nổ rung trời vang lên, cả Thiên Uyên rung chuyển.
“Chuyện gì thế?”
Diệp Bắc Minh quay đầu nhìn về hướng xảy ra rung chấn.
Huyết Hồng vô cùng lo lắng: “Nguy rồi, chủ Luân Hồi đã có được thần điện Luân Hồi!”
“Một khi để chủ Luân hồi tiến vào đó, khôi phục lại xác thịt thì chúng ta sẽ chết hết!”
“Chủ nhân, chúng ta phải ngăn cản chủ Luân Hồi!”
Khóe miệng Diệp Bắc Minh co cứng: “Sức mạnh của tôi bị phong ấn rồi, muốn ngăn cản người ta cũng không có cách nào!”
“Trừ phi có Giáng Trần Đan nếu không thực lực của tôi không thể khôi phục!”
Giọng Huyết Hồng trầm xuống: “Còn có một cách!”
“Cách gì?”
Diệp Bắc Minh nhìn vào cô ta.
Huyết Hồng giải thích: “Chủ nhân chỉ cần tăng lên một cảnh giới nữa thì sẽ có khả năng khôi phục sức mạnh!”
“Chủ nhân, nếu như tôi không lầm thì người đi theo đạo tàn sát phải không?”
“Huyết khí trong thành Huyết Linh trùng hợp thay có thể giúp người đột phá!”
Mắt Diệp Bắc Minh sáng ngời: “Được, để tôi thử xem!”
Anh lao ra ngoài, đi vào nơi huyết khí dày đặc kia.
Trong lúc đó, tất huyết khí trong thành Huyết Linh ngưng tụ lại hình thành một cái lốc xoáy đường kính trăm dặm.
Một con huyết long đỏ rực xuất hiện.
Nó bay quanh lốc xoáy đỏ thẫm kia, trông rất hùng vĩ.
“Bố, đó là gì thế?”
Mắt Huyết Thiên mở to.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.