Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1322: Trong thần điện Luân Hồi
Ss Tần
06/01/2024
Huyết Bách Luyện và hơn mười vị trưởng lão của Huyết Tộc và người của Thiên Y các và các thế lực khác đều biến sắc.
“Hình như có người đang đột phá!”
Vừa dứt, tất cả mọi người đều im lặng.
Gầm gừ!
Sau lưng, tiếng rồng ngâm vọng tới phá tan sự yên lặng ấy.
Mọi người quay đầu nhìn lại, không khỏi khiếp sợ.
Cuối chân trời mây đen dày đặc.
Sâu trong đám mây mù mịt kia.
Một con rồng đen tuyền đang uốn lượn như muốn nghiền nát bầu trời.
Nếu so sánh khí thế của nó Huyết Long.
Thì nó càng hùng vỹ hơn.
Càng oai phong hơn.
Càng có áp lực hơn.
“Lại là một Hắc Long!”
Huyết Thiên sợ run người: “Bố, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”
Đôi mắt già nua của Huyết Bách Luyện đầy vẻ trầm ngâm: “Đó là hướng của khu vực cấm!”
“Cho dù đã xảy ra chuyện gì thì chúng ta cũng phải tới đó xem thử hẵn nói!”
“Có lẽ, đây là cơ hội giúp chúng ta thoát khỏi Thiên Uyên!”
Huyết Bách Luyện quát to: “Truyền lệnh xuống dưới, tất cả người trong Huyết Tộc đi theo tôi đến chỗ Hắc Long kia!”
Không chỉ có Huyết Tộc.
Các thế lực khác ở Thiên Uyên cũng phát hiện ra Hắc Long và Huyết Long.
Các thế lực cân nhắc đắn đo một hồi rồi quyết định đi tới chỗ Hắc Long.
...
Cùng lúc đó, trong thành Huyết Linh.
Diệp Bắc Minh bị huyết khí bao phủ.
Huyết khí cuồn cuộn như sóng thần tuôn trào vào cơ thể Diệp Bắc Minh.
Có vài lần anh không kiên trì được suýt chút nữa nổ tan xác.
Lúc này đây, Diệp Bắc Minh như ngọn dầu hỏa trước cơn gió dữ, có thể tắt bất cứ lúc nào.
“Phá cho tôi!”
Tiếng rống rung trời lệch đất vang lên.
Cảnh giới Thiên Huyền, trung kỳ.
Diệp Bắc Minh mở to mắt: “Đột phá rồi! Tốt quá, thực lực của mình cũng đã trở lại!”
Huyết khí ngút trời tiếp tục chui vào người anh.
Vào giây phút ấy, anh như chìm đắm trong đại dương máu tươi vô tận.
“Tiếp tục, phá cho tôi!”
Gầm gừ!
Tiếng rồng ngâm vang lên, chín con Ma Long đen tuyền lao ra từ sau lưng anh rồi nhảy vào trong lốc xoáy đỏ thẫm kia.
Huyết Long kia hét thảm thiết, nó bị chín con Ma Long cắn xe rồi bị nuốt chửng ngay tại chỗ.
Cảnh giới của Diệp Bắc Minh bước vào cảnh giới Thiên Huyền hậu kỳ.
Anh chưa thỏa mãn ở đó bèn bước ra chủ động nhảy vào trong lốc xoáy đỏ thẫm kia.
...
Cùng lúc đó, tại nơi sâu nhất trong khu vực cấm ở Thiên Uyên, trước một phế tích.
Đám người Vạn Tuyệt đang kính cẩn đứng ngoài một thần điện màu đen.
Trước mặt bọn họ, một huyết ảnh đầy kích động nói: “Thần điện Luân Hồi mở ra rồi!”
“Đồ nhi, tất cả các người phải canh chừng ở đây!”
“Không cho phép bất kỳ kẻ nào tới gần thần điện nửa bước, tất cả đều đợi vi sư ra rồi nói tiếp!”
Vạn Tuyệt quỳ gối đáp: “Vâng!”
Huyết ảnh kia bước từng bước vào trong thần điện màu đen kia.
Sau khi tiến vào thần điện, huyết ảnh cảm thấy không hợp lý lắm.
Huyết ảnh lạnh lùng nhìn về một hướng, một cô gái đang khoanh chân ngồi trên ngai vàng ở vị trí cao nhất thần điện.
“Sao con lại ở đây? Ai cho phép con vào!”
Cô gái ngồi trên ngai vàng tỏ vẻ kinh ngạc, mở to mắt nói: “Sư phụ... người... sao người lại đến đây?”
Huyết ảnh cười khẩy, cánh cửa thần điện từ từ khép lại đằng sau: “Sao ta không thể tới đây chứ?”
“Ngược lại là con, bổn tọa cho con tu luyện công pháp Luân Hồi mười đời, sau khi đã luân hồi mười đời thành công!”
“Sao còn không mau chóng tìm bổn tọa chứ? Mà lại tới thần điện Luân Hồi này, hay là con muốn phản bội bổn tọa?”
Huyết ảnh vừa dứt lời.
Đông Phương Xá Nguyệt biến sắc.
Cô ta nhảy xuống trước người huyết ảnh rồi quỳ gối: “Sư phụ, người nghe con giải thích!”
Đông Phương Xá Nguyệt kể lại một lượt những gì mình gặp phải.
Huyết Ảnh nhướng mày: “Vạn Trường Sinh truy sát con à?”
“Đúng vậy!”
Đông Phương Xá Nguyệt gật đầu, sư phụ rất đáng sợ.
Nói dối vô dụng trước mặt sư phụ: “Không chỉ có thể, gia tộc Đông Phương còn phản bội con”.
“Con bị người khác truy sát, vất vả lắm mới chạy trốn tới đây!”
“Thật không?”, huyết ảnh ra tay.
Vút!
Một tia máu bay tới chui vào mi tâm Đông Phương Xá Nguyệt.
Trong chốc lát.
Cơ thể Đông Phương Xá Nguyệt run lên.
Thuật đọc tâm.
Nó cùng một loại với thuật sưu hồn.
Nhưng không chính xác như thuật sưu hồn.
Thi triển thuật đọc tâm, tất cả mọi suy nghĩ trong lòng đều sẽ hiện lên trong đầu người sử dụng.
Trong đầu Đông Phương Xá Nguyệt hiện lên hình ảnh mình bị truy sát, tất cả đều đã được huyết ảnh nhìn thấy.
Sắc mặt huyết ảnh trầm xuống: “Không khác biệt lắm!”
“Bổn tọa bảo con thu thập các mảnh vỡ của tháp Càn Khôn Trấn Ngục, tình hình thế nào rồi?”
Đông Phương Xá Nguyệt dời mắt rồi đáp: “Thưa sư phụ, trong tay đồ nhi có hai mảnh ạ!”
“Mảnh ở di tích Côn Luân Hư Thượng Cổ kia con không có được à?”
Sắc mặt huyết ảnh tối sầm: “Nói! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Đông Phương Xá Nguyệt quỳ gối bẩm: “Sư phụ, mong người tha tội!”
“Mảnh vỡ kia...”
“Để vi sư tự mình xem!”
“Hình như có người đang đột phá!”
Vừa dứt, tất cả mọi người đều im lặng.
Gầm gừ!
Sau lưng, tiếng rồng ngâm vọng tới phá tan sự yên lặng ấy.
Mọi người quay đầu nhìn lại, không khỏi khiếp sợ.
Cuối chân trời mây đen dày đặc.
Sâu trong đám mây mù mịt kia.
Một con rồng đen tuyền đang uốn lượn như muốn nghiền nát bầu trời.
Nếu so sánh khí thế của nó Huyết Long.
Thì nó càng hùng vỹ hơn.
Càng oai phong hơn.
Càng có áp lực hơn.
“Lại là một Hắc Long!”
Huyết Thiên sợ run người: “Bố, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”
Đôi mắt già nua của Huyết Bách Luyện đầy vẻ trầm ngâm: “Đó là hướng của khu vực cấm!”
“Cho dù đã xảy ra chuyện gì thì chúng ta cũng phải tới đó xem thử hẵn nói!”
“Có lẽ, đây là cơ hội giúp chúng ta thoát khỏi Thiên Uyên!”
Huyết Bách Luyện quát to: “Truyền lệnh xuống dưới, tất cả người trong Huyết Tộc đi theo tôi đến chỗ Hắc Long kia!”
Không chỉ có Huyết Tộc.
Các thế lực khác ở Thiên Uyên cũng phát hiện ra Hắc Long và Huyết Long.
Các thế lực cân nhắc đắn đo một hồi rồi quyết định đi tới chỗ Hắc Long.
...
Cùng lúc đó, trong thành Huyết Linh.
Diệp Bắc Minh bị huyết khí bao phủ.
Huyết khí cuồn cuộn như sóng thần tuôn trào vào cơ thể Diệp Bắc Minh.
Có vài lần anh không kiên trì được suýt chút nữa nổ tan xác.
Lúc này đây, Diệp Bắc Minh như ngọn dầu hỏa trước cơn gió dữ, có thể tắt bất cứ lúc nào.
“Phá cho tôi!”
Tiếng rống rung trời lệch đất vang lên.
Cảnh giới Thiên Huyền, trung kỳ.
Diệp Bắc Minh mở to mắt: “Đột phá rồi! Tốt quá, thực lực của mình cũng đã trở lại!”
Huyết khí ngút trời tiếp tục chui vào người anh.
Vào giây phút ấy, anh như chìm đắm trong đại dương máu tươi vô tận.
“Tiếp tục, phá cho tôi!”
Gầm gừ!
Tiếng rồng ngâm vang lên, chín con Ma Long đen tuyền lao ra từ sau lưng anh rồi nhảy vào trong lốc xoáy đỏ thẫm kia.
Huyết Long kia hét thảm thiết, nó bị chín con Ma Long cắn xe rồi bị nuốt chửng ngay tại chỗ.
Cảnh giới của Diệp Bắc Minh bước vào cảnh giới Thiên Huyền hậu kỳ.
Anh chưa thỏa mãn ở đó bèn bước ra chủ động nhảy vào trong lốc xoáy đỏ thẫm kia.
...
Cùng lúc đó, tại nơi sâu nhất trong khu vực cấm ở Thiên Uyên, trước một phế tích.
Đám người Vạn Tuyệt đang kính cẩn đứng ngoài một thần điện màu đen.
Trước mặt bọn họ, một huyết ảnh đầy kích động nói: “Thần điện Luân Hồi mở ra rồi!”
“Đồ nhi, tất cả các người phải canh chừng ở đây!”
“Không cho phép bất kỳ kẻ nào tới gần thần điện nửa bước, tất cả đều đợi vi sư ra rồi nói tiếp!”
Vạn Tuyệt quỳ gối đáp: “Vâng!”
Huyết ảnh kia bước từng bước vào trong thần điện màu đen kia.
Sau khi tiến vào thần điện, huyết ảnh cảm thấy không hợp lý lắm.
Huyết ảnh lạnh lùng nhìn về một hướng, một cô gái đang khoanh chân ngồi trên ngai vàng ở vị trí cao nhất thần điện.
“Sao con lại ở đây? Ai cho phép con vào!”
Cô gái ngồi trên ngai vàng tỏ vẻ kinh ngạc, mở to mắt nói: “Sư phụ... người... sao người lại đến đây?”
Huyết ảnh cười khẩy, cánh cửa thần điện từ từ khép lại đằng sau: “Sao ta không thể tới đây chứ?”
“Ngược lại là con, bổn tọa cho con tu luyện công pháp Luân Hồi mười đời, sau khi đã luân hồi mười đời thành công!”
“Sao còn không mau chóng tìm bổn tọa chứ? Mà lại tới thần điện Luân Hồi này, hay là con muốn phản bội bổn tọa?”
Huyết ảnh vừa dứt lời.
Đông Phương Xá Nguyệt biến sắc.
Cô ta nhảy xuống trước người huyết ảnh rồi quỳ gối: “Sư phụ, người nghe con giải thích!”
Đông Phương Xá Nguyệt kể lại một lượt những gì mình gặp phải.
Huyết Ảnh nhướng mày: “Vạn Trường Sinh truy sát con à?”
“Đúng vậy!”
Đông Phương Xá Nguyệt gật đầu, sư phụ rất đáng sợ.
Nói dối vô dụng trước mặt sư phụ: “Không chỉ có thể, gia tộc Đông Phương còn phản bội con”.
“Con bị người khác truy sát, vất vả lắm mới chạy trốn tới đây!”
“Thật không?”, huyết ảnh ra tay.
Vút!
Một tia máu bay tới chui vào mi tâm Đông Phương Xá Nguyệt.
Trong chốc lát.
Cơ thể Đông Phương Xá Nguyệt run lên.
Thuật đọc tâm.
Nó cùng một loại với thuật sưu hồn.
Nhưng không chính xác như thuật sưu hồn.
Thi triển thuật đọc tâm, tất cả mọi suy nghĩ trong lòng đều sẽ hiện lên trong đầu người sử dụng.
Trong đầu Đông Phương Xá Nguyệt hiện lên hình ảnh mình bị truy sát, tất cả đều đã được huyết ảnh nhìn thấy.
Sắc mặt huyết ảnh trầm xuống: “Không khác biệt lắm!”
“Bổn tọa bảo con thu thập các mảnh vỡ của tháp Càn Khôn Trấn Ngục, tình hình thế nào rồi?”
Đông Phương Xá Nguyệt dời mắt rồi đáp: “Thưa sư phụ, trong tay đồ nhi có hai mảnh ạ!”
“Mảnh ở di tích Côn Luân Hư Thượng Cổ kia con không có được à?”
Sắc mặt huyết ảnh tối sầm: “Nói! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Đông Phương Xá Nguyệt quỳ gối bẩm: “Sư phụ, mong người tha tội!”
“Mảnh vỡ kia...”
“Để vi sư tự mình xem!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.