Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 2120: Bùa đòi mạng của thần chết!
Ss Tần
13/08/2024
Vừa nghe thấy những lời này.
Tất cả mọi người bàng hoàng tỉnh táo lại, lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh!
Kiếm Bất Hủ chính là binh khí Đại Đế của tộc Bất Hủ!
Thế mà Diệp Bắc Minh dám mơ ước nó?
Từ đầu đến cuối, Bất Hủ Trục Nhật vẫn không thể rời mắt khỏi mẫu thạch Hỗn Độn và máu Hỗn Độn: "Trừ kiếm Bất Hủ ra, những thứ khác, tôi đều có thể giải quyết!"
"Trừ kiếm Bất Hủ ra, tôi cũng không có hứng thú với thứ khác!"
Diệp Bắc Minh lắc đầu.
Rồi định thu hồi mẫu thạch Hỗn Độn và máu Hỗn Độn!
Bất Hủ Trục Nhật lắc mình lao đến trước người Diệp Bắc Minh, đôi tay nhanh chóng vươn ra chộp lấy mẫu thạch Hỗn Độn và máu Hỗn Độn!
Chỉ với một ý niệm, Diệp Bắc Minh đã thu hồi mẫu thạch Hỗn Độn và máu Hỗn Độn!
Bất Hủ Trục Nhật chộp hụt.
Xoảng!
Cái bàn hóa thành bột phấn, gạch lát sàn cũng nổ tung!
Diệp Bắc Minh buồn cười: "Thương lượng không thành công, định cướp đấy à?"
Bất Hủ Trục Nhật giận dư hét lên: "Thằng kia, muốn kiếm Bất Hủ hả? Anh cũng xứng à!"
Hàn ý ngưng tụ!
Năm ngón tay bè ra, không hề lưu tình chộp đến cổ Diệp Bắc Minh!
Đôi mắt Diệp Bắc Minh lóe lên, chuẩn bị phản kích!
Đột nhiên.
"Trục Nhật, dừng tay!"
Một giọng nói trong trẻo vang lên.
Bàn tay của Bất Hủ Trục Nhật dừng lại cách Diệp Bắc Minh nửa mét!
Anh ta quay đầu lại, hai mắt đỏ ngầu nhìn Bất Hủ Lộng Nguyệt: "Vật này rất quan trọng với tộc Bất Hủ ta, chỉ cần có được chúng, là có thể tạo ra một cơ thể có thể chất Hỗn Độn!"
Diệp Bắc Minh vạch trần thẳng: "Là quan trọng với tộc Bất Hủ hay quan trọng với anh?"
Những người đang có mặt tại đây đã sợ tái mặt rồi!
Tên nhóc này cứng quá!
"Diệp Bắc Minh, anh muốn chết à?"
Bất Hủ Trục Nhật xanh mặt.
Bất Hủ Lộng Nguyệt quát: "Bất Hủ Trục Nhật, ngay cả lời chị nói em cũng không nghe nữa à? Cút về đi!"
"Vâng!"
Bất Hủ Trục Nhật hung dữ trừng mắt nhìn Diệp Bắc Minh một cái.
Sau đó quay người về chỗ ngồi của mình.
"Diệp công tử..."
Bất Hủ Lộng Nguyệt đang định nói.
Diệp Bắc Minh quay người lại, cất bước đi ra ngoài đại điện: "Đây chính là đạo đãi khách của Bất Hủ Thương à? Làm người ta quá thất vọng."
Anh hoàn toàn không cho Bất Hủ Lộng Nguyệt cơ hội nói chuyện.
Vừa ra khỏi đại điện, Dao Trì truyền âm: "Diệp Bắc Minh, ngươi có ý gì vậy?"
"Ngươi còn chê kẻ địch không đủ đông à? Lấy mẫu thạch Hỗn Độn và máu Hỗn Độn ra một cách tùy tiện, thế chẳng phải là làm cho người ta đỏ mắt nhìn ngươi à?"
Diệp Bắc Minh cười lắc đầu: "Tiểu Tháp, ông giải thích cho cô ấy đi!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: "Thứ nhất, sau sự việc ở thành Hồng Hoang, mẫu thạch Hỗn Độn và máu Hỗn Độn đã bị lộ, tộc Bất Hủ chắc chắn biết rồi!"
"Có giấu cũng vô dụng, chi bằng thừa nhận luôn!"
"Thứ hai, tên nhóc này chắc chắn không có ý tốt, bổn tháp phỏng đoán, cậu ta đang dụ người của tộc Bất Hủ tới giết cậu ta đấy!"
Diệp Bắc Minh giật giật khóe miệng: "Tiểu Tháp, ông đừng có nói khó nghe thế, cái gì mà dụ hả?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười: "Nhóc con, cậu cong mông một cái là ta biết cậu định làm gì!"
Dao Trì lạnh giọng nói: "Chỗ này là núi Bất Hủ, cho dù bọn họ ra tay với ngươi!"
"Ngươi có giết được bọn họ không?"
Diệp Bắc Minh lắc đầu.
Thở dài: "Dao Trì, cô là Đại Đế thật à?"
"Sao chẳng có tí mưu lược nào vậy? Tiểu Tháp, ông trả lời đi!"
Tháp Cán Khôn Trấn Ngục nói thầm: "Nhóc con, cậu giữ thể diện cho cô ấy tí đi! Hai ngày tới, đám người này của tộc Bất Hủ chắc chắn sẽ không ra tay, phải đợi đến hai ngày sau!"
"Hai ngày sau á?"
Dao Trì ngạc nhiên, sau đó lập tức phản ứng lại: "Nhà tù số sáu! Cuộc chiến tông tộc!"
"Hít... Diệp Bắc Minh, ngươi định tóm cả mẻ những người có địch ý với ngươi đấy à?"
Thế thì độc ác quá!
Không đợi Diệp Bắc Minh trả lời.
"Ê, Diệp Bắc Minh!"
Bất Hủ Nhan đuổi kịp, hơi giận hỏi: "Anh chạy nhanh thế làm gì hả? Chị Lộng Nguyệt đang định xin lỗi anh rồi mà."
"Sao anh không nể mặt chị ấy? Chị Lộng Nguyệt là chị cả của tộc Bất Hủ chúng tôi, con người chị ấy tốt lắm."
Diệp Bắc Minh nhìn cô ta: "Cho nên cô tới để nói giúp cô ta à?"
"Tôi..."
Bất Hủ Nhan sững sờ.
Sau đó quả quyết lắc đầu.
"Không phải! Chị Lộng Nguyệt bảo tôi xin lỗi anh hộ chị ấy."
"Nhưng tôi cho rằng, hành vi của anh Trục Nhật quá đáng thật sự, hơn nữa tôi còn nhận ra anh ấy có ý định giết anh!"
Nói xong.
Đôi mắt xinh đẹp của Bất Hủ Nhan trầm xuống, lâm vào trầm tư!
Lát sau, cô ta hít sâu một hơi: "Diệp Bắc Minh, hay là cuộc chiến tông tộc hai ngày sau, anh đừng đi nữa."
"Anh cứ trốn ở chỗ tôi trước đã, đợi mọi người tiến vào cuộc chiến tông tộc hết, anh cầm lệnh bài của tôi rồi rời khỏi tộc Bất Hủ!"
Cô ta lấy ra một miếng lệnh bài màu vàng.
Nhét vào tay Diệp Bắc Minh!
Có lệnh bài này, trừ cấm địa của tộc Bất Hủ ra, những nơi khác đều đi được hết!
Diệp Bắc Minh ngẩn ngơ: "Cô nhóc này hơi ngốc thì phải?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục: "Cậu tưởng ai cũng đầy bụng mưu kế như cậu à?"
"Không mưu tính không được á!"
"Cậu đừng hại cô bé này!"
"Tôi không yêu đương với cô ấy, chắc là không có chuyện gì đâu!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục: "..."
Dao Trì không kìm được bật ra một câu: "Ngươi đúng là mặt dày!"
Thấy Diệp Bắc Minh ngẩn người.
Bất Hủ Nhan kéo tay anh: "Anh ngẩn người gì vậy? Mau cất lệnh bài đi!"
"Sau đó đi theo tôi, vừa nãy lão tổ truyền âm cho tôi rồi."
"Quả Bất Hủ của đỉnh thứ bảy, chắc là đưa đến rồi đấy."
...
Trong đại điện.
Mọi người đã đi hết rồi, chỉ còn có Bất Hủ Lộng Nguyệt và Bất Hủ Trục Nhật.
"Chị Lộng Nguyệt, vừa nãy sao chị lại cản em?"
Bất Hủ Trục Nhật nghiến răng nói: "Nếu em động thủ, vừa nãy mẫu thạch Hỗn Độn và máu Hỗn Độn đã rơi vào tay chúng ta rồi!"
Bất Hủ Lộng Nguyệt lạnh lùng liếc anh ta một cái!
Sau đó quát không thương tiếc: "Bất Hủ Trục Nhật, em muốn làm cái gì hả? Diệp công tử là vị hôn phu của Nhan Nhi, em mà dám ra tay với anh ta thì chị sẽ không tha cho em đâu!"
"Nhưng đó là mẫu thạch Hỗn Độn và máu Hỗn Độn đấy!"
Ánh mắt Bất Hủ Trục Nhật hừng hực như lửa: "Chỉ cần tạo ra thể chất Hỗn Độn, em sẽ là vô địch!"
Thể chất Hỗn Độn!
Ý nghĩa của ba từ này thật sự quá khủng bố!
Không có rào cản cảnh giới.
Có thể tăng lên một cảnh giới lớn để giết địch, Đại Đạo Chi Thượng tầng một ngang với cảnh giới Tế Đạo tầng một!
"Đại Đạo Chi Thượng tầng tám, ngang với cảnh giới Tế Đạo tầng tám!"
"Đây là khái niệm gì? Thiên hạ vô địch đấy!"
Bất Hủ Lộng Nguyệt lạnh nhạt nhìn anh ta: "Cho nên? Em định từ bỏ Thái Dương thần thể của em, trở thành cơ thể có thể chất Hỗn Độn hả?"
"Chẳng nhẽ không được?"
Bất Hủ Trục Nhật ngẩn ra: "Thái Dương thần thể của em so sánh với thể chất Hỗn Độn thì đúng là phế vật!"
Ánh mắt của Bất Hủ Lộng Nguyệt đầy thất vọng!
"Trục Nhật à, không có thể chất phế vật, chỉ có tu võ giả vô dụng thôi!"
"Đại Đế của tộc Bất Hủ ta, ban đầu chỉ là một người trần bình thường!"
"Hơn nữa, thể Nguyệt Thần của chị cảm nhận được một tia uy hiếp, vị Diệp công tử này tuyệt đối không đơn giản như vẻ bề ngoài! Vừa nãy, nếu em mà ra tay với anh ta, xác suất trên 50% là em sẽ chết!"
Bất Hủ Trục Nhật mở to mắt: "Sao có thể chứ!"
"Chị Lộng Nguyệt, chị dọa em đúng không?"
Bất Hủ Lộng Nguyệt nghiêm túc lắc đầu: "Chị không đùa với em!"
"Nhớ kỹ, đừng có ý đồ gì với Diệp công tử, kể cả trong tay anh ta có mẫu thạch Hỗn Độn và máu Hỗn Độn!"
"Hai thứ này, không phải bảo vật, mà là bùa đòi mạng của thần chết!"
Cảnh cáo xong, Bất Hủ Lộng Nguyệt quay người rời đi.
Để lại Bất Hủ Trục Nhật đứng yên tại chỗ, nét mặt thay đổi bất định!
"Hừ! Chỉ là một tên cảnh giới Đại Năng tầng năm thôi mà, có thể uy hiếp được mình chắc?"
"Mẫu thạch Hỗn Độn và máu Hỗn Độn, mình muốn hết!"
Năm ngón tay nắm lại: "Mạng của tên này, mình cũng muốn!"
Tất cả mọi người bàng hoàng tỉnh táo lại, lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh!
Kiếm Bất Hủ chính là binh khí Đại Đế của tộc Bất Hủ!
Thế mà Diệp Bắc Minh dám mơ ước nó?
Từ đầu đến cuối, Bất Hủ Trục Nhật vẫn không thể rời mắt khỏi mẫu thạch Hỗn Độn và máu Hỗn Độn: "Trừ kiếm Bất Hủ ra, những thứ khác, tôi đều có thể giải quyết!"
"Trừ kiếm Bất Hủ ra, tôi cũng không có hứng thú với thứ khác!"
Diệp Bắc Minh lắc đầu.
Rồi định thu hồi mẫu thạch Hỗn Độn và máu Hỗn Độn!
Bất Hủ Trục Nhật lắc mình lao đến trước người Diệp Bắc Minh, đôi tay nhanh chóng vươn ra chộp lấy mẫu thạch Hỗn Độn và máu Hỗn Độn!
Chỉ với một ý niệm, Diệp Bắc Minh đã thu hồi mẫu thạch Hỗn Độn và máu Hỗn Độn!
Bất Hủ Trục Nhật chộp hụt.
Xoảng!
Cái bàn hóa thành bột phấn, gạch lát sàn cũng nổ tung!
Diệp Bắc Minh buồn cười: "Thương lượng không thành công, định cướp đấy à?"
Bất Hủ Trục Nhật giận dư hét lên: "Thằng kia, muốn kiếm Bất Hủ hả? Anh cũng xứng à!"
Hàn ý ngưng tụ!
Năm ngón tay bè ra, không hề lưu tình chộp đến cổ Diệp Bắc Minh!
Đôi mắt Diệp Bắc Minh lóe lên, chuẩn bị phản kích!
Đột nhiên.
"Trục Nhật, dừng tay!"
Một giọng nói trong trẻo vang lên.
Bàn tay của Bất Hủ Trục Nhật dừng lại cách Diệp Bắc Minh nửa mét!
Anh ta quay đầu lại, hai mắt đỏ ngầu nhìn Bất Hủ Lộng Nguyệt: "Vật này rất quan trọng với tộc Bất Hủ ta, chỉ cần có được chúng, là có thể tạo ra một cơ thể có thể chất Hỗn Độn!"
Diệp Bắc Minh vạch trần thẳng: "Là quan trọng với tộc Bất Hủ hay quan trọng với anh?"
Những người đang có mặt tại đây đã sợ tái mặt rồi!
Tên nhóc này cứng quá!
"Diệp Bắc Minh, anh muốn chết à?"
Bất Hủ Trục Nhật xanh mặt.
Bất Hủ Lộng Nguyệt quát: "Bất Hủ Trục Nhật, ngay cả lời chị nói em cũng không nghe nữa à? Cút về đi!"
"Vâng!"
Bất Hủ Trục Nhật hung dữ trừng mắt nhìn Diệp Bắc Minh một cái.
Sau đó quay người về chỗ ngồi của mình.
"Diệp công tử..."
Bất Hủ Lộng Nguyệt đang định nói.
Diệp Bắc Minh quay người lại, cất bước đi ra ngoài đại điện: "Đây chính là đạo đãi khách của Bất Hủ Thương à? Làm người ta quá thất vọng."
Anh hoàn toàn không cho Bất Hủ Lộng Nguyệt cơ hội nói chuyện.
Vừa ra khỏi đại điện, Dao Trì truyền âm: "Diệp Bắc Minh, ngươi có ý gì vậy?"
"Ngươi còn chê kẻ địch không đủ đông à? Lấy mẫu thạch Hỗn Độn và máu Hỗn Độn ra một cách tùy tiện, thế chẳng phải là làm cho người ta đỏ mắt nhìn ngươi à?"
Diệp Bắc Minh cười lắc đầu: "Tiểu Tháp, ông giải thích cho cô ấy đi!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: "Thứ nhất, sau sự việc ở thành Hồng Hoang, mẫu thạch Hỗn Độn và máu Hỗn Độn đã bị lộ, tộc Bất Hủ chắc chắn biết rồi!"
"Có giấu cũng vô dụng, chi bằng thừa nhận luôn!"
"Thứ hai, tên nhóc này chắc chắn không có ý tốt, bổn tháp phỏng đoán, cậu ta đang dụ người của tộc Bất Hủ tới giết cậu ta đấy!"
Diệp Bắc Minh giật giật khóe miệng: "Tiểu Tháp, ông đừng có nói khó nghe thế, cái gì mà dụ hả?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười: "Nhóc con, cậu cong mông một cái là ta biết cậu định làm gì!"
Dao Trì lạnh giọng nói: "Chỗ này là núi Bất Hủ, cho dù bọn họ ra tay với ngươi!"
"Ngươi có giết được bọn họ không?"
Diệp Bắc Minh lắc đầu.
Thở dài: "Dao Trì, cô là Đại Đế thật à?"
"Sao chẳng có tí mưu lược nào vậy? Tiểu Tháp, ông trả lời đi!"
Tháp Cán Khôn Trấn Ngục nói thầm: "Nhóc con, cậu giữ thể diện cho cô ấy tí đi! Hai ngày tới, đám người này của tộc Bất Hủ chắc chắn sẽ không ra tay, phải đợi đến hai ngày sau!"
"Hai ngày sau á?"
Dao Trì ngạc nhiên, sau đó lập tức phản ứng lại: "Nhà tù số sáu! Cuộc chiến tông tộc!"
"Hít... Diệp Bắc Minh, ngươi định tóm cả mẻ những người có địch ý với ngươi đấy à?"
Thế thì độc ác quá!
Không đợi Diệp Bắc Minh trả lời.
"Ê, Diệp Bắc Minh!"
Bất Hủ Nhan đuổi kịp, hơi giận hỏi: "Anh chạy nhanh thế làm gì hả? Chị Lộng Nguyệt đang định xin lỗi anh rồi mà."
"Sao anh không nể mặt chị ấy? Chị Lộng Nguyệt là chị cả của tộc Bất Hủ chúng tôi, con người chị ấy tốt lắm."
Diệp Bắc Minh nhìn cô ta: "Cho nên cô tới để nói giúp cô ta à?"
"Tôi..."
Bất Hủ Nhan sững sờ.
Sau đó quả quyết lắc đầu.
"Không phải! Chị Lộng Nguyệt bảo tôi xin lỗi anh hộ chị ấy."
"Nhưng tôi cho rằng, hành vi của anh Trục Nhật quá đáng thật sự, hơn nữa tôi còn nhận ra anh ấy có ý định giết anh!"
Nói xong.
Đôi mắt xinh đẹp của Bất Hủ Nhan trầm xuống, lâm vào trầm tư!
Lát sau, cô ta hít sâu một hơi: "Diệp Bắc Minh, hay là cuộc chiến tông tộc hai ngày sau, anh đừng đi nữa."
"Anh cứ trốn ở chỗ tôi trước đã, đợi mọi người tiến vào cuộc chiến tông tộc hết, anh cầm lệnh bài của tôi rồi rời khỏi tộc Bất Hủ!"
Cô ta lấy ra một miếng lệnh bài màu vàng.
Nhét vào tay Diệp Bắc Minh!
Có lệnh bài này, trừ cấm địa của tộc Bất Hủ ra, những nơi khác đều đi được hết!
Diệp Bắc Minh ngẩn ngơ: "Cô nhóc này hơi ngốc thì phải?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục: "Cậu tưởng ai cũng đầy bụng mưu kế như cậu à?"
"Không mưu tính không được á!"
"Cậu đừng hại cô bé này!"
"Tôi không yêu đương với cô ấy, chắc là không có chuyện gì đâu!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục: "..."
Dao Trì không kìm được bật ra một câu: "Ngươi đúng là mặt dày!"
Thấy Diệp Bắc Minh ngẩn người.
Bất Hủ Nhan kéo tay anh: "Anh ngẩn người gì vậy? Mau cất lệnh bài đi!"
"Sau đó đi theo tôi, vừa nãy lão tổ truyền âm cho tôi rồi."
"Quả Bất Hủ của đỉnh thứ bảy, chắc là đưa đến rồi đấy."
...
Trong đại điện.
Mọi người đã đi hết rồi, chỉ còn có Bất Hủ Lộng Nguyệt và Bất Hủ Trục Nhật.
"Chị Lộng Nguyệt, vừa nãy sao chị lại cản em?"
Bất Hủ Trục Nhật nghiến răng nói: "Nếu em động thủ, vừa nãy mẫu thạch Hỗn Độn và máu Hỗn Độn đã rơi vào tay chúng ta rồi!"
Bất Hủ Lộng Nguyệt lạnh lùng liếc anh ta một cái!
Sau đó quát không thương tiếc: "Bất Hủ Trục Nhật, em muốn làm cái gì hả? Diệp công tử là vị hôn phu của Nhan Nhi, em mà dám ra tay với anh ta thì chị sẽ không tha cho em đâu!"
"Nhưng đó là mẫu thạch Hỗn Độn và máu Hỗn Độn đấy!"
Ánh mắt Bất Hủ Trục Nhật hừng hực như lửa: "Chỉ cần tạo ra thể chất Hỗn Độn, em sẽ là vô địch!"
Thể chất Hỗn Độn!
Ý nghĩa của ba từ này thật sự quá khủng bố!
Không có rào cản cảnh giới.
Có thể tăng lên một cảnh giới lớn để giết địch, Đại Đạo Chi Thượng tầng một ngang với cảnh giới Tế Đạo tầng một!
"Đại Đạo Chi Thượng tầng tám, ngang với cảnh giới Tế Đạo tầng tám!"
"Đây là khái niệm gì? Thiên hạ vô địch đấy!"
Bất Hủ Lộng Nguyệt lạnh nhạt nhìn anh ta: "Cho nên? Em định từ bỏ Thái Dương thần thể của em, trở thành cơ thể có thể chất Hỗn Độn hả?"
"Chẳng nhẽ không được?"
Bất Hủ Trục Nhật ngẩn ra: "Thái Dương thần thể của em so sánh với thể chất Hỗn Độn thì đúng là phế vật!"
Ánh mắt của Bất Hủ Lộng Nguyệt đầy thất vọng!
"Trục Nhật à, không có thể chất phế vật, chỉ có tu võ giả vô dụng thôi!"
"Đại Đế của tộc Bất Hủ ta, ban đầu chỉ là một người trần bình thường!"
"Hơn nữa, thể Nguyệt Thần của chị cảm nhận được một tia uy hiếp, vị Diệp công tử này tuyệt đối không đơn giản như vẻ bề ngoài! Vừa nãy, nếu em mà ra tay với anh ta, xác suất trên 50% là em sẽ chết!"
Bất Hủ Trục Nhật mở to mắt: "Sao có thể chứ!"
"Chị Lộng Nguyệt, chị dọa em đúng không?"
Bất Hủ Lộng Nguyệt nghiêm túc lắc đầu: "Chị không đùa với em!"
"Nhớ kỹ, đừng có ý đồ gì với Diệp công tử, kể cả trong tay anh ta có mẫu thạch Hỗn Độn và máu Hỗn Độn!"
"Hai thứ này, không phải bảo vật, mà là bùa đòi mạng của thần chết!"
Cảnh cáo xong, Bất Hủ Lộng Nguyệt quay người rời đi.
Để lại Bất Hủ Trục Nhật đứng yên tại chỗ, nét mặt thay đổi bất định!
"Hừ! Chỉ là một tên cảnh giới Đại Năng tầng năm thôi mà, có thể uy hiếp được mình chắc?"
"Mẫu thạch Hỗn Độn và máu Hỗn Độn, mình muốn hết!"
Năm ngón tay nắm lại: "Mạng của tên này, mình cũng muốn!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.