Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1744: Cái chết của Lão tổ Bích Hỏa
Ss Tần
07/04/2024
Lão tổ Bích Hỏa nghe vậy thì sửng sốt.
Ngay sau đó ông ta suýt bật cười: “Giết người diệt khẩu? Hahahaha!”
“Đây là chuyện tức cười nhất lão phu nghe thấy trong cuộc đời này, cậu muốn giết lão phu diệt khẩu?”
“Tiểu phế vật, dù cậu có thể chém đứt một sợi tóc của lão phu…”
Còn chưa kịp nói xong!
Diệp Bắc Minh giơ tay lên, nắm bàn tay lại, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém ra một nhát!
Gào!
Tiếng rồng gầm vang lên!
Một con huyết long cực kỳ đáng sợ lao ra, khí thế khủng bố, bá đạo, vô địch!
“Hả… Ngươi là ai?”
Lão tổ Bích Hỏa cảm nhận được luồng kiếm khí khủng khiếp ấy, nụ cười của ông ta bỗng chốc cứng đờ!
Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Tôi chính là tiểu phế vật mà ông nói đấy!”
“Chết đi cho tôi!”
Huyết long do kiếm khí ngưng tụ mà thành gầm lên, sao đó lao về phía lão tổ Bích Hỏa như sao bằng rơi xuống!
Lão tổ Bích Hỏa giơ tay lên đỡ đòn, thi triển toàn bộ bản lĩnh của mình!
Phụt!
Nhưng ông ta vẫn bị đánh bay ra xa, phun ra một ngụm máu tươi!
Chỉ một chiêu kiếm mà thôi, thế nhưng ông ta lại bị tên phế vật này nghiền ép hoàn toàn!
Vẻ khó tin và hoảng sợ hiện lên trên khuôn mặt già nua của lão tổ Bích Hỏa: “Thanh kiếm kia… Huyết long… Cả uy lực ấy nữa…”
“Khoan! Diệp Phong? Cậu không phải là Diệp Phong?”
“Cậu là Diệp Bắc Minh!”
Diệp Bắc Minh nhếch miệng: “Chúc mừng ông đã đoán đúng!”
“Shh… Shh… Shh…”
Lão tổ Bích Hỏa xuýt xoa kinh hãi liên tục: ‘Trong cơ thể thằng nhãi này có 148 chiếc xương Chí Tôn, bây giờ còn nắm giữ một thanh thần kiếm cực kỳ đáng sợ!’
‘Nhát kiếm vừa rồi còn cho lão phu cảm nhận được hơi thở chết chóc lão phu chưa từng nếm trải!’
‘Chết tiệt! Thằng nhãi này trưởng thành quá nhanh, nó đã có được thực lực tiêu diệt cảnh giới Thần Hoàng hậu kỳ! Chạy thôi!’
Lão tổ Bích Hỏa xoay người bỏ chạy không chút do dự!
“Vừa rồi đuổi giết tôi hăng hái lắm mà, bây giờ muốn chạy mà được à?”, giọng điệu lạnh lùng vang lên.
Lão tổ Bích Hỏa cười to: “Hahahaha! Diệp Bắc Minh, dù thực lực của cậu nghịch thiên đến đâu!”
“Một khi một cao thủ cảnh giới Thần Hoàng đỉnh phong đã muốn đi, trừ phi cậu là cảnh giới Tổ! Bằng không cậu không thể ngăn cản được!”
Diệp Bắc Minh cười: “Tiểu Tháp! Giao cho ông đấy!”
“Được!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp lại!
Một tòa tháp màu đen bỗng xuất hiện trên trời, trong nháy mắt tháp Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện, không gian và thời gian ở xung quanh như bị ấn nút tạm dừng!
Lão tổ Bích Hỏa hoảng sợ phát hiện mình chỉ có thể đứng yên tại chỗ, không thể di chuyển thêm một bước!
Ông ta sợ hãi ngẩng đầu lên, ngay tức khắc con ngươi co lại: “Đấy là… Tòa tháp trong truyền thuyết?!”
“Trời ạ… Nó thế mà lại ở trong tay cậu…”
Uy lực của tháp bùng nổ!
Trong lòng Lão tổ Bích Hỏa giờ đây chỉ còn lại nỗi sợ hãi và chấn động vô tận, ngay khoảnh khắc nhìn thấy tháp Càn Khôn Trấn Ngục, ông ta biết mọi sự phản kháng đều là phí công vô ích!
Một thứ sức mạnh không thể đối kháng trói buộc lão tổ Bích Hỏa!
Đưa ông ta đến trước mặt Diệp Bắc Minh!
“Lão phu biết kiểu gì mình cũng phải chết, nhưng trước khi chết lão phu muốn ra đi mà không có tiếc nuối!”
Lão tổ Bích Hỏa vẫn chưa hết khiếp sợ: “Cậu là hậu duệ của Hoa tộc Thượng Cổ thật sao? Cậu trở lại báo thù ư?”
“Ông phải mang theo niềm nuối tiếc mà chết đi rồi!”
Sắc mặt của Diệp Bắc Minh cực kỳ lạnh lùng.
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuyên qua cơ thể của lão tổ Bích Hỏa không hề do dự!
Trong nháy mắt.
Lão tổ Bích Hóa biến thành một cái xác khô bằng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được!
Diệp Bắc Minh cúi đầu nhìn.
Máu dính lên thân kiếm đen nhánh!
“Hahaha, cảm ơn chủ nhân, lão già này đúng là đại bổ…”
Cùng một lúc khí lão tổ Bích Hỏa chết, một tia sét từ khoảng không trên điện Thần Hoàng bỗng đánh xuống một trong chín mươi chín ngọn núi Rồng!
Ngay sau đó.
Một ngọn lửa màu xanh lá cây bùng lên cao, chạm vào tầng trời, xua tan đám mây!
Rồi thình lình biến mất!
“Kia…”
“Lão tổ Bích Hỏa đã chết?”
Cả điện Thần Hoàng chấn động kịch liệt, tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên, vẻ khó tin đồng loạt hiện lên trong mắt bọn họ!
“Sao có thể thế được! Lão tổ Bích Hỏa là cảnh giới Thần Hoàng đỉnh phong, ai có thể giết ông ta?”
“Rốt cuộc là có chuyện gì? Vừa nãy lão tổ Bích Hỏa còn đuổi theo Diệp Phong mà?”
“Lẽ nào Diệp Phong giết ông ta?”
“Tuyệt đối không có khả năng ấy!”
Người của điện Thần Hoàng lắc đầu.
Sư phụ của Sở Dĩnh Nhi sững sờ: “Chẳng lẽ mình nhìn nhầm? Người Dĩnh Nhi thích là một cường giả tuyệt thế?”
Mẹ của Nguyễn Thanh Tử và ông của Trương Đạc nhìn nhau.
“Đi!”
Ba người bọn họ cùng nhau đi ra khỏi nơi thí luyện, nhất định họ biết cái gì đó!
Cùng lúc đó, Lạc Khuynh Thành cứng đờ tại chỗ!
Ngay sau đó ông ta suýt bật cười: “Giết người diệt khẩu? Hahahaha!”
“Đây là chuyện tức cười nhất lão phu nghe thấy trong cuộc đời này, cậu muốn giết lão phu diệt khẩu?”
“Tiểu phế vật, dù cậu có thể chém đứt một sợi tóc của lão phu…”
Còn chưa kịp nói xong!
Diệp Bắc Minh giơ tay lên, nắm bàn tay lại, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém ra một nhát!
Gào!
Tiếng rồng gầm vang lên!
Một con huyết long cực kỳ đáng sợ lao ra, khí thế khủng bố, bá đạo, vô địch!
“Hả… Ngươi là ai?”
Lão tổ Bích Hỏa cảm nhận được luồng kiếm khí khủng khiếp ấy, nụ cười của ông ta bỗng chốc cứng đờ!
Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Tôi chính là tiểu phế vật mà ông nói đấy!”
“Chết đi cho tôi!”
Huyết long do kiếm khí ngưng tụ mà thành gầm lên, sao đó lao về phía lão tổ Bích Hỏa như sao bằng rơi xuống!
Lão tổ Bích Hỏa giơ tay lên đỡ đòn, thi triển toàn bộ bản lĩnh của mình!
Phụt!
Nhưng ông ta vẫn bị đánh bay ra xa, phun ra một ngụm máu tươi!
Chỉ một chiêu kiếm mà thôi, thế nhưng ông ta lại bị tên phế vật này nghiền ép hoàn toàn!
Vẻ khó tin và hoảng sợ hiện lên trên khuôn mặt già nua của lão tổ Bích Hỏa: “Thanh kiếm kia… Huyết long… Cả uy lực ấy nữa…”
“Khoan! Diệp Phong? Cậu không phải là Diệp Phong?”
“Cậu là Diệp Bắc Minh!”
Diệp Bắc Minh nhếch miệng: “Chúc mừng ông đã đoán đúng!”
“Shh… Shh… Shh…”
Lão tổ Bích Hỏa xuýt xoa kinh hãi liên tục: ‘Trong cơ thể thằng nhãi này có 148 chiếc xương Chí Tôn, bây giờ còn nắm giữ một thanh thần kiếm cực kỳ đáng sợ!’
‘Nhát kiếm vừa rồi còn cho lão phu cảm nhận được hơi thở chết chóc lão phu chưa từng nếm trải!’
‘Chết tiệt! Thằng nhãi này trưởng thành quá nhanh, nó đã có được thực lực tiêu diệt cảnh giới Thần Hoàng hậu kỳ! Chạy thôi!’
Lão tổ Bích Hỏa xoay người bỏ chạy không chút do dự!
“Vừa rồi đuổi giết tôi hăng hái lắm mà, bây giờ muốn chạy mà được à?”, giọng điệu lạnh lùng vang lên.
Lão tổ Bích Hỏa cười to: “Hahahaha! Diệp Bắc Minh, dù thực lực của cậu nghịch thiên đến đâu!”
“Một khi một cao thủ cảnh giới Thần Hoàng đỉnh phong đã muốn đi, trừ phi cậu là cảnh giới Tổ! Bằng không cậu không thể ngăn cản được!”
Diệp Bắc Minh cười: “Tiểu Tháp! Giao cho ông đấy!”
“Được!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp lại!
Một tòa tháp màu đen bỗng xuất hiện trên trời, trong nháy mắt tháp Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện, không gian và thời gian ở xung quanh như bị ấn nút tạm dừng!
Lão tổ Bích Hỏa hoảng sợ phát hiện mình chỉ có thể đứng yên tại chỗ, không thể di chuyển thêm một bước!
Ông ta sợ hãi ngẩng đầu lên, ngay tức khắc con ngươi co lại: “Đấy là… Tòa tháp trong truyền thuyết?!”
“Trời ạ… Nó thế mà lại ở trong tay cậu…”
Uy lực của tháp bùng nổ!
Trong lòng Lão tổ Bích Hỏa giờ đây chỉ còn lại nỗi sợ hãi và chấn động vô tận, ngay khoảnh khắc nhìn thấy tháp Càn Khôn Trấn Ngục, ông ta biết mọi sự phản kháng đều là phí công vô ích!
Một thứ sức mạnh không thể đối kháng trói buộc lão tổ Bích Hỏa!
Đưa ông ta đến trước mặt Diệp Bắc Minh!
“Lão phu biết kiểu gì mình cũng phải chết, nhưng trước khi chết lão phu muốn ra đi mà không có tiếc nuối!”
Lão tổ Bích Hỏa vẫn chưa hết khiếp sợ: “Cậu là hậu duệ của Hoa tộc Thượng Cổ thật sao? Cậu trở lại báo thù ư?”
“Ông phải mang theo niềm nuối tiếc mà chết đi rồi!”
Sắc mặt của Diệp Bắc Minh cực kỳ lạnh lùng.
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuyên qua cơ thể của lão tổ Bích Hỏa không hề do dự!
Trong nháy mắt.
Lão tổ Bích Hóa biến thành một cái xác khô bằng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được!
Diệp Bắc Minh cúi đầu nhìn.
Máu dính lên thân kiếm đen nhánh!
“Hahaha, cảm ơn chủ nhân, lão già này đúng là đại bổ…”
Cùng một lúc khí lão tổ Bích Hỏa chết, một tia sét từ khoảng không trên điện Thần Hoàng bỗng đánh xuống một trong chín mươi chín ngọn núi Rồng!
Ngay sau đó.
Một ngọn lửa màu xanh lá cây bùng lên cao, chạm vào tầng trời, xua tan đám mây!
Rồi thình lình biến mất!
“Kia…”
“Lão tổ Bích Hỏa đã chết?”
Cả điện Thần Hoàng chấn động kịch liệt, tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên, vẻ khó tin đồng loạt hiện lên trong mắt bọn họ!
“Sao có thể thế được! Lão tổ Bích Hỏa là cảnh giới Thần Hoàng đỉnh phong, ai có thể giết ông ta?”
“Rốt cuộc là có chuyện gì? Vừa nãy lão tổ Bích Hỏa còn đuổi theo Diệp Phong mà?”
“Lẽ nào Diệp Phong giết ông ta?”
“Tuyệt đối không có khả năng ấy!”
Người của điện Thần Hoàng lắc đầu.
Sư phụ của Sở Dĩnh Nhi sững sờ: “Chẳng lẽ mình nhìn nhầm? Người Dĩnh Nhi thích là một cường giả tuyệt thế?”
Mẹ của Nguyễn Thanh Tử và ông của Trương Đạc nhìn nhau.
“Đi!”
Ba người bọn họ cùng nhau đi ra khỏi nơi thí luyện, nhất định họ biết cái gì đó!
Cùng lúc đó, Lạc Khuynh Thành cứng đờ tại chỗ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.