Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1743: Rõ ràng còn chưa đến trăm tuổi, sao đã già dặn như thế?
Ss Tần
07/04/2024
Sắc mặt Diệp Bắc Minh dần dần ngưng trọng: "Cho nên? Sự hủy diệt của Hoa tộc Thượng Cổ có liên quan đến điện Thần Hoàng?"
Lạc Khuynh Thành khẳng định gật đầu: "Có liên quan! Đợi đến khi em có đủ thực lực, có thể trực tiếp đi hỏi ba vị Thánh tổ của điện Thần Hoàng!"
Diệp Bắc Minh nhẹ nhàng gật đầu: "Em hiểu rồi! Cảm ơn!"
Anh nhanh chóng rời đi!
Lạc Khuynh Thành sửng sốt một hồi, cô ấy còn tưởng rằng Diệp Bắc Minh sẽ phẫn nộ!
Sẽ tiếp tục tuy hỏi!
Không nghĩ tới anh lại gọn gàng dứt khoát rời đi như vậy!
Lòng dạ bậc này khiến Lạc Khuynh Thành lau mắt mà nhìn: "Thằng nhóc này rõ ràng còn chưa đến trăm tuổi, vì sao lại già dặn như thế?"
Trong nháy mắt bước ra khỏi cửa điện Thần Hoàng!
Tạch!
Vô số ánh mắt rơi xuống người Diệp Bắc Minh!
"Mặt hàng bốc phét đã đi ra rồi!"
"Người ta là có thực lực!"
Diệp Bắc Minh không có thời gian để ý tới ánh mắt của mọi người, bởi vì một miếng ngọc bội bên trong nhẫn chứa vật của anh đang không ngừng lấp lóe!
Sau khi tiến vào điện Thần Hoàng, tất cả thông tin từ bên ngoài đều bị chặn lại!
"Xảy ra chuyện rồi?"
Sắc mặt Diệp Bắc Minh thay đổi!
Anh nhanh chóng bước tới một góc không người cách xa đó trên trăm dặm, lấy ra ngọc bội trong nhẫn chứa vật!
Rót chân nguyên vào trong đó!
Giọng nói của Cuồng Đan vang lên: "Sư phụ, đệ tử đáng chết! Hai tay của Yên Nhi cô nương đã không có..."
Nghe xong Cuồng Đan giải thích rõ ràng, sắc mặt Diệp Bắc Minh âm u đến dọa người!
"Đáng chết!"
Anh bay lên trời, đang muốn rời đi.
Bỗng nhiên, sau lưng vang lên tiếng cười lạnh: "Cậu Diệp Phong, cậu đi gấp gáp như vậy làm gì?"
Diệp Bắc Minh quay đầu!
Một cô gái áo lam mang theo ba lão già cảnh giới Thần Tôn đỉnh phong xuất hiện!
Hai mắt Diệp Bắc Minh nhíu lại: "Là cô? Cô có việc?"
Cô gái áo lam nở nụ cười: "Chủ nhân nhà tôi muốn biết, rốt cuộc cậu Diệp đã nói điều gì với Lạc Khuynh Thành vậy?"
"Chỉ cần cậu Diệp thành thành thật thật trả lời xong, cậu muốn đi đâu cũng không có ai ngăn cản!"
Diệp Bắc Minh nhìn thoáng qua một phương hướng nào đó: "Kiến nghị của tôi là, bây giờ cô xoay người bỏ chạy có lẽ còn có một chút hi vọng sống!"
"Là..."
Khuôn mặt cô gái mặc đồ màu lam tràn ngập vẻ nghiền ngẫm, một chữ "sao" còn chưa kịp nói ra!
Vèo!
Diệp Bắc Minh sải bước, trực tiếp xuất hiện trước người ba lão già cảnh giới Thần Tôn!
Ầm! Ầm! Ầm!
Đánh ra ba quyền!
Ba lão già cảnh giới Thần Tôn đỉnh phong trong nháy mắt hóa thành một đám sương máu!
Cô gái áo lam kinh hoàng, cứng người đứng yên tại chỗ, dù thế nào tiếng "sao" trong cổ họng cũng không nói được nên lời!
Cùng lúc đó.
Sau lưng truyền tới một giọng nói âm u lạnh lẽo: "Khặc khặc khặc, thằng rác rưởi cậu thực ra cũng có chút bản lĩnh!"
"Chỉ tiếc cậu đắc tội lão phu, lão phu đã thề nhất định sẽ làm cho cậu hối hận từng đắc tội lão phu!"
"Bây giờ tự cậu quỳ xuống, hay là để lão phu tự mình ra tay chứ?"
Cô gái áo lam quay đầu nhìn!
Một lão già có khuôn mặt già nua, cầm quải trượng có khắc đầu rắn trong tay xuất hiện!
Lão tổ Bích Hỏa!
Diệp Bắc Minh nhìn thoáng qua phía điện Thần Hoàng: "Tiểu Tháp, ông cảm thấy có thể đánh giết lão tổ Bích Hỏa ở chỗ này không?"
Giọng nói của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Tôi đề nghị cậu nên cách điện Thần Hoàng xa một chút, trong bóng tối ít nhất có bảy tám Thần Hoàng đang chú ý nơi này!"
Thấy Diệp Bắc Minh nhìn về phía điện Thần Hoàng.
Lão tổ Bích Hỏa cười: "Thằng nhóc, đừng có nhìn!"
"Không một ai đến cứu cậu đâu!"
Diệp Bắc Minh trực tiếp xoay người rời đi!
"Muốn chạy? Có thể sao?"
Lão tổ Bích Hỏa hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng đuổi theo!
Phía điện Thần Hoàng xuất hiện mấy bóng người.
Một người trong đó là sư phụ của Vương Yên Nhi, một người mẹ của Nguyễn Thanh Từ, một người khác là ông nội của Trương Đạc!
"Còn biết chạy, không ngốc!"
"Lão tổ Bích Hỏa tự mình đuổi giết, cậu ta chết chắc rồi!"
"Tất cả trở về đi thôi, không có gì bất ngờ cả..."
Cùng lúc đó, Diệp Bắc Minh lao thẳng tới nơi cách xa ba trăm dặm, trực tiếp trốn vào chỗ sâu trong một khu rừng rậm nguyên thủy!
Lão tổ Bích Hỏa đuổi theo phía sau, giọng nói âm u lạnh lẽo không ngừng vang lên: "Thằng rác rưởi nhỏ tiếp tục chạy đi! Lại chạy nhanh nữa lên, lão phu rất hưởng thụ cảm giác đuổi giết như thế này!"
"Khặc khặc khặc! Cậu càng chạy, lão phu càng hưng phấn!"
"Lão phu thật mong được nhìn thấy biểu cảm lúc thằng rác rưởi cậu bị bắt lại!"
Mặc dù ngoài miệng lão tổ Bích Hỏa nói như vậy.
Nhưng trong lòng vô cùng phiền muộn!
Nếu có thể đuổi kịp, ông ta đã sớm đuổi kịp!
Tốc độ của thằng rác rưởi này thật sự là kinh ngược, ông ta đã đến vận tộc cực hạn, thế mà còn không đuổi kịp!
Thậm chí, lão tổ Bích Hỏa có ảo giác!
Hình như thằng rác rưởi này sợ ông ta đuổi không kịp, nên không dùng tốc độ cao nhất chạy trối chết, mà cố ý giảm tốc độ chờ ông ta!
Ngay lúc này, Diệp Bắc Minh dừng lại!
Anh nhìn xung quanh: "Nơi này không tệ, là chỗ tốt để giết người diệt khẩu!"
Lạc Khuynh Thành khẳng định gật đầu: "Có liên quan! Đợi đến khi em có đủ thực lực, có thể trực tiếp đi hỏi ba vị Thánh tổ của điện Thần Hoàng!"
Diệp Bắc Minh nhẹ nhàng gật đầu: "Em hiểu rồi! Cảm ơn!"
Anh nhanh chóng rời đi!
Lạc Khuynh Thành sửng sốt một hồi, cô ấy còn tưởng rằng Diệp Bắc Minh sẽ phẫn nộ!
Sẽ tiếp tục tuy hỏi!
Không nghĩ tới anh lại gọn gàng dứt khoát rời đi như vậy!
Lòng dạ bậc này khiến Lạc Khuynh Thành lau mắt mà nhìn: "Thằng nhóc này rõ ràng còn chưa đến trăm tuổi, vì sao lại già dặn như thế?"
Trong nháy mắt bước ra khỏi cửa điện Thần Hoàng!
Tạch!
Vô số ánh mắt rơi xuống người Diệp Bắc Minh!
"Mặt hàng bốc phét đã đi ra rồi!"
"Người ta là có thực lực!"
Diệp Bắc Minh không có thời gian để ý tới ánh mắt của mọi người, bởi vì một miếng ngọc bội bên trong nhẫn chứa vật của anh đang không ngừng lấp lóe!
Sau khi tiến vào điện Thần Hoàng, tất cả thông tin từ bên ngoài đều bị chặn lại!
"Xảy ra chuyện rồi?"
Sắc mặt Diệp Bắc Minh thay đổi!
Anh nhanh chóng bước tới một góc không người cách xa đó trên trăm dặm, lấy ra ngọc bội trong nhẫn chứa vật!
Rót chân nguyên vào trong đó!
Giọng nói của Cuồng Đan vang lên: "Sư phụ, đệ tử đáng chết! Hai tay của Yên Nhi cô nương đã không có..."
Nghe xong Cuồng Đan giải thích rõ ràng, sắc mặt Diệp Bắc Minh âm u đến dọa người!
"Đáng chết!"
Anh bay lên trời, đang muốn rời đi.
Bỗng nhiên, sau lưng vang lên tiếng cười lạnh: "Cậu Diệp Phong, cậu đi gấp gáp như vậy làm gì?"
Diệp Bắc Minh quay đầu!
Một cô gái áo lam mang theo ba lão già cảnh giới Thần Tôn đỉnh phong xuất hiện!
Hai mắt Diệp Bắc Minh nhíu lại: "Là cô? Cô có việc?"
Cô gái áo lam nở nụ cười: "Chủ nhân nhà tôi muốn biết, rốt cuộc cậu Diệp đã nói điều gì với Lạc Khuynh Thành vậy?"
"Chỉ cần cậu Diệp thành thành thật thật trả lời xong, cậu muốn đi đâu cũng không có ai ngăn cản!"
Diệp Bắc Minh nhìn thoáng qua một phương hướng nào đó: "Kiến nghị của tôi là, bây giờ cô xoay người bỏ chạy có lẽ còn có một chút hi vọng sống!"
"Là..."
Khuôn mặt cô gái mặc đồ màu lam tràn ngập vẻ nghiền ngẫm, một chữ "sao" còn chưa kịp nói ra!
Vèo!
Diệp Bắc Minh sải bước, trực tiếp xuất hiện trước người ba lão già cảnh giới Thần Tôn!
Ầm! Ầm! Ầm!
Đánh ra ba quyền!
Ba lão già cảnh giới Thần Tôn đỉnh phong trong nháy mắt hóa thành một đám sương máu!
Cô gái áo lam kinh hoàng, cứng người đứng yên tại chỗ, dù thế nào tiếng "sao" trong cổ họng cũng không nói được nên lời!
Cùng lúc đó.
Sau lưng truyền tới một giọng nói âm u lạnh lẽo: "Khặc khặc khặc, thằng rác rưởi cậu thực ra cũng có chút bản lĩnh!"
"Chỉ tiếc cậu đắc tội lão phu, lão phu đã thề nhất định sẽ làm cho cậu hối hận từng đắc tội lão phu!"
"Bây giờ tự cậu quỳ xuống, hay là để lão phu tự mình ra tay chứ?"
Cô gái áo lam quay đầu nhìn!
Một lão già có khuôn mặt già nua, cầm quải trượng có khắc đầu rắn trong tay xuất hiện!
Lão tổ Bích Hỏa!
Diệp Bắc Minh nhìn thoáng qua phía điện Thần Hoàng: "Tiểu Tháp, ông cảm thấy có thể đánh giết lão tổ Bích Hỏa ở chỗ này không?"
Giọng nói của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Tôi đề nghị cậu nên cách điện Thần Hoàng xa một chút, trong bóng tối ít nhất có bảy tám Thần Hoàng đang chú ý nơi này!"
Thấy Diệp Bắc Minh nhìn về phía điện Thần Hoàng.
Lão tổ Bích Hỏa cười: "Thằng nhóc, đừng có nhìn!"
"Không một ai đến cứu cậu đâu!"
Diệp Bắc Minh trực tiếp xoay người rời đi!
"Muốn chạy? Có thể sao?"
Lão tổ Bích Hỏa hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng đuổi theo!
Phía điện Thần Hoàng xuất hiện mấy bóng người.
Một người trong đó là sư phụ của Vương Yên Nhi, một người mẹ của Nguyễn Thanh Từ, một người khác là ông nội của Trương Đạc!
"Còn biết chạy, không ngốc!"
"Lão tổ Bích Hỏa tự mình đuổi giết, cậu ta chết chắc rồi!"
"Tất cả trở về đi thôi, không có gì bất ngờ cả..."
Cùng lúc đó, Diệp Bắc Minh lao thẳng tới nơi cách xa ba trăm dặm, trực tiếp trốn vào chỗ sâu trong một khu rừng rậm nguyên thủy!
Lão tổ Bích Hỏa đuổi theo phía sau, giọng nói âm u lạnh lẽo không ngừng vang lên: "Thằng rác rưởi nhỏ tiếp tục chạy đi! Lại chạy nhanh nữa lên, lão phu rất hưởng thụ cảm giác đuổi giết như thế này!"
"Khặc khặc khặc! Cậu càng chạy, lão phu càng hưng phấn!"
"Lão phu thật mong được nhìn thấy biểu cảm lúc thằng rác rưởi cậu bị bắt lại!"
Mặc dù ngoài miệng lão tổ Bích Hỏa nói như vậy.
Nhưng trong lòng vô cùng phiền muộn!
Nếu có thể đuổi kịp, ông ta đã sớm đuổi kịp!
Tốc độ của thằng rác rưởi này thật sự là kinh ngược, ông ta đã đến vận tộc cực hạn, thế mà còn không đuổi kịp!
Thậm chí, lão tổ Bích Hỏa có ảo giác!
Hình như thằng rác rưởi này sợ ông ta đuổi không kịp, nên không dùng tốc độ cao nhất chạy trối chết, mà cố ý giảm tốc độ chờ ông ta!
Ngay lúc này, Diệp Bắc Minh dừng lại!
Anh nhìn xung quanh: "Nơi này không tệ, là chỗ tốt để giết người diệt khẩu!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.