Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 2004: Cảm giác được yêu thương
Ss Tần
16/06/2024
Giây tiếp theo.
Một giọng nói lạnh buốt vọng tới từ nơi sâu thẳm trên bầu trời: “Dám cả gan thách thức uy nghiêm của bổn tọa? Muốn chết!”
“Trước mặt Diệp Bắc Minh tôi, ông cũng đòi có thứ gọi là uy nghiêm?”
Diệp Bắc Minh không chút khách sáo: “Biết điều thì để người phụ nữ của tôi thuận lợi độ kiếp, nếu không đây không chỉ là kiếp nạn của cô ấy mà còn là của ông nữa đấy!”
Lời này vừa vang, toàn trường như vỡ òa!
Như vậy cũng quá ngạo nghễ rồi!
Dưới ánh mắt kinh hoàng của mọi người, lôi kiếp cùng mây đen vần vũ lại cuộn dâng!
Hai loại kiếm ý điên cuồng va chạm, lần lượt hóa thành một con lôi long cùng huyết long cắn xé lẫn nhau!
Toàn bộ Thương Khung Kiếm Tông rung chuyển kịch liệt, sức mạnh vô tận tề tựu về phía bầu trời!
Hình thành một vòng xoáy khổng lồ có đường kính hàng vạn mét!
Tiếng rồng ngâm tranh đấu vang vọng bên tai không dứt!
Sau một tiếng đồng hồ dài như cả một thế kỷ, một tiếng gầm kinh hãi vang lên: “Tòa tháp này là… sao có thể ở trong tay ngươi… a…”
Bùm!
Vòng xoáy khổng lồ nổ tung, năng lượng mất kiểm soát tàn sát bừa bãi quét xuống, mọi người trên mặt đất đều bị chấn động phải lùi bước liên tục!
Tiếp đó.
Vô số phù văn giáng xuống, giống như sao băng vụt qua dung hòa vào giữa hai đầu lông mày của Hạ Nhược Tuyết!
Đôi mắt đẹp của Hạ Nhược Tuyết sáng lên, khí chất đột nhiên thay đổi!
Giống như một tầng giấy cửa sổ bị chọc thủng, áp lực của cảnh giới Đạo Tôn mạnh bạo quét tới!
Toàn bộ vết thương đều khôi phục!
“Đột phá rồi…”
Ánh mắt của người thuộc Luân Hồi Tông, Hỗn Độn Long Tộc, Đại Lâm Tự, gia tộc Tử Kim Hoa đều đổ dồn vào Hạ Nhược Tuyết, cảm nhận được hơi thở của cô đã trải qua biến hóa nghiêng trời lệch đất!
Cảnh giới Đạo Tôn!
Một bóng người từ trên trời đáp xuống, nguyên vẹn đứng trước mặt Hạ Nhược Tuyết.
“Chồng ơi!”
Hạ Nhược Tuyết hưng phấn lao tới, ôm Diệp Bắc Minh thật chặt.
“Tên nhãi ấy vậy mà bình an vô sự?”
"Đây là loại quái vật gì vậy? Với thực lực của một Nhập Đạo nhỏ bé, lại có thể chống chọi với sự chèn ép từ cảnh giới Đạo Tôn?”
Có người đè giọng bàn tán: “Trên người thằng nhãi này nhất định là có bảo vật!”
“Không nghe thấy tiếng gầm cuối cùng trước khi kiếm ý của Thiên Khung Kiếm chủ biến mất, tòa tháp gì đó sao?”
Trong lòng mọi người giật thót!
Ánh mắt toan tính lóe lên, quét qua toàn thân Diệp Bắc Minh mấy lượt.
“Chúng ta đi!”
Một vị cao tăng của Đại Lâm Tự thấp giọng quát một tiếng, cảm thấy bầu không khí không ổn chút nào.
Vừa định dẫn người rời đi.
“Đứng lại!”
Một bóng dáng xinh đẹp đã cấp tốc phi tới, tay nắm kiếm Thương Khung ngăn lại trước mặt đám người của Đại Lâm Tự!
Gương mặt tuyệt mỹ của Hạ Nhược Tuyết như phủ một tầng sương băng: “Sự việc còn chưa kết thúc mà các vị đại sư đã muốn rời đi rồi sao?”
Cao tăng của Đại Lâm Tự nhíu mày đáp: “Hạ thí chủ có ý gì?”
Hạ Nhược Tuyết cười gằn: “Một đám người xuất gia vì muốn ngấp nghé bảo bối trên người chồng tôi, thế mà bắt tay với Luân Hồi Tông để tới đây dồn ép!”
"Hôm nay, Hạ Nhược Tuyết tôi thứ nhất là vì chồng của mình, Diệp Bắc Minh!”
"Thứ hai, tôi muốn có một lời giải thích cho toàn thể Thương Khung Kiếm Tông!”
Lão hòa thường dẫn đầu khinh thường lắc đầu: “Đại Lâm Tự không có lời giải thích nào!"
Một tia kiếm khí đánh vào không trung, giống như sao băng xẹt ngang qua bầu trời, mang theo sóng không khí cuồn cuộn đè ép về phía đám người của Đại Lâm Tự!
“Hạ Nhược Tuyết, cô thật to gan, lại dám ra tay với người của Đại Lâm Tự?”
Lão hòa thượng nổi giận đùng đùng, dùng toàn lực chống lại đòn này!
Bùm!
Kiếm khí nổ tung!
Lấy lão hòa thượng làm trung tâm, mặt đất vỡ lìa lan rộng ra mọi hướng giống như một mạng nhện!
Lão hòa thượng thì nhếch nhác quỳ một gối xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi, đôi mắt già nua đầy kinh hãi: "Sao có thể, cô…”
“Cái này…”
Những người khác tựa hồ như nhìn thấy quỷ, trong lòng dậy sóng dữ dội, không thể tin được nhìn Hạ Nhược Tuyết!
“Tiền bối Liễu Trần là Đạo Tôn trung kỳ, Hạ Nhược Tuyết này chỉ vừa tiến vào cảnh giới Đạo Tôn mà thôi!”
“Sau Đạo Tổ, lực áp chế của mỗi một cảnh giới nhỏ còn khủng khiếp hơn cả một cảnh giới lớn trước đó, cô ta vậy mà có thể làm bị thương tiền bối Liễu Trần?”
Trong ánh mắt kinh hãi của mọi người.
Hạ Nhược Tuyết một bước ép sát tới, kiếm Thương Khung trong tay chỉ thẳng vào đầu Liễu Trần!
Không chút che giấu sát khí!
"Tiền bối, Đại Lâm Tự thực sự không có lời giải thích nào sao?"
Hạ Nhược Tuyết giống như một nữ đế đứng trên vạn vật!
Lão hòa thượng Liễu Trần nuốt nước bọt, vội vàng đổi lời: “A di Đà Phật, Đại Lâm Tự sẵn sàng bồi thường cho Diệp thí chủ!”
“Đây là mười viên xá lợi xương Phật, là thứ mà một vị Phật đà cổ xưa của Đại Lâm Tự sau khi viên tịch để lại!”
“Chồng ơi, nhận lấy!”
Hạ Nhược Tuyết không khách sáo nhận lấy, ném toàn bộ cho Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh thích thú vuốt cằm: “Trước nay vẫn luôn là mình tìm người khác đòi giải thích, hôm nay vậy mà có người bênh vực cho mình?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười lớn: "Ha ha ha ha! Nhóc con, loại cảm giác được thiên vị này thế nào?”
“Cũng không tệ, đã lâu rồi tôi không có cảm giác như vậy”,Diệp Bắc Minh gật đầu.
Vừa thu được xá lợi xương Phật!
Ánh mắt của Hạ Nhược Tuyết lại chuyển tới Hỗn Độn Long Tộc: “Thái tử điện hạ, Hỗn Độn Long Tộc nói thế nào nhỉ?"
Một ông lão đầu rồng thân người quát: “Chỉ dựa vào một mình cô không giữ nổi chân chúng tôi, không lẽ Thương Khung Kiếm Tông thực sự muốn trở mặt thành địch với Hỗn Độn Long Tộc sao?”
Hạ Nhược Tuyết vừa muốn ra tay!
Từ nơi sâu trong Thương Khung Kiếm Tông bất ngờ vọng tới một giọng nói già cỗi: “Thế nào? Vị lão nô này của Thái tử điện hạ có thể đại diện cho toàn bộ Hỗn Độn Long Tộc sao?"
“Nếu thực sự muốn trở thành kẻ địch của Thương Khung Kiếm Tông ta thì lão phu đồng ý!”
Dư âm văng vẳng!
Khiến người ta phải run sợ!
“Đây là…”
Vô số võ giả trợn to hai mắt, sắc mặt nhất thời đỏ như tôm luộc: “Thiên Tôn…”
Lập tức kinh hãi cúi gằm đầu xuống!
Khoảnh khắc này.
Thần kinh của tất cả mọi người đều căng chặt như dây đàn!
Có một loại cảm giác chóng mặt, đại não thiếu dưỡng khí!
“Cảnh giới Thiên Tôn?”
Diệp Bắc Minh cũng giật mình, có một loại cảm giác nguy cơ cực kỳ mãnh liệt!
Ông lão vừa phát biểu của Hỗn Độn Long Tộc lập tức phun ra một ngụm máu, quỳ phịch xuống đất!
Cả người run rẩy không thôi!
Ngay cả đầu cũng không ngẩng lên nổi!
Đây chính là cảnh giới Thiên Tôn sao?
Ông lão kia của Hỗn Độn Long Tộc thế nhưng là cảnh giới Đạo Tôn trung kỳ! Loại tồn tại này cũng bị đàn áp đến mức quỳ lạy hộc máu, mà đối phương ngay cả mặt cũng chưa hề hộ ra!
Quá kinh khủng!
"Tiền bối, chờ đã!"
Long Chiến Vũ lúc này mới lên tiếng.
Vừa vươn tay liền ném một bình ngọc qua: "Trong này là nước Thái Nhất Sinh của Hỗn Độn Long Tộc tôi, đủ để xin lỗi anh Diệp đây rồi”.
“Chồng ơi nhận lấy!”
Hạ Nhược Tuyết gật đầu, tiếp tục ném nước Thái Nhất Sinh cho Diệp Bắc Minh.
Áp lực đè nặng lên người ông lão của Hỗn Độn Long Tộc đột nhiên mất đi, ngất xỉu ngay tại chỗ!
Người của Hỗn Độn Long Tộc nhanh chóng tiến lên đỡ ông ta dậy rồi rời đi!
Mắt đẹp của Hạ Nhược Tuyết lại chuyển, nhắm thẳng đến nhóm người của Luân Hồi Tông!
Luân Hồi Tông phản ứng rất nhanh, một ông lão vội ném ra một cái bình kim loại: “Bên trong có một bát dịch Thiên Kiếp, không chỉ có thể luyện chế vũ khí!"
"Nghe nói còn có thể tôi luyện thân thể của võ giả, là thứ đồ mà luyện thể giả thời thượng cổ yêu thích nhất!”
“Dịch Thiên Kiếp?”
Hạ Nhược Tuyết nhận lấy nhìn qua, khẽ cau mày: “Vô dụng, đổi cái khác đi!”
“Nhược Tuyết!”
Nhưng hai mắt Diệp Bắc Minh lại sáng rực: ‘Anh muốn thứ này”.
“Được!”
Hạ Nhược Tuyết cũng không nhiều lời, đem Thiên Kiếp Dịch cho Diệp Bắc Minh.
Một người đàn ông trung niên của gia tộc Tử Kim Hoa sầm mặt nói: “Cô Hạ, gia tộc Tử Kim Hoa chúng tôi không hề ra tay!”
“Không ra tay thì không cần đưa gì à?”
Hạ Nhược Tuyết cười đầy thâm ý: “Hay là để lão tổ nhà tôi đích thân nói chuyện với ông?”
“Cô!”
Người đàn ông trung niên biến sắc, bực bội ném ra một chiếc nhẫn chứa vật: “Bên trong có ba tỷ viên đá tinh thần!”
“Tài lực của gia tộc Tử Kim Hoa hùng hậu, quả nhiên rất hào phóng”.
Hạ Nhược Tuyết cười ngọt ngào, không tiếc lời khen ngợi.
Ném nhẫn chứa vật cho Diệp Bắc Minh!
Thấy vậy, những thế lực còn lại không còn cách nào khác đành phải ngậm đắng nuốt cay, giao nộp ra một lượng lớn đá tinh thần!
Đợi tất cả rời đi xong, đá tinh thần trên tay Diệp Bắc Minh đã lên tới con số gần hai mươi tỷ viên!
Đây là một con số thiên văn, những tông môn trung đẳng thông thường cũng không có được tài sản lớn như vậy!
“Nhược Tuyết, dẫn cậu Diệp tới gặp chúng ta đi!”
Lời này vừa vang, toàn bộ Thương Khung Kiếm Tông đều an tĩnh lại!
Trong mắt Hạ Nhược Tuyết xẹt qua một tia ngạc nhiên cùng mừng rỡ: “Chồng ơi tốt quá rồi!”
“Lão tổ muốn gặp anh nhất định là có hứng thú muốn chiêu mộ anh gia nhập Thương Khung Kiếm Tông đấy, để em dẫn anh tới đó!”
Dứt lời liền nắm tay Diệp Bắc Minh đi về phía sau núi!
Một giọng nói lạnh buốt vọng tới từ nơi sâu thẳm trên bầu trời: “Dám cả gan thách thức uy nghiêm của bổn tọa? Muốn chết!”
“Trước mặt Diệp Bắc Minh tôi, ông cũng đòi có thứ gọi là uy nghiêm?”
Diệp Bắc Minh không chút khách sáo: “Biết điều thì để người phụ nữ của tôi thuận lợi độ kiếp, nếu không đây không chỉ là kiếp nạn của cô ấy mà còn là của ông nữa đấy!”
Lời này vừa vang, toàn trường như vỡ òa!
Như vậy cũng quá ngạo nghễ rồi!
Dưới ánh mắt kinh hoàng của mọi người, lôi kiếp cùng mây đen vần vũ lại cuộn dâng!
Hai loại kiếm ý điên cuồng va chạm, lần lượt hóa thành một con lôi long cùng huyết long cắn xé lẫn nhau!
Toàn bộ Thương Khung Kiếm Tông rung chuyển kịch liệt, sức mạnh vô tận tề tựu về phía bầu trời!
Hình thành một vòng xoáy khổng lồ có đường kính hàng vạn mét!
Tiếng rồng ngâm tranh đấu vang vọng bên tai không dứt!
Sau một tiếng đồng hồ dài như cả một thế kỷ, một tiếng gầm kinh hãi vang lên: “Tòa tháp này là… sao có thể ở trong tay ngươi… a…”
Bùm!
Vòng xoáy khổng lồ nổ tung, năng lượng mất kiểm soát tàn sát bừa bãi quét xuống, mọi người trên mặt đất đều bị chấn động phải lùi bước liên tục!
Tiếp đó.
Vô số phù văn giáng xuống, giống như sao băng vụt qua dung hòa vào giữa hai đầu lông mày của Hạ Nhược Tuyết!
Đôi mắt đẹp của Hạ Nhược Tuyết sáng lên, khí chất đột nhiên thay đổi!
Giống như một tầng giấy cửa sổ bị chọc thủng, áp lực của cảnh giới Đạo Tôn mạnh bạo quét tới!
Toàn bộ vết thương đều khôi phục!
“Đột phá rồi…”
Ánh mắt của người thuộc Luân Hồi Tông, Hỗn Độn Long Tộc, Đại Lâm Tự, gia tộc Tử Kim Hoa đều đổ dồn vào Hạ Nhược Tuyết, cảm nhận được hơi thở của cô đã trải qua biến hóa nghiêng trời lệch đất!
Cảnh giới Đạo Tôn!
Một bóng người từ trên trời đáp xuống, nguyên vẹn đứng trước mặt Hạ Nhược Tuyết.
“Chồng ơi!”
Hạ Nhược Tuyết hưng phấn lao tới, ôm Diệp Bắc Minh thật chặt.
“Tên nhãi ấy vậy mà bình an vô sự?”
"Đây là loại quái vật gì vậy? Với thực lực của một Nhập Đạo nhỏ bé, lại có thể chống chọi với sự chèn ép từ cảnh giới Đạo Tôn?”
Có người đè giọng bàn tán: “Trên người thằng nhãi này nhất định là có bảo vật!”
“Không nghe thấy tiếng gầm cuối cùng trước khi kiếm ý của Thiên Khung Kiếm chủ biến mất, tòa tháp gì đó sao?”
Trong lòng mọi người giật thót!
Ánh mắt toan tính lóe lên, quét qua toàn thân Diệp Bắc Minh mấy lượt.
“Chúng ta đi!”
Một vị cao tăng của Đại Lâm Tự thấp giọng quát một tiếng, cảm thấy bầu không khí không ổn chút nào.
Vừa định dẫn người rời đi.
“Đứng lại!”
Một bóng dáng xinh đẹp đã cấp tốc phi tới, tay nắm kiếm Thương Khung ngăn lại trước mặt đám người của Đại Lâm Tự!
Gương mặt tuyệt mỹ của Hạ Nhược Tuyết như phủ một tầng sương băng: “Sự việc còn chưa kết thúc mà các vị đại sư đã muốn rời đi rồi sao?”
Cao tăng của Đại Lâm Tự nhíu mày đáp: “Hạ thí chủ có ý gì?”
Hạ Nhược Tuyết cười gằn: “Một đám người xuất gia vì muốn ngấp nghé bảo bối trên người chồng tôi, thế mà bắt tay với Luân Hồi Tông để tới đây dồn ép!”
"Hôm nay, Hạ Nhược Tuyết tôi thứ nhất là vì chồng của mình, Diệp Bắc Minh!”
"Thứ hai, tôi muốn có một lời giải thích cho toàn thể Thương Khung Kiếm Tông!”
Lão hòa thường dẫn đầu khinh thường lắc đầu: “Đại Lâm Tự không có lời giải thích nào!"
Một tia kiếm khí đánh vào không trung, giống như sao băng xẹt ngang qua bầu trời, mang theo sóng không khí cuồn cuộn đè ép về phía đám người của Đại Lâm Tự!
“Hạ Nhược Tuyết, cô thật to gan, lại dám ra tay với người của Đại Lâm Tự?”
Lão hòa thượng nổi giận đùng đùng, dùng toàn lực chống lại đòn này!
Bùm!
Kiếm khí nổ tung!
Lấy lão hòa thượng làm trung tâm, mặt đất vỡ lìa lan rộng ra mọi hướng giống như một mạng nhện!
Lão hòa thượng thì nhếch nhác quỳ một gối xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi, đôi mắt già nua đầy kinh hãi: "Sao có thể, cô…”
“Cái này…”
Những người khác tựa hồ như nhìn thấy quỷ, trong lòng dậy sóng dữ dội, không thể tin được nhìn Hạ Nhược Tuyết!
“Tiền bối Liễu Trần là Đạo Tôn trung kỳ, Hạ Nhược Tuyết này chỉ vừa tiến vào cảnh giới Đạo Tôn mà thôi!”
“Sau Đạo Tổ, lực áp chế của mỗi một cảnh giới nhỏ còn khủng khiếp hơn cả một cảnh giới lớn trước đó, cô ta vậy mà có thể làm bị thương tiền bối Liễu Trần?”
Trong ánh mắt kinh hãi của mọi người.
Hạ Nhược Tuyết một bước ép sát tới, kiếm Thương Khung trong tay chỉ thẳng vào đầu Liễu Trần!
Không chút che giấu sát khí!
"Tiền bối, Đại Lâm Tự thực sự không có lời giải thích nào sao?"
Hạ Nhược Tuyết giống như một nữ đế đứng trên vạn vật!
Lão hòa thượng Liễu Trần nuốt nước bọt, vội vàng đổi lời: “A di Đà Phật, Đại Lâm Tự sẵn sàng bồi thường cho Diệp thí chủ!”
“Đây là mười viên xá lợi xương Phật, là thứ mà một vị Phật đà cổ xưa của Đại Lâm Tự sau khi viên tịch để lại!”
“Chồng ơi, nhận lấy!”
Hạ Nhược Tuyết không khách sáo nhận lấy, ném toàn bộ cho Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh thích thú vuốt cằm: “Trước nay vẫn luôn là mình tìm người khác đòi giải thích, hôm nay vậy mà có người bênh vực cho mình?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười lớn: "Ha ha ha ha! Nhóc con, loại cảm giác được thiên vị này thế nào?”
“Cũng không tệ, đã lâu rồi tôi không có cảm giác như vậy”,Diệp Bắc Minh gật đầu.
Vừa thu được xá lợi xương Phật!
Ánh mắt của Hạ Nhược Tuyết lại chuyển tới Hỗn Độn Long Tộc: “Thái tử điện hạ, Hỗn Độn Long Tộc nói thế nào nhỉ?"
Một ông lão đầu rồng thân người quát: “Chỉ dựa vào một mình cô không giữ nổi chân chúng tôi, không lẽ Thương Khung Kiếm Tông thực sự muốn trở mặt thành địch với Hỗn Độn Long Tộc sao?”
Hạ Nhược Tuyết vừa muốn ra tay!
Từ nơi sâu trong Thương Khung Kiếm Tông bất ngờ vọng tới một giọng nói già cỗi: “Thế nào? Vị lão nô này của Thái tử điện hạ có thể đại diện cho toàn bộ Hỗn Độn Long Tộc sao?"
“Nếu thực sự muốn trở thành kẻ địch của Thương Khung Kiếm Tông ta thì lão phu đồng ý!”
Dư âm văng vẳng!
Khiến người ta phải run sợ!
“Đây là…”
Vô số võ giả trợn to hai mắt, sắc mặt nhất thời đỏ như tôm luộc: “Thiên Tôn…”
Lập tức kinh hãi cúi gằm đầu xuống!
Khoảnh khắc này.
Thần kinh của tất cả mọi người đều căng chặt như dây đàn!
Có một loại cảm giác chóng mặt, đại não thiếu dưỡng khí!
“Cảnh giới Thiên Tôn?”
Diệp Bắc Minh cũng giật mình, có một loại cảm giác nguy cơ cực kỳ mãnh liệt!
Ông lão vừa phát biểu của Hỗn Độn Long Tộc lập tức phun ra một ngụm máu, quỳ phịch xuống đất!
Cả người run rẩy không thôi!
Ngay cả đầu cũng không ngẩng lên nổi!
Đây chính là cảnh giới Thiên Tôn sao?
Ông lão kia của Hỗn Độn Long Tộc thế nhưng là cảnh giới Đạo Tôn trung kỳ! Loại tồn tại này cũng bị đàn áp đến mức quỳ lạy hộc máu, mà đối phương ngay cả mặt cũng chưa hề hộ ra!
Quá kinh khủng!
"Tiền bối, chờ đã!"
Long Chiến Vũ lúc này mới lên tiếng.
Vừa vươn tay liền ném một bình ngọc qua: "Trong này là nước Thái Nhất Sinh của Hỗn Độn Long Tộc tôi, đủ để xin lỗi anh Diệp đây rồi”.
“Chồng ơi nhận lấy!”
Hạ Nhược Tuyết gật đầu, tiếp tục ném nước Thái Nhất Sinh cho Diệp Bắc Minh.
Áp lực đè nặng lên người ông lão của Hỗn Độn Long Tộc đột nhiên mất đi, ngất xỉu ngay tại chỗ!
Người của Hỗn Độn Long Tộc nhanh chóng tiến lên đỡ ông ta dậy rồi rời đi!
Mắt đẹp của Hạ Nhược Tuyết lại chuyển, nhắm thẳng đến nhóm người của Luân Hồi Tông!
Luân Hồi Tông phản ứng rất nhanh, một ông lão vội ném ra một cái bình kim loại: “Bên trong có một bát dịch Thiên Kiếp, không chỉ có thể luyện chế vũ khí!"
"Nghe nói còn có thể tôi luyện thân thể của võ giả, là thứ đồ mà luyện thể giả thời thượng cổ yêu thích nhất!”
“Dịch Thiên Kiếp?”
Hạ Nhược Tuyết nhận lấy nhìn qua, khẽ cau mày: “Vô dụng, đổi cái khác đi!”
“Nhược Tuyết!”
Nhưng hai mắt Diệp Bắc Minh lại sáng rực: ‘Anh muốn thứ này”.
“Được!”
Hạ Nhược Tuyết cũng không nhiều lời, đem Thiên Kiếp Dịch cho Diệp Bắc Minh.
Một người đàn ông trung niên của gia tộc Tử Kim Hoa sầm mặt nói: “Cô Hạ, gia tộc Tử Kim Hoa chúng tôi không hề ra tay!”
“Không ra tay thì không cần đưa gì à?”
Hạ Nhược Tuyết cười đầy thâm ý: “Hay là để lão tổ nhà tôi đích thân nói chuyện với ông?”
“Cô!”
Người đàn ông trung niên biến sắc, bực bội ném ra một chiếc nhẫn chứa vật: “Bên trong có ba tỷ viên đá tinh thần!”
“Tài lực của gia tộc Tử Kim Hoa hùng hậu, quả nhiên rất hào phóng”.
Hạ Nhược Tuyết cười ngọt ngào, không tiếc lời khen ngợi.
Ném nhẫn chứa vật cho Diệp Bắc Minh!
Thấy vậy, những thế lực còn lại không còn cách nào khác đành phải ngậm đắng nuốt cay, giao nộp ra một lượng lớn đá tinh thần!
Đợi tất cả rời đi xong, đá tinh thần trên tay Diệp Bắc Minh đã lên tới con số gần hai mươi tỷ viên!
Đây là một con số thiên văn, những tông môn trung đẳng thông thường cũng không có được tài sản lớn như vậy!
“Nhược Tuyết, dẫn cậu Diệp tới gặp chúng ta đi!”
Lời này vừa vang, toàn bộ Thương Khung Kiếm Tông đều an tĩnh lại!
Trong mắt Hạ Nhược Tuyết xẹt qua một tia ngạc nhiên cùng mừng rỡ: “Chồng ơi tốt quá rồi!”
“Lão tổ muốn gặp anh nhất định là có hứng thú muốn chiêu mộ anh gia nhập Thương Khung Kiếm Tông đấy, để em dẫn anh tới đó!”
Dứt lời liền nắm tay Diệp Bắc Minh đi về phía sau núi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.