Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 2005: Hắn chết hoặc là con chết!
Ss Tần
16/06/2024
Nhìn Diệp Bắc Minh rời đi, hai mắt Lục Hách Tuyên đỏ ngầu.
Một mặt là vì đố kỵ, một mặt là do lòng tham: “Nếu toàn bộ số đá tinh thần đó đổi thành tài nguyên tu võ cho mình, ắt hẳn mình cũng có thể đột phá tới cảnh giới Đạo Tôn đi?”
“Con tốt nhất đừng trêu chọc tới Diệp Bắc Minh nữa!”
Lục Tả Xương nghiêm mặt cảnh cáo.
Lục Hách Tuyên kinh hãi, đành nở nụ cười gượng gạo: “Cha, con chắc chắn sẽ không tìm hắn gây rắc rối nữa”.
Nhưng sự hận thù trong lòng lại càng bùng cháy mãnh liệt!
Không gây phiền toái nữa?
Làm sao có thể!
Một lúc sau, Hạ Nhược Tuyết dẫn Diệp Bắc Minh đi vào nơi sâu phía sau núi, đến tận cùng một thung lũng!
Trước mắt họ là sáu cánh cửa đồng cổ đứng sừng sững!
“Đệ tử Hạ Nhược Tuyết tham kiến sáu vị lão tổ!”
Hạ Nhược Tuyết khụy một gối hành lễ.
“Ừm”.
Đằng sau một trong những cánh cửa đồng, một giọng nói già nua bỗng vang lên: “Nhược Tuyết, con làm tốt lắm! Con lĩnh ngộ được mấy phần truyền thừa của Thương Khung Kiếm chủ rồi?”
Hạ Nhược Tuyết đáp: “Bảy tám phần ạ”.
Sự im lặng chết chóc thoáng chốc bao trọn lấy không khí sau cánh cửa đồng!
Giây tiếp theo liền vang lên mấy tiếng hô hưng phấn: “Bảy tám phần? Tốt! Tốt lắm!”
“Quá tốt rồi, không hổ là thể Kiếm Tâm!”
“Nhược Tuyết, từ bây giờ con chính là đệ tử thân truyền của ta!”
“Nếu con đột phá tới Đạo Tôn trung kỳ, chúng ta sẽ lập tức để con nắm giữ Thương Khung Kiếm Tông, ngồi lên chiếc ghế tông chủ!”
Hạ Nhược Tuyết cười đạm mạc: “Cảm ơn các vị lão tổ đã ưu ái!”
"Được rồi, con lui xuống đi, chúng ta muốn nói riêng vài câu với cậu Diệp”.
“Cái này…”
Hạ Nhược Tuyết khẽ cau mày, có chút lo lắng.
Diệp Bắc Minh mỉm cười vỗ nhẹ tay cô: “Yên tâm, lão tổ sẽ không làm khó anh đâu”.
“Được, em ở ngoài đợi anh”, Hạ Nhược Tuyết nói xong liền xoay người rời đi.
Một giọng nói uy nghiêm vang lên: "Cậu Diệp, nể mặt Nhược Tuyết lão phu sẽ không vòng vo nữa”.
“Vừa rồi nể mặt Nhược Tuyết, chúng tôi đã đắc tội với không ít thế lực vì cậu, tin rằng cậu Diệp cũng sẽ không vô liêm sỉ đến mức mãi ỷ lại vào Thương Khung Kiếm Tông mà không rời đi chứ?”
Khóe miệng Diệp Bắc Minh vẽ lên ý cười.
Anh hiểu rồi.
Đây chính là lệnh đuổi khách mà.
“Các vị tiền bối, tôi hiểu, tôi sẽ lập tức rời khỏi Thương Khung Kiếm Tông!”, cho dù Thương Khung Kiếm Tông yêu cầu anh ở lại anh cũng không nguyện ý.
Chỉ cần biết Nhược Tuyết vẫn ổn là được!
"Được, cảm ơn cậu Diệp đã thông cảm, cậu có thể đi rồi”.
Diệp Bắc Minh dứt khoát đi ra khỏi thung lũng.
Phía sau lại vọng tới một câu: “Cậu Diệp, đừng nói ra chuyện này là do chúng tôi yêu cầu”.
"Yên tâm đi!"
Diệp Bắc Minh cười vui vẻ.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục có chút phẫn nộ: “Mẹ kiếp! Những lão già này giả vờ cái gì cơ chứ?”
“Tài năng mà cậu thể hiện ra vẫn chưa đủ sao? Vậy mà dám đuổi cậu đi, tôi muốn thẳng tay tiêu diệt hết đám khốn kiếp này!”
Diệp Bắc Minh khẽ cười: “Tiểu Tháp à, tôi không tức giận, ông bực tức như vậy làm gì?
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục tức giận nói: "Mẹ kiếp! Tôi không cho phép cậu bị người khác coi thường!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Tôi không quan tâm, dù sao tôi cũng không có ý định ở lại Thương Khung Kiếm Tông này”.
“Cha mẹ tôi, Nhược Giai, Tôn Thiến, còn có Đông Phương Xá Nguyệt vẫn chưa tìm được”.
“Hai vị sư tỷ còn đang ở Luân Hồi tông, Thương Khung Kiếm Tông không giữ tôi lại càng tốt, tôi đỡ phải từ chối”.
“Bất luận cậu nói thế nào, tôi vẫn rất tức giận, mấy lão già khốn kiếp kia dựa vào đâu?”
“Thứ ngu xuẩn có mắt như mù!”
Diệp Bắc Minh phì cười, cũng không đáp lại.
Chờ cho đến khi bóng dáng anh hoàn toàn biến mất.
Một giọng nói khác vang lên từ bên trong cánh cửa đồng: "Thằng nhóc này là một thiên tài, cứ để nó đi như vậy không đáng tiếc sao?"
“Hừ! Đáng tiếc? Thứ mà biển Hỗn Độn không thiếu nhất chính là thiên tài!”
Một cánh cửa đồng khác lại vang đến tiếng hừ nhẹ: “Thằng nhóc này đắc tội với nhiều người như vậy, còn biết công thức luyện chế Quy Linh đan!”
“Hắn còn nắm giữ trong tay dị hỏa, tùy tiện lựa một món cũng sẽ khiến hắn phải đối mặt với sự truy giết cùng trời cuối đất!”
“Biển Hỗn Độn đã từng có bao nhiêu môn phái vượt qua cả Thương Khung Kiếm Tông? Cuối cùng không phải cũng đều diệt vong sao?”
“Thương Khung Kiếm Tông ta sở dĩ có thể tiếp nối đến ngày hôm nay chính là vì không cần loại người chuyên gây rối như vậy!”
“Quy Linh đan? Chúng ta không quan tâm!"
“Phần Thiên Chi Diễm? Chúng ta cũng không cần!"
“Chúng ta chỉ cần giữ vững tông môn liền có thể vạn năm không diệt!”
“Cũng đúng!”
“Thằng nhóc này không sống được bao lâu nữa đâu, vẫn nên suy nghĩ cách xoa dịu Nhược Tuyết thế nào đi!”
"Không cần an ủi, đợi Nhược Tuyết tiến vào cảnh giới Đạo Tôn trung kỳ sẽ ý thức được rằng, đàn ông cũng chỉ là hòn đá cản trở trên con đường tu đạo mà thôi!”
Thung lũng lại một lần nữa chìm vào tĩnh lặng!
……
Diệp Bắc Minh vừa mới đi ra khỏi thung lũng.
Hạ Nhược Tuyết đã nhảy tới giống như thỏ con: “Chồng ơi, lão tổ nói với anh cái gì vậy?”
Diệp Bắc Minh cười lắc đầu: "Không có gì, chỉ hỏi một vài vấn đề thôi."
“Đúng rồi Nhược Tuyết, anh phải rời đi rồi”.
“Cái gì”.
Đôi mắt đẹp của Hạ Nhược Tuyết thoắt cái đỏ hồng, hô hấp cũng trở nên dồn dập, sống chết túm chặt lấy tay Diệp Bắc Minh.
Bởi vì kích động mà móng tay cũng bấu chặt tới trắng bệch.
“Chồng ơi, tại sao phải rời đi? Anh cứ ở lại Thương Khung Kiếm Tông không tốt sao?”
“Em biết rồi, nhất định là mấy vị lão tổ kia đuổi anh đi có đúng không? Không sao, để em đi cầu xin họ!”
Dứt lời liền hướng về phía thung lũng!
Diệp Bắc Minh một phát kéo cô lại: “Nhược Tuyết, không phải bọn họ đâu, là tự anh muốn rời đi”.
“Tự mình muốn đi?”
Hạ Nhược Tuyết hai mắt đỏ hoe, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu: "Tại sao? Chúng ta đã xa cách cả trăm năm, chỉ vừa mới gặp lại thôi mà!”
“Tại sao lại phải rời đi? Chồng à, đừng đi có được không, em không nỡ rời xa anh”.
Vừa nói vừa bổ nhào vào vòng tay Diệp Bắc Minh!
Hai tay siết chặt lấy vòng eo anh!
Không chịu buông tay!
Diệp Bắc Minh vỗ vỗ vai cô: "Anh cũng không muốn rời xa em, nhưng em có nghĩ đến mọi người không?"
“Anh mất tích trăm năm, cha mẹ vì lo lắng cho an nguy của anh mà thẳng tiến tới biển Hỗn Độn tìm kiếm tung tích của anh!”
“Còn có Nhược Giai, Tôn Thiến, Đông Phương Xá Nguyệt bọn họ cũng đến tìm anh, nếu anh ở lại Thương Khung Kiếm Tông, bọn họ phải làm thế nào?”
“Nhưng…”
Hạ Nhược Tuyết chần chừ cắn đôi môi đỏ mọng, cô muốn ích kỷ giữ lại Diệp Bắc Minh!
“Nhưng…nhưng em…”
Lời nói tới bên môi nhưng nửa ngày vẫn không thốt ra nổi suy nghĩ ích kỷ kia!
“Chồng ơi, anh yên tâm, em nhất định sẽ nỗ lực nâng cao cảnh giới!”
“Đợi em đột phá tới cảnh giới Thiên Tôn, sẽ không còn ai có thể chia cắt chúng ta nữa. Em muốn sinh thật nhiều con cho anh…”
……
Hỗn Độn Nam Hải, tại nơi sâu thẳm của một đại lục cổ xưa.
Đế Nữ Các!
Thần nữ Thần Hi khỏa thân quỳ giữa đại điện!
Bốn bề xung quanh đều là đệ tử của Đế Nữ Các, ánh mắt mỗi người đều rét lạnh như dao!
Bốp!
Một roi quất mạnh xuống bờ vai thon thả của Thần Hi, làn da trắng nõn lập tức hằn lên vệt máu!
“Thân là thần nữ vậy mà bị một tên đàn ông nhìn thấy hết thân thể? Con vứt lời răn dạy của tổ tiên Đế Nữ Các cho chó ăn rồi sao?”
“Con nên chết dưới ngọn lửa Phần Thiên Chi Diễm, đỡ phải làm hoen ố danh tiếng trong sạch của mình!"
“Con vậy mà còn dám khoác lên quần áo của tên đàn ông khốn kiếp kia! Đúng là làm sư phụ thật sự thất vọng!”
Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!
Vài roi liên tục quất xuống!
Sau lưng Thần Hi là một mảnh máu thịt hỗn độn!
Máu tươi tí tách giỏ xuống nhuộm đỏ cả sàn đại điện!
Một chậu nước lạnh tạt tới!
Đôi mắt đẹp của cô ta nổi đầy tia máu, cắn chặt môi nói: “"Sư phụ, con xin lỗi…”
"Xin lỗi thì có tác dụng gì? Có thể khôi phục lại sự trong sạch của con không?”, ánh mắt người phụ nữ mặc cung trang đầy hung ác, sợi roi trong tay không chút lưu tình, điên cuồng quất xuống.
Không biết qua bao lâu, trên người Thần Hi đã không còn chỗ nào nguyên vẹn!
Người phụ nữ mặc cung trang tựa hồ đánh tới mệt mỏi, tùy tiện vứt roi trong tay sang một bên, nói: “Giết chết Diệp Bắc Minh, hắn chết hoặc là con chết!”
“Thần nữ của Đế Nữ Các trong trắng thuần khiết, tuyệt đối không thể dễ dàng bị người khác khinh nhờn như vậy được!”
Một mặt là vì đố kỵ, một mặt là do lòng tham: “Nếu toàn bộ số đá tinh thần đó đổi thành tài nguyên tu võ cho mình, ắt hẳn mình cũng có thể đột phá tới cảnh giới Đạo Tôn đi?”
“Con tốt nhất đừng trêu chọc tới Diệp Bắc Minh nữa!”
Lục Tả Xương nghiêm mặt cảnh cáo.
Lục Hách Tuyên kinh hãi, đành nở nụ cười gượng gạo: “Cha, con chắc chắn sẽ không tìm hắn gây rắc rối nữa”.
Nhưng sự hận thù trong lòng lại càng bùng cháy mãnh liệt!
Không gây phiền toái nữa?
Làm sao có thể!
Một lúc sau, Hạ Nhược Tuyết dẫn Diệp Bắc Minh đi vào nơi sâu phía sau núi, đến tận cùng một thung lũng!
Trước mắt họ là sáu cánh cửa đồng cổ đứng sừng sững!
“Đệ tử Hạ Nhược Tuyết tham kiến sáu vị lão tổ!”
Hạ Nhược Tuyết khụy một gối hành lễ.
“Ừm”.
Đằng sau một trong những cánh cửa đồng, một giọng nói già nua bỗng vang lên: “Nhược Tuyết, con làm tốt lắm! Con lĩnh ngộ được mấy phần truyền thừa của Thương Khung Kiếm chủ rồi?”
Hạ Nhược Tuyết đáp: “Bảy tám phần ạ”.
Sự im lặng chết chóc thoáng chốc bao trọn lấy không khí sau cánh cửa đồng!
Giây tiếp theo liền vang lên mấy tiếng hô hưng phấn: “Bảy tám phần? Tốt! Tốt lắm!”
“Quá tốt rồi, không hổ là thể Kiếm Tâm!”
“Nhược Tuyết, từ bây giờ con chính là đệ tử thân truyền của ta!”
“Nếu con đột phá tới Đạo Tôn trung kỳ, chúng ta sẽ lập tức để con nắm giữ Thương Khung Kiếm Tông, ngồi lên chiếc ghế tông chủ!”
Hạ Nhược Tuyết cười đạm mạc: “Cảm ơn các vị lão tổ đã ưu ái!”
"Được rồi, con lui xuống đi, chúng ta muốn nói riêng vài câu với cậu Diệp”.
“Cái này…”
Hạ Nhược Tuyết khẽ cau mày, có chút lo lắng.
Diệp Bắc Minh mỉm cười vỗ nhẹ tay cô: “Yên tâm, lão tổ sẽ không làm khó anh đâu”.
“Được, em ở ngoài đợi anh”, Hạ Nhược Tuyết nói xong liền xoay người rời đi.
Một giọng nói uy nghiêm vang lên: "Cậu Diệp, nể mặt Nhược Tuyết lão phu sẽ không vòng vo nữa”.
“Vừa rồi nể mặt Nhược Tuyết, chúng tôi đã đắc tội với không ít thế lực vì cậu, tin rằng cậu Diệp cũng sẽ không vô liêm sỉ đến mức mãi ỷ lại vào Thương Khung Kiếm Tông mà không rời đi chứ?”
Khóe miệng Diệp Bắc Minh vẽ lên ý cười.
Anh hiểu rồi.
Đây chính là lệnh đuổi khách mà.
“Các vị tiền bối, tôi hiểu, tôi sẽ lập tức rời khỏi Thương Khung Kiếm Tông!”, cho dù Thương Khung Kiếm Tông yêu cầu anh ở lại anh cũng không nguyện ý.
Chỉ cần biết Nhược Tuyết vẫn ổn là được!
"Được, cảm ơn cậu Diệp đã thông cảm, cậu có thể đi rồi”.
Diệp Bắc Minh dứt khoát đi ra khỏi thung lũng.
Phía sau lại vọng tới một câu: “Cậu Diệp, đừng nói ra chuyện này là do chúng tôi yêu cầu”.
"Yên tâm đi!"
Diệp Bắc Minh cười vui vẻ.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục có chút phẫn nộ: “Mẹ kiếp! Những lão già này giả vờ cái gì cơ chứ?”
“Tài năng mà cậu thể hiện ra vẫn chưa đủ sao? Vậy mà dám đuổi cậu đi, tôi muốn thẳng tay tiêu diệt hết đám khốn kiếp này!”
Diệp Bắc Minh khẽ cười: “Tiểu Tháp à, tôi không tức giận, ông bực tức như vậy làm gì?
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục tức giận nói: "Mẹ kiếp! Tôi không cho phép cậu bị người khác coi thường!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Tôi không quan tâm, dù sao tôi cũng không có ý định ở lại Thương Khung Kiếm Tông này”.
“Cha mẹ tôi, Nhược Giai, Tôn Thiến, còn có Đông Phương Xá Nguyệt vẫn chưa tìm được”.
“Hai vị sư tỷ còn đang ở Luân Hồi tông, Thương Khung Kiếm Tông không giữ tôi lại càng tốt, tôi đỡ phải từ chối”.
“Bất luận cậu nói thế nào, tôi vẫn rất tức giận, mấy lão già khốn kiếp kia dựa vào đâu?”
“Thứ ngu xuẩn có mắt như mù!”
Diệp Bắc Minh phì cười, cũng không đáp lại.
Chờ cho đến khi bóng dáng anh hoàn toàn biến mất.
Một giọng nói khác vang lên từ bên trong cánh cửa đồng: "Thằng nhóc này là một thiên tài, cứ để nó đi như vậy không đáng tiếc sao?"
“Hừ! Đáng tiếc? Thứ mà biển Hỗn Độn không thiếu nhất chính là thiên tài!”
Một cánh cửa đồng khác lại vang đến tiếng hừ nhẹ: “Thằng nhóc này đắc tội với nhiều người như vậy, còn biết công thức luyện chế Quy Linh đan!”
“Hắn còn nắm giữ trong tay dị hỏa, tùy tiện lựa một món cũng sẽ khiến hắn phải đối mặt với sự truy giết cùng trời cuối đất!”
“Biển Hỗn Độn đã từng có bao nhiêu môn phái vượt qua cả Thương Khung Kiếm Tông? Cuối cùng không phải cũng đều diệt vong sao?”
“Thương Khung Kiếm Tông ta sở dĩ có thể tiếp nối đến ngày hôm nay chính là vì không cần loại người chuyên gây rối như vậy!”
“Quy Linh đan? Chúng ta không quan tâm!"
“Phần Thiên Chi Diễm? Chúng ta cũng không cần!"
“Chúng ta chỉ cần giữ vững tông môn liền có thể vạn năm không diệt!”
“Cũng đúng!”
“Thằng nhóc này không sống được bao lâu nữa đâu, vẫn nên suy nghĩ cách xoa dịu Nhược Tuyết thế nào đi!”
"Không cần an ủi, đợi Nhược Tuyết tiến vào cảnh giới Đạo Tôn trung kỳ sẽ ý thức được rằng, đàn ông cũng chỉ là hòn đá cản trở trên con đường tu đạo mà thôi!”
Thung lũng lại một lần nữa chìm vào tĩnh lặng!
……
Diệp Bắc Minh vừa mới đi ra khỏi thung lũng.
Hạ Nhược Tuyết đã nhảy tới giống như thỏ con: “Chồng ơi, lão tổ nói với anh cái gì vậy?”
Diệp Bắc Minh cười lắc đầu: "Không có gì, chỉ hỏi một vài vấn đề thôi."
“Đúng rồi Nhược Tuyết, anh phải rời đi rồi”.
“Cái gì”.
Đôi mắt đẹp của Hạ Nhược Tuyết thoắt cái đỏ hồng, hô hấp cũng trở nên dồn dập, sống chết túm chặt lấy tay Diệp Bắc Minh.
Bởi vì kích động mà móng tay cũng bấu chặt tới trắng bệch.
“Chồng ơi, tại sao phải rời đi? Anh cứ ở lại Thương Khung Kiếm Tông không tốt sao?”
“Em biết rồi, nhất định là mấy vị lão tổ kia đuổi anh đi có đúng không? Không sao, để em đi cầu xin họ!”
Dứt lời liền hướng về phía thung lũng!
Diệp Bắc Minh một phát kéo cô lại: “Nhược Tuyết, không phải bọn họ đâu, là tự anh muốn rời đi”.
“Tự mình muốn đi?”
Hạ Nhược Tuyết hai mắt đỏ hoe, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu: "Tại sao? Chúng ta đã xa cách cả trăm năm, chỉ vừa mới gặp lại thôi mà!”
“Tại sao lại phải rời đi? Chồng à, đừng đi có được không, em không nỡ rời xa anh”.
Vừa nói vừa bổ nhào vào vòng tay Diệp Bắc Minh!
Hai tay siết chặt lấy vòng eo anh!
Không chịu buông tay!
Diệp Bắc Minh vỗ vỗ vai cô: "Anh cũng không muốn rời xa em, nhưng em có nghĩ đến mọi người không?"
“Anh mất tích trăm năm, cha mẹ vì lo lắng cho an nguy của anh mà thẳng tiến tới biển Hỗn Độn tìm kiếm tung tích của anh!”
“Còn có Nhược Giai, Tôn Thiến, Đông Phương Xá Nguyệt bọn họ cũng đến tìm anh, nếu anh ở lại Thương Khung Kiếm Tông, bọn họ phải làm thế nào?”
“Nhưng…”
Hạ Nhược Tuyết chần chừ cắn đôi môi đỏ mọng, cô muốn ích kỷ giữ lại Diệp Bắc Minh!
“Nhưng…nhưng em…”
Lời nói tới bên môi nhưng nửa ngày vẫn không thốt ra nổi suy nghĩ ích kỷ kia!
“Chồng ơi, anh yên tâm, em nhất định sẽ nỗ lực nâng cao cảnh giới!”
“Đợi em đột phá tới cảnh giới Thiên Tôn, sẽ không còn ai có thể chia cắt chúng ta nữa. Em muốn sinh thật nhiều con cho anh…”
……
Hỗn Độn Nam Hải, tại nơi sâu thẳm của một đại lục cổ xưa.
Đế Nữ Các!
Thần nữ Thần Hi khỏa thân quỳ giữa đại điện!
Bốn bề xung quanh đều là đệ tử của Đế Nữ Các, ánh mắt mỗi người đều rét lạnh như dao!
Bốp!
Một roi quất mạnh xuống bờ vai thon thả của Thần Hi, làn da trắng nõn lập tức hằn lên vệt máu!
“Thân là thần nữ vậy mà bị một tên đàn ông nhìn thấy hết thân thể? Con vứt lời răn dạy của tổ tiên Đế Nữ Các cho chó ăn rồi sao?”
“Con nên chết dưới ngọn lửa Phần Thiên Chi Diễm, đỡ phải làm hoen ố danh tiếng trong sạch của mình!"
“Con vậy mà còn dám khoác lên quần áo của tên đàn ông khốn kiếp kia! Đúng là làm sư phụ thật sự thất vọng!”
Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!
Vài roi liên tục quất xuống!
Sau lưng Thần Hi là một mảnh máu thịt hỗn độn!
Máu tươi tí tách giỏ xuống nhuộm đỏ cả sàn đại điện!
Một chậu nước lạnh tạt tới!
Đôi mắt đẹp của cô ta nổi đầy tia máu, cắn chặt môi nói: “"Sư phụ, con xin lỗi…”
"Xin lỗi thì có tác dụng gì? Có thể khôi phục lại sự trong sạch của con không?”, ánh mắt người phụ nữ mặc cung trang đầy hung ác, sợi roi trong tay không chút lưu tình, điên cuồng quất xuống.
Không biết qua bao lâu, trên người Thần Hi đã không còn chỗ nào nguyên vẹn!
Người phụ nữ mặc cung trang tựa hồ đánh tới mệt mỏi, tùy tiện vứt roi trong tay sang một bên, nói: “Giết chết Diệp Bắc Minh, hắn chết hoặc là con chết!”
“Thần nữ của Đế Nữ Các trong trắng thuần khiết, tuyệt đối không thể dễ dàng bị người khác khinh nhờn như vậy được!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.