Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 2088: Cha ngươi có cứu được ngươi không?
Ss Tần
29/07/2024
"Đúng!"
Nguỵ Tường sợ hãi đến mức vội móc ra đá truyền âm rồi rót thần lực vào trong.
Tại nơi sâu trong rừng Lạc Đường.
Khi Diệp Bắc Minh đang ôm ba người ngồi bên đống lửa giúp họ giữ ấm!
Một trận tiếng bước chân vồn vã truyền tới!
Trong phút chốc xung quanh đã bị bao vây chặt chẽ, chặt đứt mọi đường lui của Diệp Bắc Minh!
“Ôi chao, tên nhóc này đúng là phúc phận không mỏng mà! Một người mà ôm những ba vị mỹ nữ?”
"Người đẹp à, vòng tay của chúng tôi cũng rất ấm áp, có muốn chui vào thử xem sao không?”
Hai tên thanh niên với khuôn mặt đầy dung tục mở lời.
“Để tôi khiến các người ấm hơn một chút!”
Diệp Bắc Minh giơ tay vỗ nhẹ một chưởng, hai ngọn lửa liền bay ra, rơi trúng hai kẻ vừa nói chuyện kia!
"Ah!"
Hai tên thanh niên chỉ kịp phát ra một tiếng kêu thảm thiết liền bị ngọn lửa nuốt chửng lấy!
Chúng điên cuồng lăn lộn vài vòng trên đất rồi hóa thành tro bụi!
Sắc mặt Cổ Tu tối sầm lại: “Phần Thiên Chi Diễm! Một tên rác rưởi như mày vậy mà dám đánh lén, giết hắn cho tôi!”
"Cẩn thận dị hỏa!”
“Vâng!”
Sáu người còn lại hét một tiếng, đồng thời lao về phía Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh giơ tay nắm lấy, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục liền xuất hiện trong tay anh rồi quét ngang ra ngoài!
Kiếm khí hình huyết long biến mất trong tích tắc!
Phụt! Phụt! Phụt….
Đầu của sáu người bay lên cao, thân thể vẫn giữ nguyên quán tính lao về phía Diệp Bắc Minh, phịch một tiếng quỳ xuống xung quanh anh!
“Công tử, cứu mạng…”
Sáu cái đầu hét lên, kinh hoàng bay về phía Cổ Tu!
Khóe miệng Diệp Bắc Minh vẽ lên ý cười trêu đùa: “Nổ!”
Một từ này giống như hiệu lệnh, đầu của sáu kẻ kia nổ tung như quả dưa hấu, máu tươi bung bét dính bắn về phía người Cổ Tu!
Trịnh Khung một bước tiến tới chắn trước mặt Cổ Tu, nhanh chóng ngưng tụ sức mạnh thành một tấm khiên ánh sáng ngăn chặn lại máu tươi đang bắn tới!
Con mắt Cổ Tu co rụt lại: “Phế vật, xem ra ông đây đánh giá thấp mày rồi! Không ngờ mày lại giả heo ăn thịt hổ!”
"Đáng tiếc có Trịnh Khung ở đây, cho dù mày là một con rồng cũng không cuốn lên nổi sóng gió!”
“Lão Trịnh, giết hắn đi!”
Cổ Tu lạnh lùng ra lệnh.
"Vâng thưa công tử!”
Trịnh Khung tùy tiện quơ vào không khí, một ngọn giáo màu đen liền xuất hiện trong lòng bàn tay ông ta, giống như tia sét đâm thẳng về phía trái tim Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh vẫn ung dung ngồi dưới đất, ôm ba người kia!
Anh không hề có ý định đứng dậy, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục lại chém ra ngoài!
“Nhãi con, mày đừng quá ngông cuồng! Ngay cả đứng lên cũng không chịu?”
“Lão phu muốn mày biết kết cục của việc coi thường lão phu!”, trong lòng Trịnh Khung lửa giận bừng bừng, sức lực trên tay lại tăng thêm hai phần, đồng thời thay đổi vị trí.
Trực tiếp hướng tới phần đầu của Diệp Bắc Minh!
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục cùng ngọn giáo đen va chạm một chỗ!
Một luồng sức mạnh khủng cha nổ tung, Trịnh Khung vậy mà bị thổi bay ra ngoài, khóe miệng còn trào ra máu!
“Thực lực của mày… sao có thể?"
Trịnh Khung giật mình kinh hãi.
Cổ Tu cũng ngây người, bất giác lùi lại, nhìn hướng Trịnh Khung hỏi: “Lão Trịnh, chuyện này là sao? Tôi kêu ông giết tên nhãi đó, ông đang làm cái quái gì vậy?”
“Công tử, tên nhãi này có vấn đề!”
Sắc mặt của Trịnh Khung ánh lên sự sợ hãi: “Một kiếm vừa rồi ít nhất cũng bằng sức mạnh của 500 con rồng!”
"Thực lực của tên nhãi này chắc chắn không chỉ dừng lại ở cảnh giới Đại Năng tầng hai!”
"Ít nhất cũng gần đạt tới Đại Năng tầng chín! Thậm chí là tương đương với Đại Đạo tầng một!”
"Cái gì?"
Cổ Tu nheo mắt lại, lạnh băng nhìn Diệp Bắc Minh chằm chằm: “Cảnh giới Đại Đạo tầng một thì đã thế nào? Còn không phải là rác rưởi sao?”
“Tôi ra lệnh cho ông không tiếc giá nào cũng phải giết chết hắn!”
Trịnh Khung cau mày.
Nếu Cổ Tu đã hạ lệnh, ông ta khó có thể cự tuyệt!
Ngọn giáo màu đen xoay vòng, xuyên phá hư không mà tới!
"Ba người các em lui ra một chút!”
Diệp Bắc Minh nói.
Ba người đều nằm trong ngực khiến anh không tiện thi triển võ công!
“Được!”
Tiêu Dung Phi, Tiêu Nhã Phi cùng Viên Tử Y liền lui ra!
Diệp Bắc Minh đứng lên, trực tiếp bạo phát ra một kiếm!
Tiếng gầm của rồng vang vọng khắp bầu trời, một con huyết long lao tới như một cơn sóng thần!
Sau khi đánh tan tác mọi thế công của Trịnh Khung, nó giống như thiên thạch đập mạnh xuống lồng ngực ông ta, bùm một tiếng nổ tung!
Trịnh Khung hóa thành sương máu tản ra khắp trời, thần hồn trực tiếp bị tiêu diệt!
Chết!
"Ah!"
Cổ Tu sợ tới mức hai chân đều mềm nhũn.
Hắn định quay người muốn chạy thoát thân, nhưng hai chân giống như đeo chì mà ngã sõng soài xuống đất!
Hắn khiếp đảm nhìn Diệp Bắc Minh đang sải bước về phía mình mà đổ mồ hôi như mưa, lắp bắp nói: “Anh…. anh Diệp à, tôi chỉ là đang đùa với anh thôi…”
“Vậy sao? Tôi cũng đang đùa với anh đó!”
Diệp Bắc Minh nhếch miệng cười toe toét.
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục hạ xuống, một bên cẳng chân của Cổ Tu liền bay ra ngoài!
"A, chân của tôi!"
Hắn đau đớn nằm vật trên đất.
Phẫn nộ điên cuồng mà ngẩng phắt đầu dậy, nhìn chòng chọc Diệp Bắc Minh rống lên: “Mẹ kiếp! Mày dám làm như vậy với tao? Ông đây là người của đế huyết Cổ gia đó!”
“Mày xong đời rồi! Còn có cả đám phụ nữ kia của mày nữa!”
“Thế à?”
Diệp Bắc Minh mỉm cười, đường kiếm thứ hai rơi xuống!
Chiếc chân còn lại của Cổ Tu liền nổ tung thành thịt vụn!
“Ai toi đời cơ?”
“Là tôi toi đời… là tôi, cầu xin anh đừng làm hại tới tôi nữa…”, Cổ Tu cuối cùng cũng biết sợ hãi.
Tên này từ đâu nhảy ra vậy!
Bản thân đã tiết lộ ra thân phận của đế huyết Cổ tộc vậy mà còn dám ra tay với mình!
Đinh!
Chiếc nhẫn chứa vật của Cổ Tu phát ra âm thanh giòn tan.
“Tiếng gì vậy?”
“Đây là đá truyền âm của bạn đồng hành của tôi... nhất định là cha tới rồi!”, Cổ Tu vui mừng khôn xiết.
Hắn ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy sự oán độc!
“Nhãi con, nơi này cách ngoại ô của rừng Lạc Đường chưa đến ngàn dặm, nếu nhóm người của cha tao dồn toàn lực đuổi đến, thì trong vòng một trăm nhịp thở nữa sẽ tới nơi!”
“Cha tao là Đại Đạo tầng năm, khoảng cách này giống chỉ như ăn kẹo!”
"Nếu mày thức thời, tốt nhất là lập tức quỳ xuống cầu xin tha mạng, tao còn có thể cho mày một cơ hội!"
“Được!”
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Trong mắt Cổ Tu tràn đầy lạnh lùng, nhẫn chứa vật vừa lóe lên ánh sáng.
Một viên đá truyền âm liền xuất hiện trong tay hắn!
“Tu Nhi, tạ ơn trời đất con vẫn còn sống!”
Cổ Tông Hàn thở phào nhẹ nhõm một hơi, vội vàng nói: “Nguỵ Tường nói con đã đuổi theo cái tên Diệp Bắc Minh kia rồi? Bây giờ lập tức trở về cho bố!”
“Tên nhãi đó cực kỳ nguy hiểm, hắn đã giết chết một vị trưởng lão cảnh giới Tế Đạo tại Thần viện Thái Thương đó!”
“Còn cướp đi con dâu của tộc Bất Hủ ngay trước mặt mọi người. Con tuyệt đối đừng để tinh trùng lên não mà hồ đồ, trở về đây ngay!”
Nghe được lời này của Cổ Tông Hàn, sắc mặt Cổ Tu thoắt cái tái nhợt như giấy!
Hai hàm răng va lạch cách vào nhau!
“Cha… cha nói….cha nói cái gì cơ?”
“Diệp Bắc Minh…. hắn giết chết một vị Tế Đạo?”, Cổ Tu run lẩy bẩy hỏi lại.
Cổ Tông Hàn nhíu mày, cảm thấy có gì đó không ổn: “Tu Nhi, con sao thế? Con có phải là đã chạm trán với hắn rồi không?”
Cổ Tu rùng mình!
Nhìn lên.
Vừa hay chạm phải gương mặt cười như không cười của Diệp Bắc Minh: “Tao đã cho mày cơ hội rồi, cha mày có thể cứu được mày không?”
“Anh Diệp à…”
Cổ Tu toàn thân run rẩy, cho dù mất đi đôi chân vẫn nằm phủ phục trên đất, điên cuồng dập đầu: “Tha mạng… a…”
Nghe thấy tiếng hét thảm thiết của Cổ Tu!
"Tu Nhi? Không!"
“Mày là ai? Diệp Bắc Minh, mày là Diệp Bắc Minh? Cổ gia tao không thù không oán với mày, mày thả con trai tao ra!!!”, Cổ Tông Hàn như rơi vào điên loạn hét vào trong viên đá truyền âm.
Khi mọi người của tộc Bất Hủ và Côn Ngô nghe ngóng được động tĩnh cũng gấp rút tập hợp lại với nhau!
Sau một lúc.
Một giọng nói vang lên từ đá truyền âm!
“Trước kia không có, giờ thì có rồi!”
“Diệp Bắc Minh, rốt cuộc con trai của tao thế nào rồi?”, Cổ Tông Hàn gầm lên.
“Cũng không có gì cả, chỉ là hóa thành một màn sương máu thôi!”
Nguỵ Tường sợ hãi đến mức vội móc ra đá truyền âm rồi rót thần lực vào trong.
Tại nơi sâu trong rừng Lạc Đường.
Khi Diệp Bắc Minh đang ôm ba người ngồi bên đống lửa giúp họ giữ ấm!
Một trận tiếng bước chân vồn vã truyền tới!
Trong phút chốc xung quanh đã bị bao vây chặt chẽ, chặt đứt mọi đường lui của Diệp Bắc Minh!
“Ôi chao, tên nhóc này đúng là phúc phận không mỏng mà! Một người mà ôm những ba vị mỹ nữ?”
"Người đẹp à, vòng tay của chúng tôi cũng rất ấm áp, có muốn chui vào thử xem sao không?”
Hai tên thanh niên với khuôn mặt đầy dung tục mở lời.
“Để tôi khiến các người ấm hơn một chút!”
Diệp Bắc Minh giơ tay vỗ nhẹ một chưởng, hai ngọn lửa liền bay ra, rơi trúng hai kẻ vừa nói chuyện kia!
"Ah!"
Hai tên thanh niên chỉ kịp phát ra một tiếng kêu thảm thiết liền bị ngọn lửa nuốt chửng lấy!
Chúng điên cuồng lăn lộn vài vòng trên đất rồi hóa thành tro bụi!
Sắc mặt Cổ Tu tối sầm lại: “Phần Thiên Chi Diễm! Một tên rác rưởi như mày vậy mà dám đánh lén, giết hắn cho tôi!”
"Cẩn thận dị hỏa!”
“Vâng!”
Sáu người còn lại hét một tiếng, đồng thời lao về phía Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh giơ tay nắm lấy, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục liền xuất hiện trong tay anh rồi quét ngang ra ngoài!
Kiếm khí hình huyết long biến mất trong tích tắc!
Phụt! Phụt! Phụt….
Đầu của sáu người bay lên cao, thân thể vẫn giữ nguyên quán tính lao về phía Diệp Bắc Minh, phịch một tiếng quỳ xuống xung quanh anh!
“Công tử, cứu mạng…”
Sáu cái đầu hét lên, kinh hoàng bay về phía Cổ Tu!
Khóe miệng Diệp Bắc Minh vẽ lên ý cười trêu đùa: “Nổ!”
Một từ này giống như hiệu lệnh, đầu của sáu kẻ kia nổ tung như quả dưa hấu, máu tươi bung bét dính bắn về phía người Cổ Tu!
Trịnh Khung một bước tiến tới chắn trước mặt Cổ Tu, nhanh chóng ngưng tụ sức mạnh thành một tấm khiên ánh sáng ngăn chặn lại máu tươi đang bắn tới!
Con mắt Cổ Tu co rụt lại: “Phế vật, xem ra ông đây đánh giá thấp mày rồi! Không ngờ mày lại giả heo ăn thịt hổ!”
"Đáng tiếc có Trịnh Khung ở đây, cho dù mày là một con rồng cũng không cuốn lên nổi sóng gió!”
“Lão Trịnh, giết hắn đi!”
Cổ Tu lạnh lùng ra lệnh.
"Vâng thưa công tử!”
Trịnh Khung tùy tiện quơ vào không khí, một ngọn giáo màu đen liền xuất hiện trong lòng bàn tay ông ta, giống như tia sét đâm thẳng về phía trái tim Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh vẫn ung dung ngồi dưới đất, ôm ba người kia!
Anh không hề có ý định đứng dậy, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục lại chém ra ngoài!
“Nhãi con, mày đừng quá ngông cuồng! Ngay cả đứng lên cũng không chịu?”
“Lão phu muốn mày biết kết cục của việc coi thường lão phu!”, trong lòng Trịnh Khung lửa giận bừng bừng, sức lực trên tay lại tăng thêm hai phần, đồng thời thay đổi vị trí.
Trực tiếp hướng tới phần đầu của Diệp Bắc Minh!
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục cùng ngọn giáo đen va chạm một chỗ!
Một luồng sức mạnh khủng cha nổ tung, Trịnh Khung vậy mà bị thổi bay ra ngoài, khóe miệng còn trào ra máu!
“Thực lực của mày… sao có thể?"
Trịnh Khung giật mình kinh hãi.
Cổ Tu cũng ngây người, bất giác lùi lại, nhìn hướng Trịnh Khung hỏi: “Lão Trịnh, chuyện này là sao? Tôi kêu ông giết tên nhãi đó, ông đang làm cái quái gì vậy?”
“Công tử, tên nhãi này có vấn đề!”
Sắc mặt của Trịnh Khung ánh lên sự sợ hãi: “Một kiếm vừa rồi ít nhất cũng bằng sức mạnh của 500 con rồng!”
"Thực lực của tên nhãi này chắc chắn không chỉ dừng lại ở cảnh giới Đại Năng tầng hai!”
"Ít nhất cũng gần đạt tới Đại Năng tầng chín! Thậm chí là tương đương với Đại Đạo tầng một!”
"Cái gì?"
Cổ Tu nheo mắt lại, lạnh băng nhìn Diệp Bắc Minh chằm chằm: “Cảnh giới Đại Đạo tầng một thì đã thế nào? Còn không phải là rác rưởi sao?”
“Tôi ra lệnh cho ông không tiếc giá nào cũng phải giết chết hắn!”
Trịnh Khung cau mày.
Nếu Cổ Tu đã hạ lệnh, ông ta khó có thể cự tuyệt!
Ngọn giáo màu đen xoay vòng, xuyên phá hư không mà tới!
"Ba người các em lui ra một chút!”
Diệp Bắc Minh nói.
Ba người đều nằm trong ngực khiến anh không tiện thi triển võ công!
“Được!”
Tiêu Dung Phi, Tiêu Nhã Phi cùng Viên Tử Y liền lui ra!
Diệp Bắc Minh đứng lên, trực tiếp bạo phát ra một kiếm!
Tiếng gầm của rồng vang vọng khắp bầu trời, một con huyết long lao tới như một cơn sóng thần!
Sau khi đánh tan tác mọi thế công của Trịnh Khung, nó giống như thiên thạch đập mạnh xuống lồng ngực ông ta, bùm một tiếng nổ tung!
Trịnh Khung hóa thành sương máu tản ra khắp trời, thần hồn trực tiếp bị tiêu diệt!
Chết!
"Ah!"
Cổ Tu sợ tới mức hai chân đều mềm nhũn.
Hắn định quay người muốn chạy thoát thân, nhưng hai chân giống như đeo chì mà ngã sõng soài xuống đất!
Hắn khiếp đảm nhìn Diệp Bắc Minh đang sải bước về phía mình mà đổ mồ hôi như mưa, lắp bắp nói: “Anh…. anh Diệp à, tôi chỉ là đang đùa với anh thôi…”
“Vậy sao? Tôi cũng đang đùa với anh đó!”
Diệp Bắc Minh nhếch miệng cười toe toét.
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục hạ xuống, một bên cẳng chân của Cổ Tu liền bay ra ngoài!
"A, chân của tôi!"
Hắn đau đớn nằm vật trên đất.
Phẫn nộ điên cuồng mà ngẩng phắt đầu dậy, nhìn chòng chọc Diệp Bắc Minh rống lên: “Mẹ kiếp! Mày dám làm như vậy với tao? Ông đây là người của đế huyết Cổ gia đó!”
“Mày xong đời rồi! Còn có cả đám phụ nữ kia của mày nữa!”
“Thế à?”
Diệp Bắc Minh mỉm cười, đường kiếm thứ hai rơi xuống!
Chiếc chân còn lại của Cổ Tu liền nổ tung thành thịt vụn!
“Ai toi đời cơ?”
“Là tôi toi đời… là tôi, cầu xin anh đừng làm hại tới tôi nữa…”, Cổ Tu cuối cùng cũng biết sợ hãi.
Tên này từ đâu nhảy ra vậy!
Bản thân đã tiết lộ ra thân phận của đế huyết Cổ tộc vậy mà còn dám ra tay với mình!
Đinh!
Chiếc nhẫn chứa vật của Cổ Tu phát ra âm thanh giòn tan.
“Tiếng gì vậy?”
“Đây là đá truyền âm của bạn đồng hành của tôi... nhất định là cha tới rồi!”, Cổ Tu vui mừng khôn xiết.
Hắn ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy sự oán độc!
“Nhãi con, nơi này cách ngoại ô của rừng Lạc Đường chưa đến ngàn dặm, nếu nhóm người của cha tao dồn toàn lực đuổi đến, thì trong vòng một trăm nhịp thở nữa sẽ tới nơi!”
“Cha tao là Đại Đạo tầng năm, khoảng cách này giống chỉ như ăn kẹo!”
"Nếu mày thức thời, tốt nhất là lập tức quỳ xuống cầu xin tha mạng, tao còn có thể cho mày một cơ hội!"
“Được!”
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Trong mắt Cổ Tu tràn đầy lạnh lùng, nhẫn chứa vật vừa lóe lên ánh sáng.
Một viên đá truyền âm liền xuất hiện trong tay hắn!
“Tu Nhi, tạ ơn trời đất con vẫn còn sống!”
Cổ Tông Hàn thở phào nhẹ nhõm một hơi, vội vàng nói: “Nguỵ Tường nói con đã đuổi theo cái tên Diệp Bắc Minh kia rồi? Bây giờ lập tức trở về cho bố!”
“Tên nhãi đó cực kỳ nguy hiểm, hắn đã giết chết một vị trưởng lão cảnh giới Tế Đạo tại Thần viện Thái Thương đó!”
“Còn cướp đi con dâu của tộc Bất Hủ ngay trước mặt mọi người. Con tuyệt đối đừng để tinh trùng lên não mà hồ đồ, trở về đây ngay!”
Nghe được lời này của Cổ Tông Hàn, sắc mặt Cổ Tu thoắt cái tái nhợt như giấy!
Hai hàm răng va lạch cách vào nhau!
“Cha… cha nói….cha nói cái gì cơ?”
“Diệp Bắc Minh…. hắn giết chết một vị Tế Đạo?”, Cổ Tu run lẩy bẩy hỏi lại.
Cổ Tông Hàn nhíu mày, cảm thấy có gì đó không ổn: “Tu Nhi, con sao thế? Con có phải là đã chạm trán với hắn rồi không?”
Cổ Tu rùng mình!
Nhìn lên.
Vừa hay chạm phải gương mặt cười như không cười của Diệp Bắc Minh: “Tao đã cho mày cơ hội rồi, cha mày có thể cứu được mày không?”
“Anh Diệp à…”
Cổ Tu toàn thân run rẩy, cho dù mất đi đôi chân vẫn nằm phủ phục trên đất, điên cuồng dập đầu: “Tha mạng… a…”
Nghe thấy tiếng hét thảm thiết của Cổ Tu!
"Tu Nhi? Không!"
“Mày là ai? Diệp Bắc Minh, mày là Diệp Bắc Minh? Cổ gia tao không thù không oán với mày, mày thả con trai tao ra!!!”, Cổ Tông Hàn như rơi vào điên loạn hét vào trong viên đá truyền âm.
Khi mọi người của tộc Bất Hủ và Côn Ngô nghe ngóng được động tĩnh cũng gấp rút tập hợp lại với nhau!
Sau một lúc.
Một giọng nói vang lên từ đá truyền âm!
“Trước kia không có, giờ thì có rồi!”
“Diệp Bắc Minh, rốt cuộc con trai của tao thế nào rồi?”, Cổ Tông Hàn gầm lên.
“Cũng không có gì cả, chỉ là hóa thành một màn sương máu thôi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.