Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 2087: Sát Phong Thần
Ss Tần
26/07/2024
Vài người thanh niên phía sau lập tức đi theo anh.
Cổ Tu ăn thịt, bọn họ chẳng lẽ không thể uống canh sao?
Hai chị em Tiêu Dung Phi và Tiêu Nhã Phi còn có Viên Tử Y, mặc dù không bì được với Côn Ngô Mật Phi.
Nhưng cũng đều là những mỹ nhân khuynh nước khuynh thành.
Trịnh Khung tiến lên phía trước một bước, ngăn cản họ lại: “Công tử, không cần phải mạo hiểm vì một người phụ nữ”.
“Cha cậu có dặn dò, đợi bọn họ tới rồi tính, vả lại gần đây rừng Lạc Đường có chút kỳ quái...”
Sắc mặt Cổ Tu trầm xuống: “Trịnh Lão, lẽ nào ông sợ rồi sao?
“Một cảnh giới Đại Đạo Chi Thượng như ông, lại sợ một tên Đại Năng tầng hai?”
“Cái này...”
Vẻ mặt già nua của Trịnh Khung trở nên nghiêm túc: “Công tử, đây không phải là vấn đề sợ hay không sợ”.
“Nếu không sợ, thì còn do dự cái gì?”
“Ngụy Tường, ngươi ở lại chờ cha ta, những người khác đi theo ta”.
Cổ Tu bỏ qua lời cảnh tỉnh của Trịnh Khung, trực tiếp đuổi theo.
“A? Tại sao lại là tôi?”, Ngụy Tường thất vọng, ghen tị nhìn những người khác rời đi.
“Haiz”.
Trịnh Khung giậm chân, mau chóng theo sau.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở một câu: “Nhóc con, đám người Cổ Tu đang đuổi theo cậu”.
Diệp Bắc Minh âm thầm cười lạnh: “Có người muốn chết, ngăn cũng không ngăn được”.
Vừa vào rừng Lạc Đường khoảng một trăm dặm.
Grào!
Đột nhiên, một bóng đen lao tới làm gãy một cây cổ thụ vài người ôm không hết xuống, mùn cưa bay khắp nơi.
Mang theo một cơn gió tanh, lao về phía mấy người Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh vừa định hành động.
Côn Ngô Mật Phi dẫn đầu đã bước lên trước, bảo kiếm trong tay chém xuống.
Phụt!
Bóng đen tách làm đôi, hóa ra là một con gấu đen khổng lồ dài gần 10 mét.
“Hắc Ma Hùng, sức mạnh tương đương với cảnh giới Đại Năng tầng 5”.
“Tên nhóc này phải đi vào ít nhất mười ngàn dặm mới gặp phải, tại sao mới trăm dặm đã xuất hiện rồi?”
Côn Ngô Mật Phi cau mày.
Diệp Bắc Minh khẽ cười: “Đó là chuyện bình thường, chỉ cần là nơi mà tôi xuất hiện, sẽ thường xuyên xảy ra chuyện như vậy”.
“Khi mọi chuyện không bình thường, chứng tỏ vận may của tôi đến rồi”.
“Anh nói nhảm gì thế?”
Côn Ngô Mật Phi trừng mắt lườm Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh cười cười, cũng không nói thêm.
Chậm rãi đi về phía trước, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong tay, xé nát bụng của Hắc Ma Hùng.
Từ bên trong lấy ra một viên tinh hạch màu đen, năng lượng trực tiếp phun ra.
Bóp nó làm đôi: “Dung Phi, Nhã Phi, thứ này có ích cho hai em”.
“Sau này tìm cơ hội hấp thu nó”.
“Anh Diệp, anh vẫn nên giữ lại nó đi”, hai người vội vàng lắc đầu.
Diệp Bắc Minh cười nói: “Thứ này đối với anh mà nói, chỉ là hạt cát trong sa mạc thôi”.
“Nhưng đối với hai em mà nói, nó đủ để tăng lên một cảnh giới lớn”.
“Lẽ nào hai em không muốn nâng cao sức mạnh của mình, trở thành cánh tay đắc lực của anh sao?”
Đôi mắt đẹp của họ khẽ bừng sáng.
Không từ chối nữa mà nhận lấy tinh hạch của Hắc Ma Hùng.
Côn Ngô Mật Phi hừ lạnh một tiếng: “Anh cũng khá giỏi trong việc làm người ta nợ ân tình đó. Lấy con mồi của em đi tặng người khác”.
Diệp Bắc Minh cười nói: “Tiểu Phi Phi lợi hại như vậy, xinh đẹp lại tốt bụng, sẽ không tính toán những thứ này đâu”.
“Coi như anh biết nói chuyện”.
Côn Ngô Mật Phi cười khanh khách, mặc dù đang ở trong rừng Lạc Đường.
Nhưng lại cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết.
Cô cảm thấy khi ở bên cạnh Diệp Bắc Minh có một cảm giác thư giãn khác biệt.
Căn bản không cần gồng mình, có thể được làm chính mình.
Lại đi bộ thêm vài tiếng nữa, vào sâu trong rừng Lạc Đường một nghìn dặm.
Phù phù phù.
Đột nhiên.
Một cơn gió thổi tới.
Hoa cỏ, cây cối đột nhiên phủ lên một lớp sương giá.
“Anh Diệp, lạnh quá”.
Tiêu Dung Phi và Tiêu Nhã Phi run rẩy nói.
Cơn gió này kỳ lạ đến nỗi dù hai người có dùng chân nguyên chống cự, cũng căn bản không thể ngăn được cái lạnh thấu xương.
“Là Sát Thần Phong”.
“Sát Thần Phong?”, Diệp Bắc Minh ngờ vực hỏi.
Đôi mắt đẹp của Côn Ngô Mật Phi trở nên nghiêm túc: “Trong rừng Lạc Đường này, cứ đến khi trời tối sẽ xuất hiện một loại gió lạ!”
“Cơn gió này có thể làm tổn thương thần hồn của võ giả, chỉ cần tiếp xúc với cơn gió này, thần hồn sẽ không ngừng bị tổn thương”.
“Đó là lý do tại sao nó được gọi là Sát Thần Phong”.
“Sát Thần Phong chỉ có thể tìm thấy ở nơi sâu nhất của rừng Lạc Đường, khoảng 100 nghìn mét mới có, chúng ta mới đi có một nghìn mét, vậy mà đã xuất hiện rồi”.
“Tiểu Minh Minh, em đề nghị chúng ta nên rời đi”.
Diệp Bắc Minh trầm mặc trong mấy giây.
Lắc đầu.
“Chỉ là một cơn Sát Thần Phong mà thôi, tôi vẫn có thể kiên trì được”.
“Chúng ta hãy cắm trại tại đây, đợi trời sáng rồi đi tiếp”.
Diệp Bắc Minh chém một kiếm ra, một thân cây cao chót vót nổ tung, những mảnh vụn của cây vừa hay thích hợp để nhóm lửa.
Ngọn lửa bốc lên khiến nhiệt độ tăng lên vài phần.
Tiêu Dung Phi và Tiêu Nhã Phi cũng cảm thấy dễ chịu hơn.
Qua nửa giờ sau, khuôn mặt xinh đẹp của hai người càng lúc càng tái nhợt, run rẩy vì lạnh.
Diệp Bắc Minh nói: “Dung Phi, Nhã Phi, anh đưa hai em vào trong Tiểu Tháp nhé”.
“Không!”
Hai người đồng thời lắc đầu: “Anh Diệp, chúng em có thể kiên trì được”.
“Chúng em muốn ở bên cạnh anh!”
“Được!”
Diệp Bắc Minh bất đắc dĩ nói: “Qua đây với anh, sẽ ấm hơn một chút”.
Hai người nhào vào ngực Diệp Bắc Minh, trong nháy mắt.
Diệp Bắc Minh giật mình khi cảm thấy hai luồng khí lạnh ập tới, hai người không khác gì hai khối băng: “Tiểu Tháp, Sát Thần Phong này mạnh như vậy sao? Sao tôi không cảm giác được?”
“Phí lời! Trên người cậu có dòng khí Hỗn Độn, có thể ngăn cách mọi thứ”.
“Chỉ là một cơn gió thôi, đã tính là gì?”
“Đúng vậy!”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh sáng lên.
Một tầng năng lượng Hỗn Độn nhàn nhạt trào ra, gần như có thể nhìn thấy bằng mắt thường, bao trùm lên người Tiêu Dung Phi và Tiêu Nhã Phi!
“Ô! Sao lại không lạnh nữa!”
Hai người kinh ngạc!
Lại qua nửa canh giờ nữa, Viên Tử Y đã không thể kiên trì được nữa.
Khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt, đôi môi cũng tím tái vì lạnh.
“Tử Y, qua đây!”
Diệp Bắc Minh gọi.
Viên Tử Y lúc đầu nghiến răng kiên trì, sau đó thật sự chịu không nổi, tiến tới ngồi sau lưng Diệp Bắc Minh, quay lưng về phía anh.
Dòng khí Hỗn Độn bao trùm lấy cô, quả nhiên không thấy lạnh nữa.
“Tiểu Phi Phi, tới trong lòng anh nào”.
Diệp Bắc Minh lại nói.
Côn Ngô Mật Phi quét mắt qua, lạnh lùng nói: “Em mới không chia sẻ anh cùng những người phụ nữ khác”.
“Nếu em muốn anh, vậy anh chỉ có thể là của một mình em”.
“Yên tâm, chỉ là một cơn Sát Thần Phong thôi, em vẫn kiên trì được”.
Lắc đầu.
Nhắm mắt, tiếp tục ngồi thiền.
Ngoài đó một nghìn mét.
Cổ Tu đưa theo người trốn trong rừng, quan sát đám người Diệp Bắc Minh từ xa.
“Con mẹ nó, Sát Thần Phong này là thế nào? Vậy mà lại thổi tới tận đây?”, Cổ Tu tức giận nói.
Trịnh Khung bên cạnh hắn ta dùng một cỗ sức mạnh bao trùm lấy Cổ Tu.
Sát Thần Phong không ảnh hưởng tới hắn ta nhiều lắm.
“Cổ thiếu, lạnh quá... con mẹ nó lạnh quá, hay là... chúng ta quay về đi”.
Một vài thanh niên bên cạnh không may mắn như vậy.
Quần áo trên người biến thành băng, sắc mặt đều tái nhợt.
Răng va vào nhau kêu lên lập cập.
“Cũng được, tìm vài người phụ nữ cho các ngươi làm ấm người!”, Cổ Tu cười nhếch miệng, hướng về phía đám người Diệp Bắc Minh mà đi.
...
Đồng thời.
Vùng ngoại ô của rừng Lạc Đường.
Cổ Tông Hàn đưa một đám người từ trên trời giáng xuống, Ngụy Tường lập tức lên nghênh đón.
“Sao lại chỉ có một mình ngươi ở đây? Tu Nhi đâu?”
Cổ Tông Hàn mặc một thân áo bào, quét mắt nhìn qua bốn phía, ánh mắt rơi trên người Ngụy Tường.
Ngụy Tường quỳ trên đất: “Cái này...”
“Tu Nhi rốt cuộc đang ở đâu? Nói!”, uy áp của Cổ Tông Hàn bạo phát.
Khí tức của Đại Đạo Chi Thượng tầng 4 khiến cho Ngụy Tường không chịu được.
Trực tiếp nói ra mọi chuyện.
Cổ Tông Hàn nghe thấy vậy, lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Tên khốn này, vì một người phụ nữ mà làm kháng lệnh của ta!”
Đột nhiên.
Phía sau vang lên một trận chấn động, một đoàn người như mây đen đáp xuống, toàn bộ đứng ngoài khu rừng Lạc Đường.
“Bất Hủ huynh, Côn Ngô huynh, hai người sao lại tới đây rồi?”
Cổ Tông Hàn sửng sốt.
Ông ta nhận ra trong đám người chính là Bất Hủ Hàn và Côn Ngô Thiên Huyền.
Phía sau hai người, là hơn ba mươi người cảnh giới Đại Đạo Chi Thượng.
Và hơn mười vạn các cao thủ cảnh giới khác nhau.
Cảnh tượng làm người ta kinh hãi.
Bất Hủ Hàn sắc mặt âm trầm nói: “Đương nhiên là tìm đôi cẩu nam nữ Diệp Bắc Minh và Côn Ngô Mật Phi rồi, Cổ Tông Hàn ông biết rõ mà còn hỏi à?”
“Chuyện về Thần Viện Thái Thương, ông chưa nghe qua à?”
Cổ Tông Hàn âm thầm cảm thấy buồn cười, ông ta sớm đã biết về chuyện của Thần Viện Thái Thương rồi.
Lúc này, đương nhiên sẽ không soi mói chuyện của nhà người khác: “Bất Hủ huynh, đôi cẩu nam nữ này nhất định sẽ không thể trốn thoát”.
“Hừ, còn cần ông nói à?”
Bất Hủ Hàn nghiêm túc nói: “Bí thuật truy tìm của tộc Bất Hủ này đã phát hiện ra khí tức của đôi cẩu nam nữ này, bọn chúng có lẽ đang ở trong rừng Lạc Đường”.
“Người đâu, lập tức đăng ảnh của đôi khốn nạn này ngay”.
“Bất kỳ ai phát hiện ra bọn chúng, sẽ được tộc Bất Hủ trọng thưởng!”
Một nhóm người phía sau tiến tới.
Dán ảnh của Diệp Bắc Minh và Côn Ngô Mật Phi khắp nơi.
“A... là bọn họ!”
Ngụy Tường thấy ảnh chân dung của hai người thì sợ hãi kêu lên.
Cổ Tông Hàn cau mày: “Ngươi nhìn thấy hai người này sao?”
Sắc mặt Ngụy Tường tái nhợt: “Đại nhân, công tử nhìn trúng người phụ nữ trong tranh, thế nên dẫn người đuổi theo...”
“Ngươi nói gì cơ?”
Cổ Tông Hàn nheo mắt, gần như gầm lên: “Con mẹ nó! Tu Nhi sao lại dám khiêu khích bọn chúng, đây không phải là muốn chết sao?”
“Nhanh, lập tức liên hệ với Tu Nhi!”
Cổ Tu ăn thịt, bọn họ chẳng lẽ không thể uống canh sao?
Hai chị em Tiêu Dung Phi và Tiêu Nhã Phi còn có Viên Tử Y, mặc dù không bì được với Côn Ngô Mật Phi.
Nhưng cũng đều là những mỹ nhân khuynh nước khuynh thành.
Trịnh Khung tiến lên phía trước một bước, ngăn cản họ lại: “Công tử, không cần phải mạo hiểm vì một người phụ nữ”.
“Cha cậu có dặn dò, đợi bọn họ tới rồi tính, vả lại gần đây rừng Lạc Đường có chút kỳ quái...”
Sắc mặt Cổ Tu trầm xuống: “Trịnh Lão, lẽ nào ông sợ rồi sao?
“Một cảnh giới Đại Đạo Chi Thượng như ông, lại sợ một tên Đại Năng tầng hai?”
“Cái này...”
Vẻ mặt già nua của Trịnh Khung trở nên nghiêm túc: “Công tử, đây không phải là vấn đề sợ hay không sợ”.
“Nếu không sợ, thì còn do dự cái gì?”
“Ngụy Tường, ngươi ở lại chờ cha ta, những người khác đi theo ta”.
Cổ Tu bỏ qua lời cảnh tỉnh của Trịnh Khung, trực tiếp đuổi theo.
“A? Tại sao lại là tôi?”, Ngụy Tường thất vọng, ghen tị nhìn những người khác rời đi.
“Haiz”.
Trịnh Khung giậm chân, mau chóng theo sau.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở một câu: “Nhóc con, đám người Cổ Tu đang đuổi theo cậu”.
Diệp Bắc Minh âm thầm cười lạnh: “Có người muốn chết, ngăn cũng không ngăn được”.
Vừa vào rừng Lạc Đường khoảng một trăm dặm.
Grào!
Đột nhiên, một bóng đen lao tới làm gãy một cây cổ thụ vài người ôm không hết xuống, mùn cưa bay khắp nơi.
Mang theo một cơn gió tanh, lao về phía mấy người Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh vừa định hành động.
Côn Ngô Mật Phi dẫn đầu đã bước lên trước, bảo kiếm trong tay chém xuống.
Phụt!
Bóng đen tách làm đôi, hóa ra là một con gấu đen khổng lồ dài gần 10 mét.
“Hắc Ma Hùng, sức mạnh tương đương với cảnh giới Đại Năng tầng 5”.
“Tên nhóc này phải đi vào ít nhất mười ngàn dặm mới gặp phải, tại sao mới trăm dặm đã xuất hiện rồi?”
Côn Ngô Mật Phi cau mày.
Diệp Bắc Minh khẽ cười: “Đó là chuyện bình thường, chỉ cần là nơi mà tôi xuất hiện, sẽ thường xuyên xảy ra chuyện như vậy”.
“Khi mọi chuyện không bình thường, chứng tỏ vận may của tôi đến rồi”.
“Anh nói nhảm gì thế?”
Côn Ngô Mật Phi trừng mắt lườm Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh cười cười, cũng không nói thêm.
Chậm rãi đi về phía trước, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong tay, xé nát bụng của Hắc Ma Hùng.
Từ bên trong lấy ra một viên tinh hạch màu đen, năng lượng trực tiếp phun ra.
Bóp nó làm đôi: “Dung Phi, Nhã Phi, thứ này có ích cho hai em”.
“Sau này tìm cơ hội hấp thu nó”.
“Anh Diệp, anh vẫn nên giữ lại nó đi”, hai người vội vàng lắc đầu.
Diệp Bắc Minh cười nói: “Thứ này đối với anh mà nói, chỉ là hạt cát trong sa mạc thôi”.
“Nhưng đối với hai em mà nói, nó đủ để tăng lên một cảnh giới lớn”.
“Lẽ nào hai em không muốn nâng cao sức mạnh của mình, trở thành cánh tay đắc lực của anh sao?”
Đôi mắt đẹp của họ khẽ bừng sáng.
Không từ chối nữa mà nhận lấy tinh hạch của Hắc Ma Hùng.
Côn Ngô Mật Phi hừ lạnh một tiếng: “Anh cũng khá giỏi trong việc làm người ta nợ ân tình đó. Lấy con mồi của em đi tặng người khác”.
Diệp Bắc Minh cười nói: “Tiểu Phi Phi lợi hại như vậy, xinh đẹp lại tốt bụng, sẽ không tính toán những thứ này đâu”.
“Coi như anh biết nói chuyện”.
Côn Ngô Mật Phi cười khanh khách, mặc dù đang ở trong rừng Lạc Đường.
Nhưng lại cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết.
Cô cảm thấy khi ở bên cạnh Diệp Bắc Minh có một cảm giác thư giãn khác biệt.
Căn bản không cần gồng mình, có thể được làm chính mình.
Lại đi bộ thêm vài tiếng nữa, vào sâu trong rừng Lạc Đường một nghìn dặm.
Phù phù phù.
Đột nhiên.
Một cơn gió thổi tới.
Hoa cỏ, cây cối đột nhiên phủ lên một lớp sương giá.
“Anh Diệp, lạnh quá”.
Tiêu Dung Phi và Tiêu Nhã Phi run rẩy nói.
Cơn gió này kỳ lạ đến nỗi dù hai người có dùng chân nguyên chống cự, cũng căn bản không thể ngăn được cái lạnh thấu xương.
“Là Sát Thần Phong”.
“Sát Thần Phong?”, Diệp Bắc Minh ngờ vực hỏi.
Đôi mắt đẹp của Côn Ngô Mật Phi trở nên nghiêm túc: “Trong rừng Lạc Đường này, cứ đến khi trời tối sẽ xuất hiện một loại gió lạ!”
“Cơn gió này có thể làm tổn thương thần hồn của võ giả, chỉ cần tiếp xúc với cơn gió này, thần hồn sẽ không ngừng bị tổn thương”.
“Đó là lý do tại sao nó được gọi là Sát Thần Phong”.
“Sát Thần Phong chỉ có thể tìm thấy ở nơi sâu nhất của rừng Lạc Đường, khoảng 100 nghìn mét mới có, chúng ta mới đi có một nghìn mét, vậy mà đã xuất hiện rồi”.
“Tiểu Minh Minh, em đề nghị chúng ta nên rời đi”.
Diệp Bắc Minh trầm mặc trong mấy giây.
Lắc đầu.
“Chỉ là một cơn Sát Thần Phong mà thôi, tôi vẫn có thể kiên trì được”.
“Chúng ta hãy cắm trại tại đây, đợi trời sáng rồi đi tiếp”.
Diệp Bắc Minh chém một kiếm ra, một thân cây cao chót vót nổ tung, những mảnh vụn của cây vừa hay thích hợp để nhóm lửa.
Ngọn lửa bốc lên khiến nhiệt độ tăng lên vài phần.
Tiêu Dung Phi và Tiêu Nhã Phi cũng cảm thấy dễ chịu hơn.
Qua nửa giờ sau, khuôn mặt xinh đẹp của hai người càng lúc càng tái nhợt, run rẩy vì lạnh.
Diệp Bắc Minh nói: “Dung Phi, Nhã Phi, anh đưa hai em vào trong Tiểu Tháp nhé”.
“Không!”
Hai người đồng thời lắc đầu: “Anh Diệp, chúng em có thể kiên trì được”.
“Chúng em muốn ở bên cạnh anh!”
“Được!”
Diệp Bắc Minh bất đắc dĩ nói: “Qua đây với anh, sẽ ấm hơn một chút”.
Hai người nhào vào ngực Diệp Bắc Minh, trong nháy mắt.
Diệp Bắc Minh giật mình khi cảm thấy hai luồng khí lạnh ập tới, hai người không khác gì hai khối băng: “Tiểu Tháp, Sát Thần Phong này mạnh như vậy sao? Sao tôi không cảm giác được?”
“Phí lời! Trên người cậu có dòng khí Hỗn Độn, có thể ngăn cách mọi thứ”.
“Chỉ là một cơn gió thôi, đã tính là gì?”
“Đúng vậy!”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh sáng lên.
Một tầng năng lượng Hỗn Độn nhàn nhạt trào ra, gần như có thể nhìn thấy bằng mắt thường, bao trùm lên người Tiêu Dung Phi và Tiêu Nhã Phi!
“Ô! Sao lại không lạnh nữa!”
Hai người kinh ngạc!
Lại qua nửa canh giờ nữa, Viên Tử Y đã không thể kiên trì được nữa.
Khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt, đôi môi cũng tím tái vì lạnh.
“Tử Y, qua đây!”
Diệp Bắc Minh gọi.
Viên Tử Y lúc đầu nghiến răng kiên trì, sau đó thật sự chịu không nổi, tiến tới ngồi sau lưng Diệp Bắc Minh, quay lưng về phía anh.
Dòng khí Hỗn Độn bao trùm lấy cô, quả nhiên không thấy lạnh nữa.
“Tiểu Phi Phi, tới trong lòng anh nào”.
Diệp Bắc Minh lại nói.
Côn Ngô Mật Phi quét mắt qua, lạnh lùng nói: “Em mới không chia sẻ anh cùng những người phụ nữ khác”.
“Nếu em muốn anh, vậy anh chỉ có thể là của một mình em”.
“Yên tâm, chỉ là một cơn Sát Thần Phong thôi, em vẫn kiên trì được”.
Lắc đầu.
Nhắm mắt, tiếp tục ngồi thiền.
Ngoài đó một nghìn mét.
Cổ Tu đưa theo người trốn trong rừng, quan sát đám người Diệp Bắc Minh từ xa.
“Con mẹ nó, Sát Thần Phong này là thế nào? Vậy mà lại thổi tới tận đây?”, Cổ Tu tức giận nói.
Trịnh Khung bên cạnh hắn ta dùng một cỗ sức mạnh bao trùm lấy Cổ Tu.
Sát Thần Phong không ảnh hưởng tới hắn ta nhiều lắm.
“Cổ thiếu, lạnh quá... con mẹ nó lạnh quá, hay là... chúng ta quay về đi”.
Một vài thanh niên bên cạnh không may mắn như vậy.
Quần áo trên người biến thành băng, sắc mặt đều tái nhợt.
Răng va vào nhau kêu lên lập cập.
“Cũng được, tìm vài người phụ nữ cho các ngươi làm ấm người!”, Cổ Tu cười nhếch miệng, hướng về phía đám người Diệp Bắc Minh mà đi.
...
Đồng thời.
Vùng ngoại ô của rừng Lạc Đường.
Cổ Tông Hàn đưa một đám người từ trên trời giáng xuống, Ngụy Tường lập tức lên nghênh đón.
“Sao lại chỉ có một mình ngươi ở đây? Tu Nhi đâu?”
Cổ Tông Hàn mặc một thân áo bào, quét mắt nhìn qua bốn phía, ánh mắt rơi trên người Ngụy Tường.
Ngụy Tường quỳ trên đất: “Cái này...”
“Tu Nhi rốt cuộc đang ở đâu? Nói!”, uy áp của Cổ Tông Hàn bạo phát.
Khí tức của Đại Đạo Chi Thượng tầng 4 khiến cho Ngụy Tường không chịu được.
Trực tiếp nói ra mọi chuyện.
Cổ Tông Hàn nghe thấy vậy, lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Tên khốn này, vì một người phụ nữ mà làm kháng lệnh của ta!”
Đột nhiên.
Phía sau vang lên một trận chấn động, một đoàn người như mây đen đáp xuống, toàn bộ đứng ngoài khu rừng Lạc Đường.
“Bất Hủ huynh, Côn Ngô huynh, hai người sao lại tới đây rồi?”
Cổ Tông Hàn sửng sốt.
Ông ta nhận ra trong đám người chính là Bất Hủ Hàn và Côn Ngô Thiên Huyền.
Phía sau hai người, là hơn ba mươi người cảnh giới Đại Đạo Chi Thượng.
Và hơn mười vạn các cao thủ cảnh giới khác nhau.
Cảnh tượng làm người ta kinh hãi.
Bất Hủ Hàn sắc mặt âm trầm nói: “Đương nhiên là tìm đôi cẩu nam nữ Diệp Bắc Minh và Côn Ngô Mật Phi rồi, Cổ Tông Hàn ông biết rõ mà còn hỏi à?”
“Chuyện về Thần Viện Thái Thương, ông chưa nghe qua à?”
Cổ Tông Hàn âm thầm cảm thấy buồn cười, ông ta sớm đã biết về chuyện của Thần Viện Thái Thương rồi.
Lúc này, đương nhiên sẽ không soi mói chuyện của nhà người khác: “Bất Hủ huynh, đôi cẩu nam nữ này nhất định sẽ không thể trốn thoát”.
“Hừ, còn cần ông nói à?”
Bất Hủ Hàn nghiêm túc nói: “Bí thuật truy tìm của tộc Bất Hủ này đã phát hiện ra khí tức của đôi cẩu nam nữ này, bọn chúng có lẽ đang ở trong rừng Lạc Đường”.
“Người đâu, lập tức đăng ảnh của đôi khốn nạn này ngay”.
“Bất kỳ ai phát hiện ra bọn chúng, sẽ được tộc Bất Hủ trọng thưởng!”
Một nhóm người phía sau tiến tới.
Dán ảnh của Diệp Bắc Minh và Côn Ngô Mật Phi khắp nơi.
“A... là bọn họ!”
Ngụy Tường thấy ảnh chân dung của hai người thì sợ hãi kêu lên.
Cổ Tông Hàn cau mày: “Ngươi nhìn thấy hai người này sao?”
Sắc mặt Ngụy Tường tái nhợt: “Đại nhân, công tử nhìn trúng người phụ nữ trong tranh, thế nên dẫn người đuổi theo...”
“Ngươi nói gì cơ?”
Cổ Tông Hàn nheo mắt, gần như gầm lên: “Con mẹ nó! Tu Nhi sao lại dám khiêu khích bọn chúng, đây không phải là muốn chết sao?”
“Nhanh, lập tức liên hệ với Tu Nhi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.