Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1909: Chém chết cảnh giới Thần Quân

Ss Tần

09/05/2024

Mười mấy vạn cao thủ đỉnh phong của Tù Tộc gầm lên.

Giống như thành dã thú.

Thân thể Nghê Hoàng run lên, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt không còn chút máu: “Cảnh giới Thần Quân... vậy mà là cảnh giới Thần Quân... chẳng trách người của Tù Tộc lại dám làm phản...”

“Đây chính là thứ làm họ tự tin sao?”

Cô ta tuyệt vọng nhìn vào bóng lưng của Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh khẽ nheo mắt, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trong tay không ngừng rung lên, bộc phát ta chiến ý khủng khiếp: “Giết!”

Một người một kiếm, trực tiếp giết thẳng về phía lão tổ của Tù Tộc.

“Một con kiến như mày lại dám xúc phạm đến uy nghiêm của Tù Tộc tao ư? Bổn tổ ban cho mày cái chết!”, ba cái đầu quỷ dị đồng thanh hét lên: “Giết!!!”

Sáu cánh tay vung lên trong không trung.

Sáu thần khí đột nhiên xuất hiện, trong nháy mắt lao tới trước người Diệp Bắc Minh.

Đồng thời chém xuống.

Diệp Bắc Minh vung kiếm lên đỡ, một âm thanh lanh lảnh vang lên, một chiếc riù khổng lồ và thần kiếm hóa thành bột phấn.

Bốn vũ khí còn lại cùng lúc chém về phía đầu Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh phản ứng cực nhanh, giơ kiếm đỡ trước người chặn lại một đòn này.

Sức mạnh của cảnh giới Thần Quân thật là đáng sợ, giống như thiên thạch va vào kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, hung hãn đập vào ngực Diệp Bắc Minh.

Rầm!

Diệp Bắc Minh phun ra một ngụm máu tươi, văng ra xa.

“Anh Diệp! Anh Diệp!”

Nghê Hoàng và Đường Lạc Âm cùng hét lên.

“Không hổ danh là cảnh giới Thần Quân, quả nhiên lợi hại. Nếu như không phải kiếm Càn Khôn Trấn Ngục thay mình cản lại một phần sức mạnh, một đòn này đủ để mình tan thành sương máu!”

“Cần tôi ra tay không?”

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên.

“Không cần! Bọn chúng rất mạnh, nhưng không có cảm giác áp lực!”

Diệp Bắc Minh lắc đầu.

Giây tiếp theo.

Anh lăn một vòng, dùng lực dẫm xuống đất rồi bay lên với một tiếng nổ to.

“Chặt đi cái đầu chó này!”

“Mày muốn chết!”



Cái đầu chó gầm lên giận dữ, phía sau đầu hiện lên dị tượng một con Thiên Cẩu Thôn Nguyệt.

Dị tượng Thiên Cẩu giống như được hồi sinh lao ra ngoài, hai chân to như một ngôi nhà muốn đè bẹp Diệp Bắc Minh.

Bang!

Mặt đất rung chuyển.

Khói bụi cuồn cuộn, mọi thứ trở nên im lặng đến đáng sợ.

Đợi cho đến khi khói tan.

Nơi bị chân Thiên Cẩu đè xuống trực tiếp bị lõm xuống, Diệp Bắc Minh đã biến mất không dấu vết.

“Ha ha ha!”

“Chỉ thế thôi sao? Quá yếu!”

Đám người Tù Tộc cười lớn.

Vẻ mặt Tù Sư nghi hoặc: “Thằng nhóc đó chết rồi sao? Chết dễ dàng như vậy?”

Sau đó lại nghĩ: “Cũng đúng, thằng ranh đó có lợi hại thế nào thì cũng không phải là đối thủ của cảnh giới Thần Quân!”

Đột nhiên.

Rầm!

Âm thanh của kiếm khí truyền tới.

“Phụt...!”

Tất cả người của Tù Tộc đều quay lại nhìn, vừa hay thấy được cảnh tượng này.

Máu tươi bay tung tóe, cái đầu chó trong ba cái đầu kia nổ tung.

Hai cái đầu còn lại cảm thấy đau đớn, kêu lên một tiếng thảm thiết: “A... đầu của tôi!”

“Trời ơi...”

Tộc nhân Tù Tộc run rẩy vì sợ hãi, sửng sốt nhìn chàng trai trẻ đang nắm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trong tay.

Hắn không những không chết mà còn chặt đứt một cái đầu của lão tổ.

Đây là quái vật gì vậy?

“Tiểu súc sinh, mày phải chết!”

Đôi mắt của đầu rắn và đầu rùa đỏ ngầu, phát ra oán khí vô tận, giống như phát điên lao về phía Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh khẽ híp mắt.

Khí tức của lão tổ Tù Tộc rõ ràng đã giảm xuống, từ cảnh giới Thần Quân trung kỳ xuống chu kỳ.



Cảm giác áp bức càng không bằng lúc trước.

“Chặt cái đầu rắn này trước!”

Diệp Bắc Minh không chút sợ hãi, bước lên một bước.

Khi lão tổ Tù Tộc giết về phía anh, thuấn ảnh, biết mất.

Sau đó anh xuất hiện phía sau lão tổ Tù Tộc.

Phập!

Kiếm trong tay được vung ra, mọi thứ diễn ra quá nhanh.

Bùm!

Đầu rắn nổ tung.

“Chém đứt cái đầu rùa này nữa!”

Kiếm thứ ba lao tới, không chút dè dặt, kiếm khí mang theo năng lượng sấm sét, sát khí như bao trùm thiên địa.

Phụt!!!

Đầu rùa nổ tung! Thân thể ngã xuống đất.

Toàn hiện trường yên lặng như chết.

“Lão tổ, chết rồi... sao có thể chứ...”, thân thể Tù Sư cứng đờ, không ngừng run lên.

“Thình thịch...”

Mười mấy vạn người của Tù Tộc bị dọa đến mức tim như nổ tung, nhìn trân trân vào thi thể không đầu của lão tổ!

Đầu óc họ trống rỗng.

Ai mà nghĩ tới, Diệp Bắc Minh con mẹ nó lại dùng ba kiếm giết chết lão tổ của họ!

“Anh Diệp!”

Nghê Hoàng không ngừng nuốt nước miếng, trong lòng ngập tràn hoảng loạn: “Mới bao lâu? Thực lực của anh đã tăng lên cảnh giới này?”

“Tôi nhớ ba tháng trước, anh còn không phải là đối thủ của tôi mà!”

“Mới vỏn vẹn 3 tháng ngắn ngủi, vậy mà lại có thể giết chết lão tổ của Tù Tộc?”

“Lẽ nào anh ấy thật sự là người được chọn? Vận khí chi tử... không được, mình nhất định phải có được anh ấy! Nếu như bỏ lỡ cơ hội lần này, cả đời Nghê Hoàng mình sẽ không bao giờ gặp được một người đàn ông như vậy nữa!”

Ngực Nghê Hoàng phập phồng vì hưng phấn.

Đôi mắt đẹp lóe lên một tia kiên định.

Cho dù hiện tại Diệp Bắc Minh có bao nhiêu phụ nữ, tương lai có lại thêm bao nhiêu người.

Chỉ cần bên cạnh người đàn ông này có chỗ đứng cho cô, đời này của cô cũng đáng rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook