Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1633: Chiến thì chiến
Ss Tần
15/03/2024
“Các người muốn chiến một trận sao?”
Độc Cô Bá Đạo đỏ bừng con mắt, nắm chặt nắm đấm.
Đôi mắt của Thanh Long Thần Hoàng sầm xuồng: “Muốn chiến thì chiến, xem tôi có đánh phế ông không!”
“Đến đi! Ai sợ ai!”
Độc Cô Bá Đạo sắp tức phát điên.
Hai bên hết sức căng thẳng, đều là cảnh giới Thần Hoàng, ai có thể nhịn được cục tức này?
“Đừng nổi giận, đừng ai nổi giận!”
Huyền Võ Thần Hoàng là một ông lão trông khoảng tám chín mươi tuổi, thậm chí trong tay còn chống cây trượng.
Ông ta tiến lên như người hòa giải: “Mọi người phải điềm đạm một chút, hôm nay là ngày Thái Dương Tông trở về, đừng động tay thì hơn!”
“Đương nhiên rồi, nếu Bá Đạo Thần Hoàng nghe không hiểu tiếng người!”
“Lão phu cũng hiểu chút quyền cước…”
Mọi người nghe mà sợ kinh hồn bạt vía, toàn bộ người của các tông môn đều nhìn mọi việc trước mặt với vẻ mặt kinh hãi!
Vương Nguyên điên cuồng nuốt nước miếng: “Bố, chị, cậu Diệp này có lai lịch thế nào?”
“Vừa tiến vào thần giới làm sao đã quen biết nhiều thần hoàng như vậy?”
Vương Tư Đạo lắc đầu: “Bố cũng không biết”.
Chuyển ánh mắt nhìn sang Vương Yên Nhi: “Yên Nhi, con coi trọng cậu Diệp…”
“À không, con coi trọng Diệp tông chủ, có phải biết điều gì không?”
Khuôn mặt Vương Yên Nhi đỏ bừng, kích động nhìn tất cả.
Cười khổ một tiếng: “Bố, bố thấy con như biết điều gì ư?”
Trong đám người nhà họ Ngư, Ngư Thanh Thư sợ đến run rẩy.
Sắc mặt tái nhợt, bờ môi tím đen.
Sợ đến gần như quỳ dưới đất, tóm chặt cánh tay của Ngư Chính Dương, trốn phía sau ông ta: “Bố, bố phải cứu con, bố nhất định phải cứu con…”
“Vừa nãy con đã nói rất nhiều lời chế nhạo, cậu Diệp nhất định sẽ giết con, làm thế nào đây?”
“Việc này…”
Cơ thể của Ngư Chính Dương cứng đờ, vội vàng nhìn sang Ngư Thất Tình: “Thất Tình, con phải cứu em trai con!”
Vẻ mặt Ngư Thất Tình phức tạp: “Bố, giữa con và cậu Diệp không có quan hệ gì!”
“Cậu ta… cậu ta làm sao có thể nghe lời con?”
“Chẳng lẽ con không quản sống chết của em trai con ư?”, đôi mắt của Ngư Chính Dương đầy máu.
Cùng lúc đó.
Chín sư tỷ ngẩn người, tất cả nhìn sang Diệp Bắc Minh: “Tiểu sư đệ, chuyện này là sao?”
Diệp Bắc Minh cũng hơi thộn người.
Anh vừa đến thần giới, đâu có sức mạnh mời mười thần hoàng chứ!
Chắp tay bái, nhìn mười vị thần hoàng: “Các vị tiền bối, chuyện này là thế nào?”
Thanh Long Thần Hoàng mỉm cười: “Diệp tông chủ, chúng tôi đều là bạn của Lâm Huyền Phong!”
“Đúng thế!”
“Chúng tôi nợ ông ấy một ân tình, đã từng hứa với ông ấy, chỉ cần Thái Dương Tông trở về, chúng tôi chắc chắn sẽ đến chúc mừng!”
Diệp Bắc Minh hoàn toàn ngẩn người, lẩm bẩm: “Sư phụ, đây lại là một món quà lớn ư!”
Mấy giây sau, Diệp Bắc Minh mới định thần lại.
Lúc này.
“Được rồi, đừng lãng phí thời gian nữa”.
Chu Tước Thần Hoàng lên tiếng, đôi mắt khóa chặt Độc Cô Bá Đạo: “Bây giờ ông nhặt quà mừng lên ngay lập tức cho tôi, sau đó cút đi!”
“Chuyện hôm nay, bản tọa coi như chưa từng xảy ra!”
“Nếu không, cho dù giết vào điện Thần Hoàng, mười người chúng tôi cũng phải giết ông!”
Võ giả của các tông môn khác nghe thấy lời này, kinh sợ hít khí lạnh!
Độc Cô Bá Đạo tức đến suýt thổ huyết, ông ta đã lúc nào phải chịu nỗi nhục này chứ?
“Chu Tước Thần Hoàng, mọi người đều là thần hoàng, ông thực sự phải làm như vậy sao?”, Độc Cô Bá Đạo gần như gào thét ra câu này.
“Ha ha!”
Chu Tước Thần Hoàng cười lạnh lùng một tiếng, chín người còn lại thấy vậy đều tiến lên một bước.
Sát khí ập đến!
“Các người!”
Độc Cô Bá Đạo kinh hãi, cuối cùng cảm thấy không đúng.
‘Nếu thực sự ra tay, hôm nay có lẽ mình thực sự sẽ phải chết ở đây!’
‘Đáng chết! Núi xanh còn đó, lo gì không có củi đốt! Diệp Bắc Minh! Và cả mười thần hoàng các người, Độc Cô Bá Đạo tôi nhớ kỹ các người rồi!’
‘Tôi thề tại đây, sẽ có một ngày Độc Cô Bá Đạo tôi tiến vào cảnh giới Tổ Thần, tất cả các người đều phải chết!’
Nuốt tất cả cơn giận xuống.
Độc Cô Bá Đạo chậm rãi nhặt chiếc hộp màu đen dưới đất lên, quay người ném cho Diệp Bắc Minh!
Rồi quay người bỏ đi.
Lạc Khuynh Thành nhìn Diệp Bắc Minh một cái sâu sắc, rồi quay người.
“Đại sư tỷ…”
Diệp Bắc Minh và chín sư tỷ gọi một tiếng.
Lạc Khuynh Thành vẫn không đáp lại, và biến mất.
Vương Như Yên bất mãn nói: “Rốt cuộc đại sư tỷ bị làm sao vậy? Tại sao không nhận chúng ta?”
Chu Lạc Ly lắc đầu: “Thập sư muội, đại sư tỷ chắc chắn có nỗi khổ khó nói! Sau này gặp tỷ ấy rồi hỏi là được”.
Diệp Bắc Minh nhìn sang mười thần hoàng: “Cảm ơn các vị tiền bối hôm nay ra tay tương trợ, Diệp Bắc Minh cả đời khó quên!”
“Nay Thái Dương Tông vừa trở về, mời các vị tiền bối vào nghỉ ngơi chút đi!”
Đang tải...
Độc Cô Bá Đạo đỏ bừng con mắt, nắm chặt nắm đấm.
Đôi mắt của Thanh Long Thần Hoàng sầm xuồng: “Muốn chiến thì chiến, xem tôi có đánh phế ông không!”
“Đến đi! Ai sợ ai!”
Độc Cô Bá Đạo sắp tức phát điên.
Hai bên hết sức căng thẳng, đều là cảnh giới Thần Hoàng, ai có thể nhịn được cục tức này?
“Đừng nổi giận, đừng ai nổi giận!”
Huyền Võ Thần Hoàng là một ông lão trông khoảng tám chín mươi tuổi, thậm chí trong tay còn chống cây trượng.
Ông ta tiến lên như người hòa giải: “Mọi người phải điềm đạm một chút, hôm nay là ngày Thái Dương Tông trở về, đừng động tay thì hơn!”
“Đương nhiên rồi, nếu Bá Đạo Thần Hoàng nghe không hiểu tiếng người!”
“Lão phu cũng hiểu chút quyền cước…”
Mọi người nghe mà sợ kinh hồn bạt vía, toàn bộ người của các tông môn đều nhìn mọi việc trước mặt với vẻ mặt kinh hãi!
Vương Nguyên điên cuồng nuốt nước miếng: “Bố, chị, cậu Diệp này có lai lịch thế nào?”
“Vừa tiến vào thần giới làm sao đã quen biết nhiều thần hoàng như vậy?”
Vương Tư Đạo lắc đầu: “Bố cũng không biết”.
Chuyển ánh mắt nhìn sang Vương Yên Nhi: “Yên Nhi, con coi trọng cậu Diệp…”
“À không, con coi trọng Diệp tông chủ, có phải biết điều gì không?”
Khuôn mặt Vương Yên Nhi đỏ bừng, kích động nhìn tất cả.
Cười khổ một tiếng: “Bố, bố thấy con như biết điều gì ư?”
Trong đám người nhà họ Ngư, Ngư Thanh Thư sợ đến run rẩy.
Sắc mặt tái nhợt, bờ môi tím đen.
Sợ đến gần như quỳ dưới đất, tóm chặt cánh tay của Ngư Chính Dương, trốn phía sau ông ta: “Bố, bố phải cứu con, bố nhất định phải cứu con…”
“Vừa nãy con đã nói rất nhiều lời chế nhạo, cậu Diệp nhất định sẽ giết con, làm thế nào đây?”
“Việc này…”
Cơ thể của Ngư Chính Dương cứng đờ, vội vàng nhìn sang Ngư Thất Tình: “Thất Tình, con phải cứu em trai con!”
Vẻ mặt Ngư Thất Tình phức tạp: “Bố, giữa con và cậu Diệp không có quan hệ gì!”
“Cậu ta… cậu ta làm sao có thể nghe lời con?”
“Chẳng lẽ con không quản sống chết của em trai con ư?”, đôi mắt của Ngư Chính Dương đầy máu.
Cùng lúc đó.
Chín sư tỷ ngẩn người, tất cả nhìn sang Diệp Bắc Minh: “Tiểu sư đệ, chuyện này là sao?”
Diệp Bắc Minh cũng hơi thộn người.
Anh vừa đến thần giới, đâu có sức mạnh mời mười thần hoàng chứ!
Chắp tay bái, nhìn mười vị thần hoàng: “Các vị tiền bối, chuyện này là thế nào?”
Thanh Long Thần Hoàng mỉm cười: “Diệp tông chủ, chúng tôi đều là bạn của Lâm Huyền Phong!”
“Đúng thế!”
“Chúng tôi nợ ông ấy một ân tình, đã từng hứa với ông ấy, chỉ cần Thái Dương Tông trở về, chúng tôi chắc chắn sẽ đến chúc mừng!”
Diệp Bắc Minh hoàn toàn ngẩn người, lẩm bẩm: “Sư phụ, đây lại là một món quà lớn ư!”
Mấy giây sau, Diệp Bắc Minh mới định thần lại.
Lúc này.
“Được rồi, đừng lãng phí thời gian nữa”.
Chu Tước Thần Hoàng lên tiếng, đôi mắt khóa chặt Độc Cô Bá Đạo: “Bây giờ ông nhặt quà mừng lên ngay lập tức cho tôi, sau đó cút đi!”
“Chuyện hôm nay, bản tọa coi như chưa từng xảy ra!”
“Nếu không, cho dù giết vào điện Thần Hoàng, mười người chúng tôi cũng phải giết ông!”
Võ giả của các tông môn khác nghe thấy lời này, kinh sợ hít khí lạnh!
Độc Cô Bá Đạo tức đến suýt thổ huyết, ông ta đã lúc nào phải chịu nỗi nhục này chứ?
“Chu Tước Thần Hoàng, mọi người đều là thần hoàng, ông thực sự phải làm như vậy sao?”, Độc Cô Bá Đạo gần như gào thét ra câu này.
“Ha ha!”
Chu Tước Thần Hoàng cười lạnh lùng một tiếng, chín người còn lại thấy vậy đều tiến lên một bước.
Sát khí ập đến!
“Các người!”
Độc Cô Bá Đạo kinh hãi, cuối cùng cảm thấy không đúng.
‘Nếu thực sự ra tay, hôm nay có lẽ mình thực sự sẽ phải chết ở đây!’
‘Đáng chết! Núi xanh còn đó, lo gì không có củi đốt! Diệp Bắc Minh! Và cả mười thần hoàng các người, Độc Cô Bá Đạo tôi nhớ kỹ các người rồi!’
‘Tôi thề tại đây, sẽ có một ngày Độc Cô Bá Đạo tôi tiến vào cảnh giới Tổ Thần, tất cả các người đều phải chết!’
Nuốt tất cả cơn giận xuống.
Độc Cô Bá Đạo chậm rãi nhặt chiếc hộp màu đen dưới đất lên, quay người ném cho Diệp Bắc Minh!
Rồi quay người bỏ đi.
Lạc Khuynh Thành nhìn Diệp Bắc Minh một cái sâu sắc, rồi quay người.
“Đại sư tỷ…”
Diệp Bắc Minh và chín sư tỷ gọi một tiếng.
Lạc Khuynh Thành vẫn không đáp lại, và biến mất.
Vương Như Yên bất mãn nói: “Rốt cuộc đại sư tỷ bị làm sao vậy? Tại sao không nhận chúng ta?”
Chu Lạc Ly lắc đầu: “Thập sư muội, đại sư tỷ chắc chắn có nỗi khổ khó nói! Sau này gặp tỷ ấy rồi hỏi là được”.
Diệp Bắc Minh nhìn sang mười thần hoàng: “Cảm ơn các vị tiền bối hôm nay ra tay tương trợ, Diệp Bắc Minh cả đời khó quên!”
“Nay Thái Dương Tông vừa trở về, mời các vị tiền bối vào nghỉ ngơi chút đi!”
Đang tải...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.