Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 947: Chuyện năm ấy
Ss Tần
04/10/2023
“Nhưng mà con phải chuẩn bị tâm lý thật vững vàng!”
Diệp Bắc Minh hít sâu nói: “Sư phụ kể đi”.
Người đỡ đầu gật đầu: “Hẳn là con đã biết nguyên nhân thế giới Chân Võ bị diệt vong rồi nhỉ”.
Diệp Bắc Minh gật đầu đáp: “Nghe người ngoài đồn rằng nhà họ Diệp đắc tội với thế lực nào đó ở thế giới Cao Võ, nhưng thật ra hình như là vì một món đồ nào đó!”
Người đỡ đầu liếc mắt nhìn Diệp Bắc Minh: “Xem ra con đã biết sơ sơ rồi, vậy để sư phụ nói cho con biết sự thật”.
“Vâng”.
Diệp Bắc Minh ngừng thở.
Ánh mắt người đỡ đầu đầy cảm xúc phức tạp: “Tất cả đề phải kể từ gia chủ đời thứ nhất của nhà họ Diệp, Diệp Phá Thiên”.
Cơ thể Diệp Bắc Minh sững lại một cách khó hiểu: “Diệp Phá Thiên ư?”
Đúng là một cái tên đầy khí phách.
“Đúng vậy!”
Người đỡ đầu bỗng nhiên kích động: “Người này có thể gọi là đệ nhất thế giới Chân Võ từ xưa đến nay!”
“Sự tồn tại của người đó đã đủ khiến sư phụ cực kỳ khâm phục!”
“Sự tồn tại của người đó đã đưa thế giới Chân Võ lên một tầm cao mới!”
“Sự tồn tại của người đó đã giúp Hoa tộc phồn vinh suốt trăm nghìn năm!”
“Sự tồn tại của người đó là tín ngưỡng của thế giới Chân Võ!”
Diệp Bắc Minh khiếp sợ.
Anh chưa bao giờ thấy các sư phụ lộ ra vẻ mặt ấy.
Ngưỡng mộ!
Sùng bái!
Kính nể!
Khâm phục!
“Tiếc rằng, một người mạnh mẽ như vậy vẫn ra đi...”
Vẻ mặt người đỡ đầu đượm buồn.
Diệp Bắc Minh khó hiểu hỏi: “Bởi vì thế giới Cao Võ à?”
Trong ánh mắt người đỡ đầu ngập tràn sự không cam lòng: “Đúng vậy, bởi vì bọn họ cảm giác được sự tồn tại của Diệp Phá Thiên đe dọa tới bọn họ!”
“Hơn nữa thứ đồ trong kho tàng nhà họ Diệp càng khiến cho các thế lực ở thế giới Cao Võ điên cuồng!”
“Lúc ấy, mấy trăm vị vực chủ bọn ta thêm cả thiên kiêu chi tử Diệp Phá Thiên nên chả thèm để tâm đến thế giới Cao Võ!”
Nói đến đây, ánh mắt người đỡ đầu đầy nỗi ưu buồn: “Sự thật chứng minh...”
“Chúng ta đã sai rồi!”
“Sau một trận chiến, mấy trăm vị vực chủ ra đi, chỉ còn lại chưa tới trăm người”.
“Thế giới Chân Võ bị hủy diệt, nhà họ Diệp diệt vong, Hoa tộc trở nên bần cùng”.
“Là do bọn ta cắt đứng con đường phát triển của người tu võ trên đại lục Chân Võ, là bọn ta chặt đứt tương lai của họ”.
Người đỡ đầu đẫm lệ nói: “Bọn ta muốn chuộc tội, mà cách duy nhất là chữa trị thế giới Chân Võ, mở ra con đường nối liền với thế giới Cao Võ lần nữa!”
“Diệp Phá Thiên đã hy sinh tính mạng của mình để đổi lại một triệu năm bình yên”.
“Trước khi chết Diệp Phá Thiên để lại một kế hoạch, mong rằng người nhà họ Diệp có thể chuộc tội thay mình...”
Diệp Bắc Minh thầm kinh hãi.
Anh không ngờ rằng sự thật ở thế giới Chân Võ lại là như thế.
"Diệp Phá Thiên? Tổ tiên nhà họ Diệp?"
"Người nọ là người thế nào chứ?"
Diệp Bắc Minh sững sờ nghĩ ngợi.
Trong lòng anh cũng chợt nảy sinh lòng khó hiểu bèn hỏi: “Sư phụ, vậy chuyện này liên quan gì với con?”
“Lẽ nào con chính là người kia ư?”
Người đỡ đầu lắc đầu đáp: “Vốn dĩ người kia là mẹ của con”.
“Mẹ con?”
Diệp Bắc Minh ngỡ ngàng.
Rồi chợt bừng tỉnh.
Tất cả mọi nghi vấn trong lòng như được giải quyết dễ dàng trong nháy mắt.
Người đỡ đầu liếc mắt nhìn Diệp Bắc Minh: “Đúng vậy, người kia vốn dĩ là mẹ con!”
“Mẹ con lẻn vào chín mươi chín long mạch ở Trung Châu để mở ra kho tàng của nhà họ Diệp”.
“Tiếc rằng đã bị người nhà họ Từ phát hiện”.
“Mẹ con trọng thương chạy trốn, ai ngờ trùng hợp gặp gỡ bố con”.
“Hai người họ nảy sinh tình cảm với nhau rồi có con”.
Diệp Bắc Minh khó hiểu hỏi: “Sư phụ, thực lực của mọi người mạnh thế sao lại không ra tay mở kho tàng của nhà họ Diệp ra?”
Người đỡ đầu lắc đầu đáp: “Bọn ta không thể can thiệp vào chuyện ở thế giới Chân Võ, người của thế giới Cao Võ vẫn luôn để ý bọn ta!”
“Một khi chúng ta ra tay thì giao ước năm ấy sẽ trở thành phế thải!”
“Vậy nên chúng ta đã truyền lại tất cả bản lĩnh của mình cho con!”
“Gửi gắm mọi hy vọng vào người con!”
Diệp Bắc Minh ngơ ngác.
Hóa ra trên lưng mình gánh vác nhiều thứ như vậy.
Người đỡ đầu lắc đầu nói tiếp: “Chuyện này vốn rất đơn giản, nhưng bởi vì trong cơ thể con có dòng máu của Ma tộc nên chuyện trở nên phức tạp hơn nhiều”.
Cô gái áo tím cười khẩy cắt ngang: “Là do hành động của các người quá bỉ ổi”.
“Diệp Thanh Lam cố tình mang thai là để lôi kéo Ma tộc ra tay giúp các người!”
Diệp Bắc Minh nhíu mày: “Cô, cô có ý gì?”
Cô gái áo tím căm tức nhìn bọn người đỡ đầu: “Bố con có dòng máu Ma Hoàng há thể nào phải lòng cô gái nhân loại chứ?”
“Nếu chẳng phải do bọn họ bày mưu lập kế lừa bố cháu se duyên với Diệp Thanh Lam thì sao có thể sinh hạ ra cháu chứ?”
“Mà tất cả mọi chuyện đều là âm mưu của bọn họ!”
Diệp Bắc Minh hít sâu nói: “Sư phụ kể đi”.
Người đỡ đầu gật đầu: “Hẳn là con đã biết nguyên nhân thế giới Chân Võ bị diệt vong rồi nhỉ”.
Diệp Bắc Minh gật đầu đáp: “Nghe người ngoài đồn rằng nhà họ Diệp đắc tội với thế lực nào đó ở thế giới Cao Võ, nhưng thật ra hình như là vì một món đồ nào đó!”
Người đỡ đầu liếc mắt nhìn Diệp Bắc Minh: “Xem ra con đã biết sơ sơ rồi, vậy để sư phụ nói cho con biết sự thật”.
“Vâng”.
Diệp Bắc Minh ngừng thở.
Ánh mắt người đỡ đầu đầy cảm xúc phức tạp: “Tất cả đề phải kể từ gia chủ đời thứ nhất của nhà họ Diệp, Diệp Phá Thiên”.
Cơ thể Diệp Bắc Minh sững lại một cách khó hiểu: “Diệp Phá Thiên ư?”
Đúng là một cái tên đầy khí phách.
“Đúng vậy!”
Người đỡ đầu bỗng nhiên kích động: “Người này có thể gọi là đệ nhất thế giới Chân Võ từ xưa đến nay!”
“Sự tồn tại của người đó đã đủ khiến sư phụ cực kỳ khâm phục!”
“Sự tồn tại của người đó đã đưa thế giới Chân Võ lên một tầm cao mới!”
“Sự tồn tại của người đó đã giúp Hoa tộc phồn vinh suốt trăm nghìn năm!”
“Sự tồn tại của người đó là tín ngưỡng của thế giới Chân Võ!”
Diệp Bắc Minh khiếp sợ.
Anh chưa bao giờ thấy các sư phụ lộ ra vẻ mặt ấy.
Ngưỡng mộ!
Sùng bái!
Kính nể!
Khâm phục!
“Tiếc rằng, một người mạnh mẽ như vậy vẫn ra đi...”
Vẻ mặt người đỡ đầu đượm buồn.
Diệp Bắc Minh khó hiểu hỏi: “Bởi vì thế giới Cao Võ à?”
Trong ánh mắt người đỡ đầu ngập tràn sự không cam lòng: “Đúng vậy, bởi vì bọn họ cảm giác được sự tồn tại của Diệp Phá Thiên đe dọa tới bọn họ!”
“Hơn nữa thứ đồ trong kho tàng nhà họ Diệp càng khiến cho các thế lực ở thế giới Cao Võ điên cuồng!”
“Lúc ấy, mấy trăm vị vực chủ bọn ta thêm cả thiên kiêu chi tử Diệp Phá Thiên nên chả thèm để tâm đến thế giới Cao Võ!”
Nói đến đây, ánh mắt người đỡ đầu đầy nỗi ưu buồn: “Sự thật chứng minh...”
“Chúng ta đã sai rồi!”
“Sau một trận chiến, mấy trăm vị vực chủ ra đi, chỉ còn lại chưa tới trăm người”.
“Thế giới Chân Võ bị hủy diệt, nhà họ Diệp diệt vong, Hoa tộc trở nên bần cùng”.
“Là do bọn ta cắt đứng con đường phát triển của người tu võ trên đại lục Chân Võ, là bọn ta chặt đứt tương lai của họ”.
Người đỡ đầu đẫm lệ nói: “Bọn ta muốn chuộc tội, mà cách duy nhất là chữa trị thế giới Chân Võ, mở ra con đường nối liền với thế giới Cao Võ lần nữa!”
“Diệp Phá Thiên đã hy sinh tính mạng của mình để đổi lại một triệu năm bình yên”.
“Trước khi chết Diệp Phá Thiên để lại một kế hoạch, mong rằng người nhà họ Diệp có thể chuộc tội thay mình...”
Diệp Bắc Minh thầm kinh hãi.
Anh không ngờ rằng sự thật ở thế giới Chân Võ lại là như thế.
"Diệp Phá Thiên? Tổ tiên nhà họ Diệp?"
"Người nọ là người thế nào chứ?"
Diệp Bắc Minh sững sờ nghĩ ngợi.
Trong lòng anh cũng chợt nảy sinh lòng khó hiểu bèn hỏi: “Sư phụ, vậy chuyện này liên quan gì với con?”
“Lẽ nào con chính là người kia ư?”
Người đỡ đầu lắc đầu đáp: “Vốn dĩ người kia là mẹ của con”.
“Mẹ con?”
Diệp Bắc Minh ngỡ ngàng.
Rồi chợt bừng tỉnh.
Tất cả mọi nghi vấn trong lòng như được giải quyết dễ dàng trong nháy mắt.
Người đỡ đầu liếc mắt nhìn Diệp Bắc Minh: “Đúng vậy, người kia vốn dĩ là mẹ con!”
“Mẹ con lẻn vào chín mươi chín long mạch ở Trung Châu để mở ra kho tàng của nhà họ Diệp”.
“Tiếc rằng đã bị người nhà họ Từ phát hiện”.
“Mẹ con trọng thương chạy trốn, ai ngờ trùng hợp gặp gỡ bố con”.
“Hai người họ nảy sinh tình cảm với nhau rồi có con”.
Diệp Bắc Minh khó hiểu hỏi: “Sư phụ, thực lực của mọi người mạnh thế sao lại không ra tay mở kho tàng của nhà họ Diệp ra?”
Người đỡ đầu lắc đầu đáp: “Bọn ta không thể can thiệp vào chuyện ở thế giới Chân Võ, người của thế giới Cao Võ vẫn luôn để ý bọn ta!”
“Một khi chúng ta ra tay thì giao ước năm ấy sẽ trở thành phế thải!”
“Vậy nên chúng ta đã truyền lại tất cả bản lĩnh của mình cho con!”
“Gửi gắm mọi hy vọng vào người con!”
Diệp Bắc Minh ngơ ngác.
Hóa ra trên lưng mình gánh vác nhiều thứ như vậy.
Người đỡ đầu lắc đầu nói tiếp: “Chuyện này vốn rất đơn giản, nhưng bởi vì trong cơ thể con có dòng máu của Ma tộc nên chuyện trở nên phức tạp hơn nhiều”.
Cô gái áo tím cười khẩy cắt ngang: “Là do hành động của các người quá bỉ ổi”.
“Diệp Thanh Lam cố tình mang thai là để lôi kéo Ma tộc ra tay giúp các người!”
Diệp Bắc Minh nhíu mày: “Cô, cô có ý gì?”
Cô gái áo tím căm tức nhìn bọn người đỡ đầu: “Bố con có dòng máu Ma Hoàng há thể nào phải lòng cô gái nhân loại chứ?”
“Nếu chẳng phải do bọn họ bày mưu lập kế lừa bố cháu se duyên với Diệp Thanh Lam thì sao có thể sinh hạ ra cháu chứ?”
“Mà tất cả mọi chuyện đều là âm mưu của bọn họ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.