Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 946: Ở ngay trong Ma Uyên
Ss Tần
04/10/2023
Người đỡ đầu lắc đầu nói: “Ngày về trời của tôi còn năm năm”.
Người kia hơi sửng sốt rồi cười bảo: “Ha ha, năm năm!”
“Các người có thể thay đổi được gì không?”
Người đỡ đầu hỏi lại: “Thế nào? Không chờ nổi năm năm à? Sợ hả?”
“Ha ha!”
Người kia cười khẩy bảo: “Vậy cho... cho các người năm năm nữa, thả ba người bọn họ ra”.
Người đỡ đầu quả quyết lắc đầu: “Thả ba người bọn họ ra hả? Nghĩ gì hay thế?”
Rồi ông ta bước tới chỗ ba lão già kia.
Ông ta nhấc chân giẫm nát đầu lão già gầy như que củi.
“Ông!”
Giọng nói ấy cực kỳ phẫn nộ còn xen lẫn chút khiếp sợ: “Ông không sợ chết thật sao?”
Lão già áo tím và lão già mặc trường bào màu đen thấy đồng bọn của mình chết thảm bèn sợ xanh mặt.
Người đỡ đầu nhíu mắt: “Ông nghĩ thế nào?”
“Trước giờ ông đây chưa biết chữ sợ viết thế nào!”
“Nhớ kỹ, chưa tới một triệu năm thì không một ai trong các người được đặt chân tới thế giới Chân Võ!”
“Nếu phạm chỉ có một chữ, chết!”
Rầm! Rầm!
Rồi ông ta giẫm chân hai lần liên tục, lão già mặc áo tím và lão già mặc trường bào màu đen đều bị đạp tung tóe.
“Ha ha ha ha...”
Tiếng cười kia vô cùng bình tĩnh không chút tức giận nào.
Thậm chí nó còn xen lẫn chút thương hại: “Vậy hy vọng năm năm sau, các người vẫn còn tự tin như vậy!”
“Hôm nay bổn tọa không so đo với các người nữa nhưng mà tên kia và đứa bé trong bụng người phụ nữ đó...”
“Bổn tọa quyết nó rồi!”
Dứt lời, từ sau khe nứt không gian có một bàn tay con người vươn ra.
Bàn tay đó tóm lấy Diệp Bắc Minh và Tôn Thiến.
“Ra tay!”
Người đỡ đầu nhíu mày.
Mười vị sư phụ đang định ra tay.
Bỗng nhiên, một vệt sáng màu đen cắt ngang qua không gian như sao xẹt, đục thủng cái bàn tay kia.
“Ai?”
Chủ nhân bàn tay kia kinh ngạc.
Một cô gái tóc tím dài thướt tha, vóc người vô cùng quyến rũ bước tới.
Cô gái đó cầm một cây ma cung, bùng nổ khí thế khiếp người.
Trông cô gái đó như một vị nữ đế.
Theo sau cô gái đó là mười người đàn ông như bóng ma, ánh mắt mỗi người đều lạnh băng như nhìn xác chết.
Ngay khi cô gái tóc tím vừa xuất hiện.
Gầm gừ!
Tất cả ma thú, yêu thú nơi đây đều gầm lên, chúng đồng loạt run sợ quỳ xuống đất.
Vạn yêu thần phục.
Cùng lúc đó, máu nóng trong người Diệp Bắc Minh cũng sôi trào.
Như có gì đó đang cộng hưởng với nhau.
“Này...”
Ngoại trừ mười vị sư phụ ra.
Tất cả mọi người thậm chí cả Diệp Bắc Minh cũng ngơ ngác.
Cô gái tóc tím quát to: “Chuyện của Ma tộc mà cũng dám nhúng tay vào sao? Cút mau!”
Một mũi tên lao ra khỏi ma cung, một tiếng hét thảm vọng ra từ trong khe nứt không gian kia, nháy mắt khe nứt kia đã biến mất.
Miệng lưỡi mọi người khô đắng, ánh mắt hừng hực như đang đốt lửa.
Cô gái đó là ai?
Sao lại có thể đánh lùi người của thế giới Cao Võ thế?
Dưới ánh mắt của vô số người, cô gái tóc tím quay qua nhìn Diệp Bắc Minh: “Nhóc con lớn vậy rồi à!”
Rồi lại nhìn qua Tôn Thiến: “Ồ, sắp sinh!”
“Mau cho tôi xem thử nào!”
Cô gái bước tới trước mặt Diệp Bắc Minh và Tôn Thiến.
Diệp Bắc Minh sửng sốt: “Cô là ai?”
Cô gái tóc tím cười khúc khích nào còn chút uy nghiêm như vừa rồi: “Đứa bé ngốc này, Ma Hoàng cuối cùng là bố của tôi và cũng là bố của bố cháu!”
“Bố cháu gọi cô là em gái vậy cháu nói xem cô là ai nào?”
Diệp Bắc Minh sửng sốt nói: “Cô... là cô của cháu ư?”
Cô gái tóc tím gật đầu nói: “Cũng thông minh đấy”.
Đầu Diệp Bắc Minh ong ong chưa kịp hồi hồn bèn nhìn về phía mười vị sư phụ: “Sư phụ, đó là...”
“Đúng vậy”.
Mười vị sư phụ đều gật đầu.
Diệp Bắc Minh không chút nghi ngờ, chỉ hít một hơi rồi hỏi: “Cô, bố cháu đâu?”
“Bố cháu ở nơi nào?”
“Sao bố cháu lại không gặp cháu?”
“Sao lại để mẹ cháu rơi vào nguy hiểm chứ?”
Cô gái tóc tím thở dài đáp: “Minh Nhi, cháu hỏi một lần nhiều vấn đề như thế thì cô phải trả lời cháu cái nào trước đây?”
Diệp Bắc Minh nhíu mày: “Bố cháu ở đâu?”
Cô gái tóc tím trả lời: “Ở ngay bên trong Ma Uyên này!”
Diệp Bắc Minh hồi hộp bèn hỏi: “Ở đâu thế?”
Ánh mắt cô gái tóc tím lạnh lùng: “Vậy phải hỏi các sư phụ của cháu rồi”.
“Sư phụ?”
Diệp Bắc Minh quay đầu hỏi mười vị sư phụ: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”
Ánh mắt Vua tàn sát như có ý lảng tránh: “Khụ khụ, hay các người nói đi...”
“Không không không, thật lòng xin lỗi đứa bé này...”
Kiếm Chủ Bất Diệt rất ngượng ngùng.
Thiên Thần Điện Chủ kho khan nói: “Khụ khụ, tôi chọn im lặng!”
“Ánh trăng đêm nay đẹp thật đó!”
Thánh Hoàng ngẩng đầu ngắm trời cao.
Long Huyết Chiến Thần chà tay nói: “À thì... Người đỡ đầu, hay là ông nói đi...”
Người đỡ đầu thở dài: “Bắc Minh à, chuyện này dài dòng lắm, sư phụ có thể kể tất cả mọi chuyện cho con”.
Người kia hơi sửng sốt rồi cười bảo: “Ha ha, năm năm!”
“Các người có thể thay đổi được gì không?”
Người đỡ đầu hỏi lại: “Thế nào? Không chờ nổi năm năm à? Sợ hả?”
“Ha ha!”
Người kia cười khẩy bảo: “Vậy cho... cho các người năm năm nữa, thả ba người bọn họ ra”.
Người đỡ đầu quả quyết lắc đầu: “Thả ba người bọn họ ra hả? Nghĩ gì hay thế?”
Rồi ông ta bước tới chỗ ba lão già kia.
Ông ta nhấc chân giẫm nát đầu lão già gầy như que củi.
“Ông!”
Giọng nói ấy cực kỳ phẫn nộ còn xen lẫn chút khiếp sợ: “Ông không sợ chết thật sao?”
Lão già áo tím và lão già mặc trường bào màu đen thấy đồng bọn của mình chết thảm bèn sợ xanh mặt.
Người đỡ đầu nhíu mắt: “Ông nghĩ thế nào?”
“Trước giờ ông đây chưa biết chữ sợ viết thế nào!”
“Nhớ kỹ, chưa tới một triệu năm thì không một ai trong các người được đặt chân tới thế giới Chân Võ!”
“Nếu phạm chỉ có một chữ, chết!”
Rầm! Rầm!
Rồi ông ta giẫm chân hai lần liên tục, lão già mặc áo tím và lão già mặc trường bào màu đen đều bị đạp tung tóe.
“Ha ha ha ha...”
Tiếng cười kia vô cùng bình tĩnh không chút tức giận nào.
Thậm chí nó còn xen lẫn chút thương hại: “Vậy hy vọng năm năm sau, các người vẫn còn tự tin như vậy!”
“Hôm nay bổn tọa không so đo với các người nữa nhưng mà tên kia và đứa bé trong bụng người phụ nữ đó...”
“Bổn tọa quyết nó rồi!”
Dứt lời, từ sau khe nứt không gian có một bàn tay con người vươn ra.
Bàn tay đó tóm lấy Diệp Bắc Minh và Tôn Thiến.
“Ra tay!”
Người đỡ đầu nhíu mày.
Mười vị sư phụ đang định ra tay.
Bỗng nhiên, một vệt sáng màu đen cắt ngang qua không gian như sao xẹt, đục thủng cái bàn tay kia.
“Ai?”
Chủ nhân bàn tay kia kinh ngạc.
Một cô gái tóc tím dài thướt tha, vóc người vô cùng quyến rũ bước tới.
Cô gái đó cầm một cây ma cung, bùng nổ khí thế khiếp người.
Trông cô gái đó như một vị nữ đế.
Theo sau cô gái đó là mười người đàn ông như bóng ma, ánh mắt mỗi người đều lạnh băng như nhìn xác chết.
Ngay khi cô gái tóc tím vừa xuất hiện.
Gầm gừ!
Tất cả ma thú, yêu thú nơi đây đều gầm lên, chúng đồng loạt run sợ quỳ xuống đất.
Vạn yêu thần phục.
Cùng lúc đó, máu nóng trong người Diệp Bắc Minh cũng sôi trào.
Như có gì đó đang cộng hưởng với nhau.
“Này...”
Ngoại trừ mười vị sư phụ ra.
Tất cả mọi người thậm chí cả Diệp Bắc Minh cũng ngơ ngác.
Cô gái tóc tím quát to: “Chuyện của Ma tộc mà cũng dám nhúng tay vào sao? Cút mau!”
Một mũi tên lao ra khỏi ma cung, một tiếng hét thảm vọng ra từ trong khe nứt không gian kia, nháy mắt khe nứt kia đã biến mất.
Miệng lưỡi mọi người khô đắng, ánh mắt hừng hực như đang đốt lửa.
Cô gái đó là ai?
Sao lại có thể đánh lùi người của thế giới Cao Võ thế?
Dưới ánh mắt của vô số người, cô gái tóc tím quay qua nhìn Diệp Bắc Minh: “Nhóc con lớn vậy rồi à!”
Rồi lại nhìn qua Tôn Thiến: “Ồ, sắp sinh!”
“Mau cho tôi xem thử nào!”
Cô gái bước tới trước mặt Diệp Bắc Minh và Tôn Thiến.
Diệp Bắc Minh sửng sốt: “Cô là ai?”
Cô gái tóc tím cười khúc khích nào còn chút uy nghiêm như vừa rồi: “Đứa bé ngốc này, Ma Hoàng cuối cùng là bố của tôi và cũng là bố của bố cháu!”
“Bố cháu gọi cô là em gái vậy cháu nói xem cô là ai nào?”
Diệp Bắc Minh sửng sốt nói: “Cô... là cô của cháu ư?”
Cô gái tóc tím gật đầu nói: “Cũng thông minh đấy”.
Đầu Diệp Bắc Minh ong ong chưa kịp hồi hồn bèn nhìn về phía mười vị sư phụ: “Sư phụ, đó là...”
“Đúng vậy”.
Mười vị sư phụ đều gật đầu.
Diệp Bắc Minh không chút nghi ngờ, chỉ hít một hơi rồi hỏi: “Cô, bố cháu đâu?”
“Bố cháu ở nơi nào?”
“Sao bố cháu lại không gặp cháu?”
“Sao lại để mẹ cháu rơi vào nguy hiểm chứ?”
Cô gái tóc tím thở dài đáp: “Minh Nhi, cháu hỏi một lần nhiều vấn đề như thế thì cô phải trả lời cháu cái nào trước đây?”
Diệp Bắc Minh nhíu mày: “Bố cháu ở đâu?”
Cô gái tóc tím trả lời: “Ở ngay bên trong Ma Uyên này!”
Diệp Bắc Minh hồi hộp bèn hỏi: “Ở đâu thế?”
Ánh mắt cô gái tóc tím lạnh lùng: “Vậy phải hỏi các sư phụ của cháu rồi”.
“Sư phụ?”
Diệp Bắc Minh quay đầu hỏi mười vị sư phụ: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”
Ánh mắt Vua tàn sát như có ý lảng tránh: “Khụ khụ, hay các người nói đi...”
“Không không không, thật lòng xin lỗi đứa bé này...”
Kiếm Chủ Bất Diệt rất ngượng ngùng.
Thiên Thần Điện Chủ kho khan nói: “Khụ khụ, tôi chọn im lặng!”
“Ánh trăng đêm nay đẹp thật đó!”
Thánh Hoàng ngẩng đầu ngắm trời cao.
Long Huyết Chiến Thần chà tay nói: “À thì... Người đỡ đầu, hay là ông nói đi...”
Người đỡ đầu thở dài: “Bắc Minh à, chuyện này dài dòng lắm, sư phụ có thể kể tất cả mọi chuyện cho con”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.