Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1504: Chuyện này chưa xong đâu

Ss Tần

21/02/2024

Anh ta phẫn nộ gào thét: “Nói cho tao biết, mẹ kiếp, tại sao?”

Năm ngón tay chụp lấy cổ họng của Diệp Bắc Minh, tốc độ nhanh như chớp giật!

“Cậu Diệp, mau tránh ra!”

Con ngươi của Diệp Vy Ny thu nhỏ lại, lúc này, năm ngón tay của Diệp Mục chỉ còn cách cổ của Diệp Bắc Minh không đầy một tấc!

Với khoảng cách này, dù thực lực của Diệp Bắc Minh có mạnh đến đâu cũng sẽ vẫn bị Diệp Mục bóp nát cổ họng!

Ngay khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy!

Vô Ảnh Thủ!

“Cạch”, một tiếng vang trầm, năm ngón tay của Diệp Mục không tài nào lao về phía trước được nữa.

Anh ta cứ thế bị Diệp Bắc Minh giữ chặt cổ tay, ngay khi sắp chạm được vào cổ của Diệp Bắc Minh rồi thì bị giữ lại!

“Tốc độ của mày... Sao có thể! Sao mày làm được?”

Diệp Mục giật mình.

Diệp Vy Ny lập tức hiểu ra: “Lẽ nào là... Vô Ảnh Thủ?”

“Không thể nào, Vô Ảnh Thủ có tổng cộng chín tầng, tôi đã bắt đầu tập luyện từ khi sáu tuổi!”

“Tốn tận mấy chục năm trời mới học được tới tầng thứ sáu nhưng với tốc độ này thì xem ra cậu ta đã đạt tới tầng tầng thứ chín đại viên mãn rồi!”

“Chỉ mới có bao lâu đâu chứ! Không thể nào!”

Lúc này, Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn Diệp Mục: “Anh thực sự muốn giết tôi!”

Diệp Mục hoàn hồn khỏi cơn khiếp sợ!

Anh ta vẫn còn chưa ý thức được mức độ nghiêm trọng của chuyện này, nhe răng cười một tiếng: “Ranh con, tao muốn giết mày đấy, thì sao nào?”

“Với hạng con kiến như mày, tao…”

Ầm!

Máu tươi vẩy ra!

Tay phải của Diệp Mục bị xé lìa ngay tại chỗ!

“Á...”



Anh ta la lên đau đớn như đứt gan đứt ruột, vẻ bỡn cợt biến mất khỏi khuôn mặt!

Thay vào đó là cơn đau đớn dữ dội: “Mày dám làm vậy với tao! Mẹ kiếp, mày có biết tao là ai không?”

“Tôi cần biết một người chết là ai à?”

Diệp Bắc Minh lắc đầu.

Một luồng sát ý ngưng tụ lại!

Diệp Mục sợ tái mặt, anh ta biết Diệp Bắc Minh thực sự muốn giết mình.

Diệp Mục lùi lại theo bản năng: “Mày đừng lại đây...”

Diệp Bắc Minh đang định động thủ thì Diệp Vy Ny bước tới: “Cậu Diệp, khoan đã!”

Ánh mắt Diệp Bắc Minh giá băng: “Đây chính là cách tiếp khách của Huyền Các các cô à?”

Diệp Vy Ny hít sâu một hơi: “Tất cả là do tôi tiếp đãi không chu đáo, chắc chắn tôi sẽ cho anh một câu trả lời khiến anh hài lòng!”

“Người đâu, đuổi Diệp Mục ra ngoài, không được tôi cho phép thì không được đặt chân vào Huyền Các!”

“Vâng!”

Hai ông lão xông vào, liếc nhìn Diệp Bắc Minh.

Rồi nhanh chóng đưa Diệp Mục ra ngoài!

Thấy Diệp Bắc Minh không đuổi theo, Diệp Vy Ny mới thở phào nhẹ nhõm: “Xin lỗi cậu Diệp, coi như tôi nợ anh một lần!”

“Sau này có bất kỳ chuyện gì, chỉ cần anh tới Huyền Các!”

“Diệp Vy Ny tôi nhất định dốc hết sức giúp anh một lần!”

Diệp Bắc Minh nhẹ nhàng gật đầu: “Tôi nể mặt cô lần này!”

“Nếu như người này còn dám kiếm chuyện với tôi, tôi sẽ giết chết, không tha!”

Diệp Vy Ny rùng mình.

Nhìn Diệp Bắc Minh rời khỏi căn phòng!

Cô ta biết câu này không phải là nói đùa!

Trong lòng thầm nghĩ: “Diệp Mục ơi Diệp Mục, tôi đã cho anh cơ hội rồi!”

“Anh nhất định đừng tự lao đầu vào chỗ chết, động tới gã sát thần này!”



...

“Đù! Đù! Đù!”

Sau khi ra khỏi Huyền Các, Diệp Mục được hai ông lão đưa tới một nơi an toàn.

Anh ta tức run người, chửi ầm lên: “Rốt cuộc tên ranh đó là ai? Mà lại dám đánh gãy một tay của tôi!”

“Cả con khốn Diệp Vy Ny kia nữa, không ngờ nó lại bắt tay với người ngoài hại tôi!”

“Ông đây biết ngay mà, chắc chắn Diệp Vy Ny không có ý gì tốt cả!”

“Còn cả chiếc hộp kia nữa, không ngờ cô ta lại đưa nó cho người ngoài! Ông đây phải báo ngay cho lão tổ biết chuyện này, Diệp Vy Ny, cô tiêu rồi!”

“Cả tên phế vật kia nữa, ông đấy nhất định sẽ khiến mày bị ngũ mã phanh thây!”

Hai lão già đứng bên cạnh có phần lúng túng.

Bọn họ nhắc nhở Diệp Mục một tiếng: “Cậu Mục, đây là quy định của Huyền Các”.

“Dù cậu bẩm báo với lão tổ thì quy định cũng vẫn là quy định!”

“Đồ đã bán rồi thì không có lý gì lại đòi lại”.

“Hơn nữa, cậu ra tay với khách hàng, dù cậu có là người nhà họ Diệp cũng không được phép làm như vậy!”

“Cô chủ làm vậy đã là giúp cậu rồi!”

Bốp!

Diệp Mục đột nhiên nổi điên, tát vào mặt lão già đó: “Đù mẹ mày… Mày là cái thá gì?”

“Mày còn dám dạy cả ông đây à? Mày có tin ông đây cho mày chết ngay lập tức không?”

Sâu trong đáy mắt của lão già kia lóe lên sự phẫn nộ.

Ông ta cố nén giận, quỳ một chân xuống: “Không dám ạ!”

“Không dám thì cút đi cho tôi!”

Diệp Mục chửi ầm lên: “Trở về nói cho Diệp Vy Ny biết, chuyện này chưa xong đâu!”

Hai ông lão liếc nhìn nhau rồi quay người rời đi.

Diệp Mục móc ra hai viên đan dược, ăn liền một lèo.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook