Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1505: Rời khỏi Huyền Các
Ss Tần
21/02/2024
Anh ta lấy một miếng ngọc bội ra, rót một luồng chân nguyên vào trong:
“Chuẩn bị cho tôi mười tên cảnh giới Đế Tôn, bảo bọn họ lập tức tới
Huyền Các ngay!”
“Lát nữa tôi sẽ thông báo vị trí cụ thể!”
Trong ngọc bội vang lên giọng nói kinh ngạc của một ông lão: “Cậu chủ, có chuyện gì vậy?”
Diệp Mục cực kỳ nóng nảy: “Đừng hỏi, cứ đem người tới là được!”
“Vâng!”
“Chờ một chút!”
“Thưa cậu chủ, cậu nói đi ạ!”
Mắt Diệp Mục lóe lên sự tàn nhẫn: “Để an toàn, gọi cả ông Tề tới nữa!”
“Hôm nay ông đây không bắt thằng phế vật đó quỳ xuống xin hàng thì ông đây không phải là Diệp Mục!”
“Đù mẹ nó!”
...
Cùng lúc này, Huyền Các đã đấu giá tới vòng thứ tư.
“Mười cây cỏ U Minh, giá khởi điểm là một trăm triệu đồng một cây!”
Dư Lãng kích động run rẩy: “Ông ơi, tới rồi!”
Dư Thiên Trung cũng không ngồi yên nổi nữa, ông ta vỗ bàn đứng dậy: “Một tỷ! Tôi trả một tỷ đồng một cây!”
“Còn có ai muốn tranh mua với nhà họ Dư của học viện Viễn Cổ nữa không?”
Mười cây, tổng cộng hết mười tỷ đồng!
Điều này khiến mọi người tu võ vốn có ý định đấu giá cỏ U Minh đều chùn chân!
Mười giây sau, không ai ra giá.
“Hahahaha!”
Dư Thiên Trung cười to, nói với Diệp Hiểu Yên ở trên lầu: “Cô gái, xin hãy gõ búa đi!”
“Xem ra không ai tranh mua với tôi rồi, cỏ U Minh đã là vật trong túi của nhà họ Dư tôi!”
Cốc!
Búa đấu giá được gõ, tất cả đều kết thúc!
Dư Thiên Trung kích động nhận lấy mười cây cỏ U Minh, lấy ra mười tỷ đồng.
Giao dịch hoàn thành!
“Lãng Nhi, chúng ta đi thôi!”
Dư Thiên Trung không nán lại đây thêm một giây nào, nhanh chóng dẫn Dư Lãng đi khỏi đây.
Một lát sau, Diệp Bắc Minh mới thong thả tới chậm.
Chu Nhược Giai và Lê Mộng Ly thấy anh về, lập tức chạy tới: “Dư Thiên Trung đã đấu giá thắng được cỏ U Minh rồi, e là hiện tại ông ta đã rời khỏi Huyền Các!”
“Chồng à, chúng ta có đuổi theo ông ta không?”
Chu Nhược Giai lo lắng cho an toàn của trăm vị sư phụ của Diệp Bắc Minh.
Anh lại chỉ cười khẽ một tiếng: “Không sao, anh cố ý thả cho bọn họ đi đấy!”
“Hả?”
Hai cô gái đồng loạt sững sờ, gương mặt xinh đẹp ngập tràn thắc mắc.
Diệp Bắc Minh lắc đầu, không giải thích gì.
Đồng thời, anh bí mật truyền âm: “Tiểu Tháp, bám sát lộ trình của bọn họ!”
“Tìm được trăm vị sư phụ thì lập tức báo cho tôi biết!”
“Được!”
Càn Khôn Trấn Ngục đáp.
Diệp Bắc Minh yên lặng quay về chỗ ngồi.
“Tại sao tên sát thần này lại trở lại?”
“Cậu ta đã đốt đèn trời rồi còn có thể trở về được ư?”
“Lẽ nào cậu ta thực sự có những mấy chục tỷ nguyên thạch hay sao?”
Ánh mắt thắc mắc của mọi người lướt qua người Diệp Bắc Minh.
Nửa canh giờ sau, tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng: “Nhóc con, hai người bọn họ trở về học viện Viễn Cổ xong thì hơi thở biến mất!”
“Học viện Viễn Cổ?”
Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Đi nào, về thôi!”
Diệp Bắc Minh đứng dậy rời khỏi chỗ đấu giá.
Cùng lúc này, bảy, tám người cũng đồng loạt đứng dậy bám theo sau!
Ngay khi Diệp Bắc Minh sắp rời khỏi Huyền Các, một người gọi anh lại: “Cậu Diệp, xin chờ một chút!”
“Còn chuyện gì nữa?”
Diệp Bắc Minh quay đầu lại thì trông thấy Diệp Vy Ny.
Ánh mắt Diệp Vy Ny nặng nề: “Anh có chắc là anh muốn đi luôn bây giờ không? Anh đã giết chết Phó Long Đình trước mặt mọi người!”
“Chắc chắn nhà họ Phó sẽ không tha cho anh, anh có thể ở lại Huyền Các thêm ít hôm nữa rồi hẵng đi”.
Nói rồi, cô ta còn đánh mắt liếc nhìn đâu đó sau lưng, cách một quãng không xa.
Bảy, tám người tu võ trông thì có vẻ như hững hờ nhưng thực ra khóe mắt đều nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!
Đương nhiên Diệp Bắc Minh cũng biết những người này đi theo mình nhưng anh vẫn lắc đầu: “Nếu nhà họ Phó dám tới gây chuyện với tôi thì nhất định tôi sẽ cho bọn họ biết thế nào là có đi mà không có về!”
Nói rồi, anh rời khỏi Huyền Các.
“Này, anh đừng hành động theo cảm tính!”
Diệp Vy Ny rất lo lắng: “Nhà họ Phó thật sự không dễ trêu đâu, nếu bọn họ chuẩn bị đầy đủ thì anh sẽ nguy hiểm tới tính mạng đấy!”
Diệp Bắc Minh dừng bước.
“Thế nào, anh ở lại thêm vài ngày chứ?”, Diệp Vy Ny hỏi.
Diệp Bắc Minh lắc đầu, nhìn Chu Nhược Giai và Lê Mộng Ly một cái.
Rồi lại chỉ vào hai ông cháu Mặc Phong Hành, Mặc Đình Đình đứng chờ bên ngoài Huyền Các: “Giúp tôi bảo vệ bọn họ an toàn!”
Diệp Vy Ny gật đầu: “Được! Đây chỉ là chuyện tiện tay mà thôi, không tính là trả nợ ân tình cho anh”.
“Cảm ơn!”
Diệp Bắc Minh dặn dò mấy câu rồi quả quyết rời khỏi Huyền Các.
Không để ý tới Diệp Vy Ny đứng la lên sau lưng.
Anh đi thẳng tới học viện Viễn Cổ!
Bảy, tám người sau lưng thấy Diệp Bắc Minh đã rời khỏi Huyền Các, lập tức móc một miếng ngọc bội truyền âm ra: “Thằng ranh đó đã rời khỏi Huyền Các rồi!”
Diệp Vy Ny thở hổn hển: “Anh... Anh... Ôi!”
“Lát nữa tôi sẽ thông báo vị trí cụ thể!”
Trong ngọc bội vang lên giọng nói kinh ngạc của một ông lão: “Cậu chủ, có chuyện gì vậy?”
Diệp Mục cực kỳ nóng nảy: “Đừng hỏi, cứ đem người tới là được!”
“Vâng!”
“Chờ một chút!”
“Thưa cậu chủ, cậu nói đi ạ!”
Mắt Diệp Mục lóe lên sự tàn nhẫn: “Để an toàn, gọi cả ông Tề tới nữa!”
“Hôm nay ông đây không bắt thằng phế vật đó quỳ xuống xin hàng thì ông đây không phải là Diệp Mục!”
“Đù mẹ nó!”
...
Cùng lúc này, Huyền Các đã đấu giá tới vòng thứ tư.
“Mười cây cỏ U Minh, giá khởi điểm là một trăm triệu đồng một cây!”
Dư Lãng kích động run rẩy: “Ông ơi, tới rồi!”
Dư Thiên Trung cũng không ngồi yên nổi nữa, ông ta vỗ bàn đứng dậy: “Một tỷ! Tôi trả một tỷ đồng một cây!”
“Còn có ai muốn tranh mua với nhà họ Dư của học viện Viễn Cổ nữa không?”
Mười cây, tổng cộng hết mười tỷ đồng!
Điều này khiến mọi người tu võ vốn có ý định đấu giá cỏ U Minh đều chùn chân!
Mười giây sau, không ai ra giá.
“Hahahaha!”
Dư Thiên Trung cười to, nói với Diệp Hiểu Yên ở trên lầu: “Cô gái, xin hãy gõ búa đi!”
“Xem ra không ai tranh mua với tôi rồi, cỏ U Minh đã là vật trong túi của nhà họ Dư tôi!”
Cốc!
Búa đấu giá được gõ, tất cả đều kết thúc!
Dư Thiên Trung kích động nhận lấy mười cây cỏ U Minh, lấy ra mười tỷ đồng.
Giao dịch hoàn thành!
“Lãng Nhi, chúng ta đi thôi!”
Dư Thiên Trung không nán lại đây thêm một giây nào, nhanh chóng dẫn Dư Lãng đi khỏi đây.
Một lát sau, Diệp Bắc Minh mới thong thả tới chậm.
Chu Nhược Giai và Lê Mộng Ly thấy anh về, lập tức chạy tới: “Dư Thiên Trung đã đấu giá thắng được cỏ U Minh rồi, e là hiện tại ông ta đã rời khỏi Huyền Các!”
“Chồng à, chúng ta có đuổi theo ông ta không?”
Chu Nhược Giai lo lắng cho an toàn của trăm vị sư phụ của Diệp Bắc Minh.
Anh lại chỉ cười khẽ một tiếng: “Không sao, anh cố ý thả cho bọn họ đi đấy!”
“Hả?”
Hai cô gái đồng loạt sững sờ, gương mặt xinh đẹp ngập tràn thắc mắc.
Diệp Bắc Minh lắc đầu, không giải thích gì.
Đồng thời, anh bí mật truyền âm: “Tiểu Tháp, bám sát lộ trình của bọn họ!”
“Tìm được trăm vị sư phụ thì lập tức báo cho tôi biết!”
“Được!”
Càn Khôn Trấn Ngục đáp.
Diệp Bắc Minh yên lặng quay về chỗ ngồi.
“Tại sao tên sát thần này lại trở lại?”
“Cậu ta đã đốt đèn trời rồi còn có thể trở về được ư?”
“Lẽ nào cậu ta thực sự có những mấy chục tỷ nguyên thạch hay sao?”
Ánh mắt thắc mắc của mọi người lướt qua người Diệp Bắc Minh.
Nửa canh giờ sau, tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng: “Nhóc con, hai người bọn họ trở về học viện Viễn Cổ xong thì hơi thở biến mất!”
“Học viện Viễn Cổ?”
Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Đi nào, về thôi!”
Diệp Bắc Minh đứng dậy rời khỏi chỗ đấu giá.
Cùng lúc này, bảy, tám người cũng đồng loạt đứng dậy bám theo sau!
Ngay khi Diệp Bắc Minh sắp rời khỏi Huyền Các, một người gọi anh lại: “Cậu Diệp, xin chờ một chút!”
“Còn chuyện gì nữa?”
Diệp Bắc Minh quay đầu lại thì trông thấy Diệp Vy Ny.
Ánh mắt Diệp Vy Ny nặng nề: “Anh có chắc là anh muốn đi luôn bây giờ không? Anh đã giết chết Phó Long Đình trước mặt mọi người!”
“Chắc chắn nhà họ Phó sẽ không tha cho anh, anh có thể ở lại Huyền Các thêm ít hôm nữa rồi hẵng đi”.
Nói rồi, cô ta còn đánh mắt liếc nhìn đâu đó sau lưng, cách một quãng không xa.
Bảy, tám người tu võ trông thì có vẻ như hững hờ nhưng thực ra khóe mắt đều nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!
Đương nhiên Diệp Bắc Minh cũng biết những người này đi theo mình nhưng anh vẫn lắc đầu: “Nếu nhà họ Phó dám tới gây chuyện với tôi thì nhất định tôi sẽ cho bọn họ biết thế nào là có đi mà không có về!”
Nói rồi, anh rời khỏi Huyền Các.
“Này, anh đừng hành động theo cảm tính!”
Diệp Vy Ny rất lo lắng: “Nhà họ Phó thật sự không dễ trêu đâu, nếu bọn họ chuẩn bị đầy đủ thì anh sẽ nguy hiểm tới tính mạng đấy!”
Diệp Bắc Minh dừng bước.
“Thế nào, anh ở lại thêm vài ngày chứ?”, Diệp Vy Ny hỏi.
Diệp Bắc Minh lắc đầu, nhìn Chu Nhược Giai và Lê Mộng Ly một cái.
Rồi lại chỉ vào hai ông cháu Mặc Phong Hành, Mặc Đình Đình đứng chờ bên ngoài Huyền Các: “Giúp tôi bảo vệ bọn họ an toàn!”
Diệp Vy Ny gật đầu: “Được! Đây chỉ là chuyện tiện tay mà thôi, không tính là trả nợ ân tình cho anh”.
“Cảm ơn!”
Diệp Bắc Minh dặn dò mấy câu rồi quả quyết rời khỏi Huyền Các.
Không để ý tới Diệp Vy Ny đứng la lên sau lưng.
Anh đi thẳng tới học viện Viễn Cổ!
Bảy, tám người sau lưng thấy Diệp Bắc Minh đã rời khỏi Huyền Các, lập tức móc một miếng ngọc bội truyền âm ra: “Thằng ranh đó đã rời khỏi Huyền Các rồi!”
Diệp Vy Ny thở hổn hển: “Anh... Anh... Ôi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.