Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1717: Có biết Diệp Phong không?

Ss Tần

02/04/2024

Lục Tuyết Kỳ cười khúc khích: "Tôi tên là Lục Tuyết Kỳ, đừng gọi tôi là chị gái xinh đẹp, gọi tên tôi là được!"

"Được!

Chị Tuyết Kỳ, chị có biết Diệp Phong không?", Sở Dĩnh Nhi liền vội vàng gật đầu, tiến lên nắm lấy tay Lục Tuyết Kỳ.

Lục Tuyết Kỳ gật đầu: "Đương nhiên là biết, nhưng mà cô muốn hỏi tôi có biết cậu ấy không để làm gì?"

Gương mặt xinh đẹp của Sở Dĩnh Nhi đỏ lên, kể lại chuyện xảy ra trong bữa tiệc sinh nhật của mình một lần!

"Diệp Phong đã giúp tôi giải vây, hơn nữa… hơn nữa anh ấy còn nói tôi là người anh ấy thích trước mặt mọi người!"

"Tôi... đường đường là công chúa của một nước, cũng không thể để anh ấy nói vậy mà không tính toán gì hết chứ?"

Nhìn thấy dáng vẻ nhăn nhăn nhó nhó của cô ta, tất cả các sư tỷ còn lại đều che miệng cười ra tiếng!

Ai nấy đều không nhịn được liếc về phía Diệp Bắc Minh!

Diệp Bắc Minh cảm thấy rất đau đầu!

Anh thật sự không có cảm giác yêu đương nam nữ gì với Sở Dĩnh Nhi!

Chuyện của Thái Dương Tông còn chưa được giải quyết, cũng còn chưa biết được tình huống của bố mẹ!

Bên cạnh anh đã có đủ hồng nhan tri kỷ rồi, anh quả thật không hề có ý tưởng gì về phương diện kia!

"Phì..."

Chín sư tỷ đều muốn cười đến điên rồi!

Sở Dĩnh Nhi có chút tức giận: "Tôi rất nghiêm túc đấy!"

Thiên Nhận Băng tiến lên an ủi: "Được được được, chúng tôi biết rồi!"

"Diệp Phong đúng là người của Thái Dương Tông chúng tôi, không ngờ vậy mà tên nhóc đó lại không chịu trách nhiệm như thế!"

"Đợi cậu ấy trở lại tông môn, chúng tôi nhất định sẽ trừng phạt cậu ấy!"

Sở Dĩnh Nhi liền vội vàng lắc đầu: "Đừng... tôi tới đây chỉ là muốn cho thấy tâm ý của tôi thôi, chứ không phải là tìm phiền toái cho anh ấy!"

"Nếu như anh ấy không thích tôi, tôi hy vọng anh ấy sẽ từ chối tôi ở trước mặt!"

"Sở Dĩnh Nhi tôi tuyệt đối sẽ không dây dưa! Chỉ là tôi đã không còn nhiều thời gian lắm!"

"Ba ngày sau, tôi sẽ đến điện Thần Hoàng tìm sư phụ tôi, cho nên hy vọng các chị có thể đưa vật này cho Diệp Phong!"

Nói xong.

Sở Dĩnh Nhi khoát tay, trong lòng bàn tay xuất hiện một pho tượng phượng hoàng màu đỏ như máu!

Tỏa ra ánh sáng long lánh đỏ tươi như tuyết!



"Đây là?"

Chín sư tỷ đều sững sờ.

Sở Dĩnh Nhi giải thích: "Vật này tên là Phượng Huyết Bảo Ngọc, nghe nói là thứ được ngưng tụ từ tinh huyết của một con phượng tổ sau khi chết đi!"

"Bắt đầu từ khi tôi sinh ra, vật này đã làm bạn bên cạnh tôi rồi!"

"Hy vọng sau khi Diệp Phong trở về sẽ dùng nó để liên hệ với tôi!"

Sau khi để lại Phượng Huyết Bảo Ngọc, Sở Dĩnh Nhi cũng không cần phải nhiều lời nữa.

Cô ta tạm biệt chín vị sư tỷ và Vương Yên Nhi, sau đó quay người biến mất!

"Đúng là một cô bé thẳng thắn dứt khoát!"

Tiểu Độc Tiên tán thưởng một câu.

Liễu Như Khanh gật đầu: "Tôi thích cô ta!"

Khương Tử Cơ liếc mắt một cái: "Khó mà làm được, người ta lại thích tiểu sư đệ mà!"

"Ha ha ha ha..."

Chín sư tỷ đều cười vang!

Diệp Bắc Minh đau cả đầu: "Các sư tỷ, đừng cười nữa! Em thật sự không có cảm giác gì với cô ta cả!"

Thiên Nhận Băng thấy Diệp Bắc Minh không giống như đang nói đùa, liền nghiêm túc nhắc nhở: "Tiểu sư đệ, nếu em không thích thì hãy tìm cơ hội từ chối đi!"

"Đừng khiến người ta bị tổn thương!"

Nói rồi liền đưa Phượng Huyết Bảo Ngọc cho anh!

Diệp Bắc Minh nhận lấy Phượng Huyết Bảo Ngọc, nhẹ nhàng gật đầu: "Được, em sẽ tìm cơ hội nữa để biến thành dáng vẻ của Diệp Phong rồi từ chối cô ta vậy!"

"Sau ngày hôm nay, Thái Dương Tông xem như đã hoàn toàn đứng vững gót chân ở thành phố Thần!"

"Về sau Cuồng Đan và các vị sư tỷ hãy cũng nhau tọa trấn Thiên Hạ Đệ Nhất Đan và Thiên Hạ Đệ Nhất Y, chín phần thu nhập đều dành cho Thái Dương Tông!"

"Một phần thu nhập dành cho nhà họ Vương!"

Vương Yên Nhi giật mình: "Cậu Diệp, sao có thể..."

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Chuyện mà tôi đã đồng ý với nhà họ Vương thì nhất định sẽ làm được!"

Đôi mắt Vương Yên Nhi đỏ lên, vô cùng cảm động!

Đột nhiên.



Sở Dĩnh Nhi vọt vào: "Thế mà mấy người lại lừa tôi? Diệp Bắc Minh chính là Diệp Phong đúng không?"

Đám người sững sờ!

Sau khi ngây người một chốc ngắn ngủi!

Nhị sư tỷ Thiên Nhận Băng đi lên trước, đang muốn mở miệng giải thích!

Diệp Bắc Minh cảm giác được một chút sát ý ẩn giấu rất kỹ: "Nhị sư tỷ cẩn thận, cô ta không phải Sở Dĩnh Nhi!"

Đáng tiếc đã trễ!

Xoẹt!

Một thanh loan đao bắn ra từ trong tay Sở Dĩnh Nhi, chém về phía cổ Thiên Nhận Băng!

"Đậu má! Sát thủ của Thiên Sát Môn!"

Thanh đao lạnh như băng chỉ còn cách cổ của Thiên Nhận Băng không đến nửa mét, lấy tốc độ của sát thủ Thiên Sát Môn, nhị sư tỷ căn bản không thể tránh thoát được!

"Nhị sư tỷ!"

Tám vị sư tỷ còn lại nhanh chóng xông lên!

"Chết đi!"

Sát thủ Thiên Sát Môn nhe răng cười một tiếng, ngay lúc cô ta cho rằng chắc chắn sẽ chém đứt đầu Thiên Nhận Băng!

“Keng” một tiếng vang giòn!

Thế mà thanh loan đao trong tay cô ta bỗng nhiên dừng lại!

Chỉ thấy một bàn tay nắm chặt lấy lưỡi đao, khống chế nó giống như là kìm sắt!

Khiến thanh loan đao không có cách nào tiến lên trước một bước!

"Cái gì? Anh!"

Sát thủ khiếp sợ nhìn Diệp Bắc Minh!

Thanh đao này không gì là không phá nổi, ngay cả sắt thép thần thánh gì cũng đều có thể chặt đứt!

Thế mà lại bị Diệp Bắc Minh dùng tay không bắt lấy, bàn tay của tên này làm bằng sắt sao?

Theo pháp tắc của Thiên Sát Môn!

Một kích không trúng!

Lập tức trốn xa!

"Đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook