Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1911: Cô chỉ còn sống được một tháng nữa thôi?
Ss Tần
09/05/2024
Vũ Xung Tiêu tự lẩm bẩm.
Hầu nữ thoáng cân nhắc rồi nói tiếp: “Trải qua mấy chục triệu năm, Hoa tộc cuối cùng cũng có tư cách trở về!”
"Mục đích của người này đã đạt được, phỏng chửng không bao lâu nữa sẽ xưng đế thôi!”
“Điện hạ, Vũ tộc của chúng ta…”
Vũ Xung Tiêu lắc đầu: “Chỉ một đại lục Hỗn Độn cỏn con vẫn chưa lọt nổi vào mắt Vũ tộc chúng ta!"
“Nếu năm đó không phải Vũ tộc không có hứng thú, ngươi tưởng rằng Lục Thiên Thần có thể ngồi lên chiếc ghế Thần Quân Hỗn Độn đó sao?”
Nói đoạn, đôi mắt xinh đẹp của Vũ Xung Tiêu trở nên thăm trầm, nhìn về hướng thế giới Bản Nguyên mà nói: “Mục tiêu của Vũ tộc chúng ta vẫn luôn là thế giới Bản Nguyên!”
“Đại lục Hỗn Độn? Cứ để mặc bọn họ tranh đấu đi, ha ha… chúng ta cũng nên tới Thiên Giới Đảo rồi!”
Vũ Xung Tiêu chậm rãi đứng dậy!
Một bộ giáp vàng bên cạnh bay tới, khéo léo che giấu đi dáng vẻ của cặp núi đôi đáng tự hào kia!
Trở thành bộ ngực bằng phẳng của một người đàn ông!
……
“Thông báo cho Tiêu Phi Yên tới đây đi, tôi có chuyện cần nói với bà ta”, Diệp Bắc Minh dặn dò Nghê Hoàng hai câu xong liền đẩy ra cánh cửa của Hoa tộc tổ địa rồi đi vào.
Ánh mắt của Nghê Hoàng trở nên nghiêm túc.
Diệp Bắc Minh lúc này gọi Tiêu Phi Yên trở lại đại khái là vì muốn thay thế Lục Thiên Thần.
Thậm chí cô ta còn đoán được anh muốn thành lập một Thần quốc cho Hoa tộc!
Suy nghĩ một hồi cô ta mới lấy ra một mặt dây chuyền bằng ngọc và thông báo những gì đã xảy ra tại đế cung.
Làm xong tất cả những việc này, ánh mắt Nghê Hoàng đảo qua nhìn Đường Lạc Âm: “Cô Đường à, không biết cô và cậu Diệp quen biết nhau như thế nào?”
“Chuyện của hoa Tam Thế là thế nào? Có thể nói cho tôi biết được không?”
Đường Lạc Âm chần chừ một lúc mới mở lời: “Nghê Hoàng, cô có quan hệ gì với anh Diệp?”
Nghê Hoàng mỉm cười đáp: “Tôi là Thánh nữ Ma tộc tại đại lục Hỗn Độn, trước đó cậu Diệp đã được Thánh vật của tộc chúng tôi lựa chọn trở thành thủ lĩnh thế hệ tiếp theo của Ma tộc!”
“Cô nói xem mối quan hệ giữa chúng tôi là gì đây?”
Đường Lạc Âm nghe vậy thì sững người.
Trong mắt cô ánh lên một tia lạc lõng!
Ngẫm lại cũng đúng.
Với dung mạo và địa vị của Nghê Hoàng, lại luôn kề cận với anh Diệp…. thì mối quan hệ giữa họ sao có thể bình thường được đây?
Nhìn thấy biểu cảm này của Đường Lạc Âm, Nghê Hoàng khẽ cười: “Được rồi cô Đường à, cô cũng đừng nản lòng”.
“Bên cạnh Bắc Minh còn có rất nhiều phụ nữ, anh ấy còn có hai cô con gái nữa!”
“Mọi người đều là phụ nữ với nhau, vậy tôi cứ nói thẳng vậy, nếu cô cũng thích anh ấy tôi sẽ không để ý“.
“Ngược lại hoa Tam Thế gì đó, cô đã biết nó ở trên Thiên Giới đảo thì hoàn toàn có thể tự mình đi tìm!”
“Như cô thấy đó, tình hình ở đây rất phức tạp, anh Diệp có rất nhiều chuyện cần phải giải quyết!”
“Hơn nữa anh ấy còn có chuyện liên quan tới sư phụ, sư tỷ, việc của Hoa tộc đều chưa xử lý xong, thời gian mười ngày chưa chắc đã đủ!’
Nghê Hoàng nghĩ thầm nếu có thể thuyết phục Đường Lạc Âm rời đi là kết quả tốt nhất!
Đường Lạc Âm khẽ cắn cánh môi đỏ mọng, im lặng mà gật đầu.
Dường như đã hạ quyết tâm nào đó!
Nghê Hoàng nhanh chóng chuyển đề tài: “Đúng rồi, hai người gặp nhau như thế nào vậy?”
“Chuyện về hoa Tam Giới cô còn chưa nói đó!”
Đường Lạc Âm không chút giấu diếm thuật lại chuyện mình đã cứu mạng bố mẹ của Diệp Bắc Minh cho Nghê Hoàng nghe.
Hơn nữa cô chỉ còn sống được chưa đầy một tháng, nên liền đem chuyện cần hoa Tam Thế để cứu mạng nói ra.
“Hả?”
Nghê Hoàng hoàn toàn rối bời.
Có chút không biết phải làm sao: “Cô… cô chỉ còn sống được một tháng?”
“Ừ”.
Đường Lạc Âm gật đầu.
“Tôi…”, Nghê Hoàng tự trách ghê gớm, vội vàng xin lỗi: “Cô Đường, xin lỗi cô, tôi không biết…”
“Không sao đâu”.
Đường Lạc Âm cười lắc đầu: “Tôi cảm thấy cô nói rất đúng, Thiên Giới đảo chỉ còn lại mười ngày!“.
“Anh Diệp lại bận rộn như vậy, với thực lực của anh ấy, mặc dù xác suất cao có thể đến Thiên Giới đảo nhưng chưa chắc đã tiến được vào Dị Hoả tông!”
“Cho dù anh ấy có thể tiến vào Dị Hoả tông, nhưng hoa Tam Giới quý giá như vậy họ có thể nhường lại cho tôi sao?”
“Tôi vẫn là nên không làm khó anh Diệp nữa!”
Vừa nói Đường Lạc Âm vừa lau khóe mắt.
Rồi nở nụ cười với Nghê Hoàng: “Cảm ơn chị, Nghê Hoàng, là chị đã giúp tôi nhìn rõ tình huống!”
“Thay tôi nói lại với anh Diệp là hãy tha thứ cho tôi vì không từ biệt!”
Nói xong Đường Lạc Âm liền quay người đi về phía truyền tống trận.
Trong lòng Nghê Hoàng ngập tràn hối hận, cô ta căn bản không ngờ tới thân thế của Đường Lạc Âm lại thảm thương như vậy, vội vã hét lên: “Lạc Âm à, em đừng đi!”
“Em chỉ còn lại một tháng, sẽ chết người đó! Xin lỗi, tôi sai rồi!”
“Tôi chỉ là muốn em rời ra cậu Diệp, Lạc Âm à, đừng…”
Vừa hét, Nghê Hoàng vừa điên cuồng lao tới phía trước truyền tống trận!
Đáng tiếc là vẫn muộn một bước!
Đường Lạc Âm ngoan cố kích hoạt truyền tống trận, trong nháy mắt một nguồn sức mạnh cuốn tới, quét bay Nghê Hoàng khỏi màn sáng!
Mà bóng dáng của Đường Lạc Âm cũng đã biến mất!
Chương 1911: Em chỉ còn lại một tháng
Vũ Xung Tiêu tự lẩm bẩm.
Hầu nữ thoáng cân nhắc rồi nói tiếp: “Trải qua mấy chục triệu năm, Hoa tộc cuối cùng cũng có tư cách trở về!”
"Mục đích của người này đã đạt được, phỏng chửng không bao lâu nữa sẽ xưng đế thôi!”
“Điện hạ, Vũ tộc của chúng ta…”
Vũ Xung Tiêu lắc đầu: “Chỉ một đại lục Hỗn Độn cỏn con vẫn chưa lọt nổi vào mắt Vũ tộc chúng ta!"
“Nếu năm đó không phải Vũ tộc không có hứng thú, ngươi tưởng rằng Lục Thiên Thần có thể ngồi lên chiếc ghế Thần Quân Hỗn Độn đó sao?”
Nói đoạn, đôi mắt xinh đẹp của Vũ Xung Tiêu trở nên thăm trầm, nhìn về hướng thế giới Bản Nguyên mà nói: “Mục tiêu của Vũ tộc chúng ta vẫn luôn là thế giới Bản Nguyên!”
“Đại lục Hỗn Độn? Cứ để mặc bọn họ tranh đấu đi, ha ha… chúng ta cũng nên tới Thiên Giới Đảo rồi!”
Vũ Xung Tiêu chậm rãi đứng dậy!
Một bộ giáp vàng bên cạnh bay tới, khéo léo che giấu đi dáng vẻ của cặp núi đôi đáng tự hào kia!
Trở thành bộ ngực bằng phẳng của một người đàn ông!
……
“Thông báo cho Tiêu Phi Yên tới đây đi, tôi có chuyện cần nói với bà ta”, Diệp Bắc Minh dặn dò Nghê Hoàng hai câu xong liền đẩy ra cánh cửa của Hoa tộc tổ địa rồi đi vào.
Ánh mắt của Nghê Hoàng trở nên nghiêm túc.
Diệp Bắc Minh lúc này gọi Tiêu Phi Yên trở lại đại khái là vì muốn thay thế Lục Thiên Thần.
Thậm chí cô ta còn đoán được anh muốn thành lập một Thần quốc cho Hoa tộc!
Suy nghĩ một hồi cô ta mới lấy ra một mặt dây chuyền bằng ngọc và thông báo những gì đã xảy ra tại đế cung.
Làm xong tất cả những việc này, ánh mắt Nghê Hoàng đảo qua nhìn Đường Lạc Âm: “Cô Đường à, không biết cô và cậu Diệp quen biết nhau như thế nào?”
“Chuyện của hoa Tam Thế là thế nào? Có thể nói cho tôi biết được không?”
Đường Lạc Âm chần chừ một lúc mới mở lời: “Nghê Hoàng, cô có quan hệ gì với anh Diệp?”
Nghê Hoàng mỉm cười đáp: “Tôi là Thánh nữ Ma tộc tại đại lục Hỗn Độn, trước đó cậu Diệp đã được Thánh vật của tộc chúng tôi lựa chọn trở thành thủ lĩnh thế hệ tiếp theo của Ma tộc!”
“Cô nói xem mối quan hệ giữa chúng tôi là gì đây?”
Đường Lạc Âm nghe vậy thì sững người.
Trong mắt cô ánh lên một tia lạc lõng!
Ngẫm lại cũng đúng.
Với dung mạo và địa vị của Nghê Hoàng, lại luôn kề cận với anh Diệp…. thì mối quan hệ giữa họ sao có thể bình thường được đây?
Nhìn thấy biểu cảm này của Đường Lạc Âm, Nghê Hoàng khẽ cười: “Được rồi cô Đường à, cô cũng đừng nản lòng”.
“Bên cạnh Bắc Minh còn có rất nhiều phụ nữ, anh ấy còn có hai cô con gái nữa!”
“Mọi người đều là phụ nữ với nhau, vậy tôi cứ nói thẳng vậy, nếu cô cũng thích anh ấy tôi sẽ không để ý“.
“Ngược lại hoa Tam Thế gì đó, cô đã biết nó ở trên Thiên Giới đảo thì hoàn toàn có thể tự mình đi tìm!”
“Như cô thấy đó, tình hình ở đây rất phức tạp, anh Diệp có rất nhiều chuyện cần phải giải quyết!”
“Hơn nữa anh ấy còn có chuyện liên quan tới sư phụ, sư tỷ, việc của Hoa tộc đều chưa xử lý xong, thời gian mười ngày chưa chắc đã đủ!’
Nghê Hoàng nghĩ thầm nếu có thể thuyết phục Đường Lạc Âm rời đi là kết quả tốt nhất!
Đường Lạc Âm khẽ cắn cánh môi đỏ mọng, im lặng mà gật đầu.
Dường như đã hạ quyết tâm nào đó!
Nghê Hoàng nhanh chóng chuyển đề tài: “Đúng rồi, hai người gặp nhau như thế nào vậy?”
“Chuyện về hoa Tam Giới cô còn chưa nói đó!”
Đường Lạc Âm không chút giấu diếm thuật lại chuyện mình đã cứu mạng bố mẹ của Diệp Bắc Minh cho Nghê Hoàng nghe.
Hơn nữa cô chỉ còn sống được chưa đầy một tháng, nên liền đem chuyện cần hoa Tam Thế để cứu mạng nói ra.
“Hả?”
Nghê Hoàng hoàn toàn rối bời.
Có chút không biết phải làm sao: “Cô… cô chỉ còn sống được một tháng?”
“Ừ”.
Đường Lạc Âm gật đầu.
“Tôi…”, Nghê Hoàng tự trách ghê gớm, vội vàng xin lỗi: “Cô Đường, xin lỗi cô, tôi không biết…”
“Không sao đâu”.
Đường Lạc Âm cười lắc đầu: “Tôi cảm thấy cô nói rất đúng, Thiên Giới đảo chỉ còn lại mười ngày!“.
“Anh Diệp lại bận rộn như vậy, với thực lực của anh ấy, mặc dù xác suất cao có thể đến Thiên Giới đảo nhưng chưa chắc đã tiến được vào Dị Hoả tông!”
“Cho dù anh ấy có thể tiến vào Dị Hoả tông, nhưng hoa Tam Giới quý giá như vậy họ có thể nhường lại cho tôi sao?”
“Tôi vẫn là nên không làm khó anh Diệp nữa!”
Vừa nói Đường Lạc Âm vừa lau khóe mắt.
Rồi nở nụ cười với Nghê Hoàng: “Cảm ơn chị, Nghê Hoàng, là chị đã giúp tôi nhìn rõ tình huống!”
“Thay tôi nói lại với anh Diệp là hãy tha thứ cho tôi vì không từ biệt!”
Nói xong Đường Lạc Âm liền quay người đi về phía truyền tống trận.
Trong lòng Nghê Hoàng ngập tràn hối hận, cô ta căn bản không ngờ tới thân thế của Đường Lạc Âm lại thảm thương như vậy, vội vã hét lên: “Lạc Âm à, em đừng đi!”
“Em chỉ còn lại một tháng, sẽ chết người đó! Xin lỗi, tôi sai rồi!”
“Tôi chỉ là muốn em rời ra cậu Diệp, Lạc Âm à, đừng…”
Vừa hét, Nghê Hoàng vừa điên cuồng lao tới phía trước truyền tống trận!
Đáng tiếc là vẫn muộn một bước!
Đường Lạc Âm ngoan cố kích hoạt truyền tống trận, trong nháy mắt một nguồn sức mạnh cuốn tới, quét bay Nghê Hoàng khỏi màn sáng!
Mà bóng dáng của Đường Lạc Âm cũng đã biến mất!
Hầu nữ thoáng cân nhắc rồi nói tiếp: “Trải qua mấy chục triệu năm, Hoa tộc cuối cùng cũng có tư cách trở về!”
"Mục đích của người này đã đạt được, phỏng chửng không bao lâu nữa sẽ xưng đế thôi!”
“Điện hạ, Vũ tộc của chúng ta…”
Vũ Xung Tiêu lắc đầu: “Chỉ một đại lục Hỗn Độn cỏn con vẫn chưa lọt nổi vào mắt Vũ tộc chúng ta!"
“Nếu năm đó không phải Vũ tộc không có hứng thú, ngươi tưởng rằng Lục Thiên Thần có thể ngồi lên chiếc ghế Thần Quân Hỗn Độn đó sao?”
Nói đoạn, đôi mắt xinh đẹp của Vũ Xung Tiêu trở nên thăm trầm, nhìn về hướng thế giới Bản Nguyên mà nói: “Mục tiêu của Vũ tộc chúng ta vẫn luôn là thế giới Bản Nguyên!”
“Đại lục Hỗn Độn? Cứ để mặc bọn họ tranh đấu đi, ha ha… chúng ta cũng nên tới Thiên Giới Đảo rồi!”
Vũ Xung Tiêu chậm rãi đứng dậy!
Một bộ giáp vàng bên cạnh bay tới, khéo léo che giấu đi dáng vẻ của cặp núi đôi đáng tự hào kia!
Trở thành bộ ngực bằng phẳng của một người đàn ông!
……
“Thông báo cho Tiêu Phi Yên tới đây đi, tôi có chuyện cần nói với bà ta”, Diệp Bắc Minh dặn dò Nghê Hoàng hai câu xong liền đẩy ra cánh cửa của Hoa tộc tổ địa rồi đi vào.
Ánh mắt của Nghê Hoàng trở nên nghiêm túc.
Diệp Bắc Minh lúc này gọi Tiêu Phi Yên trở lại đại khái là vì muốn thay thế Lục Thiên Thần.
Thậm chí cô ta còn đoán được anh muốn thành lập một Thần quốc cho Hoa tộc!
Suy nghĩ một hồi cô ta mới lấy ra một mặt dây chuyền bằng ngọc và thông báo những gì đã xảy ra tại đế cung.
Làm xong tất cả những việc này, ánh mắt Nghê Hoàng đảo qua nhìn Đường Lạc Âm: “Cô Đường à, không biết cô và cậu Diệp quen biết nhau như thế nào?”
“Chuyện của hoa Tam Thế là thế nào? Có thể nói cho tôi biết được không?”
Đường Lạc Âm chần chừ một lúc mới mở lời: “Nghê Hoàng, cô có quan hệ gì với anh Diệp?”
Nghê Hoàng mỉm cười đáp: “Tôi là Thánh nữ Ma tộc tại đại lục Hỗn Độn, trước đó cậu Diệp đã được Thánh vật của tộc chúng tôi lựa chọn trở thành thủ lĩnh thế hệ tiếp theo của Ma tộc!”
“Cô nói xem mối quan hệ giữa chúng tôi là gì đây?”
Đường Lạc Âm nghe vậy thì sững người.
Trong mắt cô ánh lên một tia lạc lõng!
Ngẫm lại cũng đúng.
Với dung mạo và địa vị của Nghê Hoàng, lại luôn kề cận với anh Diệp…. thì mối quan hệ giữa họ sao có thể bình thường được đây?
Nhìn thấy biểu cảm này của Đường Lạc Âm, Nghê Hoàng khẽ cười: “Được rồi cô Đường à, cô cũng đừng nản lòng”.
“Bên cạnh Bắc Minh còn có rất nhiều phụ nữ, anh ấy còn có hai cô con gái nữa!”
“Mọi người đều là phụ nữ với nhau, vậy tôi cứ nói thẳng vậy, nếu cô cũng thích anh ấy tôi sẽ không để ý“.
“Ngược lại hoa Tam Thế gì đó, cô đã biết nó ở trên Thiên Giới đảo thì hoàn toàn có thể tự mình đi tìm!”
“Như cô thấy đó, tình hình ở đây rất phức tạp, anh Diệp có rất nhiều chuyện cần phải giải quyết!”
“Hơn nữa anh ấy còn có chuyện liên quan tới sư phụ, sư tỷ, việc của Hoa tộc đều chưa xử lý xong, thời gian mười ngày chưa chắc đã đủ!’
Nghê Hoàng nghĩ thầm nếu có thể thuyết phục Đường Lạc Âm rời đi là kết quả tốt nhất!
Đường Lạc Âm khẽ cắn cánh môi đỏ mọng, im lặng mà gật đầu.
Dường như đã hạ quyết tâm nào đó!
Nghê Hoàng nhanh chóng chuyển đề tài: “Đúng rồi, hai người gặp nhau như thế nào vậy?”
“Chuyện về hoa Tam Giới cô còn chưa nói đó!”
Đường Lạc Âm không chút giấu diếm thuật lại chuyện mình đã cứu mạng bố mẹ của Diệp Bắc Minh cho Nghê Hoàng nghe.
Hơn nữa cô chỉ còn sống được chưa đầy một tháng, nên liền đem chuyện cần hoa Tam Thế để cứu mạng nói ra.
“Hả?”
Nghê Hoàng hoàn toàn rối bời.
Có chút không biết phải làm sao: “Cô… cô chỉ còn sống được một tháng?”
“Ừ”.
Đường Lạc Âm gật đầu.
“Tôi…”, Nghê Hoàng tự trách ghê gớm, vội vàng xin lỗi: “Cô Đường, xin lỗi cô, tôi không biết…”
“Không sao đâu”.
Đường Lạc Âm cười lắc đầu: “Tôi cảm thấy cô nói rất đúng, Thiên Giới đảo chỉ còn lại mười ngày!“.
“Anh Diệp lại bận rộn như vậy, với thực lực của anh ấy, mặc dù xác suất cao có thể đến Thiên Giới đảo nhưng chưa chắc đã tiến được vào Dị Hoả tông!”
“Cho dù anh ấy có thể tiến vào Dị Hoả tông, nhưng hoa Tam Giới quý giá như vậy họ có thể nhường lại cho tôi sao?”
“Tôi vẫn là nên không làm khó anh Diệp nữa!”
Vừa nói Đường Lạc Âm vừa lau khóe mắt.
Rồi nở nụ cười với Nghê Hoàng: “Cảm ơn chị, Nghê Hoàng, là chị đã giúp tôi nhìn rõ tình huống!”
“Thay tôi nói lại với anh Diệp là hãy tha thứ cho tôi vì không từ biệt!”
Nói xong Đường Lạc Âm liền quay người đi về phía truyền tống trận.
Trong lòng Nghê Hoàng ngập tràn hối hận, cô ta căn bản không ngờ tới thân thế của Đường Lạc Âm lại thảm thương như vậy, vội vã hét lên: “Lạc Âm à, em đừng đi!”
“Em chỉ còn lại một tháng, sẽ chết người đó! Xin lỗi, tôi sai rồi!”
“Tôi chỉ là muốn em rời ra cậu Diệp, Lạc Âm à, đừng…”
Vừa hét, Nghê Hoàng vừa điên cuồng lao tới phía trước truyền tống trận!
Đáng tiếc là vẫn muộn một bước!
Đường Lạc Âm ngoan cố kích hoạt truyền tống trận, trong nháy mắt một nguồn sức mạnh cuốn tới, quét bay Nghê Hoàng khỏi màn sáng!
Mà bóng dáng của Đường Lạc Âm cũng đã biến mất!
Chương 1911: Em chỉ còn lại một tháng
Vũ Xung Tiêu tự lẩm bẩm.
Hầu nữ thoáng cân nhắc rồi nói tiếp: “Trải qua mấy chục triệu năm, Hoa tộc cuối cùng cũng có tư cách trở về!”
"Mục đích của người này đã đạt được, phỏng chửng không bao lâu nữa sẽ xưng đế thôi!”
“Điện hạ, Vũ tộc của chúng ta…”
Vũ Xung Tiêu lắc đầu: “Chỉ một đại lục Hỗn Độn cỏn con vẫn chưa lọt nổi vào mắt Vũ tộc chúng ta!"
“Nếu năm đó không phải Vũ tộc không có hứng thú, ngươi tưởng rằng Lục Thiên Thần có thể ngồi lên chiếc ghế Thần Quân Hỗn Độn đó sao?”
Nói đoạn, đôi mắt xinh đẹp của Vũ Xung Tiêu trở nên thăm trầm, nhìn về hướng thế giới Bản Nguyên mà nói: “Mục tiêu của Vũ tộc chúng ta vẫn luôn là thế giới Bản Nguyên!”
“Đại lục Hỗn Độn? Cứ để mặc bọn họ tranh đấu đi, ha ha… chúng ta cũng nên tới Thiên Giới Đảo rồi!”
Vũ Xung Tiêu chậm rãi đứng dậy!
Một bộ giáp vàng bên cạnh bay tới, khéo léo che giấu đi dáng vẻ của cặp núi đôi đáng tự hào kia!
Trở thành bộ ngực bằng phẳng của một người đàn ông!
……
“Thông báo cho Tiêu Phi Yên tới đây đi, tôi có chuyện cần nói với bà ta”, Diệp Bắc Minh dặn dò Nghê Hoàng hai câu xong liền đẩy ra cánh cửa của Hoa tộc tổ địa rồi đi vào.
Ánh mắt của Nghê Hoàng trở nên nghiêm túc.
Diệp Bắc Minh lúc này gọi Tiêu Phi Yên trở lại đại khái là vì muốn thay thế Lục Thiên Thần.
Thậm chí cô ta còn đoán được anh muốn thành lập một Thần quốc cho Hoa tộc!
Suy nghĩ một hồi cô ta mới lấy ra một mặt dây chuyền bằng ngọc và thông báo những gì đã xảy ra tại đế cung.
Làm xong tất cả những việc này, ánh mắt Nghê Hoàng đảo qua nhìn Đường Lạc Âm: “Cô Đường à, không biết cô và cậu Diệp quen biết nhau như thế nào?”
“Chuyện của hoa Tam Thế là thế nào? Có thể nói cho tôi biết được không?”
Đường Lạc Âm chần chừ một lúc mới mở lời: “Nghê Hoàng, cô có quan hệ gì với anh Diệp?”
Nghê Hoàng mỉm cười đáp: “Tôi là Thánh nữ Ma tộc tại đại lục Hỗn Độn, trước đó cậu Diệp đã được Thánh vật của tộc chúng tôi lựa chọn trở thành thủ lĩnh thế hệ tiếp theo của Ma tộc!”
“Cô nói xem mối quan hệ giữa chúng tôi là gì đây?”
Đường Lạc Âm nghe vậy thì sững người.
Trong mắt cô ánh lên một tia lạc lõng!
Ngẫm lại cũng đúng.
Với dung mạo và địa vị của Nghê Hoàng, lại luôn kề cận với anh Diệp…. thì mối quan hệ giữa họ sao có thể bình thường được đây?
Nhìn thấy biểu cảm này của Đường Lạc Âm, Nghê Hoàng khẽ cười: “Được rồi cô Đường à, cô cũng đừng nản lòng”.
“Bên cạnh Bắc Minh còn có rất nhiều phụ nữ, anh ấy còn có hai cô con gái nữa!”
“Mọi người đều là phụ nữ với nhau, vậy tôi cứ nói thẳng vậy, nếu cô cũng thích anh ấy tôi sẽ không để ý“.
“Ngược lại hoa Tam Thế gì đó, cô đã biết nó ở trên Thiên Giới đảo thì hoàn toàn có thể tự mình đi tìm!”
“Như cô thấy đó, tình hình ở đây rất phức tạp, anh Diệp có rất nhiều chuyện cần phải giải quyết!”
“Hơn nữa anh ấy còn có chuyện liên quan tới sư phụ, sư tỷ, việc của Hoa tộc đều chưa xử lý xong, thời gian mười ngày chưa chắc đã đủ!’
Nghê Hoàng nghĩ thầm nếu có thể thuyết phục Đường Lạc Âm rời đi là kết quả tốt nhất!
Đường Lạc Âm khẽ cắn cánh môi đỏ mọng, im lặng mà gật đầu.
Dường như đã hạ quyết tâm nào đó!
Nghê Hoàng nhanh chóng chuyển đề tài: “Đúng rồi, hai người gặp nhau như thế nào vậy?”
“Chuyện về hoa Tam Giới cô còn chưa nói đó!”
Đường Lạc Âm không chút giấu diếm thuật lại chuyện mình đã cứu mạng bố mẹ của Diệp Bắc Minh cho Nghê Hoàng nghe.
Hơn nữa cô chỉ còn sống được chưa đầy một tháng, nên liền đem chuyện cần hoa Tam Thế để cứu mạng nói ra.
“Hả?”
Nghê Hoàng hoàn toàn rối bời.
Có chút không biết phải làm sao: “Cô… cô chỉ còn sống được một tháng?”
“Ừ”.
Đường Lạc Âm gật đầu.
“Tôi…”, Nghê Hoàng tự trách ghê gớm, vội vàng xin lỗi: “Cô Đường, xin lỗi cô, tôi không biết…”
“Không sao đâu”.
Đường Lạc Âm cười lắc đầu: “Tôi cảm thấy cô nói rất đúng, Thiên Giới đảo chỉ còn lại mười ngày!“.
“Anh Diệp lại bận rộn như vậy, với thực lực của anh ấy, mặc dù xác suất cao có thể đến Thiên Giới đảo nhưng chưa chắc đã tiến được vào Dị Hoả tông!”
“Cho dù anh ấy có thể tiến vào Dị Hoả tông, nhưng hoa Tam Giới quý giá như vậy họ có thể nhường lại cho tôi sao?”
“Tôi vẫn là nên không làm khó anh Diệp nữa!”
Vừa nói Đường Lạc Âm vừa lau khóe mắt.
Rồi nở nụ cười với Nghê Hoàng: “Cảm ơn chị, Nghê Hoàng, là chị đã giúp tôi nhìn rõ tình huống!”
“Thay tôi nói lại với anh Diệp là hãy tha thứ cho tôi vì không từ biệt!”
Nói xong Đường Lạc Âm liền quay người đi về phía truyền tống trận.
Trong lòng Nghê Hoàng ngập tràn hối hận, cô ta căn bản không ngờ tới thân thế của Đường Lạc Âm lại thảm thương như vậy, vội vã hét lên: “Lạc Âm à, em đừng đi!”
“Em chỉ còn lại một tháng, sẽ chết người đó! Xin lỗi, tôi sai rồi!”
“Tôi chỉ là muốn em rời ra cậu Diệp, Lạc Âm à, đừng…”
Vừa hét, Nghê Hoàng vừa điên cuồng lao tới phía trước truyền tống trận!
Đáng tiếc là vẫn muộn một bước!
Đường Lạc Âm ngoan cố kích hoạt truyền tống trận, trong nháy mắt một nguồn sức mạnh cuốn tới, quét bay Nghê Hoàng khỏi màn sáng!
Mà bóng dáng của Đường Lạc Âm cũng đã biến mất!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.