Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1978: Con muốn bảo vệ người đàn ông… tương lai của mình!
Ss Tần
01/06/2024
“Ăn thật rồi?”
Khoảnh khắc Diệp Bắc Minh nuốt xuống Quy Linh Đan, tất cả các võ giả có mặt tại hiện trường ai nấy đều choáng váng.
Ai cũng không ngờ tới, Diệp Bắc Minh vậy mà thật sự ăn viên Quy Linh Đan này!
“Hắn ta mới chỉ là cảnh giới Thần Quân nho nhỏ, còn chưa bắt đầu Nhập Đạo nữa, cứ như vậy mà ăn Quy Linh Đan?”
“Cảnh giới quá thấp ăn Quy Linh Đan có tác dụng không? Đây thế nhưng là đan dược quý giá giúp cảnh giới Đạo Tổ phá tan xiềng xích, tiến vào cảnh giới Nhập Đạo đấy!”
“Hắn ta nuốt luôn rồi? Lãng phí, lãng phí quá!”
Rất nhiều võ giả thở ngắn than dài.
Cảm thấy thật đáng tiếc.
Cũng có người lắc đầu: “Cái hắn ta ăn không phải là Quy Linh Đan, mà là lối dẫn xuống hoàng tuyền!”
“Nếu đến ngay cả trưởng lão của Luân Hồi Tông hắn cũng không chịu nể mặt, trên đảo Rùa này Luân Hồi Tông còn có thể e ngại Linh Quy Thiên Tôn mà không ra tay, nhưng sau khi thằng nhóc này rời khỏi đảo thì sao, ha ha...?”
Lục Linh Nhi và Nghê Hoàng cùng cau mày, có chút lo âu nhìn về phía Diệp Bắc Minh.
Vẻ mặt Sở Y Thủy cũng tràn đầy ngạc nhiên.
Cô ta cũng không ngờ, Diệp Bắc Minh vậy mà thật sự lại nuốt viên Quy Linh Đan nhanh gọn đến vậy!
“Đúng là lãng phí của giời!”
Lục Thiêu lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh.
Bảo Kiếm Phong đè nén lửa giận trong lòng, cuối cùng phun ra một câu: “Được lắm! Diệp Bắc Minh, lão phu hi vọng cậu có thể tăng thêm vài cảnh giới!”
Diệp Bắc Minh cũng lười phải để ý đến ông ta!
Sau khi nuốt xuống Quy Linh Đan, hắn cảm thấy một cỗ sức mạnh khủng bố đang nở rộ trong đan điền của mình.
Khoảnh khắc này.
Giống như con đê vỡ bờ, sức mạnh vô tận bộc phát từ Quy Linh đan, hung hăng lao về phía tứ chi bạch cốt của anh.
“Khó trách Quy Linh Đan lại có thể khiến cảnh giới Đạo Tổ đột phá, sức mạnh đáng sợ đang tràn ngập trong cơ thể mình!”, Diệp Bắc Minh ngồi khoanh chân, bắt đầu tiêu hóa năng lượng trong Quy Linh Đan.
Cùng lúc đó!
Hai luồng hơi thở cảnh giới Đạo Tôn cũng bộc phát, lại có hai ông lão uống Quy Linh Đan đột phá thành công rồi.
Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt Bảo Kiếm Phong càng lúc càng lạnh.
Bản thân ông ta đang ở cảnh giới Đạo Tôn trung kỳ, nếu dùng thêm Quy Linh Đan thì chắc chắn có thể tiến thẳng đến hậu kỳ!
Nếu may mắn đột phá cảnh giới Thiên Tôn cũng không phải là không có khả năng!!!
Đáng tiếc tất cả những dự tính tốt đẹp đó đều bị Diệp Bắc Minh phá hỏng rồi!
Trước mặt đám đông, ông ta vẫn giữ vững phong thái của bậc trưởng lão Luân Hồi Tông mà không nổi trận lôi đình, nhưng trong lòng sớm đã gào thét phải róc xương lóc thịt Diệp Bắc Minh mới hả giận!
“A!”
Đột nhiên, một ông lão uống xong Quy Linh Đan thì hét thảm một tiếng rồi phun ra một ngụm máu!
Soạt!
Vô số ánh mắt đổ dồn nhìn sang!
Xung kích cảnh giới Đạo Tôn thất bại, tu vi bị thương tổn nghiêm trọng, bị một đám hậu bối xông lên nâng xuống!
“Dùng Quy Linh Đan cũng thất bại được? Thật đáng tiếc!”
“Dùng Quy Linh Đan cũng không có nghĩa thành công một trăm phần trăm, chỉ có thể nói ông ta không có cái mệnh này!”
Những võ giả xung quanh xôn xao bàn tán.
Nửa ngày sau, toàn bộ chín ông lão đoạt được Quy Linh Đan đã hấp thụ hết dược lực, trong đó có sáu người thành công tiến vào cảnh giới Đạo Tôn!
Ba người thất bại!
Chỉ còn lại một mình Diệp Bắc Minh vẫn ngồi ở quảng trường như cũ không có bất kỳ phản ứng nào!
“Sao thằng nhóc này vẫn bất động như núi vậy?”
"Dù là thất bại hay thành công thì cũng phải có chút âm vang chứ?”, những ánh mắt nghi hoặc không ngừng quét tới lui trên người Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh ngồi ở chỗ đó giống như đang thiền!
Đừng nói tới hơi thở báo hiệu cho sự đột phá, ngay cả năng lượng xung quanh cơ thể cũng không hề dao động!
"Đi thôi, ngày mai đại hội Thiên Đan sẽ bắt đầu, vẫn còn một viên Quy Linh Đan có thể tranh giành!”
"Trở về nghỉ ngơi đi, đừng đợi nữa”.
Những võ giả lần lượt rời đi.
Bảo Kiếm Phong đã cùng nhóm người Luân Hồi Tông rời đi từ lâu, chỉ để lại hai đệ tử canh giữ Diệp Bắc Minh từ xa, một khi có tin tức tùy thời báo cáo!
Hứa Đại Niên nhắc nhở: "Hai vị sư muội à đã đến lúc phải đi rồi, tên nhóc này tự có tạo hóa của mình”.
Hàn Tử Chân cùng Hàn Tử Linh liếc nhau một cái, rồi cùng lo lắng đưa mắt nhìn hướng Diệp Bắc Minh.
Người đàn ông này luôn mang lại cho họ một cảm giác quen thuộc không thể giải thích được!
Không lẽ thực sự là bố của mình sao?
Tuy rằng cả hai đều ngờ vực nhưng vẫn rời đi dưới sự thúc giục của Hứa Đại Niên.
“Trở về nghỉ ngơi đi, đại hội Thiên Đan ngày mai vừa hay là dịp để kiểm tra trình độ đan đạo của các con!”
Nghê Hoàng cắn đôi môi đỏ mọng: “Sư phụ, con muốn ở lại chăm nom anh Diệp!”
“Con chắc chắn chưa?”
Thiên Cơ lão nhân cau mày: “Nếu hôm nay không nghỉ ngơi cho tốt thì sẽ ảnh hưởng tới màn thể hiện của con vào ngày mai!”
Nghê Hoàng kiên định trả lời: “Sư phụ, anh Diệp có ơn đối với con, ngộ lỡ tại thời khắc đột phá mấu chốt anh ấy lại bị người khác quấy rối thì sao đây?”
“Con ở lại bảo vệ anh ấy!”
“Vậy được!”
Thấy Nghê Hoàng kiên trì như vậy, Thiên Cơ lão nhân cũng không tiện nói thêm gì.
Lục Linh Nhi cúi đầu, tựa hồ không muốn rời đi!
"Linh Nhi, con cũng…?”
"Sư phụ, không phải người tính ra được anh Diệp là chồng tương lai của con sao?”, Lục Linh Nhi chớp chớp đôi mắt to tròn: “Thêm một người ở lại sẽ nhiều thêm một phần sức mạnh, con muốn bảo vệ người đàn ông… tương lai của mình”.
Nói đoạn.
Gương mặt của Lục Linh Nhi thoắt cái đỏ bừng!
"Ha ha ha, nếu các con đã lựa chọn thì ta liền đồng hành cùng các con vậy”.
Thiên Cơ lão nhân không dây dưa thêm nữa mà tự tìm một góc, khoanh chân ngồi xuống.
Nghê Hoàng cùng Lục Linh Nhi nhìn nhau, chậm rãi đi đến phía đối diện Hướng Ly Ly!
Ba người Hướng Ly Ly, Nghê Hoàng cùng Lục Linh Nhi ăn ý bảo vệ xung quanh Diệp Bắc Minh, tạo thành một thế tam giác vững chãi!
Diệp Bắc Minh ngồi khoanh chân ở trung tâm tam giác này!
Tròn một đêm ba người đều không chợp mắt, không dám lơ là dù chỉ một chút biến động nhỏ!
Ngày thứ hai.
Rất nhiều võ giả lục đục trở lại quảng trường, phát hiện Diệp Bắc Minh vẫn còn ngồi ở chỗ đó!
“Sao tên nhóc này vẫn còn ở đây?”
“Một ngày trôi qua rồi sao hắn ta vẫn dừng ở cảnh giới Thần Quân vậy?”
"Không thể nào, thiên phú kém cỏi như vậy, ăn Quy Linh Đan rồi cũng không thể đột phá dù chỉ một cảnh giới nhỏ?”
Mọi người chết lặng.
Bảo Kiếm Phong dẫn theo nhóm đệ tử Luân Hồi Tông đi tới, khẽ cau mày liếc xéo Diệp Bắc Minh, rồi lại nhìn sang hai người đã canh gác suốt đêm qua: "Tình hình thế nào?"
“Bẩm báo trưởng lão, tên nhóc này suốt đêm không nhúc nhích!”, hai đệ tử đồng thanh đáp.
"Ha ha, rác rưởi thì vẫn là rác rưởi thôi”.
Lục Thiêu hả hê chế nhạo: “Cho hắn một viên Quy Linh Đan cũng vô dụng!”
Hai đầu lông mày Sở Y Thủy cũng xoắn lại với nhau, trong mắt lóe lên tia nghi ngờ: “Chuyện này là thế nào? Tài năng của anh Diệp không kém, nếu không cũng sẽ không thể giành được vị trí đứng đầu trong Cuộc chiến Thiên Giai!”
“Nhưng tại sao anh ta dùng Quy Linh Đan xong lại không có hiệu quả? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì!”
Người của Thần Ngự tông vừa tiến vào quảng trường liếc về phía Diệp Bắc Minh một cái liền sững sờ tại chỗ!
Hàn Tử Linh trực tiếp truyền âm: “Chị, chị cảm giác được không?"
“Bên trong cơ thể của anh Diệp này dường như có một nguồn năng lượng cực kỳ nóng nảy đang tàn phá bừa bãi!”
“Nhưng có vẻ như những người khác đều không cảm nhận được!"
Hàn Tử Chân gật đầu: “Chị cảm giác được rồi, bề ngoài nhìn qua rất bình tĩnh”.
“Nhưng bên trong cơ thể lại giống như một cơn cuồng phong dữ dội, máu thịt sôi trào, nguồn sức mạnh đó tựa như đang muốn đột phá!”
“Anh Diệp này… hình như đang áp chế nguồn sức mạnh cho phép anh ta đột phá đó!”
“Hả?”
Hàn Tử Linh ngẩn người: “Chị nói là anh ta đang áp chế để không đột phá?”
Có cơ hội để đột phá nhưng lại không đột phá!
Còn áp chế xuống?
Trên thế giới còn có người như vậy sao?
Khoảnh khắc Diệp Bắc Minh nuốt xuống Quy Linh Đan, tất cả các võ giả có mặt tại hiện trường ai nấy đều choáng váng.
Ai cũng không ngờ tới, Diệp Bắc Minh vậy mà thật sự ăn viên Quy Linh Đan này!
“Hắn ta mới chỉ là cảnh giới Thần Quân nho nhỏ, còn chưa bắt đầu Nhập Đạo nữa, cứ như vậy mà ăn Quy Linh Đan?”
“Cảnh giới quá thấp ăn Quy Linh Đan có tác dụng không? Đây thế nhưng là đan dược quý giá giúp cảnh giới Đạo Tổ phá tan xiềng xích, tiến vào cảnh giới Nhập Đạo đấy!”
“Hắn ta nuốt luôn rồi? Lãng phí, lãng phí quá!”
Rất nhiều võ giả thở ngắn than dài.
Cảm thấy thật đáng tiếc.
Cũng có người lắc đầu: “Cái hắn ta ăn không phải là Quy Linh Đan, mà là lối dẫn xuống hoàng tuyền!”
“Nếu đến ngay cả trưởng lão của Luân Hồi Tông hắn cũng không chịu nể mặt, trên đảo Rùa này Luân Hồi Tông còn có thể e ngại Linh Quy Thiên Tôn mà không ra tay, nhưng sau khi thằng nhóc này rời khỏi đảo thì sao, ha ha...?”
Lục Linh Nhi và Nghê Hoàng cùng cau mày, có chút lo âu nhìn về phía Diệp Bắc Minh.
Vẻ mặt Sở Y Thủy cũng tràn đầy ngạc nhiên.
Cô ta cũng không ngờ, Diệp Bắc Minh vậy mà thật sự lại nuốt viên Quy Linh Đan nhanh gọn đến vậy!
“Đúng là lãng phí của giời!”
Lục Thiêu lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh.
Bảo Kiếm Phong đè nén lửa giận trong lòng, cuối cùng phun ra một câu: “Được lắm! Diệp Bắc Minh, lão phu hi vọng cậu có thể tăng thêm vài cảnh giới!”
Diệp Bắc Minh cũng lười phải để ý đến ông ta!
Sau khi nuốt xuống Quy Linh Đan, hắn cảm thấy một cỗ sức mạnh khủng bố đang nở rộ trong đan điền của mình.
Khoảnh khắc này.
Giống như con đê vỡ bờ, sức mạnh vô tận bộc phát từ Quy Linh đan, hung hăng lao về phía tứ chi bạch cốt của anh.
“Khó trách Quy Linh Đan lại có thể khiến cảnh giới Đạo Tổ đột phá, sức mạnh đáng sợ đang tràn ngập trong cơ thể mình!”, Diệp Bắc Minh ngồi khoanh chân, bắt đầu tiêu hóa năng lượng trong Quy Linh Đan.
Cùng lúc đó!
Hai luồng hơi thở cảnh giới Đạo Tôn cũng bộc phát, lại có hai ông lão uống Quy Linh Đan đột phá thành công rồi.
Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt Bảo Kiếm Phong càng lúc càng lạnh.
Bản thân ông ta đang ở cảnh giới Đạo Tôn trung kỳ, nếu dùng thêm Quy Linh Đan thì chắc chắn có thể tiến thẳng đến hậu kỳ!
Nếu may mắn đột phá cảnh giới Thiên Tôn cũng không phải là không có khả năng!!!
Đáng tiếc tất cả những dự tính tốt đẹp đó đều bị Diệp Bắc Minh phá hỏng rồi!
Trước mặt đám đông, ông ta vẫn giữ vững phong thái của bậc trưởng lão Luân Hồi Tông mà không nổi trận lôi đình, nhưng trong lòng sớm đã gào thét phải róc xương lóc thịt Diệp Bắc Minh mới hả giận!
“A!”
Đột nhiên, một ông lão uống xong Quy Linh Đan thì hét thảm một tiếng rồi phun ra một ngụm máu!
Soạt!
Vô số ánh mắt đổ dồn nhìn sang!
Xung kích cảnh giới Đạo Tôn thất bại, tu vi bị thương tổn nghiêm trọng, bị một đám hậu bối xông lên nâng xuống!
“Dùng Quy Linh Đan cũng thất bại được? Thật đáng tiếc!”
“Dùng Quy Linh Đan cũng không có nghĩa thành công một trăm phần trăm, chỉ có thể nói ông ta không có cái mệnh này!”
Những võ giả xung quanh xôn xao bàn tán.
Nửa ngày sau, toàn bộ chín ông lão đoạt được Quy Linh Đan đã hấp thụ hết dược lực, trong đó có sáu người thành công tiến vào cảnh giới Đạo Tôn!
Ba người thất bại!
Chỉ còn lại một mình Diệp Bắc Minh vẫn ngồi ở quảng trường như cũ không có bất kỳ phản ứng nào!
“Sao thằng nhóc này vẫn bất động như núi vậy?”
"Dù là thất bại hay thành công thì cũng phải có chút âm vang chứ?”, những ánh mắt nghi hoặc không ngừng quét tới lui trên người Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh ngồi ở chỗ đó giống như đang thiền!
Đừng nói tới hơi thở báo hiệu cho sự đột phá, ngay cả năng lượng xung quanh cơ thể cũng không hề dao động!
"Đi thôi, ngày mai đại hội Thiên Đan sẽ bắt đầu, vẫn còn một viên Quy Linh Đan có thể tranh giành!”
"Trở về nghỉ ngơi đi, đừng đợi nữa”.
Những võ giả lần lượt rời đi.
Bảo Kiếm Phong đã cùng nhóm người Luân Hồi Tông rời đi từ lâu, chỉ để lại hai đệ tử canh giữ Diệp Bắc Minh từ xa, một khi có tin tức tùy thời báo cáo!
Hứa Đại Niên nhắc nhở: "Hai vị sư muội à đã đến lúc phải đi rồi, tên nhóc này tự có tạo hóa của mình”.
Hàn Tử Chân cùng Hàn Tử Linh liếc nhau một cái, rồi cùng lo lắng đưa mắt nhìn hướng Diệp Bắc Minh.
Người đàn ông này luôn mang lại cho họ một cảm giác quen thuộc không thể giải thích được!
Không lẽ thực sự là bố của mình sao?
Tuy rằng cả hai đều ngờ vực nhưng vẫn rời đi dưới sự thúc giục của Hứa Đại Niên.
“Trở về nghỉ ngơi đi, đại hội Thiên Đan ngày mai vừa hay là dịp để kiểm tra trình độ đan đạo của các con!”
Nghê Hoàng cắn đôi môi đỏ mọng: “Sư phụ, con muốn ở lại chăm nom anh Diệp!”
“Con chắc chắn chưa?”
Thiên Cơ lão nhân cau mày: “Nếu hôm nay không nghỉ ngơi cho tốt thì sẽ ảnh hưởng tới màn thể hiện của con vào ngày mai!”
Nghê Hoàng kiên định trả lời: “Sư phụ, anh Diệp có ơn đối với con, ngộ lỡ tại thời khắc đột phá mấu chốt anh ấy lại bị người khác quấy rối thì sao đây?”
“Con ở lại bảo vệ anh ấy!”
“Vậy được!”
Thấy Nghê Hoàng kiên trì như vậy, Thiên Cơ lão nhân cũng không tiện nói thêm gì.
Lục Linh Nhi cúi đầu, tựa hồ không muốn rời đi!
"Linh Nhi, con cũng…?”
"Sư phụ, không phải người tính ra được anh Diệp là chồng tương lai của con sao?”, Lục Linh Nhi chớp chớp đôi mắt to tròn: “Thêm một người ở lại sẽ nhiều thêm một phần sức mạnh, con muốn bảo vệ người đàn ông… tương lai của mình”.
Nói đoạn.
Gương mặt của Lục Linh Nhi thoắt cái đỏ bừng!
"Ha ha ha, nếu các con đã lựa chọn thì ta liền đồng hành cùng các con vậy”.
Thiên Cơ lão nhân không dây dưa thêm nữa mà tự tìm một góc, khoanh chân ngồi xuống.
Nghê Hoàng cùng Lục Linh Nhi nhìn nhau, chậm rãi đi đến phía đối diện Hướng Ly Ly!
Ba người Hướng Ly Ly, Nghê Hoàng cùng Lục Linh Nhi ăn ý bảo vệ xung quanh Diệp Bắc Minh, tạo thành một thế tam giác vững chãi!
Diệp Bắc Minh ngồi khoanh chân ở trung tâm tam giác này!
Tròn một đêm ba người đều không chợp mắt, không dám lơ là dù chỉ một chút biến động nhỏ!
Ngày thứ hai.
Rất nhiều võ giả lục đục trở lại quảng trường, phát hiện Diệp Bắc Minh vẫn còn ngồi ở chỗ đó!
“Sao tên nhóc này vẫn còn ở đây?”
“Một ngày trôi qua rồi sao hắn ta vẫn dừng ở cảnh giới Thần Quân vậy?”
"Không thể nào, thiên phú kém cỏi như vậy, ăn Quy Linh Đan rồi cũng không thể đột phá dù chỉ một cảnh giới nhỏ?”
Mọi người chết lặng.
Bảo Kiếm Phong dẫn theo nhóm đệ tử Luân Hồi Tông đi tới, khẽ cau mày liếc xéo Diệp Bắc Minh, rồi lại nhìn sang hai người đã canh gác suốt đêm qua: "Tình hình thế nào?"
“Bẩm báo trưởng lão, tên nhóc này suốt đêm không nhúc nhích!”, hai đệ tử đồng thanh đáp.
"Ha ha, rác rưởi thì vẫn là rác rưởi thôi”.
Lục Thiêu hả hê chế nhạo: “Cho hắn một viên Quy Linh Đan cũng vô dụng!”
Hai đầu lông mày Sở Y Thủy cũng xoắn lại với nhau, trong mắt lóe lên tia nghi ngờ: “Chuyện này là thế nào? Tài năng của anh Diệp không kém, nếu không cũng sẽ không thể giành được vị trí đứng đầu trong Cuộc chiến Thiên Giai!”
“Nhưng tại sao anh ta dùng Quy Linh Đan xong lại không có hiệu quả? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì!”
Người của Thần Ngự tông vừa tiến vào quảng trường liếc về phía Diệp Bắc Minh một cái liền sững sờ tại chỗ!
Hàn Tử Linh trực tiếp truyền âm: “Chị, chị cảm giác được không?"
“Bên trong cơ thể của anh Diệp này dường như có một nguồn năng lượng cực kỳ nóng nảy đang tàn phá bừa bãi!”
“Nhưng có vẻ như những người khác đều không cảm nhận được!"
Hàn Tử Chân gật đầu: “Chị cảm giác được rồi, bề ngoài nhìn qua rất bình tĩnh”.
“Nhưng bên trong cơ thể lại giống như một cơn cuồng phong dữ dội, máu thịt sôi trào, nguồn sức mạnh đó tựa như đang muốn đột phá!”
“Anh Diệp này… hình như đang áp chế nguồn sức mạnh cho phép anh ta đột phá đó!”
“Hả?”
Hàn Tử Linh ngẩn người: “Chị nói là anh ta đang áp chế để không đột phá?”
Có cơ hội để đột phá nhưng lại không đột phá!
Còn áp chế xuống?
Trên thế giới còn có người như vậy sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.