Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1979: Phần Thiên Chi Diễm! Giết chết Đạo Tổ đỉnh phong!
Ss Tần
01/06/2024
Khi cả hai còn đang bối rối.
Thì quảng trường càng lúc càng tụ tập nhiều người, còn náo nhiệt hơn hôm qua gấp mười lần!
Bỗng nhiên.
Bầu trời nổ đùng đoàng, mười người bảo vệ đảo Rùa đạp không mà tới, ngay ngắn đứng xung quanh bức tượng điêu khắc Linh Quy Thiên Tôn!
“Đại hội Thiên Đan sắp bắt đầu rồi, mời các thí sinh chuẩn bị sẵn sàng!”
Mười người đồng thời hô vang.
Giọng nói khuấy động cả quảng trường!
Toàn bộ quảng trường thoáng chốc liền trở nên yên tĩnh.
Cổ Nhất Hàn cau mày nói: "Sao tên nhãi này vẫn còn ở đây? Quảng trường này là nơi diễn ra đại hội Thiên Đan, người không phận sự đều rời đi cho ta!”
“Diệp Bắc Minh, tôi cho cậu thêm thời gian mười nhịp thở nữa, nếu còn không đi thì đừng trách tôi không khách sáo!”
Sắc mặt ba người Hướng Ly Ly, Lục Linh Nhi, Nghê Hoàng đại biến!
“Mười vị tiền bối, anh Diệp vừa dùng Quy Linh Đan còn đang trong thời khắc đột phá mấu chốt!”
“Các vị tiền bối, xin mọi người hãy cho anh ấy thêm chút thời gian nữa!”
Ba người khẩn khoản van xin.
Chín người bảo vệ còn lại vẫn giữ nguyên dáng vẻ thờ ơ!
Cùng là người bảo vệ, bọn họ đương nhiên sẽ không thể tát vào mặt Cổ Nhất Hàn!
Bèn ngoảnh đầu đi coi như không nhìn thấy.
Cổ Nhất Hàn cười lạnh một tiếng: “Người khác dùng Quy Linh Đan xong nên đột phá thì cũng đột phá từ lâu rồi!”
“Thằng nhóc này mất cả một ngày cũng không đột phá được, không lẽ còn muốn lãng phí thời gian của đại hội Thiên Đan, khiến tất cả mọi người đều phải đợi chờ hắn sao?”
“Mười, chín, tám, bảy, sáu…”
Cổ Nhất Hàn phớt lờ lời cầu xin của ba cô gái, trực tiếp đếm ngược.
“Năm, bốn, ba, hai, một!”
"Hết giờ rồi! Thằng nhóc này còn chưa rời đi, vậy để tôi tiễn hắn thôi!”
Dứt lời.
Cổ Nhất Hàn vô tình nhấc tay tóm về phía Diệp Bắc Minh!
Một hơi thở màu trắng ập tới!
Sức mạnh không lớn nhưng cũng đủ để đánh bay Diệp Bắc Minh ra ngoài.
Nhưng nếu một võ giả đang bế quan tập trung đột phá, thì sức mạnh dù chỉ bằng một sợi tóc tác động tới cũng đều có thể khiến gân mạch vỡ tung, tẩu hỏa nhập ma!
Ba bóng người nhanh như chớp lao ra ngăn chặn đòn tấn công của Cổ Nhất Hàn!
“Bọn họ điên rồi à?”
Vô số ánh mắt trên quảng trường quét về phía Nghê Hoàng, Hướng Ly Ly, Lục Linh Nhi!
“Thật thú vị, thẳng nhóc này đúng là được phụ nữ yêu thích mà!”
Lục Thiêu cười mỉa.
Sở Y Thủy cau chặt mày!
Bảo Kiếm Phong phát hiện ra cô ta có gì đó không đúng: ‘Y Thủy, cô quan tâm tới thằng nhóc đó à?”
Sở Y Thủy giật mình, vội vàng giải thích: "Bảo lão… không có… tôi chỉ là đang lo lắng đại hội Thiên Đan có thể diễn ra bình thường hay không thôi!”
“Tốt nhất nên là như thế!”
Bảo Kiếm Phong lạnh lẽo phun ra một câu.
“Các người thật sự dám ngăn cản người bảo vệ?”
Sắc mặt Cổ Nhất Hàn âm u.
Đây là đang thách thức sự uy nghiêm của ông ta!
Hướng Ly Ly vội vã giải thích: “Tiền bối, xin người hãy cho anh ấy thêm chút thời gian! Anh ấy thực sự sắp tỉnh lại rồi!"
“Chỉ cần các người có thể đỡ được ba chiêu của lão phu, lão phu liền cho hắn thêm thời gian!”
Cổ Nhất Hàn lười phải nhiều lời vô ích với họ, ba ngón tay liên vươn thẳng cách không chỉ tới.
Trong chớp mắt hơi thở của cảnh giới Đạo Tổ bộc phát, bóng dáng của ba con xà long trắng như tuyết xuất hiện, sà xuống như một trận tuyết lở!
"Dùng toàn lực chống lại!"
Hướng Ly Ly hét lên một tiếng.
Lục Linh Nhi, Nghê Hoàng không dám chậm trễ.
Ba người cấp tốc tế ra toàn bộ bảo vật phòng ngự trên người, từng chùm ánh sáng lóe lên, hàng chục món bảo vật phòng ngự ngăn chặn trước mặt họ.
Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc!
Những bảo vật phòng ngự này căn bản không đỡ nổi một chiêu của xà long, toàn bộ trong chớp mắt nổ tung!
Sức mạnh còn sót lại đánh thẳng lên ba người họ khiến họ lăn ra ngoài, đập mạnh xuống trước mặt Diệp Bắc Minh!
Đồng thời phun ra một ngụm máu!
Họ muốn bò dậy nhưng thân thể truyền tới từng trận đau nhức dữ dội, cố gắng vùng vẫy một hồi cuối cùng chỉ đành bất lực nằm xuống!
“Một đám kiến hôi cũng dám ngăn cản người bảo vệ đảo Rùa? Đúng là không biết tự lượng sức mình!”
Cổ Nhất Hàn ngạo mạn lắc đầu.
Năm ngón tay vươn tới định túm lấy Diệp Bắc Minh đi.
“Cổ Nhất Hàn, ông làm như vậy có phải là đã đi quá xa rồi không!”
Thiên Cơ lão nhân trầm giọng quát một tiếng, ngăn cản thế công của Cổ Nhất Hàn.
Gương mặt già nua của Cổ Nhất Hàn lạnh tanh: “Thiên Cơ lão nhân, ông làm người trước nay chưa từng gây chuyện!”
“Thế nào? Hôm nay ông muốn lo chuyện bao đồng phải không?”
Thiên Cơ lão nhân thẳng lưng đáp: “Hôm nay lão phu phải quản chuyện này!”
“Ông quản không nổi đâu!”
Cổ Nhất Hàn lắc đầu, bàn tay cách không chụp xuống!
Hư ảnh của năm con xà long màu trắng dùng khí thế nghiền nát vạn vật đập xuống ngực của Thiên Cơ lão nhân.
Rắc! Rắc! Rắc! Rắc! Rắc!
Năm âm thanh giòn giã nối tiếp nhau vang lên!
Thiên Cơ lão nhân nôn ồng ộc ra một ngụm máu đen, nhếch nhác bắn ngược ra sau!
Rơi xuống vị trí trước mặt Diệp Bắc Minh!
Giọng nói hớn hở của Cổ Nhất Hàn lại vang lên: “Thiên Cơ lão nhân, ông cũng không được đâu! Gieo quẻ bói toán mới là sở trường của ông!”
“Đứng trước sức mạnh tuyệt đối, ông cũng chẳng khác gì một con kiến!"
“Sư phụ!”
Lục Linh Nhi cùng Nghê Hoàng gian nan bò tới.
Xương ngực của Thiên Cơ lão nhân vỡ lìa, có thể nhìn thấy rõ nội tạng bên trong!
“Sư phụ… hu hu…”
Lại một ngụm máu nữa trào ra!
“Đúng là lãng phí thời gian, mau cút khỏi đây đi!”
Cổ Nhất Hàn liếc nhìn thời gian, không chút do dự nhấc tay cuộn lên một cơn lốc bay về phía mấy người Diệp Bắc Minh!
Sức mạnh trong cơ thể Sở Y Thủy dao động, chuẩn bị ra tay!
“Chị, chúng ta giúp họ đi?”, không biết vì sao trong lòng Hàn Tử Linh lại dâng lên một nỗi bực bội khó hiểu.
Trong lòng Hàn Tử Chân cũng lo lắng không thể giải thích được, bèn gật đầu đồng ý!
Giây tiếp theo.
“Tôi từng nói ngay cả ông tôi cũng giết, ông coi câu nói đó là đùa cợt sao?”
Một giọng nói giống như vọng tới từ hầm băng vang lên!
“Cái gì?”
Tất cả mọi người đang có mặt đều đứng hình!
Ngạc nhiên nhìn qua!
Chỉ thấy.
Đôi mắt của Diệp Bắc Minh, người đã ngồi im suốt một ngày trời chậm rãi hé mở, kèm theo đó là sát ý nồng đậm!
“Giết!”
Một tiếng gầm vang lên.
Grào!!!
Một con huyết long hung hãn lao ra khỏi cơ thể Diệp Bắc Minh, đập mạnh về phía Cổ Nhất Hàn.
Cổ Nhất Hàn dù gì cũng là cường giả cảnh giới Đạo Tổ đỉnh phong, sau giây phút kinh ngạc ngắn ngủi, ông ta lập tức phản ứng lại : “Nhóc con, cậu dám ra tay với người bảo vệ sao? Lần này cho dù là Thiên Vương lão tử đến cũng không cứu nổi cậu”.
Ông ta căn bản không coi Diệp Bắc Minh ra gì.
Ông ta giơ tay lên muốn tóm lấy con huyết long đang lao tới.
Chuẩn bị bóp nát nó tại chỗ.
Chính vào khoảnh khắc năm ngón tay tiếp xúc với con huyết long, Cổ Nhất Hàn cảm thấy mình như vừa chạm phải thế đáng sợ nhất trên thế gian vậy.
“A!”
Tiếng la hét kinh hoàng vang lên.
Mọi người trên quảng trường sợ hãi phát hiện, cánh tay của Cổ Nhất Hàn vậy mà đang thực sự bốc cháy.
Ngọn lửa bùng cháy!
Trong giây lát, một cánh tay của ông ta đã biến thành tro bụi.
“Soạt! Phần Thiên Chi Diễm, ngọn lửa đứng đầu trong Dị Hỏa!”
Toàn trường bị sốc.
Hai con mắt của Bảo Kiếm Phong gần như muốn rớt ra ngoài: “Thằng nhóc này vậy mà lại sở hữu Dị Hỏa?”
“Con mẹ nó!!! Phần Thiên Chi Diễm, thật sự là Phần Thiên Chi Diễm! Nhóc con, là cậu giết đệ tử Triệu Trần của tôi sao?”, một vị trưởng lão của Bá Tông tức giận gầm lên.
Một ngày trước, ông ta vừa mới đến đảo Rùa thì phát hiện ra đám đệ tử của mình chết ở nơi dừng chân.
Hiện trường có khí tức cuả Phần Thiên Chi Diễm!
“A... cứu, cứu tôi...”
Dị Hỏa nhanh chóng lan rộng, Cổ Nhất Hàn hoảng sợ, điên cuồng gào lên kêu cứu.
Dị Hỏa thiêu rụi mọi thứ.
Đạo Tổ cũng không ngăn cản được.
Chín người bảo vệ còn lại thấy vậy, lập tức phản ứng lại: “Diệp Bắc Minh, mau dừng tay!”
“Chúng tôi mệnh lệnh cho cậu, mau thu hồi Phần Thiên Chi Diễm!”
Diệp Bắc Minh không chỉ không để ý đến lời của chín người họ, ngược lại còn hung hãn hét lên: “Nổ cho ta!”
Con huyết long được ngưng tụ bởi Phần Thiên Chi Diễm lao tới trước người Cổ Nhất Hàn, quấn chặt lấy ông ta.
Cái ôm của thần chết!
Xì xì xì!
Mùi thịt cháy bốc lên, lan ra trong không khí.
“A... đừng...”
Bùm!
Cơ thể của Cổ Nhất Hàn nổ tung.
Phần Thiên Chi Diễm thiêu đốt từng miếng thịt trên người ông ta, đốt chúng thành tro rồi dụi tắt.
Làm xong tất cả những chuyện này, Diệp Bắc Minh ngoáy ngoáy tai, lên tiếng với chín người bảo vệ: “Xin lỗi, các người vừa mới nói gì cơ? Nói lại lần nữa, tôi nghe không rõ!”
Thì quảng trường càng lúc càng tụ tập nhiều người, còn náo nhiệt hơn hôm qua gấp mười lần!
Bỗng nhiên.
Bầu trời nổ đùng đoàng, mười người bảo vệ đảo Rùa đạp không mà tới, ngay ngắn đứng xung quanh bức tượng điêu khắc Linh Quy Thiên Tôn!
“Đại hội Thiên Đan sắp bắt đầu rồi, mời các thí sinh chuẩn bị sẵn sàng!”
Mười người đồng thời hô vang.
Giọng nói khuấy động cả quảng trường!
Toàn bộ quảng trường thoáng chốc liền trở nên yên tĩnh.
Cổ Nhất Hàn cau mày nói: "Sao tên nhãi này vẫn còn ở đây? Quảng trường này là nơi diễn ra đại hội Thiên Đan, người không phận sự đều rời đi cho ta!”
“Diệp Bắc Minh, tôi cho cậu thêm thời gian mười nhịp thở nữa, nếu còn không đi thì đừng trách tôi không khách sáo!”
Sắc mặt ba người Hướng Ly Ly, Lục Linh Nhi, Nghê Hoàng đại biến!
“Mười vị tiền bối, anh Diệp vừa dùng Quy Linh Đan còn đang trong thời khắc đột phá mấu chốt!”
“Các vị tiền bối, xin mọi người hãy cho anh ấy thêm chút thời gian nữa!”
Ba người khẩn khoản van xin.
Chín người bảo vệ còn lại vẫn giữ nguyên dáng vẻ thờ ơ!
Cùng là người bảo vệ, bọn họ đương nhiên sẽ không thể tát vào mặt Cổ Nhất Hàn!
Bèn ngoảnh đầu đi coi như không nhìn thấy.
Cổ Nhất Hàn cười lạnh một tiếng: “Người khác dùng Quy Linh Đan xong nên đột phá thì cũng đột phá từ lâu rồi!”
“Thằng nhóc này mất cả một ngày cũng không đột phá được, không lẽ còn muốn lãng phí thời gian của đại hội Thiên Đan, khiến tất cả mọi người đều phải đợi chờ hắn sao?”
“Mười, chín, tám, bảy, sáu…”
Cổ Nhất Hàn phớt lờ lời cầu xin của ba cô gái, trực tiếp đếm ngược.
“Năm, bốn, ba, hai, một!”
"Hết giờ rồi! Thằng nhóc này còn chưa rời đi, vậy để tôi tiễn hắn thôi!”
Dứt lời.
Cổ Nhất Hàn vô tình nhấc tay tóm về phía Diệp Bắc Minh!
Một hơi thở màu trắng ập tới!
Sức mạnh không lớn nhưng cũng đủ để đánh bay Diệp Bắc Minh ra ngoài.
Nhưng nếu một võ giả đang bế quan tập trung đột phá, thì sức mạnh dù chỉ bằng một sợi tóc tác động tới cũng đều có thể khiến gân mạch vỡ tung, tẩu hỏa nhập ma!
Ba bóng người nhanh như chớp lao ra ngăn chặn đòn tấn công của Cổ Nhất Hàn!
“Bọn họ điên rồi à?”
Vô số ánh mắt trên quảng trường quét về phía Nghê Hoàng, Hướng Ly Ly, Lục Linh Nhi!
“Thật thú vị, thẳng nhóc này đúng là được phụ nữ yêu thích mà!”
Lục Thiêu cười mỉa.
Sở Y Thủy cau chặt mày!
Bảo Kiếm Phong phát hiện ra cô ta có gì đó không đúng: ‘Y Thủy, cô quan tâm tới thằng nhóc đó à?”
Sở Y Thủy giật mình, vội vàng giải thích: "Bảo lão… không có… tôi chỉ là đang lo lắng đại hội Thiên Đan có thể diễn ra bình thường hay không thôi!”
“Tốt nhất nên là như thế!”
Bảo Kiếm Phong lạnh lẽo phun ra một câu.
“Các người thật sự dám ngăn cản người bảo vệ?”
Sắc mặt Cổ Nhất Hàn âm u.
Đây là đang thách thức sự uy nghiêm của ông ta!
Hướng Ly Ly vội vã giải thích: “Tiền bối, xin người hãy cho anh ấy thêm chút thời gian! Anh ấy thực sự sắp tỉnh lại rồi!"
“Chỉ cần các người có thể đỡ được ba chiêu của lão phu, lão phu liền cho hắn thêm thời gian!”
Cổ Nhất Hàn lười phải nhiều lời vô ích với họ, ba ngón tay liên vươn thẳng cách không chỉ tới.
Trong chớp mắt hơi thở của cảnh giới Đạo Tổ bộc phát, bóng dáng của ba con xà long trắng như tuyết xuất hiện, sà xuống như một trận tuyết lở!
"Dùng toàn lực chống lại!"
Hướng Ly Ly hét lên một tiếng.
Lục Linh Nhi, Nghê Hoàng không dám chậm trễ.
Ba người cấp tốc tế ra toàn bộ bảo vật phòng ngự trên người, từng chùm ánh sáng lóe lên, hàng chục món bảo vật phòng ngự ngăn chặn trước mặt họ.
Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc!
Những bảo vật phòng ngự này căn bản không đỡ nổi một chiêu của xà long, toàn bộ trong chớp mắt nổ tung!
Sức mạnh còn sót lại đánh thẳng lên ba người họ khiến họ lăn ra ngoài, đập mạnh xuống trước mặt Diệp Bắc Minh!
Đồng thời phun ra một ngụm máu!
Họ muốn bò dậy nhưng thân thể truyền tới từng trận đau nhức dữ dội, cố gắng vùng vẫy một hồi cuối cùng chỉ đành bất lực nằm xuống!
“Một đám kiến hôi cũng dám ngăn cản người bảo vệ đảo Rùa? Đúng là không biết tự lượng sức mình!”
Cổ Nhất Hàn ngạo mạn lắc đầu.
Năm ngón tay vươn tới định túm lấy Diệp Bắc Minh đi.
“Cổ Nhất Hàn, ông làm như vậy có phải là đã đi quá xa rồi không!”
Thiên Cơ lão nhân trầm giọng quát một tiếng, ngăn cản thế công của Cổ Nhất Hàn.
Gương mặt già nua của Cổ Nhất Hàn lạnh tanh: “Thiên Cơ lão nhân, ông làm người trước nay chưa từng gây chuyện!”
“Thế nào? Hôm nay ông muốn lo chuyện bao đồng phải không?”
Thiên Cơ lão nhân thẳng lưng đáp: “Hôm nay lão phu phải quản chuyện này!”
“Ông quản không nổi đâu!”
Cổ Nhất Hàn lắc đầu, bàn tay cách không chụp xuống!
Hư ảnh của năm con xà long màu trắng dùng khí thế nghiền nát vạn vật đập xuống ngực của Thiên Cơ lão nhân.
Rắc! Rắc! Rắc! Rắc! Rắc!
Năm âm thanh giòn giã nối tiếp nhau vang lên!
Thiên Cơ lão nhân nôn ồng ộc ra một ngụm máu đen, nhếch nhác bắn ngược ra sau!
Rơi xuống vị trí trước mặt Diệp Bắc Minh!
Giọng nói hớn hở của Cổ Nhất Hàn lại vang lên: “Thiên Cơ lão nhân, ông cũng không được đâu! Gieo quẻ bói toán mới là sở trường của ông!”
“Đứng trước sức mạnh tuyệt đối, ông cũng chẳng khác gì một con kiến!"
“Sư phụ!”
Lục Linh Nhi cùng Nghê Hoàng gian nan bò tới.
Xương ngực của Thiên Cơ lão nhân vỡ lìa, có thể nhìn thấy rõ nội tạng bên trong!
“Sư phụ… hu hu…”
Lại một ngụm máu nữa trào ra!
“Đúng là lãng phí thời gian, mau cút khỏi đây đi!”
Cổ Nhất Hàn liếc nhìn thời gian, không chút do dự nhấc tay cuộn lên một cơn lốc bay về phía mấy người Diệp Bắc Minh!
Sức mạnh trong cơ thể Sở Y Thủy dao động, chuẩn bị ra tay!
“Chị, chúng ta giúp họ đi?”, không biết vì sao trong lòng Hàn Tử Linh lại dâng lên một nỗi bực bội khó hiểu.
Trong lòng Hàn Tử Chân cũng lo lắng không thể giải thích được, bèn gật đầu đồng ý!
Giây tiếp theo.
“Tôi từng nói ngay cả ông tôi cũng giết, ông coi câu nói đó là đùa cợt sao?”
Một giọng nói giống như vọng tới từ hầm băng vang lên!
“Cái gì?”
Tất cả mọi người đang có mặt đều đứng hình!
Ngạc nhiên nhìn qua!
Chỉ thấy.
Đôi mắt của Diệp Bắc Minh, người đã ngồi im suốt một ngày trời chậm rãi hé mở, kèm theo đó là sát ý nồng đậm!
“Giết!”
Một tiếng gầm vang lên.
Grào!!!
Một con huyết long hung hãn lao ra khỏi cơ thể Diệp Bắc Minh, đập mạnh về phía Cổ Nhất Hàn.
Cổ Nhất Hàn dù gì cũng là cường giả cảnh giới Đạo Tổ đỉnh phong, sau giây phút kinh ngạc ngắn ngủi, ông ta lập tức phản ứng lại : “Nhóc con, cậu dám ra tay với người bảo vệ sao? Lần này cho dù là Thiên Vương lão tử đến cũng không cứu nổi cậu”.
Ông ta căn bản không coi Diệp Bắc Minh ra gì.
Ông ta giơ tay lên muốn tóm lấy con huyết long đang lao tới.
Chuẩn bị bóp nát nó tại chỗ.
Chính vào khoảnh khắc năm ngón tay tiếp xúc với con huyết long, Cổ Nhất Hàn cảm thấy mình như vừa chạm phải thế đáng sợ nhất trên thế gian vậy.
“A!”
Tiếng la hét kinh hoàng vang lên.
Mọi người trên quảng trường sợ hãi phát hiện, cánh tay của Cổ Nhất Hàn vậy mà đang thực sự bốc cháy.
Ngọn lửa bùng cháy!
Trong giây lát, một cánh tay của ông ta đã biến thành tro bụi.
“Soạt! Phần Thiên Chi Diễm, ngọn lửa đứng đầu trong Dị Hỏa!”
Toàn trường bị sốc.
Hai con mắt của Bảo Kiếm Phong gần như muốn rớt ra ngoài: “Thằng nhóc này vậy mà lại sở hữu Dị Hỏa?”
“Con mẹ nó!!! Phần Thiên Chi Diễm, thật sự là Phần Thiên Chi Diễm! Nhóc con, là cậu giết đệ tử Triệu Trần của tôi sao?”, một vị trưởng lão của Bá Tông tức giận gầm lên.
Một ngày trước, ông ta vừa mới đến đảo Rùa thì phát hiện ra đám đệ tử của mình chết ở nơi dừng chân.
Hiện trường có khí tức cuả Phần Thiên Chi Diễm!
“A... cứu, cứu tôi...”
Dị Hỏa nhanh chóng lan rộng, Cổ Nhất Hàn hoảng sợ, điên cuồng gào lên kêu cứu.
Dị Hỏa thiêu rụi mọi thứ.
Đạo Tổ cũng không ngăn cản được.
Chín người bảo vệ còn lại thấy vậy, lập tức phản ứng lại: “Diệp Bắc Minh, mau dừng tay!”
“Chúng tôi mệnh lệnh cho cậu, mau thu hồi Phần Thiên Chi Diễm!”
Diệp Bắc Minh không chỉ không để ý đến lời của chín người họ, ngược lại còn hung hãn hét lên: “Nổ cho ta!”
Con huyết long được ngưng tụ bởi Phần Thiên Chi Diễm lao tới trước người Cổ Nhất Hàn, quấn chặt lấy ông ta.
Cái ôm của thần chết!
Xì xì xì!
Mùi thịt cháy bốc lên, lan ra trong không khí.
“A... đừng...”
Bùm!
Cơ thể của Cổ Nhất Hàn nổ tung.
Phần Thiên Chi Diễm thiêu đốt từng miếng thịt trên người ông ta, đốt chúng thành tro rồi dụi tắt.
Làm xong tất cả những chuyện này, Diệp Bắc Minh ngoáy ngoáy tai, lên tiếng với chín người bảo vệ: “Xin lỗi, các người vừa mới nói gì cơ? Nói lại lần nữa, tôi nghe không rõ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.