Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1940: Đại lục Linh Mộc
Ss Tần
12/05/2024
Soạt!
Một cô gái mười sáu, mười bảy tuổi bay vút tới, ngăn cản trước người Diệp Bắc Minh.
Đôi mắt to ngấn nước nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh: “Anh muốn làm gì? Không được phép động vào nó!”
Tề Vạn Hạc nhẹ giọng hô: “Nha Nha, hỗn xược!”
"Đại trưởng lão!"
Đôi mắt thiếu nữ đỏ hoe, tủi thân gần như khóc: “Người đang làm gì vậy? Đây là bông hoa Tam Thế cuối cùng rồi”.
"Nếu lại bị hái đi mất, sau này Dị Hỏa tông sẽ không còn bông hoa Tam Thế nào nữa”.
Tề Vạn Hạc có chút dao động, nhưng cuối cùng chỉ buông ra một tiếng thở dài: “Nha Nha, Dị Hỏa tông đã thành ra như vậy rồi, thì một đóa hoa cũng chẳng có ý nghĩa gì cả”.
"Hoa Tam Thế có công dụng rất lớn đối với cậu Diệp, cậu ấy muốn dùng nó để cứu người!"
Diệp Bắc Minh gật đầu phụ họa: “Cô Nha Nha à, tôi có một người bạn bị thương tổn thần hồn, hiện tại chỉ còn có thể sống được hơn mười ngày!"
“Chỉ có hoa Tam Thế mới có thể cứu mạng! Cho nên mong cô Nha Nha có thể giơ cao đánh khẽ!”
Nha Nha nghe vậy thì sửng sốt, nước mắt không ngừng tuôn rơi: "Nhưng... bông hoa này... là bông hoa cuối cùng của Dị Hỏa tông rồi…”
“Nha Nha!”
Tề Vạn Hạc khẽ quát.
“Hu hu hu, anh đào đi…”, cô gái che mặt rời đi.
Tề Vạn Hạc nở nụ cười ngượng ngùng: “Con gái đều như vậy, cậu Diệp cậu đào đi!”
“Nhớ kỹ, hoa Tam Thế rời khỏi đất liền héo mòn, cần phải gói cả đất bùn mang theo”.
Diệp Bắc Minh gật đầu: "Được, tôi hiểu rồi”.
Dứt lời liền tiến lên phía trước, cẩn thận đào ra một khoảnh đất lớn.
Chỉ bằng một ý nghĩ đã thu vào không gian bên trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
“Cảm ơn Tề lão, đợi tôi làm xong việc nhất định sẽ quay lại Dị Hỏa tông!”
“Chỉ cần Diệp Bắc Minh tôi còn sống một ngày, Dị Hỏa tông chắc chắn sẽ không bị tiêu diệt!”
Tề Vạn Hạc mỉm cười không đáp.
Suốt vô số năm qua, rất nhiều đệ tử gia nhập Dị Hỏa tông đều nói lời này, nhưng không ai có thể chịu đựng nổi cảnh tụt dốc của tông phái mà lựa chọn rời đi.
“Đúng rồi, tấm Dị Hỏa lệnh này cậu giữ lấy, có thể tùy ý ra vào 72 hòn đảo Thiên Giai!”, Tề Vạn Hạc lấy ra một lệnh bài màu đỏ rực.
"Cám ơn tiền bối!”.
Diệp Bắc Minh gật đầu, nhận lấy Dị Hỏa lệnh.
Sau khi rời khỏi Dị Hỏa tông, Diệp Bắc Minh trực tiếp ra lệnh: “Tiểu Tháp, nói cho tôi biết vị trí của cô Đường!”
“Đại lục Linh Mộc cách đây khoảng ba ngày đường, cần phải ngồi phi thuyền”.
Diệp Bắc Minh cau mày: "Nếu muốn xuyên qua vài đại lục, sử dụng truyền tống trận chẳng phải sẽ nhanh hơn sao?"
"Thần Giới và Thánh Vực đều có truyền tống trận, tại sao thế giới Bản Nguyên nơi võ đạo phát triển hơn lại phải sử dụng phi thuyền, loại công cụ cổ xưa này?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười đáp: “Nhóc con, điểm này thì cậu không hiểu rồi!”
“Rốt cuộc là vì sao?”
“Cậu suy nghĩ kỹ càng lại xem!”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục một câu vạch trúng đích: “Nếu thiết lập truyền tống trận, người từ các lục địa xa xôi hơn sẽ điên cuồng di chuyển về khu vực lân cận Thiên Giai đảo!”
“Vậy tài nguyên gần Thiên Giai đảo có đủ không? Nhật định sẽ dấy lên cảnh tranh cướp giữa những người tu võ!”
“Phi thuyền có thể giữ chân những người tu võ đó ở bên ngoài tinh vực ở một mức độ nào đó!”
“Rồi lợi dụng Cuộc chiến Thiên Giai, thu phục hết thảy thiên tài, để cho những người tu võ bình thường tự sinh tự diệt là được!”
Thân thể Diệp Bắc Minh hơi chấn động: “Đây không phải giống như xã hội hiện tại sao?”
“Các thành phố lớn thu hút nhân tài và tuyển chọn nhân tài qua thi cử, trong khi người dân bình thường vẫn giậm chận tại những khu vực lạc hậu…”
“Nhóc con, cậu biết quá nhiều rồi đó!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười xòa: “Tôi chỉ có thể nói, mọi sự thay đổi không thể thoát khỏi dính líu tới tông phái!”
Khi Diệp Bắc Minh rời khỏi đảo Thiên Hỏa trở lại thành Thiên Giao thì Nghê Hoàng sớm đã rời đi.
Khi tới được bến phà để đón phi thuyền thì lại được biết rằng chuyến sớm nhất tới lục địa Linh Mộc phải mười ngày sau mới khởi hành!
“Không kịp rồi, cô Đường không đợi được lâu như vậy!”
Sắc mặt Diệp Bắc Minh âm trầm, ngước đầu nhìn về phía đảo Thiên Giai: “Xem ra chỉ có thể tìm cô ấy giúp đỡ thôi!”
Tại nơi sâu thẳm trong nhà họ Vương.
Vương Quỳnh vừa vuốt mái tóc đen dài của mình vừa nhìn sổ sách của nhà họ Vương trong tay.
Bàn tay nhanh nhẹn phê duyệt từng mục!
Bỗng nhiên.
Đôi mắt đẹp của Vương Quỳnh khẽ động, quát một tiếng nhưng vẫn không mất đi nét yêu kiều vốn có: “Ai? Cút ra đây?”
Tay thon với vào không trung, một một thanh kiếm cực kỳ lộng lẫy liền xuất hiện trong tay cô ta, nhanh như gió đâm vào khoảng không.
“Đinh!”
Thanh kiếm dừng lại giữa không trung, như thể đâm trúng vào một tảng đá cứng chắn không thể phá hủy!
Hư không truyền đến một trận dao động.
Một người thanh niên kiêu ngạo đứng trước mặt Vương Quỳnh, năm ngón tay vẫn đang nắm chặt thanh bảo kiếm của cô ta: “Cô Vương, vừa gặp liền muốn giết tôi à? Hình như chúng ta đâu có thù hằn gì?”
“Cậu Diệp!”
Mắt đẹp của Vương Quỳnh co rúm lại, mang theo một tia kinh ngạc: “Anh… sao anh lai tới đây?”
Ngươi này không ai khác chính là Diệp Bắc Minh!
“Cô chủ, xảy ra chuyện gì sao ạ?”
Bên ngoài gian phòng truyền tới tiếng động.
Vương Quỳnh bình thản đáp: “Không có việc gì, lui xuống đi”.
“Vâng!”
Người bên ngoài cung kính rời đi.
Vương Quỳnh lúc này mới ngạc nhiên hỏi: “Cậu Diệp, ngọn gió nào đưa anh tới đây vậy?”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Tôi có chuyện muốn nhờ cô giúp đỡ, vốn dĩ cũng muốn kêu người bên ngoài bẩm báo với cô một tiếng”.
“Nhưng họ lại nói cô quá bận rộn, không muốn thông báo giúp tôi nên tôi liền tự mình xông vào đây”.
Vương Quỳnh càng thêm ngỡ ngàng rồi!
Cô ta nhìn Diệp Bắc Minh một cái thật sâu!
Với sức phòng ngự của nhà họ Vương, vậy mà có người có thể thần không biết quỷ không hay xuất hiện trước mặt cô ta? Thực lực của người trước mắt này thật quá đáng sợ!
“Cậu Diệp, có chuyện gì cần tôi giúp đỡ sao?”, Vương Quỳnh mỉm cười hỏi.
Diệp Bắc Minh không hề giấu diếm, trực tiếp nói ra mục đích chuyến đi của mình: "Tôi muốn tới đại lục Linh Mộc, nhưng phi thuyền thuộc nhà họ Vương các cô chỉ có chuyến sớm nhất vào mười ngày sau, tôi không thể đợi được tới lúc đó”.
“Cho nên muốn nhờ cô sắp xếp giúp tôi một chiếc phi thuyền!”.
Nghe vậy Vương Quỳnh chỉ lắc đầu: “Số lần phi thuyền bay đã được quy định sẵn, e rằng không có cách nào tùy ý sửa đổi”.
“Vậy à”.
Diệp Bắc Minh nhíu mày.
Nhưng Vương Quỳnh lại nở một nụ cười ngọt ngào: “Tuy nhiên, phi thuyền độc quyền của tôi có thể xuất phát bất cứ lúc nào!"
“Cậu Diệp, cậy thấy có ổn không?”
……
72 đảo Thiên Giai, nhà họ Sở.
“Bẩm cậu chủ, sau khi tới Dị Hỏa tông Diệp Bắc Minh không nán lại lâu liền rời khỏi, tiếp đó lại tới quảng trường Thiên Giai để nghe ngóng về phi thuyền tới đại lục Linh Mộc!”, một ông già quỳ một chân xuống đất thưa.
“Đại lục Linh Mộc?”
Sở Nguyên Bá híp mắt nghiền ngẫm.
Vừa vươn tay một tấm bản đồ của thế giới Bản Nguyên liền từ từ mở ra!
Trong giây lát ánh mắt liền khóa chặt vào một lục địa ở rìa thế giới Bản Nguyên!
"Nơi này rất gần tinh vực hoang vu rồi, tên nhãi đó muốn tới đại lục Linh Mộc làm gì đây?”
“Cái này… lão nô không rõ”.
Ông lão lắc đầu: “Tên nhãi này dường như đang rất vội, mười ngày cũng đợi không nổi”.
“Sau đó lại trở về đảo Thiên Giai, tựa hồ là tìm tới nhà họ Vương rồi.,.”
“Nhà họ Vương?”
Sở Nguyên Bá cười toe toét: "Tiếng tăm trước mắt của tên nhãi này rất lớn, muốn diệt trừ hắn ở đảo Thiên Giai khá phiền toái!”
“Vậy thì ở đại lục Linh Mộc đi! Dù sao chúng ta cũng đã triệt để trở mặt rồi!”
“Vị trí thứ nhất tại cuộc chiến Thiên Giai của hắn bây giờ không có uy hiếp gì với tôi nhưng tương lai thì chưa chắc!”
“Nhổ cỏ nhổ tận gốc, giết càng sớm càng tốt!”
“Một ngày hắn còn chưa chết, thì tôi vẫn luôn có cảm giác hắn sẽ tới báo thù!”
Một cô gái mười sáu, mười bảy tuổi bay vút tới, ngăn cản trước người Diệp Bắc Minh.
Đôi mắt to ngấn nước nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh: “Anh muốn làm gì? Không được phép động vào nó!”
Tề Vạn Hạc nhẹ giọng hô: “Nha Nha, hỗn xược!”
"Đại trưởng lão!"
Đôi mắt thiếu nữ đỏ hoe, tủi thân gần như khóc: “Người đang làm gì vậy? Đây là bông hoa Tam Thế cuối cùng rồi”.
"Nếu lại bị hái đi mất, sau này Dị Hỏa tông sẽ không còn bông hoa Tam Thế nào nữa”.
Tề Vạn Hạc có chút dao động, nhưng cuối cùng chỉ buông ra một tiếng thở dài: “Nha Nha, Dị Hỏa tông đã thành ra như vậy rồi, thì một đóa hoa cũng chẳng có ý nghĩa gì cả”.
"Hoa Tam Thế có công dụng rất lớn đối với cậu Diệp, cậu ấy muốn dùng nó để cứu người!"
Diệp Bắc Minh gật đầu phụ họa: “Cô Nha Nha à, tôi có một người bạn bị thương tổn thần hồn, hiện tại chỉ còn có thể sống được hơn mười ngày!"
“Chỉ có hoa Tam Thế mới có thể cứu mạng! Cho nên mong cô Nha Nha có thể giơ cao đánh khẽ!”
Nha Nha nghe vậy thì sửng sốt, nước mắt không ngừng tuôn rơi: "Nhưng... bông hoa này... là bông hoa cuối cùng của Dị Hỏa tông rồi…”
“Nha Nha!”
Tề Vạn Hạc khẽ quát.
“Hu hu hu, anh đào đi…”, cô gái che mặt rời đi.
Tề Vạn Hạc nở nụ cười ngượng ngùng: “Con gái đều như vậy, cậu Diệp cậu đào đi!”
“Nhớ kỹ, hoa Tam Thế rời khỏi đất liền héo mòn, cần phải gói cả đất bùn mang theo”.
Diệp Bắc Minh gật đầu: "Được, tôi hiểu rồi”.
Dứt lời liền tiến lên phía trước, cẩn thận đào ra một khoảnh đất lớn.
Chỉ bằng một ý nghĩ đã thu vào không gian bên trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
“Cảm ơn Tề lão, đợi tôi làm xong việc nhất định sẽ quay lại Dị Hỏa tông!”
“Chỉ cần Diệp Bắc Minh tôi còn sống một ngày, Dị Hỏa tông chắc chắn sẽ không bị tiêu diệt!”
Tề Vạn Hạc mỉm cười không đáp.
Suốt vô số năm qua, rất nhiều đệ tử gia nhập Dị Hỏa tông đều nói lời này, nhưng không ai có thể chịu đựng nổi cảnh tụt dốc của tông phái mà lựa chọn rời đi.
“Đúng rồi, tấm Dị Hỏa lệnh này cậu giữ lấy, có thể tùy ý ra vào 72 hòn đảo Thiên Giai!”, Tề Vạn Hạc lấy ra một lệnh bài màu đỏ rực.
"Cám ơn tiền bối!”.
Diệp Bắc Minh gật đầu, nhận lấy Dị Hỏa lệnh.
Sau khi rời khỏi Dị Hỏa tông, Diệp Bắc Minh trực tiếp ra lệnh: “Tiểu Tháp, nói cho tôi biết vị trí của cô Đường!”
“Đại lục Linh Mộc cách đây khoảng ba ngày đường, cần phải ngồi phi thuyền”.
Diệp Bắc Minh cau mày: "Nếu muốn xuyên qua vài đại lục, sử dụng truyền tống trận chẳng phải sẽ nhanh hơn sao?"
"Thần Giới và Thánh Vực đều có truyền tống trận, tại sao thế giới Bản Nguyên nơi võ đạo phát triển hơn lại phải sử dụng phi thuyền, loại công cụ cổ xưa này?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười đáp: “Nhóc con, điểm này thì cậu không hiểu rồi!”
“Rốt cuộc là vì sao?”
“Cậu suy nghĩ kỹ càng lại xem!”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục một câu vạch trúng đích: “Nếu thiết lập truyền tống trận, người từ các lục địa xa xôi hơn sẽ điên cuồng di chuyển về khu vực lân cận Thiên Giai đảo!”
“Vậy tài nguyên gần Thiên Giai đảo có đủ không? Nhật định sẽ dấy lên cảnh tranh cướp giữa những người tu võ!”
“Phi thuyền có thể giữ chân những người tu võ đó ở bên ngoài tinh vực ở một mức độ nào đó!”
“Rồi lợi dụng Cuộc chiến Thiên Giai, thu phục hết thảy thiên tài, để cho những người tu võ bình thường tự sinh tự diệt là được!”
Thân thể Diệp Bắc Minh hơi chấn động: “Đây không phải giống như xã hội hiện tại sao?”
“Các thành phố lớn thu hút nhân tài và tuyển chọn nhân tài qua thi cử, trong khi người dân bình thường vẫn giậm chận tại những khu vực lạc hậu…”
“Nhóc con, cậu biết quá nhiều rồi đó!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười xòa: “Tôi chỉ có thể nói, mọi sự thay đổi không thể thoát khỏi dính líu tới tông phái!”
Khi Diệp Bắc Minh rời khỏi đảo Thiên Hỏa trở lại thành Thiên Giao thì Nghê Hoàng sớm đã rời đi.
Khi tới được bến phà để đón phi thuyền thì lại được biết rằng chuyến sớm nhất tới lục địa Linh Mộc phải mười ngày sau mới khởi hành!
“Không kịp rồi, cô Đường không đợi được lâu như vậy!”
Sắc mặt Diệp Bắc Minh âm trầm, ngước đầu nhìn về phía đảo Thiên Giai: “Xem ra chỉ có thể tìm cô ấy giúp đỡ thôi!”
Tại nơi sâu thẳm trong nhà họ Vương.
Vương Quỳnh vừa vuốt mái tóc đen dài của mình vừa nhìn sổ sách của nhà họ Vương trong tay.
Bàn tay nhanh nhẹn phê duyệt từng mục!
Bỗng nhiên.
Đôi mắt đẹp của Vương Quỳnh khẽ động, quát một tiếng nhưng vẫn không mất đi nét yêu kiều vốn có: “Ai? Cút ra đây?”
Tay thon với vào không trung, một một thanh kiếm cực kỳ lộng lẫy liền xuất hiện trong tay cô ta, nhanh như gió đâm vào khoảng không.
“Đinh!”
Thanh kiếm dừng lại giữa không trung, như thể đâm trúng vào một tảng đá cứng chắn không thể phá hủy!
Hư không truyền đến một trận dao động.
Một người thanh niên kiêu ngạo đứng trước mặt Vương Quỳnh, năm ngón tay vẫn đang nắm chặt thanh bảo kiếm của cô ta: “Cô Vương, vừa gặp liền muốn giết tôi à? Hình như chúng ta đâu có thù hằn gì?”
“Cậu Diệp!”
Mắt đẹp của Vương Quỳnh co rúm lại, mang theo một tia kinh ngạc: “Anh… sao anh lai tới đây?”
Ngươi này không ai khác chính là Diệp Bắc Minh!
“Cô chủ, xảy ra chuyện gì sao ạ?”
Bên ngoài gian phòng truyền tới tiếng động.
Vương Quỳnh bình thản đáp: “Không có việc gì, lui xuống đi”.
“Vâng!”
Người bên ngoài cung kính rời đi.
Vương Quỳnh lúc này mới ngạc nhiên hỏi: “Cậu Diệp, ngọn gió nào đưa anh tới đây vậy?”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Tôi có chuyện muốn nhờ cô giúp đỡ, vốn dĩ cũng muốn kêu người bên ngoài bẩm báo với cô một tiếng”.
“Nhưng họ lại nói cô quá bận rộn, không muốn thông báo giúp tôi nên tôi liền tự mình xông vào đây”.
Vương Quỳnh càng thêm ngỡ ngàng rồi!
Cô ta nhìn Diệp Bắc Minh một cái thật sâu!
Với sức phòng ngự của nhà họ Vương, vậy mà có người có thể thần không biết quỷ không hay xuất hiện trước mặt cô ta? Thực lực của người trước mắt này thật quá đáng sợ!
“Cậu Diệp, có chuyện gì cần tôi giúp đỡ sao?”, Vương Quỳnh mỉm cười hỏi.
Diệp Bắc Minh không hề giấu diếm, trực tiếp nói ra mục đích chuyến đi của mình: "Tôi muốn tới đại lục Linh Mộc, nhưng phi thuyền thuộc nhà họ Vương các cô chỉ có chuyến sớm nhất vào mười ngày sau, tôi không thể đợi được tới lúc đó”.
“Cho nên muốn nhờ cô sắp xếp giúp tôi một chiếc phi thuyền!”.
Nghe vậy Vương Quỳnh chỉ lắc đầu: “Số lần phi thuyền bay đã được quy định sẵn, e rằng không có cách nào tùy ý sửa đổi”.
“Vậy à”.
Diệp Bắc Minh nhíu mày.
Nhưng Vương Quỳnh lại nở một nụ cười ngọt ngào: “Tuy nhiên, phi thuyền độc quyền của tôi có thể xuất phát bất cứ lúc nào!"
“Cậu Diệp, cậy thấy có ổn không?”
……
72 đảo Thiên Giai, nhà họ Sở.
“Bẩm cậu chủ, sau khi tới Dị Hỏa tông Diệp Bắc Minh không nán lại lâu liền rời khỏi, tiếp đó lại tới quảng trường Thiên Giai để nghe ngóng về phi thuyền tới đại lục Linh Mộc!”, một ông già quỳ một chân xuống đất thưa.
“Đại lục Linh Mộc?”
Sở Nguyên Bá híp mắt nghiền ngẫm.
Vừa vươn tay một tấm bản đồ của thế giới Bản Nguyên liền từ từ mở ra!
Trong giây lát ánh mắt liền khóa chặt vào một lục địa ở rìa thế giới Bản Nguyên!
"Nơi này rất gần tinh vực hoang vu rồi, tên nhãi đó muốn tới đại lục Linh Mộc làm gì đây?”
“Cái này… lão nô không rõ”.
Ông lão lắc đầu: “Tên nhãi này dường như đang rất vội, mười ngày cũng đợi không nổi”.
“Sau đó lại trở về đảo Thiên Giai, tựa hồ là tìm tới nhà họ Vương rồi.,.”
“Nhà họ Vương?”
Sở Nguyên Bá cười toe toét: "Tiếng tăm trước mắt của tên nhãi này rất lớn, muốn diệt trừ hắn ở đảo Thiên Giai khá phiền toái!”
“Vậy thì ở đại lục Linh Mộc đi! Dù sao chúng ta cũng đã triệt để trở mặt rồi!”
“Vị trí thứ nhất tại cuộc chiến Thiên Giai của hắn bây giờ không có uy hiếp gì với tôi nhưng tương lai thì chưa chắc!”
“Nhổ cỏ nhổ tận gốc, giết càng sớm càng tốt!”
“Một ngày hắn còn chưa chết, thì tôi vẫn luôn có cảm giác hắn sẽ tới báo thù!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.