Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1939: Lấy Hoa Tam Thế
Ss Tần
12/05/2024
Nhìn Diệp Bắc Minh và Tề Vạn Hạc rời đi, đám người ở quảng trường trung tâm bắt đầu bắt đầu nghị luận sôi nổi.
“Thằng nhóc này đầu óc có vấn đề sao? Vậy mà lại chọn gia nhập Dị Hỏa Tông, lẽ nào hắn không biết Dị Hỏa Tông sắp tàn rồi?”
“Dị Hỏa Tông hiện tại đến một loại dị hỏa cũng không có, từ lâu đã chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa. Thằng nhóc này có lẽ đến đó là vì dị hỏa, mộng tưởng của hắn coi như tan vỡ rồi!”
“Ha ha ha, mục đích không đạt được cũng thôi đi. Cuộc chiến Thiên Giai trăm năm sau, Dị Hỏa Tông ước chừng sẽ bị đá khỏi đảo Thiên Giai!”
Mọi người không ngừng lắc đầu.
Bọn họ đều cho rằng Diệp Bắc Minh quá ngu ngốc.
“Lão Mạc, ông thấy sao?”, lão giả mặt đỏ nhìn qua hỏi.
Mạc Trần cảm thấy khá tiếc nuối, lắc đầu nói: “Thôi vậy, mỗi người đều có quyền lựa chọn của riêng mình, lão phu đã làm hết mình rồi!”
“Chỉ là người đứng đầu của một cuộc chiến mà thôi, cuộc chiến Thiên Giai 100 năm diễn ra một lần. Chúng ta ít nhất đã chứng kiến hàng trăm đệ nhất Thiên Giai ra đời rồi”, La Thiên Chính hừ lạnh một tiếng.
Một người đứng đầu cũng chẳng là gì cả.
“Điều làm tôi quan tâm là, thể Hỗn Độn kia có thật sự nằm trong nhóm người này không?”
Nghe thấy 3 từ thể Hỗn Độn.
Đôi mắt của tất cả mọi người đều sáng lên.
Đúng rồi!
Khi cuộc chiến Thiên Giai vừa bắt đầu, tất cả mọi người đều cảm nhận được khí tức của thể Hỗn Độn.
“Nhanh đi tìm!”
...
Quảng trường Thiên Giai.
Nghê Hoàng thất vọng vô cùng, qua màn ảnh rộng, mặc dù không biết người ở trung tâm quảng trường 72 đảo đang nói gì.
Nhưng mắt nhìn Diệp Bắc Minh cứ thế rời đi.
“Anh Diệp...”
“Chị Hoàng, chúng ta đi thôi!”, Lục Linh Nhi đi tới nắm lấy tay Nghê Hoàng.
Hai mắt Nghê Hoàng đỏ hoe, ấm ức nói: “Anh Diệp quên mất tôi rồi sao?”
Đi theo Diệp Bắc Minh một đoạn đường dài, căng thẳng nhìn anh leo hết Thiên Giai.
Xếp hạng nhất trong cuộc chiến Thiên Giai.
Từ tận đáy lòng, Nghê Hoàng cảm thấy vui thay cho Diệp Bắc Minh.
Bây giờ, Diệp Bắc Minh cứ thế rời đi, đầu cũng không ngoảnh lại, thậm chí còn không lưu lại một lời nhắn cho cô ta.
Nghê Hoàng vô cùng buồn bã!
Lục Linh Nhi đã sớm nhìn ra Nghê Hoàng thích Diệp Bắc Minh, lên tiếng nhẹ nhàng an ủi: “Chị Hoàng, phụ nữ chúng ta muốn được người như anh Diệp vây quanh, căn bản là điều không thể”.
“Với thiên phú và thực lực cửa anh ấy, một khi cảnh giới của anh ấy vượt xa chúng ta, sẽ nhìn thấy phong cảnh ở cao và xa hơn!”
“Nhân lúc chúng ta vẫn có thể nhìn thấy bóng lưng anh ấy thì nên cố gắng dùng hết sức để đuổi theo!”
Nghê Hoàng ngẩng đầu: “Ý của em là?”
Ánh mắt Lục Linh Nhi chăm chú: “Lần này em đến Thiên Giai thành, chính là muốn mở mang kiến thức về cuộc chiến Thiên Giai”.
“Hiện tại, em nghĩ mình đã nhìn thấy rồi, 100 năm sau, em sẽ tham gia cuộc chiến này!”
Nghê Hoàng sửng sốt.
“Chị Hoàng, đi cùng với em đi!”
...
Cùng lúc đó, sâu trong một tòa phủ của nhà họ Giang.
Tô Cuồng nằm trên giường, thân thể không ngừng run rẩy, trong cơn hôn mê miệng vẫn không ngừng nói: “Tô Cuồng ta vậy mà lại thua... ta không thể thua...”
“Làm sao ta có thể thua được? Diệp Bắc Minh!!! Tao nhất định sẽ đánh bại mày...”
“Tô Cuồng tao nhất định đường đường chính chính, đánh bại mày trước mặt tất cả mọi người!”
Giang Tiên Nhi lo lắng nhìn cảnh này: “Ông nội, tình hình của Tô Cuồng thế nào rồi?”
Trước giường, một ông già đang nghiêm nghị ngồi.
Chỉ có một tay đặt lên mạch tượng của Tô Cuồng, một lúc sau, ông ta nhẹ nhàng lắc đầu: “Thương thế của cậu ta rất nặng! Ngoài ra, thất bại là một đòn đả kích nặng nề đối với cậu ta!”
“Thương thế trên thân thể có thể chữa, đả kích tinh thần chỉ có thể dựa vào tự cậu ta thôi!”
Ông lão giơ tay, đút cho Tô Cuồng một viên đan dược rồi rời đi.
Những người khác cũng lần lượt lui xuống.
Một lúc sau, Tô Cuồng từ từ tỉnh lại.
“Anh Tô, anh... với em đi!”
Khuôn mặt xinh đẹp của Giang Tiên Nhi đỏ bừng, dùng âm thanh nhỏ như kiến mở miệng nói.
Tô Cuồng trợn trừng mắt, trong lòng vô cùng kinh ngạc: “Tiên Nhi, em... anh... em nghiêm túc sao?”
Giang Tiên Nhi gật đầu: “Anh Tô, thật ra em chính là thể Nguyệt Thần!”
“Chỉ cần em và anh kết hợp, vết thương của anh sẽ lập tức hồi phục...”
“Cái gì? Thể Nguyệt Thần?”
Tô Cuồng quả thực không dám tin.
Thể Nguyệt Thần cực kỳ hiếm thấy.
Nó cũng là lô đỉnh thể chất cực phẩm trong truyền thuyết, một khi kết hợp với đàn ông, sẽ làm cho thiên phú và cảnh giới của họ tăng lên rất nhiều.
Tô Cuồng có thể khẳng định, chỉ cần hắn ta ngủ với Giang Tiên Nhi, có thể trực tiếp thăng lên một cảnh giới lớn.
Thế nhưng, hắn lại không dám.
Nếu hắn dám chạm vào người Giang Tiên Nhi, nhà họ Giang nhất định sẽ chém chết hắn.
“Khụ khụ... Tiên Nhi, anh rất thích em, nhưng anh bây giờ vẫn không thể chạm vào em được”, Tô Cuồng lắc đầu.
Giang Tiên Nhi cắn đôi môi đỏ mọng, đôi mắt to ngấn nước nhìn Tô Cuồng: “Anh Tô, tại sao? Tiên Nhi không đủ tốt sao?”
“Không!”
Tô Cuồng lắc đầu: “Tiên Nhi, em rất đẹp, anh cũng rất thích em!”
“Nhưng, đối với một người phụ nữ danh phận là quan trọng nhất!”
“Khi tên của Tô Cuồng anh nổi tiếng khắp Thiên Giai đảo, anh nhất định sẽ tuyên bố em là người phụ nữ của anh!”
“Còn về Diệp Bắc Minh kia, anh sẽ tự giẫm nát hắn dưới chân, sửa sạch nỗi nhục ngày hôm nay!”
Giang Tiên Nhi bật khóc, kích động gật đầu: “Được, em chờ anh!”
...
“Nơi đây là đại lục Thiên Hỏa, cũng gọi là đảo Thiên Hỏa, là một trong 72 hòn đảo của Thiên Giai!”
“Hàng vạn năm trước, từ trên trời rơi xuống rất nhiều dị hỏa, từ đó cả một đại lục bị đốt cháy và bị lửa bao phủ!”, Tề Vạn Hạc chỉ về phía trước, mỉm cười giới thiệu.
“Sau khi tổ tiên của Dị Hỏa Tông tới đây, họ đã chinh phục được dị hỏa, thành lập lên Dị Hỏa Tông vạn thế bất diệt!”
Dưới chân Diệp Bắc Minh là một đại lục đỏ rực.
Từng cỗ nhiệt nóng bỏng này đến từ sâu trong lòng đất.
Ngay cả không khí cũng chứa đầy nhiệt.
Âm thanh của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Thật đáng tiếc, mạch địa hỏa ở đây đã khô cằn. Chẳng trách dị hỏa không muốn ở lại trên đảo này!”
Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động.
“Haiz...”
Tề Vạn Hạc thở dài: “Đáng tiếc, sau đó dị hỏa biến mất...”
“Dị Hỏa Tông cũng trở nên sa sút, tuy rằng những năm này cũng được coi là tông môn đứng đầu của Thiên Giai đảo, nhưng thực tế đã sắp không trụ được nữa!”
“Tiền bối, tôi...”, Diệp Bắc Minh đang định nói.
Tề Vạn Hạc lắc đầu cắt lời: “Nhóc con, cậu không cần nói gì cả!”
“Tôi biết ý của cậu, là người đứng đầu cuộc chiến Thiên Giai, cậu có thể chọn Dị Hỏa Tông là đã ưu ái cho Dị Hỏa Tông rồi!”
“Tôi sẽ đưa cho cậu Hoa Tam Thế mà cậu muốn, lấy được rồi thì có thể rời đi!”
“Dù sao thứ này cũng sắp tuyệt chủng rồi, Dị Hỏa Tông cùng lắm cũng chỉ có thể tồn tại 100 năm nữa, nên cũng không sao cả...”
Tề Vạn Hạc đưa Diệp Bắc Minh trở về Dị Hỏa Tông.
Sơn môn cao hơn 1 vạn mét, quảng trường khổng lồ có bán kính hơn 10 vạn dặm.
Từng tòa đại điện hỏa thần lần lượt hiện ra, vô cùng hùng vĩ.
Điều kỳ lạ là, hầu như không thấy bóng dáng đệ tử nào.
Cho dù thấy thì cũng chỉ lác đác vài người, dáng vẻ bơ phờ đi qua đi lại.
“Làm cậu cười chê rồi, đi thôi, Hoa Tam Thế ở phía sau núi”, Tề Vạn Hạc ngại ngùng cười một tiếng, dẫn Diệp Bắc Minh tới sau núi Dị Hỏa Tông.
“Đây là Hoa Tam Thế”.
Tề Vạn Hạc chỉ vào bông hoa chỉ có ba cánh trước mắt.
Ba cánh hoa cùng nở.
Ba cánh hoa ba màu khác nhau, trắng xanh đỏ, chỉ nhìn một cái thôi cũng khiến linh hồn rung động.
“Trước đây sau núi của Dị Hỏa Tông đều là vật này, hiện tại chỉ còn một đóa thôi, muốn dùng nó để cứu người thì cậu hãy mang đi đi!”, Tề Vạn Hạc nói.
“Đa tạ tiền bối!”
Diệp Bắc Minh gật đầu, bước lên trước định đào Hoa Tam Thế.
Đột nhiên, giọng nói tức giận của một cô gái trẻ vang lên: “Dừng tay!”
“Thằng nhóc này đầu óc có vấn đề sao? Vậy mà lại chọn gia nhập Dị Hỏa Tông, lẽ nào hắn không biết Dị Hỏa Tông sắp tàn rồi?”
“Dị Hỏa Tông hiện tại đến một loại dị hỏa cũng không có, từ lâu đã chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa. Thằng nhóc này có lẽ đến đó là vì dị hỏa, mộng tưởng của hắn coi như tan vỡ rồi!”
“Ha ha ha, mục đích không đạt được cũng thôi đi. Cuộc chiến Thiên Giai trăm năm sau, Dị Hỏa Tông ước chừng sẽ bị đá khỏi đảo Thiên Giai!”
Mọi người không ngừng lắc đầu.
Bọn họ đều cho rằng Diệp Bắc Minh quá ngu ngốc.
“Lão Mạc, ông thấy sao?”, lão giả mặt đỏ nhìn qua hỏi.
Mạc Trần cảm thấy khá tiếc nuối, lắc đầu nói: “Thôi vậy, mỗi người đều có quyền lựa chọn của riêng mình, lão phu đã làm hết mình rồi!”
“Chỉ là người đứng đầu của một cuộc chiến mà thôi, cuộc chiến Thiên Giai 100 năm diễn ra một lần. Chúng ta ít nhất đã chứng kiến hàng trăm đệ nhất Thiên Giai ra đời rồi”, La Thiên Chính hừ lạnh một tiếng.
Một người đứng đầu cũng chẳng là gì cả.
“Điều làm tôi quan tâm là, thể Hỗn Độn kia có thật sự nằm trong nhóm người này không?”
Nghe thấy 3 từ thể Hỗn Độn.
Đôi mắt của tất cả mọi người đều sáng lên.
Đúng rồi!
Khi cuộc chiến Thiên Giai vừa bắt đầu, tất cả mọi người đều cảm nhận được khí tức của thể Hỗn Độn.
“Nhanh đi tìm!”
...
Quảng trường Thiên Giai.
Nghê Hoàng thất vọng vô cùng, qua màn ảnh rộng, mặc dù không biết người ở trung tâm quảng trường 72 đảo đang nói gì.
Nhưng mắt nhìn Diệp Bắc Minh cứ thế rời đi.
“Anh Diệp...”
“Chị Hoàng, chúng ta đi thôi!”, Lục Linh Nhi đi tới nắm lấy tay Nghê Hoàng.
Hai mắt Nghê Hoàng đỏ hoe, ấm ức nói: “Anh Diệp quên mất tôi rồi sao?”
Đi theo Diệp Bắc Minh một đoạn đường dài, căng thẳng nhìn anh leo hết Thiên Giai.
Xếp hạng nhất trong cuộc chiến Thiên Giai.
Từ tận đáy lòng, Nghê Hoàng cảm thấy vui thay cho Diệp Bắc Minh.
Bây giờ, Diệp Bắc Minh cứ thế rời đi, đầu cũng không ngoảnh lại, thậm chí còn không lưu lại một lời nhắn cho cô ta.
Nghê Hoàng vô cùng buồn bã!
Lục Linh Nhi đã sớm nhìn ra Nghê Hoàng thích Diệp Bắc Minh, lên tiếng nhẹ nhàng an ủi: “Chị Hoàng, phụ nữ chúng ta muốn được người như anh Diệp vây quanh, căn bản là điều không thể”.
“Với thiên phú và thực lực cửa anh ấy, một khi cảnh giới của anh ấy vượt xa chúng ta, sẽ nhìn thấy phong cảnh ở cao và xa hơn!”
“Nhân lúc chúng ta vẫn có thể nhìn thấy bóng lưng anh ấy thì nên cố gắng dùng hết sức để đuổi theo!”
Nghê Hoàng ngẩng đầu: “Ý của em là?”
Ánh mắt Lục Linh Nhi chăm chú: “Lần này em đến Thiên Giai thành, chính là muốn mở mang kiến thức về cuộc chiến Thiên Giai”.
“Hiện tại, em nghĩ mình đã nhìn thấy rồi, 100 năm sau, em sẽ tham gia cuộc chiến này!”
Nghê Hoàng sửng sốt.
“Chị Hoàng, đi cùng với em đi!”
...
Cùng lúc đó, sâu trong một tòa phủ của nhà họ Giang.
Tô Cuồng nằm trên giường, thân thể không ngừng run rẩy, trong cơn hôn mê miệng vẫn không ngừng nói: “Tô Cuồng ta vậy mà lại thua... ta không thể thua...”
“Làm sao ta có thể thua được? Diệp Bắc Minh!!! Tao nhất định sẽ đánh bại mày...”
“Tô Cuồng tao nhất định đường đường chính chính, đánh bại mày trước mặt tất cả mọi người!”
Giang Tiên Nhi lo lắng nhìn cảnh này: “Ông nội, tình hình của Tô Cuồng thế nào rồi?”
Trước giường, một ông già đang nghiêm nghị ngồi.
Chỉ có một tay đặt lên mạch tượng của Tô Cuồng, một lúc sau, ông ta nhẹ nhàng lắc đầu: “Thương thế của cậu ta rất nặng! Ngoài ra, thất bại là một đòn đả kích nặng nề đối với cậu ta!”
“Thương thế trên thân thể có thể chữa, đả kích tinh thần chỉ có thể dựa vào tự cậu ta thôi!”
Ông lão giơ tay, đút cho Tô Cuồng một viên đan dược rồi rời đi.
Những người khác cũng lần lượt lui xuống.
Một lúc sau, Tô Cuồng từ từ tỉnh lại.
“Anh Tô, anh... với em đi!”
Khuôn mặt xinh đẹp của Giang Tiên Nhi đỏ bừng, dùng âm thanh nhỏ như kiến mở miệng nói.
Tô Cuồng trợn trừng mắt, trong lòng vô cùng kinh ngạc: “Tiên Nhi, em... anh... em nghiêm túc sao?”
Giang Tiên Nhi gật đầu: “Anh Tô, thật ra em chính là thể Nguyệt Thần!”
“Chỉ cần em và anh kết hợp, vết thương của anh sẽ lập tức hồi phục...”
“Cái gì? Thể Nguyệt Thần?”
Tô Cuồng quả thực không dám tin.
Thể Nguyệt Thần cực kỳ hiếm thấy.
Nó cũng là lô đỉnh thể chất cực phẩm trong truyền thuyết, một khi kết hợp với đàn ông, sẽ làm cho thiên phú và cảnh giới của họ tăng lên rất nhiều.
Tô Cuồng có thể khẳng định, chỉ cần hắn ta ngủ với Giang Tiên Nhi, có thể trực tiếp thăng lên một cảnh giới lớn.
Thế nhưng, hắn lại không dám.
Nếu hắn dám chạm vào người Giang Tiên Nhi, nhà họ Giang nhất định sẽ chém chết hắn.
“Khụ khụ... Tiên Nhi, anh rất thích em, nhưng anh bây giờ vẫn không thể chạm vào em được”, Tô Cuồng lắc đầu.
Giang Tiên Nhi cắn đôi môi đỏ mọng, đôi mắt to ngấn nước nhìn Tô Cuồng: “Anh Tô, tại sao? Tiên Nhi không đủ tốt sao?”
“Không!”
Tô Cuồng lắc đầu: “Tiên Nhi, em rất đẹp, anh cũng rất thích em!”
“Nhưng, đối với một người phụ nữ danh phận là quan trọng nhất!”
“Khi tên của Tô Cuồng anh nổi tiếng khắp Thiên Giai đảo, anh nhất định sẽ tuyên bố em là người phụ nữ của anh!”
“Còn về Diệp Bắc Minh kia, anh sẽ tự giẫm nát hắn dưới chân, sửa sạch nỗi nhục ngày hôm nay!”
Giang Tiên Nhi bật khóc, kích động gật đầu: “Được, em chờ anh!”
...
“Nơi đây là đại lục Thiên Hỏa, cũng gọi là đảo Thiên Hỏa, là một trong 72 hòn đảo của Thiên Giai!”
“Hàng vạn năm trước, từ trên trời rơi xuống rất nhiều dị hỏa, từ đó cả một đại lục bị đốt cháy và bị lửa bao phủ!”, Tề Vạn Hạc chỉ về phía trước, mỉm cười giới thiệu.
“Sau khi tổ tiên của Dị Hỏa Tông tới đây, họ đã chinh phục được dị hỏa, thành lập lên Dị Hỏa Tông vạn thế bất diệt!”
Dưới chân Diệp Bắc Minh là một đại lục đỏ rực.
Từng cỗ nhiệt nóng bỏng này đến từ sâu trong lòng đất.
Ngay cả không khí cũng chứa đầy nhiệt.
Âm thanh của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Thật đáng tiếc, mạch địa hỏa ở đây đã khô cằn. Chẳng trách dị hỏa không muốn ở lại trên đảo này!”
Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động.
“Haiz...”
Tề Vạn Hạc thở dài: “Đáng tiếc, sau đó dị hỏa biến mất...”
“Dị Hỏa Tông cũng trở nên sa sút, tuy rằng những năm này cũng được coi là tông môn đứng đầu của Thiên Giai đảo, nhưng thực tế đã sắp không trụ được nữa!”
“Tiền bối, tôi...”, Diệp Bắc Minh đang định nói.
Tề Vạn Hạc lắc đầu cắt lời: “Nhóc con, cậu không cần nói gì cả!”
“Tôi biết ý của cậu, là người đứng đầu cuộc chiến Thiên Giai, cậu có thể chọn Dị Hỏa Tông là đã ưu ái cho Dị Hỏa Tông rồi!”
“Tôi sẽ đưa cho cậu Hoa Tam Thế mà cậu muốn, lấy được rồi thì có thể rời đi!”
“Dù sao thứ này cũng sắp tuyệt chủng rồi, Dị Hỏa Tông cùng lắm cũng chỉ có thể tồn tại 100 năm nữa, nên cũng không sao cả...”
Tề Vạn Hạc đưa Diệp Bắc Minh trở về Dị Hỏa Tông.
Sơn môn cao hơn 1 vạn mét, quảng trường khổng lồ có bán kính hơn 10 vạn dặm.
Từng tòa đại điện hỏa thần lần lượt hiện ra, vô cùng hùng vĩ.
Điều kỳ lạ là, hầu như không thấy bóng dáng đệ tử nào.
Cho dù thấy thì cũng chỉ lác đác vài người, dáng vẻ bơ phờ đi qua đi lại.
“Làm cậu cười chê rồi, đi thôi, Hoa Tam Thế ở phía sau núi”, Tề Vạn Hạc ngại ngùng cười một tiếng, dẫn Diệp Bắc Minh tới sau núi Dị Hỏa Tông.
“Đây là Hoa Tam Thế”.
Tề Vạn Hạc chỉ vào bông hoa chỉ có ba cánh trước mắt.
Ba cánh hoa cùng nở.
Ba cánh hoa ba màu khác nhau, trắng xanh đỏ, chỉ nhìn một cái thôi cũng khiến linh hồn rung động.
“Trước đây sau núi của Dị Hỏa Tông đều là vật này, hiện tại chỉ còn một đóa thôi, muốn dùng nó để cứu người thì cậu hãy mang đi đi!”, Tề Vạn Hạc nói.
“Đa tạ tiền bối!”
Diệp Bắc Minh gật đầu, bước lên trước định đào Hoa Tam Thế.
Đột nhiên, giọng nói tức giận của một cô gái trẻ vang lên: “Dừng tay!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.