Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 2031: Đại năng thượng cổ, có sợ Dị Hỏa không?
Ss Tần
01/07/2024
Lôi Vân Tử quỳ trên mặt đất, run lẩy bẩy nói: “Bẩm Tháp Trấn Ngục đại nhân, kể từ khi thần hồn của
ngài rời khỏi, toàn bộ tháp Trấn Ngục đã không còn bất kỳ ràng buộc nào
nữa!"
"Những người bảo vệ này tất nhiên sẽ nảy sinh suy nghĩ riêng, bọn họ coi giữ ở đây, lợi dụng sức mạnh của tháp Trấn Ngục để nuốt trọn tinh khí đất trời!”
"Đã có vài người khôi phục được thực lực của đại năng thượng cổ…”
Nói đoạn, Lôi Vân Tử lại lắc đầu cười khổ: "Năm đó ta bị thương quá nặng, tốc độ hồi phục rất chậm”.
“Bị bọn họ đuổi xuống tầng thứ nhất…”
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục lạnh băng: “Cho nên vừa rồi khi chủ nhân của ta tiến vào tháp này!”
“Ngươi muốn giết chết cậu ấy, sau đó chiếm đoạt sức mạnh của cậu ấy?”
"Không dám!"
Lôi Vân Tử vội vàng dập đầu.
Nhưng con người lại điên cuồng chuyển động!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không bình phẩm gì thêm mà lập tức truyền âm cho Diệp Bắc Minh: “Nhóc con, hỏng bét rồi! Người bảo vệ của tôi tạo phản, chúng ta gặp rắc rối to rồi!”
“Tiểu Tháp, rất nghiêm trọng sao?”
Diệp Bắc Minh nghi hoặc.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nghiêm trọng đáp: “Tháp này tổng cộng có 108 tầng, mỗi một tầng đều có một người bảo vệ!”
“Thực lực của những kẻ này lúc yếu nhất cũng đã là thượng cổ đại năng!”
“Sau khi thần hồn của tôi rời đi, họ cũng thoát khỏi sức mạnh áp chế, hiện tại đã chiếm giữ lấy tòa tháp này!”
“Cho dù những kẻ này đã bị thương nặng khi tôi bị vỡ vụn năm đó, nhưng trong thời gian vài kỷ nguyên này họ cũng đã khôi phục tới một cảnh giới khủng bố, có người còn hồi phục được thực lực của đại năng thượng cổ!”
“Nếu bây giờ cậu hấp tấp tiến vào các tầng khác, e rằng ngay cả tôi cũng không thể áp chế được họ!”
Nói tới đây.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hơi khựng lại: “Thậm chí nếu bọn họ biết thần hồn của tôi quay trở lại rồi, không khéo còn bắt tay với nhau cắn trả lại tôi nữa”.
Diệp Bắc Minh bị dọa cho nhảy dựng: “Không phải đó chứ?”
“Những đại năng thượng cổ này đều từng là cao thủ hàng đầu trấn giữ một phương thế giới!”
“Lúc đầu sức mạnh của tôi dồi dào, sau khi chủ nhân đánh bại họ đều sẽ thu nạp vào trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục!”
“Nói là người bảo vệ, kỳ thực… tòa tháp này giống một nhà tù hơn!”
“Nhà tù?"
Diệp Bắc Minh sửng sốt!
Một tòa bảo tháp trấn áp vạn cổ vậy mà lại là một nhà ngục!
Rốt cuộc chủ nhân của tháp Càn Khôn Trấn Ngục là nhân vật lợi hại đến mức nào mới sở hữu thủ đoạn cao cường đến vậy?
"Đúng vậy!"
“Tôi tương đương với cai ngục của toàn bộ nhà tù, mà những cường giả đỉnh cấp kia một khi hoàn toàn lấy lại thực lực!"
“Hậu quả thật không dám tưởng tượng tới!”
“Các người chết đi!”
Lôi Vân Tử đột nhiên bốc cháy, chống hai tay xuống đất, lao về phía Diệp Bắc Minh như một viên đại bác!
Sức mạnh đáng sợ của sấm sét quét qua, cả người Diệp Bắc Minh bị hất bay ra ngoài!
Lồng ngực truyền tới một cơn đau nhói!
“Phụt…”
Anh không kìm được phun ra một ngụm máu!
“Rồng, lên!”
Hai mắt Diệp Bắc Minh đỏ ngầu, gầm nhẹ một tiếng, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục liền chém về phía Lôi Vân Tử!
Lôi Vân Tử tiện tay tóm lấy một ngọn thương ngưng tụ từ sấm sét, hung hăng đập về phía kiếm Càn Khôn Trấn Ngục!
Đinh! Một tiếng nổ cực lớn!
Diệp Bắc Minh bắn ra ngoài, khóe miệng tê dại!
Hơi thở trên người Lôi Vân Tử đột nhiên dâng cao, lộ ra nụ cười hung tợn: “Ha ha ha, Tháp Trấn Ngục đại nhân à, ngài không được rồi!”
"Nếu biết chủ nhân của ngài yếu đuối như vậy, thì sao vừa rồi bổn tọa còn phải giả vờ hèn nhát như vậy cơ chứ?”
“Đại năng thượng cổ!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm giọng quát: “Lôi Vân Tử ngươi vậy mà cũng lấy lại được sức mạnh rồi!”
Trên gương mặt già nua của Lôi Vân Tử xẹt qua một tia thích thú: “Còn chưa hoàn toàn khôi phục, mới được ⅓ thôi”.
“Thần hồn của bổn tọa gần như đã tiêu tán hoàn toàn trong trận chiến năm đó, chỉ còn sót lại một tia mỏng manh!”
“Trong suốt mấy kỷ nguyên qua, ta thà canh giữ ở tầng một của tháp Trấn Ngục, nuốt chửng vô số người tiến vào”.
“Cuối cùng khôi phục được thân xác bằng xương bằng thịt, đồng thời lấy lại được sức mạnh của một đại năng thượng cổ, chẳng ngờ Tháp Trấn Ngục đại nhân ngài cũng trở lại, còn đem theo một tên phế vật!”
Ông ta nheo mắt nhìn Diệp Bắc Minh đầy mỉa mai!
Năm ngón tay tóm vào không trung, dòng khí hỗn độn trào dâng, hàng vạn tia sét liền ngưng kết lại!
“Nhóc con, mau đi!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hét lên.
Diệp Bắc Minh sầm mặt: “Tiểu tháp, không thể giết chết ông ta sao?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vội đáp: “Một khi tôi ra tay, trong khoảng cách gần như vậy, hơn nữa còn trong chính cơ thể của tôi!”
"Những người bảo vệ ở các tầng khác nhất định sẽ phát giác ra việc tôi đã trở lại, đến lúc đó…”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Ông không cần ra tay, để tôi!”
"Cái gì?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kinh ngạc: “Nhóc con, cậu?”
Diệp Bắc Minh cười toe toét, máu trong cơ thể chực sôi trào: “Tôi chưa từng giao chiến với đại năng thượng cổ bao giờ! Không biết với thực lực hiện tại, tôi có thể đối đầu với đại năng thượng cổ hay không!”
“Huyết long, cùng ta kề vai chiến đấu!”
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục vung lên, huyết khí ngập trời!
Chủ động công kích!
Toàn bộ sức mạnh trong cơ thể Diệp Bắc Minh trong nháy mắt bộc phát!
Một con huyết long khổng lồ dài vạn trượng vọt lên trời cao, lao thẳng về phía Lôi Vân Tử!
Lôi Vân Tử cười khẩy một tiếng: “Chỉ một tên Hợp Đạo cỏn con, cho dù có tháp Trấn Ngục cùng kiếm Trấn Ngục trong tay thì đã sao?”
“Để bổn tọa cho ngươi thấy đại năng thượng cổ chân chính là thế nào!”
Dứt lời liền siết chặt lấy ngọn giáo sấm sét trong tay, mang theo khí thế hủy thiên diệt địa đè ép tới!
Khoảnh khắc hai người va chạm!
Hư không rung chuyển!
Dòng khí hỗn độn sôi trào, Diệp Bắc Minh bay thẳng ra ngoài!
Sức mạnh của đại năng thượng cổ đáng sợ như vậy đó!
Lôi Vân Tử nhìn Diệp Bắc Minh đang nhếch nhác vô cùng kia mà cười, lắc đầu: “Nhãi con, ngươi cũng không được rồi!”
“Tháp Trấn Ngục đại nhân, đây chính là chủ nhân mà ngài tuyển chọn được sao? Cũng chỉ là hạng rác rưởi mà thôi!”
Diệp Bắc Minh nhếch mép cười, trong miệng đều là máu tươi: “Thiên Ma Cửu Biến!”
Giây tiếp theo.
Thân thể anh vang lên từng chập tiếng răng rắc, khí thế theo đó cũng tăng đột biến, ma khí sau lưng cuồn cuộn như sóng thần!
Chín con yêu long lao ra ngoài, con mắt thần hồn thứ ba cũng hiện hữu giữa hai đầu lông mày!
Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm có người dồn ép anh đến loại trạng thái này!
“Ồ, biến hình sao?”
Lôi Vân Tử cười đùa: "Đáng tiếc rác rưởi vẫn chỉ là rác rưởi, dù biến hình cũng vẫn là phế vật mà thôi”.
“Chết đi cho bổn tọa!”
Lôi thương trong tay ông ta lao vụt ra ngoài, giống như sao băng xuyên qua trái tim Diệp Bắc Minh!
Bùm! ! !
Trực tiếp đóng đinh anh lên chiếc cổng lớn của tháp Càn Khôn Trấn Ngục!
Máu thuận theo miệng vết thương ở lồng ngực ồ ạt chảy ra ngoài, trông vô cùng thảm hại!
“Nhóc con!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục sợ hãi thất sắc.
Lôi Vân Tử cười khì khì bước đến, vươn tay vỗ lên mặt Diệp Bắc Minh: “Sao thế? Đã trải nghiệm được thực lực của bậc đại năng thượng cổ chưa?”
“Không cần bất kỳ phép tắc nào, cũng không biết võ đạo công pháp nào đó, càng không cần biến thân!””
Bốp bốp bốp!
Ông ta liên tiếp quăng lên mặt Diệp Bắc Minh ba cái bạt tai, ngạo nghễ nói: “Chỉ cần sức mạnh đơn giản dứt khoát nhất, nghiền nát!”
“Bổn tọa chỉ cần khôi phục ⅓ thực lực là đã đủ dùng rồi!”
Diệp Bắc Minh cười gằn: “Đại năng thượng cổ quả nhiên rất lợi hại, tôi cũng đã ý thức được sự chênh lệch giữa bản thân và đại năng thượng cổ!”
“Nhưng tôi còn một câu hỏi nữa!"
Gương mặt Lôi Vân Tử tràn đầy đùa giỡn: "Hôm nay tâm trạng bổn tọa tốt, trước khi tiễn ngươi xuống địa ngục có thể trả lời vấn đề này của ngươi!”
Diệp Bắc Minh lạnh lùng phun ra một câu: “Đại năng thượng cổ có sợ dị hỏa không?”
"Những người bảo vệ này tất nhiên sẽ nảy sinh suy nghĩ riêng, bọn họ coi giữ ở đây, lợi dụng sức mạnh của tháp Trấn Ngục để nuốt trọn tinh khí đất trời!”
"Đã có vài người khôi phục được thực lực của đại năng thượng cổ…”
Nói đoạn, Lôi Vân Tử lại lắc đầu cười khổ: "Năm đó ta bị thương quá nặng, tốc độ hồi phục rất chậm”.
“Bị bọn họ đuổi xuống tầng thứ nhất…”
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục lạnh băng: “Cho nên vừa rồi khi chủ nhân của ta tiến vào tháp này!”
“Ngươi muốn giết chết cậu ấy, sau đó chiếm đoạt sức mạnh của cậu ấy?”
"Không dám!"
Lôi Vân Tử vội vàng dập đầu.
Nhưng con người lại điên cuồng chuyển động!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không bình phẩm gì thêm mà lập tức truyền âm cho Diệp Bắc Minh: “Nhóc con, hỏng bét rồi! Người bảo vệ của tôi tạo phản, chúng ta gặp rắc rối to rồi!”
“Tiểu Tháp, rất nghiêm trọng sao?”
Diệp Bắc Minh nghi hoặc.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nghiêm trọng đáp: “Tháp này tổng cộng có 108 tầng, mỗi một tầng đều có một người bảo vệ!”
“Thực lực của những kẻ này lúc yếu nhất cũng đã là thượng cổ đại năng!”
“Sau khi thần hồn của tôi rời đi, họ cũng thoát khỏi sức mạnh áp chế, hiện tại đã chiếm giữ lấy tòa tháp này!”
“Cho dù những kẻ này đã bị thương nặng khi tôi bị vỡ vụn năm đó, nhưng trong thời gian vài kỷ nguyên này họ cũng đã khôi phục tới một cảnh giới khủng bố, có người còn hồi phục được thực lực của đại năng thượng cổ!”
“Nếu bây giờ cậu hấp tấp tiến vào các tầng khác, e rằng ngay cả tôi cũng không thể áp chế được họ!”
Nói tới đây.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hơi khựng lại: “Thậm chí nếu bọn họ biết thần hồn của tôi quay trở lại rồi, không khéo còn bắt tay với nhau cắn trả lại tôi nữa”.
Diệp Bắc Minh bị dọa cho nhảy dựng: “Không phải đó chứ?”
“Những đại năng thượng cổ này đều từng là cao thủ hàng đầu trấn giữ một phương thế giới!”
“Lúc đầu sức mạnh của tôi dồi dào, sau khi chủ nhân đánh bại họ đều sẽ thu nạp vào trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục!”
“Nói là người bảo vệ, kỳ thực… tòa tháp này giống một nhà tù hơn!”
“Nhà tù?"
Diệp Bắc Minh sửng sốt!
Một tòa bảo tháp trấn áp vạn cổ vậy mà lại là một nhà ngục!
Rốt cuộc chủ nhân của tháp Càn Khôn Trấn Ngục là nhân vật lợi hại đến mức nào mới sở hữu thủ đoạn cao cường đến vậy?
"Đúng vậy!"
“Tôi tương đương với cai ngục của toàn bộ nhà tù, mà những cường giả đỉnh cấp kia một khi hoàn toàn lấy lại thực lực!"
“Hậu quả thật không dám tưởng tượng tới!”
“Các người chết đi!”
Lôi Vân Tử đột nhiên bốc cháy, chống hai tay xuống đất, lao về phía Diệp Bắc Minh như một viên đại bác!
Sức mạnh đáng sợ của sấm sét quét qua, cả người Diệp Bắc Minh bị hất bay ra ngoài!
Lồng ngực truyền tới một cơn đau nhói!
“Phụt…”
Anh không kìm được phun ra một ngụm máu!
“Rồng, lên!”
Hai mắt Diệp Bắc Minh đỏ ngầu, gầm nhẹ một tiếng, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục liền chém về phía Lôi Vân Tử!
Lôi Vân Tử tiện tay tóm lấy một ngọn thương ngưng tụ từ sấm sét, hung hăng đập về phía kiếm Càn Khôn Trấn Ngục!
Đinh! Một tiếng nổ cực lớn!
Diệp Bắc Minh bắn ra ngoài, khóe miệng tê dại!
Hơi thở trên người Lôi Vân Tử đột nhiên dâng cao, lộ ra nụ cười hung tợn: “Ha ha ha, Tháp Trấn Ngục đại nhân à, ngài không được rồi!”
"Nếu biết chủ nhân của ngài yếu đuối như vậy, thì sao vừa rồi bổn tọa còn phải giả vờ hèn nhát như vậy cơ chứ?”
“Đại năng thượng cổ!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm giọng quát: “Lôi Vân Tử ngươi vậy mà cũng lấy lại được sức mạnh rồi!”
Trên gương mặt già nua của Lôi Vân Tử xẹt qua một tia thích thú: “Còn chưa hoàn toàn khôi phục, mới được ⅓ thôi”.
“Thần hồn của bổn tọa gần như đã tiêu tán hoàn toàn trong trận chiến năm đó, chỉ còn sót lại một tia mỏng manh!”
“Trong suốt mấy kỷ nguyên qua, ta thà canh giữ ở tầng một của tháp Trấn Ngục, nuốt chửng vô số người tiến vào”.
“Cuối cùng khôi phục được thân xác bằng xương bằng thịt, đồng thời lấy lại được sức mạnh của một đại năng thượng cổ, chẳng ngờ Tháp Trấn Ngục đại nhân ngài cũng trở lại, còn đem theo một tên phế vật!”
Ông ta nheo mắt nhìn Diệp Bắc Minh đầy mỉa mai!
Năm ngón tay tóm vào không trung, dòng khí hỗn độn trào dâng, hàng vạn tia sét liền ngưng kết lại!
“Nhóc con, mau đi!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hét lên.
Diệp Bắc Minh sầm mặt: “Tiểu tháp, không thể giết chết ông ta sao?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vội đáp: “Một khi tôi ra tay, trong khoảng cách gần như vậy, hơn nữa còn trong chính cơ thể của tôi!”
"Những người bảo vệ ở các tầng khác nhất định sẽ phát giác ra việc tôi đã trở lại, đến lúc đó…”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Ông không cần ra tay, để tôi!”
"Cái gì?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kinh ngạc: “Nhóc con, cậu?”
Diệp Bắc Minh cười toe toét, máu trong cơ thể chực sôi trào: “Tôi chưa từng giao chiến với đại năng thượng cổ bao giờ! Không biết với thực lực hiện tại, tôi có thể đối đầu với đại năng thượng cổ hay không!”
“Huyết long, cùng ta kề vai chiến đấu!”
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục vung lên, huyết khí ngập trời!
Chủ động công kích!
Toàn bộ sức mạnh trong cơ thể Diệp Bắc Minh trong nháy mắt bộc phát!
Một con huyết long khổng lồ dài vạn trượng vọt lên trời cao, lao thẳng về phía Lôi Vân Tử!
Lôi Vân Tử cười khẩy một tiếng: “Chỉ một tên Hợp Đạo cỏn con, cho dù có tháp Trấn Ngục cùng kiếm Trấn Ngục trong tay thì đã sao?”
“Để bổn tọa cho ngươi thấy đại năng thượng cổ chân chính là thế nào!”
Dứt lời liền siết chặt lấy ngọn giáo sấm sét trong tay, mang theo khí thế hủy thiên diệt địa đè ép tới!
Khoảnh khắc hai người va chạm!
Hư không rung chuyển!
Dòng khí hỗn độn sôi trào, Diệp Bắc Minh bay thẳng ra ngoài!
Sức mạnh của đại năng thượng cổ đáng sợ như vậy đó!
Lôi Vân Tử nhìn Diệp Bắc Minh đang nhếch nhác vô cùng kia mà cười, lắc đầu: “Nhãi con, ngươi cũng không được rồi!”
“Tháp Trấn Ngục đại nhân, đây chính là chủ nhân mà ngài tuyển chọn được sao? Cũng chỉ là hạng rác rưởi mà thôi!”
Diệp Bắc Minh nhếch mép cười, trong miệng đều là máu tươi: “Thiên Ma Cửu Biến!”
Giây tiếp theo.
Thân thể anh vang lên từng chập tiếng răng rắc, khí thế theo đó cũng tăng đột biến, ma khí sau lưng cuồn cuộn như sóng thần!
Chín con yêu long lao ra ngoài, con mắt thần hồn thứ ba cũng hiện hữu giữa hai đầu lông mày!
Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm có người dồn ép anh đến loại trạng thái này!
“Ồ, biến hình sao?”
Lôi Vân Tử cười đùa: "Đáng tiếc rác rưởi vẫn chỉ là rác rưởi, dù biến hình cũng vẫn là phế vật mà thôi”.
“Chết đi cho bổn tọa!”
Lôi thương trong tay ông ta lao vụt ra ngoài, giống như sao băng xuyên qua trái tim Diệp Bắc Minh!
Bùm! ! !
Trực tiếp đóng đinh anh lên chiếc cổng lớn của tháp Càn Khôn Trấn Ngục!
Máu thuận theo miệng vết thương ở lồng ngực ồ ạt chảy ra ngoài, trông vô cùng thảm hại!
“Nhóc con!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục sợ hãi thất sắc.
Lôi Vân Tử cười khì khì bước đến, vươn tay vỗ lên mặt Diệp Bắc Minh: “Sao thế? Đã trải nghiệm được thực lực của bậc đại năng thượng cổ chưa?”
“Không cần bất kỳ phép tắc nào, cũng không biết võ đạo công pháp nào đó, càng không cần biến thân!””
Bốp bốp bốp!
Ông ta liên tiếp quăng lên mặt Diệp Bắc Minh ba cái bạt tai, ngạo nghễ nói: “Chỉ cần sức mạnh đơn giản dứt khoát nhất, nghiền nát!”
“Bổn tọa chỉ cần khôi phục ⅓ thực lực là đã đủ dùng rồi!”
Diệp Bắc Minh cười gằn: “Đại năng thượng cổ quả nhiên rất lợi hại, tôi cũng đã ý thức được sự chênh lệch giữa bản thân và đại năng thượng cổ!”
“Nhưng tôi còn một câu hỏi nữa!"
Gương mặt Lôi Vân Tử tràn đầy đùa giỡn: "Hôm nay tâm trạng bổn tọa tốt, trước khi tiễn ngươi xuống địa ngục có thể trả lời vấn đề này của ngươi!”
Diệp Bắc Minh lạnh lùng phun ra một câu: “Đại năng thượng cổ có sợ dị hỏa không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.