Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 2032: Không ai được phép sỉ nhục người phụ nữ của tôi!
Ss Tần
01/07/2024
“Dị hỏa?”
Lôi Vân Tử ngẩn người, con ngươi cứng ngắc nheo lại!
Không hay rồi!
Ông ta cấp tốc lùi lại thật xa!
Đáng tiếc, Diệp Bắc Minh há miệng liền nôn ra.
Một con rồng lửa hóa thân từ Phần Thiên Chi Diễm đã đáp xuống mặt ông ta!
"Ah!!!"
Lôi Vân Tử ngã lăn xuống đất điên cuồng lăn lộn, kêu gào thảm thiết xin tha: “Đại nhân, tháp Trấn Ngục đại nhân, xin tha mạng… đừng mà…”
"A! Phần Thiên Chi Diễm, vậy mà lại là Phần Thiên Chi Diễm!”
“Tháp Trấn Ngục đại nhân, ta không muốn chết, đừng mà…. ta biết sai rồi…”
Trong chớp mắt!
Máu thịt Lôi Vân Tử đã hóa thành khói xanh, một tia thần hồn nhanh chóng lao ra ngoài hòng chạy trốn!
Diệp Bắc Minh giơ tay nắm lấy lôi thương đâm xuyên qua lồng ngực mình kia, cứ như vậy dùng sức rút rồi ném ra ngoài!
Thần hồn của Lôi Vân Tử kêu rên thảm thiết, nổ tung tại chỗ, hoàn toàn bỏ mình!
Trong khoảnh khắc thần hồn Lôi Vân Tử biến mất, một luồng sức mạnh liền mạnh mẽ bùng nổ, hình thành một vòng xoáy năng lượng cực lớn ở tầng một của tháp Càn Khôn Trấn Ngục!
Càn quét bừa bãi!
“Tiểu Tháp, chuyện gì xảy ra vậy?”
Diệp Bắc Minh ngạc nhiên hỏi.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười giải thích: "Nhóc con, nếu người tu võ chết ở thế giới bên ngoài, người chết đạo vong!”
“Sức mạnh sẽ tiêu tán ra toàn bộ đất trời, nhưng chết bên trong không gian cơ thể của tôi lại không giống vậy!”
"Toàn bộ năng lượng đều không có cách nào trốn thoát! Nhóc con cậu mau hấp thụ lấy đi, nó gần bằng ⅓ sức mạnh của bậc đại năng thượng cổ đó!”
“Chỉ cần cậu hấp thu nó là có thể đột phá thẳng tới cảnh giới Đạo Quân, thậm chí là Đạo Tổ!”
Diệp Bắc Minh cân nhắc một hồi mới lắc đầu nói: “Tiểu Tháp, không cần đâu!”
“Nhóc con, sao thế? Cho dù cậu không hấp thu, để lại đây cũng lãng phí”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục khó hiểu.
“Ông cứ hấp thụ chúng đi!”
“Đi theo tôi lâu như vậy, ba ngày đói chín bữa, là tôi có lỗi với ông!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục phì cười: “Chuyện lần trước tôi nói đùa thôi, không cần phải…”
“Tháp Càn Khôn Trấn Ngục!”
Diệp Bắc Minh hét lên, trực tiếp cắt ngang: “Tôi ra lệnh cho ông, hấp thu toàn bộ số năng lượng này!"
“Đến lúc gặp phải đại năng thượng cổ còn cần ông nhanh chóng hạ gục đối phương nữa!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục sững sờ: “Cậu… được thôi!”
Mọi thứ không cần nhiều lời!
Hấp thụ!
Từ trong lòng Diệp Bắc Minh bay ra một tòa tháp nhỏ cổ kính!
Trong nháy mắt đã bị nhấn chìm trong vòng xoáy năng lượng!
Ngay lập tức!
Vòng xoáy năng lượng hung bạo ban đầu liền dịu xuống.
Tất cả năng lượng giống như dòng nước lũ cuồn cuộn chảy vào bên trong tòa tháp nhỏ cổ xưa!
……
Cùng lúc đó, Đế Ngao dẫn theo Phượng Cửu phá không mà tới, thẳng tay ném cô ta xuống đất.
“Phụt…”
Phượng Cửu phun ra một ngụm máu, mặt xám như tro tàn!
Đế Ngao dẫn người chém giết Phượng tộc, người trong tộc cô ta căn bản không có khả năng chống đỡ.
Vài vị trưởng lão bị thương nặng đều bị bắt giữ lại!
Ngay cả khi cha của cô ta xuất quan xong cũng bị thương tổn nặng nề!
“Ha ha, tại sao? Rốt cuộc là vì sao? Phượng Cửu tôi rốt cuộc đã làm sai chuyện gì? Không lẽ chỉ vì một Diệp Bắc Minh mà toàn bộ Phượng tộc tôi phải chôn cùng hay sao?”
“Tổ tiên à, lời tiên tri của người là thật sao? Người này rốt cuộc dẫn dắt Phượng tộc tới đỉnh cao hay vực thẳm diệt vong đây?”
Trong lòng Phượng Cửu đã tuyệt vọng cùng cực!
Đế Ngao nhìn hướng Đế Cơ hỏi: “Em gái à, tình huống thế nào rồi? Tên tạp chủng đó đã ra ngoài chưa?”
Đế Cơ lắc đầu với vẻ mặt thờ ơ: “Anh, còn chưa đâu, sau khi tiến vào cấm địa, tên tiểu tạp chủng đó vẫn chưa từng xuất hiện!”
"Hừ! Anh có cách ép hắn phải ra ngoài!”
Đế Ngao cười lạnh, ánh mắt u ám khóa chặt lên người Phượng Cửu.
“Nghe nói Phượng Cửu cô cùng tên tiểu tạp chủng đó ở trong Loan Phượng Các năm ngày ròng rã cũng không muốn ra ngoài, phương diện kia của tên tiểu tạp chủng đó rất mạnh mẽ phải không?”
“Nếu không thì quận chủ cũng sẽ không ti tiện đến vậy, nguyện ý cùng một tên tiểu tạp chủng chung đụng quấn quýt suốt năm ngày!”
“Mọi người nói có đúng hay không?”, Đế Ngao quét mắt nhìn xung quanh.
Những Thiên Ma khác thuộc Đế tộc nghe vậy đều nhao nhao hùa theo!
"Ha ha ha! Đại nhân nói đúng lắm!"
“Tôi còn tưởng rằng quận chủ Phượng Cửu trong sáng ngây thơ thế nào, thì ra cũng chỉ là một ả đàn bà dâm đãng mà thôi!”
“Là tằng tịu trong Loan Phượng Các suốt năm ngày đó, nghe nói còn kéo ra cả thiên kiếp nữa!”
"Ha ha ha! Quận chủ à, cô cũng quá tham lam rồi chăng, sao lại có thể đói khát như vậy cơ chứ?”
Từng lời nói cay độc giống như dao cùn giày xéo trái tim Phượng Cửu!
“Phụt…”
Ngọn lửa giận dữ bao trùm lấy trái tim Phượng Cửu, khiến cô ta không kìm được nôn thêm ngụm máu nữa!
Hét lên với đôi mắt xinh đẹp đỏ hoe: “Các người im đi!”
Một thanh niên Đế tộc cười trêu đùa: “Việc đê hèn mà bản thân làm ra cũng không để người khác bàn tán?”
“Trước đây tôi còn thích thầm cô đó, không ngờ cô lại hèn hạ như vậy!”
Một người Đế tộc khác nhìn hướng Đế Ngao nói: “Đại nhân, tôi có một đề xuất!”
“Nói!”
Trong mắt gã đàn ông này tràn đầy dục vọng, không ngừng quét tới quét lui trên thân thể Phượng Cửu: “Đại nhân, dù sao con khốn này cũng đã là giày nát, cũng đừng lãng phí nữa!”
“Không bằng đưa cho mọi người vui đùa một hồi?”
Con ngươi Phượng Cửu co rúm lại: “Các ngươi dám!”
"Ha ha ha ha!"
Đám Ma tộc xung quanh rộ lên một trận cười vang, dáng vẻ khẩn trương này của Phượng Cửu càng khiến chúng thêm phần hưng phấn!
Đế Ngao âm hiểm nhìn Phượng Cửu chòng chọc: “Con trai tôi thích cô, nhưng cô lại không biết tốt xấu!”
“Vậy mà lựa chọn một tên tiểu tạp chủng, cô vốn chảy xuôi trong trong mình dòng máu hoàng tộc của Phượng tộc nhưng lại cam tâm sa ngã!"
“Nếu đã như vậy, bổn vương hôm nay sẽ để tên Diệp Bắc Minh đó nhìn xem, khi người phụ nữ của mình bị những tên đàn ông khác đè xuống chà đạp thì hắn sẽ có phản ứng thế nào!”
Vừa dứt lời, đám thanh niên Đế tộc đã sải bước đi tới: “Đại nhân để tôi lên trước!”
Đế Ngao liếc hắn một cái nói: “Đừng lâu quá, ai cũng có phần!”
“Vâng!”
Giọng nói của những tên thanh niên Đế tộc đều đang run rẩy vì phấn khích!
Đây thế nhưng là quận chủ Phượng Cửu đó!
Cho dù đã bị Diệp Bắc Minh ‘dùng’ qua nhưng hắn nói sao cũng là người đàn ông thứ hai của quận chủ Phượng Cửu!!!
Tên thanh niên Đế tộc lập tức cởi thắt lưng ra!
“A! Ngươi đừng tới đây…”
Phượng Cửu sợ tới thét chói tai, vội vàng bịt mắt lại.
Cô ta chưa từng nếm qua mùi vị của đàn ông, vẫn là con gái thuần khiết! Tầng chướng ngại đó cũng là do chính ta cô ta phá vỡ!!!
“Ha ha ha ha…”
Đám Ma tộc xung quanh phá lên cười điên cuồng.
Tên thanh niên kia vừa cười bỉ ổi vừa nói: “Quận chủ Phượng Cửu, cô mở to mắt ra mà xem! Tôi chắc chắn to hơn tên tiểu tạp chủng đó nhiều, cũng sẽ khiến quận chủ cô càng sảng khoái, càng không thể sống thiếu tôi!”
“Ngươi… vô sỉ….”
Cả người Phượng Cửu run run, hoàn toàn không dám hé mắt ra nhìn.
Tên thanh niên Đế tộc nuốt nước miếng, cười hung tợn lao lên: “Quận chủ Phượng Cửu, tôi tới đây!”
Một âm thanh như bị bóp nghẹt vang lên!
Phượng Cửu chỉ ngửi thấy một mùi máu tanh nồng nặc ập tới, trước mặt tựa hồ có thêm một người!
Giây tiếp theo.
Giọng nói đầy phẫn hận của Đế Ngao vang lên: “Tiểu tạp chủng, mày thực sự dám xuất hiện mà!”
Ngón tay Phượng Cửu tách ra một khe hở, từ phía sau nhìn thấy một bóng dáng cực kỳ quen thuộc, thi thể của tên thanh niên Đế tộc kia lúc này đã chia năm xẻ bảy, đổ gục sang một bên!
“Anh… anh tới đây làm gì?”
Phượng Cửu ngơ ngác hỏi!
Người tới không ai khác chính là Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh quay đầu lại đáp: “Không lẽ tôi cứ giương mắt nhìn cô chết?”
Vừa nói anh vừa đi tới trước mặt Phượng Cửu, quay lưng ngồi xổm xuống: “Trèo lên lưng tôi!”
"Tôi không cần!”
Phượng Cửu cắn chặt răng, nước mắt không kìm được rơi xuống!
Diệp Bắc Minh thở dài một hơi, dịch sang bên cạnh cô ta, cứng rắn cõng cô lên: “Tóm chặt vào, đừng để bị ngã!”
“Về phần những kẻ vừa mắng cô vừa rồi, tôi sẽ giúp cô dọn sạch toàn bộ!”
“Không ai được phép sỉ nhục người phụ nữ của tôi cả!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.