Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2049: Đàn tế dưới dòng nước đen

Ss Tần

08/07/2024

Trong khoảnh khắc, thần niệm của Diệp Bắc Minh cùng tháp Càn Khôn Trấn Ngục cộng hưởng với nhau!

Trước mắt anh hiện lên một cảnh tượng!

Hạ Nhược Tuyết bị lưới sấm sét vây khốn, có một tên thanh niên áo tím ngồi trước mặt cô đang cuồn cuộn hơi thở cắn nuốt.

Trông Hạ Nhược Tuyết cực kỳ thống khổ, tinh huyết trong cơ thể đều đang tụ tập về phía tên thanh niên kia!

“Nhược Tuyết!”

Trong mắt Diệp Bắc Minh ánh lên ngọn lửa giận dữ, vội ôm lấy Tiêu Dung Phi cùng Tiêu Nhã Phi cùng di chuyển: “Ảnh thuấn! Ảnh thuấn! Ảnh thuấn!”

……

Cùng lúc đó.

Hơn một nửa lượng máu trên cơ thể Hạ Nhược Tuyết đã bị hút đi!

Trong máu cô thậm chí còn mang theo kiếm vận vô thượng, vô số lĩnh ngộ về kiếm đạo đã được hấp thu vào tâm trí của tên thanh niên áo tím kia!

“Chân truyền kiếm đạo của Thương Khung Kiếm tông? Ha ha ha, môn thần công cắn nuốt này thật lợi hại, không hổ là công pháp mà sư phụ đại năng thượng cổ truyền thụ lại cho tôi!”, tên thanh niên áo tím phấn khích vô cùng.

“Nếu nuốt thêm vài tên bị nước đen làm ô nhiễm nữa, thì La Vân Phong tôi có thể trực tiếp đột phá tới cảnh giới Thiên Tôn rồi!”

Nửa năm trước La Vân Phong vẫn chỉ là một Đạo Quân cỏn con!

Cũng vào nửa năm trước, một ông lão tự xưng là đại năng thượng cổ gia nhập Liên minh Thiên Đạo.

Một hơi chiêu mộ hơn chục thanh niên làm đệ tử!

La Vân Phong chính là một trong số đó!

Hắn học được một loại thần công cắn nuốt, chỉ cần là người bị nước đen vấy bẩn đều có thể bị hắn nuốt chửng!

Trong nửa năm qua, La Vân Phong đã cắn xé mấy chục người!

Thực lực cũng tăng vọt từ Thần Quân lên Đạo Tổ, một đường thẳng tiến tới Đạo Tôn đỉnh phong!

Chỉ trong nửa năm ngắn ngủi đã tăng hai cảnh giới lớn, đây là điều mà trước đây hắn có mơ cũng không dám nghĩ tới!

"Ha ha ha, cảnh giới Thiên Tôn… chẳng bao lâu nữa, La Vân Phong tôi cũng có thể trở thành Thiên Tôn rồi!”, nghĩ tới đây La Vân Phong lại phá lên cười đầy khoái trá.

Đúng lúc này.

“Nhược Tuyết!”

Một giọng nói cực kỳ tức giận vang lên từ phía sau!

Giây tiếp theo.

Một bóng người từ trong hư không xuất hiện, cấp tốc lao về phía hắn!

“Kẻ nào dám quấy rầy thiếu chủ, muốn chết!”, Mạc lão cùng Quân lão quát lên một tiếng, lập tức vọt tới ngăn cản kẻ đột nhiên xuất hiện là Diệp Bắc Minh.

“Cút!”

Diệp Bắc Minh phẫn nộ gầm lên, nhấc chân đá tới khiến Quân lão đang lao tới phía trước kia run rẩy cả người, biến thành sương máu ngay tại chỗ!

"Ôi trời ơi...", Mạc lão kinh hãi vội vã lùi lại, liên tiếp lộn vài vòng trên không mới dừng lại được.

Diệp Bắc Minh vọt tới trước mặt Hạ Nhược Tuyết, trong ngực còn đang ôm một cặp chị em song sinh!

“Mày là ai?”

La Vân Phong vô cùng chấn động!

“Cút!”

Diệp Bắc Minh một cước đá hắn ra ngoài, La Vân Phong lập tức cảm giác được hơi thở tử vong bủa vây tới!

Hắn nhanh chóng ném ra một món vũ khí phòng thủ, nhưng trong chớp mắt đã bị Diệp Bắc Minh giẫm nát toàn bộ, các mảnh vỡ cũng bắn trúng lên người hắn ta!

"Ah!"

La Vân Phong hét lên một tiếng thảm thiết, lăn ra ngoài như một con chó chết!



Khắp người hắn bê bết máu tươi, trông thảm hại vô cùng!

“Nhược Tuyết!”

Diệp Bắc Minh ngó lơ kẻ này, nóng lòng bước tới trước mặt Hạ Nhược Tuyết.

Anh không chút ngần ngại dùng tay không xé nát tấm lưới sét đang phong ấn Hạ Nhược Tuyết kia!

Sau khi thoát khỏi khống chế, cổ họng Hạ Nhược Tuyết phát ra tiếng gầm gừ như dã thú, hai mắt cô đỏ ngầu bổ nhào về phía Diệp Bắc Minh!

Tiêu Dung Phi hoảng hốt che miệng: “Sao cô Hạ lại thành ra thế này?"

“Anh Diệp, cẩn thận!”

Tiêu Nhã Phi hãi hùng kêu lên.

Diệp Bắc Minh không hề có ý định né tránh, mà cứ để mặc Hạ Nhược Tuyết nhào vào trong ngực mình, rồi trở tay ôm ngược lấy cô!

Hơi thở của nước đen lan tràn, trong nháy mắt nuốt chửng Diệp Bắc Minh, khiến toàn thân anh bao phủ một tầng khí đen!

Một cảnh tượng khiến người ta phải ngỡ ngàng xuất hiện!

Dưới sự ô nhiễm của nước đen, Diệp Bắc Minh không có bất kỳ thay đổi bất thường nào!

Mạc lão cùng La Vân Phong bị thương nặng đều trợn mắt kinh ngạc, giống như nhìn thấy quỷ vậy!

"Giết! Giết..."

Giọng nói của Hạ Nhược Tuyết khản đặc, không ngừng phát ra thanh âm chết chóc, thậm chí còn há miệng cắn mạnh xuống cổ Diệp Bắc Minh!

Trong nháy mắt, động mạch chủ của anh đã bị cắn đứt, máu tươi lập tức phun ra!

Điên cuồng dung hòa vào trong cơ thể Hạ Nhược Tuyết!

"A...", Hạ Nhược Tuyết thất thanh hét lên.

Một phát đẩy ra Diệp Bắc Minh, như điên loạn chạy về phía xa!

Sắc mặt Diệp Bắc Minh biến ảo khôn lường, ôm lấy Tiêu Dung Phi cùng Tiêu Nhã Phi cấp tốc đuổi theo!

Chỉ còn lại Mộ lão cùng La Vân Phong ngơ ngác nhìn theo!

“Ai có thể nói cho tôi biết, thằng nhãi đó rốt cuộc là ai không?”

……

Tốc độ của Hạ Nhược Tuyết rất nhanh, cô cứ điên cuồng lao thẳng về một hướng như vậy!

Diệp Bắc Minh vừa đuổi theo, vừa vội truyền âm: “Tiểu tháp, chuyện quái gì đang xảy ra vậy?"

“Ông có cảm nhận được thần niệm của Nhược Tuyết chưa? Tình trạng hiện tại của cô ấy thế nào?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp: “Nhóc con, xem ra trước mắt thần niệm của cô Hạ đã không còn tồn tại nữa rồi!”

“Mẹ kiếp!”

Diệp Bắc Minh quát lên một tiếng, hai mắt sậm màu máu: “Nhược Tuyết sẽ không xảy ra chuyện gì đâu! Dù phải trả giá thế nào, tôi cũng muốn cô ấy bình phục!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục im lặng!

Một lúc sau mới phun ra một câu: “Tuy nhiên vừa rồi cậu tiếp xúc với cô ấy gần như vậy thực sự quá nguy hiểm”.

“May mà trong người cậu có dòng khí hỗn độn, mặc dù sức mạnh ăn mòn của nước đen vô cùng đáng sợ nhưng nó vẫn không có cách nào làm ô nhiễm dòng khí hỗn độn cả!”

Tròn một ngày một đêm!

Cuối cùng Hạ Nhược Tuyết cũng dừng lại trước một vùng nước tối tăm, không chút đắn đo nhảy vào trong đó!

"Nước đen!"

Tiêu Dung Phi cùng Tiêu Nhã Phi bàng hoàng thốt lên.

Hai người họ hiển nhiên đã được chứng kiến sự khủng khiếp của nước đen, hoàn toàn không dám tiến lên!



Diệp Bắc Minh dừng bước, nhìn chằm chằm vào dòng nước đen kịt trước mặt: “Sau khi nước đen trôi đi, phần lớn đều sẽ biến mất! Duy nhất chỉ còn tồn tại ở nơi này, Nhược Tuyết tiến vào rồi, tôi cũng phải xuống đó xem xem!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giật mình: “Nhóc con, cậu điên rồi à!”

“Nước đen cực kỳ đáng sợ, cậu có khí hỗn độn trong người nên mới có thể tạm thời bảo vệ chính mình!"

"Nhưng... nhưng nếu cậu nhảy thẳng xuống đó, có trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì?”

“Tôi đề nghị cậu canh giữ ở gần đây chờ cô Hạ ra ngoài rồi lại bàn tiếp!”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Không còn thời gian nữa rồi!"

“Từ biểu hiện vừa rồi của Nhược Tuyết, có lẽ cô ấy vẫn chưa bị ô nhiễm hoàn toàn!"

"Tôi phải nắm bắt cơ hội này!"

Dứt lời.

Diệp Bắc Minh nhìn về phía Tiêu Dung Phi cùng Tiêu Nhã Phi: “Dung Phi, Nhã Phi, tôi phải đi vào vùng nước đen này một chuyến, hai người các em trốn ở bên cạnh đi!”

“Bất luận tôi có thể mang Nhược Tuyết ra ngoài hay không, thì trong vòng ba ngày tôi nhất định sẽ trở lại!”

"Nếu tôi không ra ngoài được, các em hãy tự mình tới đại lục Hỗn Độn, tìm bố mẹ tôi!”

"KHÔNG!"

Hai người bỗng nhiên hoảng sợ.

Gấp đến mức rơi nước mặt lộp bộp, mỗi người túm chặt lấy một cánh tay của Diệp Bắc Minh, không dám buông lỏng!

“Anh Diệp, chúng ta không dễ dàng gì mới gặp lại nhau, nước đen nguy hiểm lắm, anh không thể xuống đó được!”

Hai người khóc rấm rứt, nước mắt chảy không ngừng!

Diệp Bắc Minh hít sâu một hơi, chỉ nói một câu: “Nếu các em bị nước đen làm ô nhiễm, tôi cũng sẽ nghĩ mọi biện pháp cứu các em!”

Thân thể yêu kiều của cả hai run lên.

Lặng yên buông tay Diệp Bắc Minh ra.

Tiếp đó, Diệp Bắc Minh dùng ý nghĩ kêu gọi dòng khí hỗn độn bao trùm lấy toàn thân mình!

Tiến lên một bước và nhảy xuống dòng nước đen!

Cơ thể anh nhanh chóng chìm xuống, giống như có một lực lượng nào đó đang kéo lấy chân anh vậy!

Không biết qua bao lâu, tầm nhìn trước mắt bỗng nhiên trở nên rộng rãi sáng sủa!

Tất cả dòng nước đen đều biến mất, sâu dưới lòng đất có một tế đàn cổ xưa màu đen!

Có vô số bóng hình đứng xung quanh tế đàn!

"Đây là……"

Thân thể Diệp Bắc Minh cứng ngắc, không kìm được hít một ngụm khí lạnh!

Xung quanh tế đàn đen cao hàng trăm mét, vô số người bị nước đen ô nhiễm đứng yên tại chỗ như tượng đá!

Nhìn thoáng qua có tới hàng triệu người!

Họ đều mặc trang phục cổ xưa, hầu hết không thuộc thời đại này!

Hạ Nhược Tuyết đang ngây ngô đứng trong đám đông đó!

Diệp Bắc Minh nuốt khan: "Những người này sẽ không phải là những người đến từ những thời đại khác nhau đều bị nước đen làm ô nhiễm đó chứ?”

Ngước đầu nhìn lên.

Trên tế đàn đen kịt, từ trong một chiếc quan tài không ngừng tuôn ra nước xác đen!

Chỉ cần bị nước xác màu đen đó nhiễm phải, lập tức bị đồng hóa!

"Trong quan tài là cái gì vậy?”, Diệp Bắc Minh ngạc nhiên.

Cùng lúc đó, một giọng nói như du hành vạn cổ, xuyên suốt thời gian cùng không gian vọng tới từ trong quan tài: “Sau hàng trăm triệu năm, cuối cùng cũng có người có thể sống sót tới gặp tôi rồi sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook