Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 2050: Đế Thủ, nguồn gốc của nhà tù thứ 7!
Ss Tần
10/07/2024
“Ngươi là ai?”
Diệp Bắc Minh kinh hãi, da đầu tê dại.
Giọng nói trong quan tài không thể phân biệt được là nam hay nữ, nhưng lại khiến người ta có cảm giác hoảng sợ trong lòng!
“Ta là ai?”
Giọng nói trong quan tài dường như đang tự hỏi, sửng sốt một hồi mới phun ra một câu: “Ta là Đế!”
“Đế?”
Diệp Bắc Minh cau mày: “Đế là cái gì?"
Sự tồn tại trong quan tài hừ lạnh một tiếng: “Đế chính là Đế! Là sự tồn tại tối cao giữa trời đất này!”
“Trường sinh bất tử!”
“Vĩnh cửu vĩnh hằng!”
Diệp Bắc Minh có chút khó tin: “Nếu ngươi đã bất tử bất diệt, tại sao lại ở chỗ này?"
“Còn bị người khác đóng vào quan tài, theo lý mà nói, người nằm trong quan tài không phải đã chết rồi sao?”
Sự tồn tại tự xưng là ‘Đế’ kia lại một lần nữa rơi vào trầm mặc!
Thật lâu sau mới thở dài một hơi: “Đã lâu quá rồi, bổn đế không nhớ rõ nữa”.
“Bổn đế chỉ nhớ, lúc mới sáng thế, trên thế giới này căn bản không có mấy người”.
“Ta là một trong số đó, sau đó… người càng lúc càng nhiều, mấy người đầu tiên quá mạnh mẽ, sở hữu tài nguyên tốt nhất!"
“Những người sau này không đồng ý, có một vài vị Đế ngã xuống… nhưng Đế bất tử bất diệt, bọn họ tách rời thi thể của Đế!”
“Ném chúng vào trong quan tài, cất giữ chúng vào trong các nhà tù khác nhau!"
Nghe được điều này, Diệp Bắc Minh lặng người!
“Tiểu Tháp à, không lẽ… đây chính là nguồn gốc của Nhà tù số bảy?"
Giọng nói của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cũng ngập tràn nghi hoặc: “Nhóc con, có lẽ là vậy!”
“Nếu không thì tại sao thế giới này lại được gọi là Nhà tù số bảy?”
Nếu đã có số bảy thì phía trước hẳn còn có nhà tù số sáu, số năm, số bốn?
Diệp Bắc Minh lúc này suy ngẫm rất nhiều!
Sau đó ánh mắt anh tối sầm lại: “Nói đi, ngươi muốn ta làm gì cho ngươi?”
Đế có chút bất ngờ: “Chàng trai, ngươi biết bổn đế muốn mình giúp đỡ sao?”
Diệp Bắc Minh rất tự tin: "Nếu không muốn ta giúp đỡ, ngươi sẽ không nói nhảm với ta nhiều như vậy!”
"Nói đi, ngươi rốt cuộc muốn ta làm gì?”
Đế mỉm cười đáp: “Ngươi rất thông minh!”
“Ngươi tới đây sẽ biết, bổn đế muốn ngươi làm cái gì!”
Giọng nói của Đế truyền tới.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vội nhắc nhở: “Nhóc con, đừng nghe lời hắn, tên này tạo cho tôi một cảm giác cực kỳ nguy hiểm!"
“Ở đây sức mạnh của tôi có thể bảo vệ cậu”.
“Nhưng tế đàn kia quá dị thường, đặc biệt là chiếc quan tài đó, tôi hoàn toàn nhìn không ra nó được làm bằng chất liệu gì!”
“Ngộ lỡ…”
Nghe xong lời giải thích này, lông mày của Diệp Bắc Minh lại nhíu chặt một chỗ.
Ánh mắt anh vừa đảo liền liếc về phía đám người bị nước đen làm ô nhiễm: “Nhược Tuyết còn ở đây, với tình trạng hiện tại của cô ấy, tôi cần sự giúp đỡ từ người tự xưng là ‘Đế’ này!”
“Cho dù là núi đao biển lửa, tôi cũng phải xông vào!”
Vừa dứt lời, Diệp Bắc Minh không chút khách sáo tiến lên một bước, nhảy tới bên cạnh tế đàn!
Dòng nước đen lập tức lan tràn tới, mang theo một mùi mục nát gay mũi.
“Lại gần thêm chút nữa”.
Đế tiếp tục nói.
Diệp Bắc Minh tới gần quan tài.
‘Két’ một tiếng, chiếc quan tài đen đột nhiên mở ra!
Một lực lượng cực kỳ mạnh mẽ ập tới, tháp Càn Khôn Trấn Ngục trực tiếp bạo phát sức mạnh hình thành lên một bức tường chắn, ngăn chặn phần lớn uy lực.
Ngay cả như vậy, không gian xung quanh vẫn ầm ầm sụp đổ!
Diệp Bắc Minh mở to hai mắt, nhìn chằm chằm hết thảy mọi thứ trong quan tài: "Đây là..."
Không có xác chết kinh tởm như trong tưởng tượng!
Cũng không phải cảnh tượng thê thảm khi thi thể bị chặt xé thành từng mảnh!
Mà là một quan tài vô cùng sạch sẽ!
Chỉ có một bàn tay ngọc ngà búp măng, đầu ngón tay thon dài, làn da mỏng manh trắng ngần, vừa nhìn chính là tay của phụ nữ!
Cổ tay của bàn tay này đã bị gãy, máu tươi không ngừng trào ra từ đây!
Sau khi ăn mòn quan tài đen, nó biến thành nước đen và chảy ra ngoài, làm ô nhiễm mọi thứ!
Diệp Bắc Minh kinh ngạc: "Mấy giọt máu thối rữa này vậy mà hóa thành nước đen? Có thể làm ô nhiễm mọi thứ?”
“Ngươi rốt cuộc là ai?”
Bàn tay kia khẽ run, phát ra âm thanh: “Ta là đế…”
Diệp Bắc Minh hoài nghi: “Nguồn gốc của dòng nước đen vậy mà từ một bàn tay bị chặt đứt!"
“Không lẽ ngươi thực sự là một vị đại đế tối cao, bị người ta phân xác, một cánh tay bị đưa đến nhà tù số bảy này?”
Giọng nói vọng tới từ Đế thủ: “Ta không biết… ngươi phải giúp ta tìm ra những mảnh thi thể khác!”
Diệp Bắc Minh đáp: “Vậy ta được ích lợi gì?”
“Giúp bổn đế làm việc đã là vinh hạnh của ngươi rồi, còn muốn đòi quyền lợi?”
Đế thủ run lên liền bộc phát ra một luồng áp lực tối cao!
Diệp Bắc Minh trực tiếp bắn ngược ra ngoài!
Cho dù có Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cố gắng chống đỡ cũng không kìm được phun ra một ngụm máu!
Anh đập mạnh lên trên vách hang động, lực mạnh đến mức cả người ghim chặt lên trên bề mặt rắn chắc!
Diệp Bắc Minh nhếch miệng cười toe toét khiến máu tươi lại trào ra từ khóe miệng: “Ai lại nguyện ý làm chuyện không công cơ chứ?”
“Một đòn này, ngươi nhớ kỹ lấy một đòn này, ta sẽ để ngươi phải trả cả gốc lẫn lãi!”
Đế thủ lại một lần nữa rơi vào trầm tư!
Lần này tròn mười lăm phút trôi qua, giọng nói của cô ta mới lại vang lên: "Được! Bổn đế đồng ý với ngươi, chỉ cần ngươi giúp bổn đế tìm được những phần thi hài còn lại!”
“Ngày bổn đế phục sinh, ngươi chính là người đầu tiên dưới quyền ta!"
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Đừng tán dóc vô ích nữa, bây giờ, lập tức, ta muốn nhìn thấy lợi ích đó!”
Đế thủ cười lạnh: “Chàng trai, ngươi rất tham lam”.
“Bổn đế chỉ còn lại một tay, có thể cho ngươi thứ tốt gì?”
Nói tới đây, Đế thủ khựng lại:
"Bất quá, nếu ngươi có can đảm, có thể thử hấp thu một giọt máu của ta xem sao!"
Dứt lời.
Nơi nó đi qua, hư không sụt lún!
Khi nó rơi xuống cách Diệp Bắc Minh còn mười mét thì lơ lửng giữa không trung!
Một luồng sức mạnh sinh mạng vô cùng thuần khiết lao tới!
“Tiểu Tháp, sao tôi cứ cảm thấy đây không phải là một giọt máu mà là một con rồng vô thượng vậy?”, ánh mắt Diệp Bắc Minh rực lửa.
Sức mạnh ẩn chứa trong giọt máu này còn đáng sợ hơn thứ bên trong Diệp Bắc Minh gấp trăm lần!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nuốt nước bọt đáp: “Nhóc con… cậu đúng là may mắn! Cậu sắp phát tài rồi đó!”
"Lực lượng ẩn chứa trong giọt máu này còn khủng khiếp hơn cả việc cậu nuốt chửng một ngàn... không, mười ngàn tên cảnh giới Thiên Tôn!”
Diệp Bắc Minh há hốc miệng: “Khoa trương như vậy sao?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khẳng định chắc nịch: “Ừm! Tất nhiên là vậy rồi, bàn tay này nhất định là một sự tồn tại tối thượng, thôi đừng quan tâm nữa!"
“Cậu cứ hấp thụ giọt tinh huyết này trước đi!”
"Nhớ kỹ, đừng nóng vội, làm từng bước một, tôi sợ thân thể cậu không chịu đựng nổi!”
Hai mắt Diệp Bắc Minh sáng rực: “Được!”
Sau đó anh khoanh chân ngồi xuống!
Rồi vươn tay tóm lấy, từ trong giọt Đế huyết đó rút ra một tia máu có kích thước chỉ bằng một phần mười sợi tóc!
Một ngụm nuốt xuống!
Diệp Bắc Minh chỉ cảm giác giống như biển cả đang cuộn dâng trong cơ thể mình vậy!
Sức mạnh sinh mạng vô tận tràn về tứ chi cùng gân mạch xương cốt của anh!
“Phụt…”
Anh khạc ra một ngụm máu, cứ như vậy bị chấn động!
Giây tiếp theo.
Một cơn giông kèm sấm sét bỗng nhiên kéo tới trên đầu anh!
Chỉ vừa hấp thụ Đế huyết to bằng sợi tóc đã giúp anh trực tiếp đột phá tới cảnh giới Đạo quân!
“Trời ạ!”
Diệp Bắc Minh nhiệt huyết sôi trào: “Thật hung hãn! Chỉ cần hấp thụ một giọt đế huyết, e rằng tôi sẽ thăng cấp liền mấy cảnh giới lớn mất!”
……
Ở thế giới bên ngoài.
Tiêu Dung Phi cùng Tiêu Nhã Phi đã canh giữ suốt ba ngày!
“Chị, đã ba ngày trôi qua rồi, anh Diệp còn chưa quay trở lại nữa”, Tiêu Nhã Phi lo âu nói.
Tiêu Dung Phi nhíu chặt mày liễu, ánh mắt vẫn ghim chặt vào mặt nước đen kịt kia.
Sau khi cân nhắc hồi lâu mới hít một hơi thật sâu!
"Nhã Phi, em ở lại đây, chị đi tìm anh ấy!”
“Chị, chị điên rồi à?”
Tiêu Nhã Phi kinh hãi: “Một khi chị bị nước đen vấy bẩn…”
"Cẩn thận, có người tới!"
Tiêu Dung Phi bịt chặt miệng của em gái, cấp tốc kéo cô ra xa, trốn vào phía sau một tảng đá.
Một đám người mặc trang phục của Liên Minh Thiên Đạo xuất hiện!
Kẻ dẫn đầu không ai khác chính là La Vân Phong!
Diệp Bắc Minh kinh hãi, da đầu tê dại.
Giọng nói trong quan tài không thể phân biệt được là nam hay nữ, nhưng lại khiến người ta có cảm giác hoảng sợ trong lòng!
“Ta là ai?”
Giọng nói trong quan tài dường như đang tự hỏi, sửng sốt một hồi mới phun ra một câu: “Ta là Đế!”
“Đế?”
Diệp Bắc Minh cau mày: “Đế là cái gì?"
Sự tồn tại trong quan tài hừ lạnh một tiếng: “Đế chính là Đế! Là sự tồn tại tối cao giữa trời đất này!”
“Trường sinh bất tử!”
“Vĩnh cửu vĩnh hằng!”
Diệp Bắc Minh có chút khó tin: “Nếu ngươi đã bất tử bất diệt, tại sao lại ở chỗ này?"
“Còn bị người khác đóng vào quan tài, theo lý mà nói, người nằm trong quan tài không phải đã chết rồi sao?”
Sự tồn tại tự xưng là ‘Đế’ kia lại một lần nữa rơi vào trầm mặc!
Thật lâu sau mới thở dài một hơi: “Đã lâu quá rồi, bổn đế không nhớ rõ nữa”.
“Bổn đế chỉ nhớ, lúc mới sáng thế, trên thế giới này căn bản không có mấy người”.
“Ta là một trong số đó, sau đó… người càng lúc càng nhiều, mấy người đầu tiên quá mạnh mẽ, sở hữu tài nguyên tốt nhất!"
“Những người sau này không đồng ý, có một vài vị Đế ngã xuống… nhưng Đế bất tử bất diệt, bọn họ tách rời thi thể của Đế!”
“Ném chúng vào trong quan tài, cất giữ chúng vào trong các nhà tù khác nhau!"
Nghe được điều này, Diệp Bắc Minh lặng người!
“Tiểu Tháp à, không lẽ… đây chính là nguồn gốc của Nhà tù số bảy?"
Giọng nói của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cũng ngập tràn nghi hoặc: “Nhóc con, có lẽ là vậy!”
“Nếu không thì tại sao thế giới này lại được gọi là Nhà tù số bảy?”
Nếu đã có số bảy thì phía trước hẳn còn có nhà tù số sáu, số năm, số bốn?
Diệp Bắc Minh lúc này suy ngẫm rất nhiều!
Sau đó ánh mắt anh tối sầm lại: “Nói đi, ngươi muốn ta làm gì cho ngươi?”
Đế có chút bất ngờ: “Chàng trai, ngươi biết bổn đế muốn mình giúp đỡ sao?”
Diệp Bắc Minh rất tự tin: "Nếu không muốn ta giúp đỡ, ngươi sẽ không nói nhảm với ta nhiều như vậy!”
"Nói đi, ngươi rốt cuộc muốn ta làm gì?”
Đế mỉm cười đáp: “Ngươi rất thông minh!”
“Ngươi tới đây sẽ biết, bổn đế muốn ngươi làm cái gì!”
Giọng nói của Đế truyền tới.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vội nhắc nhở: “Nhóc con, đừng nghe lời hắn, tên này tạo cho tôi một cảm giác cực kỳ nguy hiểm!"
“Ở đây sức mạnh của tôi có thể bảo vệ cậu”.
“Nhưng tế đàn kia quá dị thường, đặc biệt là chiếc quan tài đó, tôi hoàn toàn nhìn không ra nó được làm bằng chất liệu gì!”
“Ngộ lỡ…”
Nghe xong lời giải thích này, lông mày của Diệp Bắc Minh lại nhíu chặt một chỗ.
Ánh mắt anh vừa đảo liền liếc về phía đám người bị nước đen làm ô nhiễm: “Nhược Tuyết còn ở đây, với tình trạng hiện tại của cô ấy, tôi cần sự giúp đỡ từ người tự xưng là ‘Đế’ này!”
“Cho dù là núi đao biển lửa, tôi cũng phải xông vào!”
Vừa dứt lời, Diệp Bắc Minh không chút khách sáo tiến lên một bước, nhảy tới bên cạnh tế đàn!
Dòng nước đen lập tức lan tràn tới, mang theo một mùi mục nát gay mũi.
“Lại gần thêm chút nữa”.
Đế tiếp tục nói.
Diệp Bắc Minh tới gần quan tài.
‘Két’ một tiếng, chiếc quan tài đen đột nhiên mở ra!
Một lực lượng cực kỳ mạnh mẽ ập tới, tháp Càn Khôn Trấn Ngục trực tiếp bạo phát sức mạnh hình thành lên một bức tường chắn, ngăn chặn phần lớn uy lực.
Ngay cả như vậy, không gian xung quanh vẫn ầm ầm sụp đổ!
Diệp Bắc Minh mở to hai mắt, nhìn chằm chằm hết thảy mọi thứ trong quan tài: "Đây là..."
Không có xác chết kinh tởm như trong tưởng tượng!
Cũng không phải cảnh tượng thê thảm khi thi thể bị chặt xé thành từng mảnh!
Mà là một quan tài vô cùng sạch sẽ!
Chỉ có một bàn tay ngọc ngà búp măng, đầu ngón tay thon dài, làn da mỏng manh trắng ngần, vừa nhìn chính là tay của phụ nữ!
Cổ tay của bàn tay này đã bị gãy, máu tươi không ngừng trào ra từ đây!
Sau khi ăn mòn quan tài đen, nó biến thành nước đen và chảy ra ngoài, làm ô nhiễm mọi thứ!
Diệp Bắc Minh kinh ngạc: "Mấy giọt máu thối rữa này vậy mà hóa thành nước đen? Có thể làm ô nhiễm mọi thứ?”
“Ngươi rốt cuộc là ai?”
Bàn tay kia khẽ run, phát ra âm thanh: “Ta là đế…”
Diệp Bắc Minh hoài nghi: “Nguồn gốc của dòng nước đen vậy mà từ một bàn tay bị chặt đứt!"
“Không lẽ ngươi thực sự là một vị đại đế tối cao, bị người ta phân xác, một cánh tay bị đưa đến nhà tù số bảy này?”
Giọng nói vọng tới từ Đế thủ: “Ta không biết… ngươi phải giúp ta tìm ra những mảnh thi thể khác!”
Diệp Bắc Minh đáp: “Vậy ta được ích lợi gì?”
“Giúp bổn đế làm việc đã là vinh hạnh của ngươi rồi, còn muốn đòi quyền lợi?”
Đế thủ run lên liền bộc phát ra một luồng áp lực tối cao!
Diệp Bắc Minh trực tiếp bắn ngược ra ngoài!
Cho dù có Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cố gắng chống đỡ cũng không kìm được phun ra một ngụm máu!
Anh đập mạnh lên trên vách hang động, lực mạnh đến mức cả người ghim chặt lên trên bề mặt rắn chắc!
Diệp Bắc Minh nhếch miệng cười toe toét khiến máu tươi lại trào ra từ khóe miệng: “Ai lại nguyện ý làm chuyện không công cơ chứ?”
“Một đòn này, ngươi nhớ kỹ lấy một đòn này, ta sẽ để ngươi phải trả cả gốc lẫn lãi!”
Đế thủ lại một lần nữa rơi vào trầm tư!
Lần này tròn mười lăm phút trôi qua, giọng nói của cô ta mới lại vang lên: "Được! Bổn đế đồng ý với ngươi, chỉ cần ngươi giúp bổn đế tìm được những phần thi hài còn lại!”
“Ngày bổn đế phục sinh, ngươi chính là người đầu tiên dưới quyền ta!"
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Đừng tán dóc vô ích nữa, bây giờ, lập tức, ta muốn nhìn thấy lợi ích đó!”
Đế thủ cười lạnh: “Chàng trai, ngươi rất tham lam”.
“Bổn đế chỉ còn lại một tay, có thể cho ngươi thứ tốt gì?”
Nói tới đây, Đế thủ khựng lại:
"Bất quá, nếu ngươi có can đảm, có thể thử hấp thu một giọt máu của ta xem sao!"
Dứt lời.
Nơi nó đi qua, hư không sụt lún!
Khi nó rơi xuống cách Diệp Bắc Minh còn mười mét thì lơ lửng giữa không trung!
Một luồng sức mạnh sinh mạng vô cùng thuần khiết lao tới!
“Tiểu Tháp, sao tôi cứ cảm thấy đây không phải là một giọt máu mà là một con rồng vô thượng vậy?”, ánh mắt Diệp Bắc Minh rực lửa.
Sức mạnh ẩn chứa trong giọt máu này còn đáng sợ hơn thứ bên trong Diệp Bắc Minh gấp trăm lần!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nuốt nước bọt đáp: “Nhóc con… cậu đúng là may mắn! Cậu sắp phát tài rồi đó!”
"Lực lượng ẩn chứa trong giọt máu này còn khủng khiếp hơn cả việc cậu nuốt chửng một ngàn... không, mười ngàn tên cảnh giới Thiên Tôn!”
Diệp Bắc Minh há hốc miệng: “Khoa trương như vậy sao?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khẳng định chắc nịch: “Ừm! Tất nhiên là vậy rồi, bàn tay này nhất định là một sự tồn tại tối thượng, thôi đừng quan tâm nữa!"
“Cậu cứ hấp thụ giọt tinh huyết này trước đi!”
"Nhớ kỹ, đừng nóng vội, làm từng bước một, tôi sợ thân thể cậu không chịu đựng nổi!”
Hai mắt Diệp Bắc Minh sáng rực: “Được!”
Sau đó anh khoanh chân ngồi xuống!
Rồi vươn tay tóm lấy, từ trong giọt Đế huyết đó rút ra một tia máu có kích thước chỉ bằng một phần mười sợi tóc!
Một ngụm nuốt xuống!
Diệp Bắc Minh chỉ cảm giác giống như biển cả đang cuộn dâng trong cơ thể mình vậy!
Sức mạnh sinh mạng vô tận tràn về tứ chi cùng gân mạch xương cốt của anh!
“Phụt…”
Anh khạc ra một ngụm máu, cứ như vậy bị chấn động!
Giây tiếp theo.
Một cơn giông kèm sấm sét bỗng nhiên kéo tới trên đầu anh!
Chỉ vừa hấp thụ Đế huyết to bằng sợi tóc đã giúp anh trực tiếp đột phá tới cảnh giới Đạo quân!
“Trời ạ!”
Diệp Bắc Minh nhiệt huyết sôi trào: “Thật hung hãn! Chỉ cần hấp thụ một giọt đế huyết, e rằng tôi sẽ thăng cấp liền mấy cảnh giới lớn mất!”
……
Ở thế giới bên ngoài.
Tiêu Dung Phi cùng Tiêu Nhã Phi đã canh giữ suốt ba ngày!
“Chị, đã ba ngày trôi qua rồi, anh Diệp còn chưa quay trở lại nữa”, Tiêu Nhã Phi lo âu nói.
Tiêu Dung Phi nhíu chặt mày liễu, ánh mắt vẫn ghim chặt vào mặt nước đen kịt kia.
Sau khi cân nhắc hồi lâu mới hít một hơi thật sâu!
"Nhã Phi, em ở lại đây, chị đi tìm anh ấy!”
“Chị, chị điên rồi à?”
Tiêu Nhã Phi kinh hãi: “Một khi chị bị nước đen vấy bẩn…”
"Cẩn thận, có người tới!"
Tiêu Dung Phi bịt chặt miệng của em gái, cấp tốc kéo cô ra xa, trốn vào phía sau một tảng đá.
Một đám người mặc trang phục của Liên Minh Thiên Đạo xuất hiện!
Kẻ dẫn đầu không ai khác chính là La Vân Phong!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.