Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1226: Đáng giá bằng tất cả tài nguyên tu võ của nhà họ Phương
Ss Tần
16/12/2023
“Dựa theo tốc độ phát triển của cậu ta, sợ rằng chưa tới mười năm nữa sẽ trở thành lưỡi đao sắc bén treo trên đầu nhà họ Phương!”
“Bây giờ chúng ta chỉ có cách ra tay trước để chiếm lợi thế thôi, nên phải làm thịt thằng ranh đó đã!”
Giọng điệu của ông ta dần lạnh xuống: “Tên súc sinh kia lợi hại đến đâu chăng nữa thì cũng chỉ có một mình!”
“Chúng ta chỉ cần phái người bắt người thân của cậu ta, khi đó lợi thế trong tay sẽ nhiều hơn chút!”
“Vậy nên...”
Phương Chính Hổ lắc đầu nói: “Tam đệ, chúng ta không cần làm việc phiền phức như thế?”
Phương Chính Hổ đứng dậy, chắp tay cúi chào một cánh cửa đang đóng chặt: “Hai vị trưởng lão, nếu hai người không ra thì những người cầm đầu như chúng tôi sẽ hoang mang mất!”
Ông ta vừa dứt lời, cánh cửa kia mở ra.
Hai ông lão một béo một gầy chậm rãi đi ra.
Phương Chính Hổ giới thiệu: “Hai vị này chính là trưởng lão nội môn của Thiên Đạo Tông, được thánh tử Thiên Đạo Tông đặc biệt phái đến để giúp nhà họ Phương chúng ta!”
“Cái gì?”
“Đại ca, ông nói thật à?”
Phương Vô Đạo quá đỗi mừng rỡ.
Hai ông lão kia không hề che dấu khí tức cảnh giới Tạo Hóa trung kỳ của mình.
Cộng thêm Phương Chính Hổ cảnh giới Tạo Hóa sơ kỳ nữa.
Ba cảnh giới Tạo Hóa liên thủ với nhau, Diệp Bắc Minh chết chắc rồi.
Nghĩ đến đây mọi người trong sảnh nghị sự vô cùng hưng phấn.
“Thật may quá!”
“Có hai vị tiền bối ra tay, thằng nhóc kia chết chắc rồi”, mặt mày Phương Vô Đạo đỏ bừng.
Lão già gầy gò cười bảo: “Đừng vui mừng quá sớm”.
“Nếu muốn chúng ta ra tay thì nhà họ Phương các người phải trả một cái giá tương xứng!”
Giọng lão già kia dần nhỏ lại.
Phương Chính Hổ gật đầu: “Điều đó là chuyện đương nhiên, nhà họ Phương sẽ không để hai vị trưởng lão làm việc không công đâu!”
“Chỉ cần hai vị mở lời thì cái gì nhà họ Phương cũng chấp nhận hết!”
Lão già gầy gò kia nhếch mép: “Được! Tôi muốn tất cả tài nguyên tu võ của nhà họ Phương các người!”
Tất cả im lặng.
Hơn mười cặp mắt trong sảnh nghị sự mở to, nhìn chằm chằm vào lão già gầy gò kia.
Mắt Phương Vô Đạo đỏ bừng.
Ánh mắt của Phương Cửu Lê lạnh như băng.
Nếu không phải e ngại thực lực và thân phận của hai người kia thì bọn họ đã xông lên, đánh chết lão già gầy gò kia rồi.
Phương Chính Hổ khàn giọng nói: “Mã trưởng lão, ông đang nói giỡn phải không?”
Lão già gầy gò cười thâm trầm: “Ông thấy thế nào?”
Ánh mắt Phương Chính Hổ trầm xuống: “Hừ! Các người há mồm cũng to quá rồi đấy!”
“Chỉ là một tên Diệp Bắc Minh mà cũng đáng giá bằng tất cả tài nguyên tu võ của nhà họ Phương chúng tôi sao?”
Lão già gầy gò lấy ra một cục lưu ảnh thạch, mỉm cười đầy thâm ý nói: “Xem xong rồi cho ông nói lại đó!”
“Lưu niệm thạch hả? Mã trưởng lão có ý gì?”
Phương Chính Hổ nhướng mày.
Nhưng ông ta vẫn cầm lấy lưu niệm thạch rồi rót chân nguyên vào đó.
Ngay sau đó.
Trong lưu niệm thạch hiện lên một khung cảnh, đấy chính là hình ảnh Diệp Bắc Minh huyết tế Thanh Vân Môn.
Ngay khi cảnh tượng kia kết thúc.
Cả sảnh nghị sự chìm trong sự tĩnh lặng, đến cả tim cũng tạm ngừng đập.
“Ôi!”
Nhà họ Phương kinh hãi.
Phương Vô Đạo sợ run nói: “Tên súc sinh kia huyết tế cả triệu người ư?”
Cái mặt già của Phương Cửu Lê tái nhợt: “Đúng là đồ quái vật!”
Những lão già còn lại đều vô cùng kinh hãi.
Lão già gầy gò kia cong môi hỏi lại: “Giờ các người còn cảm thấy tôi yêu cầu quá đáng lắm sao?”
Tất cả thành viên của nhà họ Phương chết lặng, sững sờ ngồi đó.
Bỗng nhiên.
“Tất cả người nhà họ Phương mau cút ra đây nhận lấy cái chết!”
Giọng nói đó vang vọng như tiếng sấm rền.
Mọi người giật mình.
“Giọng nói này là của... Diệp Bắc Minh?”
“Là cậu ta!”
Mọi người phản ứng lại ngay.
Phương Vô Đạo tức giận ngút trời: “Tên súc sinh này dám mò tới đây thật!”
Ngay sau đó.
Nháy mắt mặt ông ta trắng bệch: “Đại ca, thằng nhóc đó đến đây rồi!”
Phương Chính Hổ cắn răng nói: “Mã trưởng lão, bọn tôi đồng ý với các người!”
Lão già mập mạp và lão già gầy gò nhìn nhau cười: “Cứ đợi tin tốt của chúng tôi đi, trong vòng mười lăm phút, cậu ta sẽ đi đời!”
Hai người họ đứng dậy rồi bước ra ngoài sảnh nghị sự.
Phương Vô Đạo nuốt nước miếng: “Mẹ kiếp, may mắn có trưởng lão của Thiên Đạo Tông giúp sức!”
“Nói như vậy nhà họ Phương lâm nguy thật rồi!”
Phương Cửu Lê gật đầu nói: “Tên súc sinh kia dám huyết tế cả Thanh Vân Môn, thật đáng sợ!”
“Mặc kệ thế nào chăng nữa, tên súc sinh kia chết chắc rồi!”
“Chúng ta cứ đợi là được!”
Những người còn lại gật đầu theo.
Ngay sau đó.
Rầm!
Một tiếng rung trời vang lên, có cái gì đó bay vào sảnh nghị sự rồi nện vào bàn.
Mọi người vừa cúi đầu nhìn thì sợ vỡ mật.
Thứ vừa bay vào chính là đầu của lão già gầy gò và lão già mập mạp kia, bọn họ đã chết không nhắm mắt.
“Này này này... này... Không thể nào!”
Phương Vô Đạo chỉ vào hai cái đầu người kia, giọng nói hơi run.
Ngay sau đó.
Xoạt xoạt xoạt!
Tiếng bước chân truyền tới, một người thanh niên vô cùng quen thuộc đi vào sảnh nghị sự hệt như thần chết tới báo mệnh.
“Sư phụ, hôm nay đồ nhi tới đây để báo thù cho mọi người!”
“Bây giờ chúng ta chỉ có cách ra tay trước để chiếm lợi thế thôi, nên phải làm thịt thằng ranh đó đã!”
Giọng điệu của ông ta dần lạnh xuống: “Tên súc sinh kia lợi hại đến đâu chăng nữa thì cũng chỉ có một mình!”
“Chúng ta chỉ cần phái người bắt người thân của cậu ta, khi đó lợi thế trong tay sẽ nhiều hơn chút!”
“Vậy nên...”
Phương Chính Hổ lắc đầu nói: “Tam đệ, chúng ta không cần làm việc phiền phức như thế?”
Phương Chính Hổ đứng dậy, chắp tay cúi chào một cánh cửa đang đóng chặt: “Hai vị trưởng lão, nếu hai người không ra thì những người cầm đầu như chúng tôi sẽ hoang mang mất!”
Ông ta vừa dứt lời, cánh cửa kia mở ra.
Hai ông lão một béo một gầy chậm rãi đi ra.
Phương Chính Hổ giới thiệu: “Hai vị này chính là trưởng lão nội môn của Thiên Đạo Tông, được thánh tử Thiên Đạo Tông đặc biệt phái đến để giúp nhà họ Phương chúng ta!”
“Cái gì?”
“Đại ca, ông nói thật à?”
Phương Vô Đạo quá đỗi mừng rỡ.
Hai ông lão kia không hề che dấu khí tức cảnh giới Tạo Hóa trung kỳ của mình.
Cộng thêm Phương Chính Hổ cảnh giới Tạo Hóa sơ kỳ nữa.
Ba cảnh giới Tạo Hóa liên thủ với nhau, Diệp Bắc Minh chết chắc rồi.
Nghĩ đến đây mọi người trong sảnh nghị sự vô cùng hưng phấn.
“Thật may quá!”
“Có hai vị tiền bối ra tay, thằng nhóc kia chết chắc rồi”, mặt mày Phương Vô Đạo đỏ bừng.
Lão già gầy gò cười bảo: “Đừng vui mừng quá sớm”.
“Nếu muốn chúng ta ra tay thì nhà họ Phương các người phải trả một cái giá tương xứng!”
Giọng lão già kia dần nhỏ lại.
Phương Chính Hổ gật đầu: “Điều đó là chuyện đương nhiên, nhà họ Phương sẽ không để hai vị trưởng lão làm việc không công đâu!”
“Chỉ cần hai vị mở lời thì cái gì nhà họ Phương cũng chấp nhận hết!”
Lão già gầy gò kia nhếch mép: “Được! Tôi muốn tất cả tài nguyên tu võ của nhà họ Phương các người!”
Tất cả im lặng.
Hơn mười cặp mắt trong sảnh nghị sự mở to, nhìn chằm chằm vào lão già gầy gò kia.
Mắt Phương Vô Đạo đỏ bừng.
Ánh mắt của Phương Cửu Lê lạnh như băng.
Nếu không phải e ngại thực lực và thân phận của hai người kia thì bọn họ đã xông lên, đánh chết lão già gầy gò kia rồi.
Phương Chính Hổ khàn giọng nói: “Mã trưởng lão, ông đang nói giỡn phải không?”
Lão già gầy gò cười thâm trầm: “Ông thấy thế nào?”
Ánh mắt Phương Chính Hổ trầm xuống: “Hừ! Các người há mồm cũng to quá rồi đấy!”
“Chỉ là một tên Diệp Bắc Minh mà cũng đáng giá bằng tất cả tài nguyên tu võ của nhà họ Phương chúng tôi sao?”
Lão già gầy gò lấy ra một cục lưu ảnh thạch, mỉm cười đầy thâm ý nói: “Xem xong rồi cho ông nói lại đó!”
“Lưu niệm thạch hả? Mã trưởng lão có ý gì?”
Phương Chính Hổ nhướng mày.
Nhưng ông ta vẫn cầm lấy lưu niệm thạch rồi rót chân nguyên vào đó.
Ngay sau đó.
Trong lưu niệm thạch hiện lên một khung cảnh, đấy chính là hình ảnh Diệp Bắc Minh huyết tế Thanh Vân Môn.
Ngay khi cảnh tượng kia kết thúc.
Cả sảnh nghị sự chìm trong sự tĩnh lặng, đến cả tim cũng tạm ngừng đập.
“Ôi!”
Nhà họ Phương kinh hãi.
Phương Vô Đạo sợ run nói: “Tên súc sinh kia huyết tế cả triệu người ư?”
Cái mặt già của Phương Cửu Lê tái nhợt: “Đúng là đồ quái vật!”
Những lão già còn lại đều vô cùng kinh hãi.
Lão già gầy gò kia cong môi hỏi lại: “Giờ các người còn cảm thấy tôi yêu cầu quá đáng lắm sao?”
Tất cả thành viên của nhà họ Phương chết lặng, sững sờ ngồi đó.
Bỗng nhiên.
“Tất cả người nhà họ Phương mau cút ra đây nhận lấy cái chết!”
Giọng nói đó vang vọng như tiếng sấm rền.
Mọi người giật mình.
“Giọng nói này là của... Diệp Bắc Minh?”
“Là cậu ta!”
Mọi người phản ứng lại ngay.
Phương Vô Đạo tức giận ngút trời: “Tên súc sinh này dám mò tới đây thật!”
Ngay sau đó.
Nháy mắt mặt ông ta trắng bệch: “Đại ca, thằng nhóc đó đến đây rồi!”
Phương Chính Hổ cắn răng nói: “Mã trưởng lão, bọn tôi đồng ý với các người!”
Lão già mập mạp và lão già gầy gò nhìn nhau cười: “Cứ đợi tin tốt của chúng tôi đi, trong vòng mười lăm phút, cậu ta sẽ đi đời!”
Hai người họ đứng dậy rồi bước ra ngoài sảnh nghị sự.
Phương Vô Đạo nuốt nước miếng: “Mẹ kiếp, may mắn có trưởng lão của Thiên Đạo Tông giúp sức!”
“Nói như vậy nhà họ Phương lâm nguy thật rồi!”
Phương Cửu Lê gật đầu nói: “Tên súc sinh kia dám huyết tế cả Thanh Vân Môn, thật đáng sợ!”
“Mặc kệ thế nào chăng nữa, tên súc sinh kia chết chắc rồi!”
“Chúng ta cứ đợi là được!”
Những người còn lại gật đầu theo.
Ngay sau đó.
Rầm!
Một tiếng rung trời vang lên, có cái gì đó bay vào sảnh nghị sự rồi nện vào bàn.
Mọi người vừa cúi đầu nhìn thì sợ vỡ mật.
Thứ vừa bay vào chính là đầu của lão già gầy gò và lão già mập mạp kia, bọn họ đã chết không nhắm mắt.
“Này này này... này... Không thể nào!”
Phương Vô Đạo chỉ vào hai cái đầu người kia, giọng nói hơi run.
Ngay sau đó.
Xoạt xoạt xoạt!
Tiếng bước chân truyền tới, một người thanh niên vô cùng quen thuộc đi vào sảnh nghị sự hệt như thần chết tới báo mệnh.
“Sư phụ, hôm nay đồ nhi tới đây để báo thù cho mọi người!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.