Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1227: Tự tay phế hai thằng em báo đời
Ss Tần
16/12/2023
Diệp Bắc Minh bước vào, Liễu Như Khanh theo đằng sau.
Ngay khi thấy Diệp Bắc Minh, Phương Vô Đạo và Phương Cửu Lê đều sợ run người.
Phương Chính Hổ run run nhìn thoáng qua hai cái đầu kia: “Cậu Diệp à, lão phu Phương Chính Hổ tôi biết sao hôm nay cậu lại đến đây!”
“Chuyện về sư phụ của cậu, lão phu rất lấy làm tiếc, hai đứa em trai của tôi lần này làm không ổn lắm!”
“Lão phu ở đây giải thích với cậu, nếu có thể thì nhà họ Phương nguyện lòng dốc hết mọi thứ bồi thường cho cậu!”
Diệp Bắc Minh ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Ồ? Ông muốn bồi thường thế nào?”
Sâu trong đáy mắt Phương Chính Hổ thoáng hiện lên sự vui vẻ.
Chỉ cần anh nhả ra thì tất cả mọi thứ đều sẽ có cách.
Ông ta cố gắng nở một nụ cười hiền lành: “Chỉ cần cậu buông tha nhà họ Phương thì cậu muốn bồi thường thế nào cũng được!”
Diệp Bắc Minh nhìn Phương Vô Đạo và Phương Cửu Lê rồi nói: “Hai người kia giết sư phụ của tôi, thành ý của ông còn chưa đủ!”
“Hiểu rồi!”
Phương Chính Hổ gật đầu, lạnh giọng quát: “Hai người còn không mau quỳ xuống!”
Phương Vô Đạo và Phương Cửu Lê rất không tình nguyện.
Dưới ánh mắt của Phương Chính Hổ, bọn họ quỳ xuống.
Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: “Chỉ có vậy thôi à?”
“Cậu Diệp à, cậu cứ yên tâm, lão phu chắc chắn sẽ khiến cậu vừa lòng!”
Ông ta vừa dứt lời, Phương Chính Hổ bước ra, nhấc chân rồi giẫm mạnh xuống.
Răng rắc.
Nháy mắt cả hai chân của bọn họ nát vụn.
“Á...”
Hai người kêu la đau thấu tận xương tủy, ứa mồ hôi lạnh cả người.
Phương Chính Hổ chắp tay: “Cậu Diệp thấy thế này đủ thành ý chưa ạ?”
Diệp Bắc Minh cười khẩy: “Tôi mất một trăm vị sư phụ, ông chỉ phế hai chân của bọn họ là đủ rồi à?”
Phương Chính Hổ sửng sốt, ánh mắt thoáng hiện sự ác độc.
Ông ta vươn bàn tay tới đan điền Phương Vô Đạo và Phương Cửu Lê.
Một đòn bóp nát.
Hai người họ đau co người, quỳ rạp xuống đất run rẩy như con chó chết.
“Ối!”
Tầng lớp cầm quyền của nhà họ Phương đều thầm kinh hãi.
Ác!
Quá ác độc!
Hai bọn họ chính là em trai ruột của Phương Chính Hổ.
Lúc này, giọng Phương Chính Hổ lại lần nữa vang lên: “Cậu Diệp, thành ý như này đủ chưa?”
Diệp Bắc Minh vẫn lắc đầu như cũ: “Chưa đủ!”
Phương Vô Đạo đỏ mắt gầm nhẹ: “Diệp Bắc Minh, hai bọn tôi đã phế rồi!”
“Cả đời này đều không thể tu võ lại lần nữa, cậu còn muốn thế nào mới chịu?”
Phương Cửu Lê nghiến răng nghiến lợi: “Diệp Bắc Minh, cậu đừng khinh người quá đáng!”
Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Tôi chỉ dùng thái độ các người đã từng đối xử với sư phụ tôi mà cư xử với các người thôi mà, sao các người lại tức đến thế?”
“Cậu!”
Trán Phương Vô Đạo và Phương Cửu Lê nổi gân xanh, trừng mắt nhìn Diệp Bắc Minh.
Bọn họ không thể nhẫn nại nữa.
Phương Chính Hổ nhướng mày: “Cậu Diệp, rốt cuộc cậu muốn gì?”
Diệp Bắc Minh mỉm cười đầy hàm ý: “Dừng, ông còn chưa hiểu à?”
“Tôi muốn tất cả người của nhà họ Phương, phải chết!”
“Cậu nói cái gì?”
Mắt Phương Chính Hổ đỏ bừng, tức điên người: “Diệp Bắc Minh, lão phu tự tay phế hai đứa em trai của mình rồi!”
“Thế mà cậu còn không chịu buông tha cho nhà họ Phương chúng tôi sao?”
“Ha ha ha ha ha!”
Diệp Bắc Minh chế nhạo nói: “Tôi giết bố mẹ ông rồi diệt cả họ nhà ông, khi đó ông sẽ bỏ qua cho tôi ư?”
“Ông thật ngu xuẩn, vì sao ông cho rằng tôi sẽ buông tha cho ông chứ?”
“Cảm giác tự tay phế hai thằng em trai của mình thế nào?”
“Khốn nạn!”
Phương Chính Hổ quát to, ông ta sắp phát điên tới nơi rồi.
Ầm ầm.
Một luồng khí hùng dũng lan ra, cái bàn hóa thành từng mảnh nhỏ bay khắp bốn phía: “Giết tên súc sinh kia cho tôi rồi băm xác cậu ta thành ngàn mảnh cho tôi!”
Vút! Vút! Vút!
Hơn mười người đồng loạt ra tay, cả loại võ kỹ, binh khí, ám khí và lửa đạn đều hướng về phía Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh đứng chắn trước Liễu Như Khanh, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém ra.
Trong chốc lát, một luồng kiếm khí không thể chống đỡ lan ra.
Phụt!
Mười mấy lão già xông lên kia chết ngay tức khắc.
Những người còn lại cũng bị đánh bay ra ngoài, nện mạnh lên vách tường sảnh nghị sự, phun ra một ngụm máu tươi.
Sau đó.
Diệp Bắc Minh bước tới, thoáng chốc đã xuất hiện ngay trước mặt Phương Chính Hổ.
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém xuống như đưa ra phán quyết của thần chết.
“Phụt!”
Phương Chính Hồ cảnh giới Tạo Hóa sơ kỳ lại không chịu nổi một đòn.
Ông ta bay ngược ra ngoài, dẫu ông ta có dùng tất cả sức mạnh để đỡ được một kiếm ấy thì cho dù không chết thì kinh mạch trên người cũng bị đứt đoạn.
“Cậu...”
Phương Chính Hổ quỳ rạp trên mặt đất, nhìn Diệp Bắc Minh bằng ánh mắt đầy khó tin: “Cậu là quái vật phương nào hả? Cậu mới cảnh giới Chân Huyền mà!”
“Dựa vào đầu mà có sức mạnh khủng khiếp như vậy chứ? Cậu là người hay quỷ thế hả?”
Diệp Bắc Minh nhìn Phương Chính Hổ.
Xong anh xoay người đi về phía Phương Vô Đạo và Phương Cửu Lê.
Ngay khi thấy Diệp Bắc Minh, Phương Vô Đạo và Phương Cửu Lê đều sợ run người.
Phương Chính Hổ run run nhìn thoáng qua hai cái đầu kia: “Cậu Diệp à, lão phu Phương Chính Hổ tôi biết sao hôm nay cậu lại đến đây!”
“Chuyện về sư phụ của cậu, lão phu rất lấy làm tiếc, hai đứa em trai của tôi lần này làm không ổn lắm!”
“Lão phu ở đây giải thích với cậu, nếu có thể thì nhà họ Phương nguyện lòng dốc hết mọi thứ bồi thường cho cậu!”
Diệp Bắc Minh ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Ồ? Ông muốn bồi thường thế nào?”
Sâu trong đáy mắt Phương Chính Hổ thoáng hiện lên sự vui vẻ.
Chỉ cần anh nhả ra thì tất cả mọi thứ đều sẽ có cách.
Ông ta cố gắng nở một nụ cười hiền lành: “Chỉ cần cậu buông tha nhà họ Phương thì cậu muốn bồi thường thế nào cũng được!”
Diệp Bắc Minh nhìn Phương Vô Đạo và Phương Cửu Lê rồi nói: “Hai người kia giết sư phụ của tôi, thành ý của ông còn chưa đủ!”
“Hiểu rồi!”
Phương Chính Hổ gật đầu, lạnh giọng quát: “Hai người còn không mau quỳ xuống!”
Phương Vô Đạo và Phương Cửu Lê rất không tình nguyện.
Dưới ánh mắt của Phương Chính Hổ, bọn họ quỳ xuống.
Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: “Chỉ có vậy thôi à?”
“Cậu Diệp à, cậu cứ yên tâm, lão phu chắc chắn sẽ khiến cậu vừa lòng!”
Ông ta vừa dứt lời, Phương Chính Hổ bước ra, nhấc chân rồi giẫm mạnh xuống.
Răng rắc.
Nháy mắt cả hai chân của bọn họ nát vụn.
“Á...”
Hai người kêu la đau thấu tận xương tủy, ứa mồ hôi lạnh cả người.
Phương Chính Hổ chắp tay: “Cậu Diệp thấy thế này đủ thành ý chưa ạ?”
Diệp Bắc Minh cười khẩy: “Tôi mất một trăm vị sư phụ, ông chỉ phế hai chân của bọn họ là đủ rồi à?”
Phương Chính Hổ sửng sốt, ánh mắt thoáng hiện sự ác độc.
Ông ta vươn bàn tay tới đan điền Phương Vô Đạo và Phương Cửu Lê.
Một đòn bóp nát.
Hai người họ đau co người, quỳ rạp xuống đất run rẩy như con chó chết.
“Ối!”
Tầng lớp cầm quyền của nhà họ Phương đều thầm kinh hãi.
Ác!
Quá ác độc!
Hai bọn họ chính là em trai ruột của Phương Chính Hổ.
Lúc này, giọng Phương Chính Hổ lại lần nữa vang lên: “Cậu Diệp, thành ý như này đủ chưa?”
Diệp Bắc Minh vẫn lắc đầu như cũ: “Chưa đủ!”
Phương Vô Đạo đỏ mắt gầm nhẹ: “Diệp Bắc Minh, hai bọn tôi đã phế rồi!”
“Cả đời này đều không thể tu võ lại lần nữa, cậu còn muốn thế nào mới chịu?”
Phương Cửu Lê nghiến răng nghiến lợi: “Diệp Bắc Minh, cậu đừng khinh người quá đáng!”
Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Tôi chỉ dùng thái độ các người đã từng đối xử với sư phụ tôi mà cư xử với các người thôi mà, sao các người lại tức đến thế?”
“Cậu!”
Trán Phương Vô Đạo và Phương Cửu Lê nổi gân xanh, trừng mắt nhìn Diệp Bắc Minh.
Bọn họ không thể nhẫn nại nữa.
Phương Chính Hổ nhướng mày: “Cậu Diệp, rốt cuộc cậu muốn gì?”
Diệp Bắc Minh mỉm cười đầy hàm ý: “Dừng, ông còn chưa hiểu à?”
“Tôi muốn tất cả người của nhà họ Phương, phải chết!”
“Cậu nói cái gì?”
Mắt Phương Chính Hổ đỏ bừng, tức điên người: “Diệp Bắc Minh, lão phu tự tay phế hai đứa em trai của mình rồi!”
“Thế mà cậu còn không chịu buông tha cho nhà họ Phương chúng tôi sao?”
“Ha ha ha ha ha!”
Diệp Bắc Minh chế nhạo nói: “Tôi giết bố mẹ ông rồi diệt cả họ nhà ông, khi đó ông sẽ bỏ qua cho tôi ư?”
“Ông thật ngu xuẩn, vì sao ông cho rằng tôi sẽ buông tha cho ông chứ?”
“Cảm giác tự tay phế hai thằng em trai của mình thế nào?”
“Khốn nạn!”
Phương Chính Hổ quát to, ông ta sắp phát điên tới nơi rồi.
Ầm ầm.
Một luồng khí hùng dũng lan ra, cái bàn hóa thành từng mảnh nhỏ bay khắp bốn phía: “Giết tên súc sinh kia cho tôi rồi băm xác cậu ta thành ngàn mảnh cho tôi!”
Vút! Vút! Vút!
Hơn mười người đồng loạt ra tay, cả loại võ kỹ, binh khí, ám khí và lửa đạn đều hướng về phía Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh đứng chắn trước Liễu Như Khanh, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém ra.
Trong chốc lát, một luồng kiếm khí không thể chống đỡ lan ra.
Phụt!
Mười mấy lão già xông lên kia chết ngay tức khắc.
Những người còn lại cũng bị đánh bay ra ngoài, nện mạnh lên vách tường sảnh nghị sự, phun ra một ngụm máu tươi.
Sau đó.
Diệp Bắc Minh bước tới, thoáng chốc đã xuất hiện ngay trước mặt Phương Chính Hổ.
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém xuống như đưa ra phán quyết của thần chết.
“Phụt!”
Phương Chính Hồ cảnh giới Tạo Hóa sơ kỳ lại không chịu nổi một đòn.
Ông ta bay ngược ra ngoài, dẫu ông ta có dùng tất cả sức mạnh để đỡ được một kiếm ấy thì cho dù không chết thì kinh mạch trên người cũng bị đứt đoạn.
“Cậu...”
Phương Chính Hổ quỳ rạp trên mặt đất, nhìn Diệp Bắc Minh bằng ánh mắt đầy khó tin: “Cậu là quái vật phương nào hả? Cậu mới cảnh giới Chân Huyền mà!”
“Dựa vào đầu mà có sức mạnh khủng khiếp như vậy chứ? Cậu là người hay quỷ thế hả?”
Diệp Bắc Minh nhìn Phương Chính Hổ.
Xong anh xoay người đi về phía Phương Vô Đạo và Phương Cửu Lê.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.