Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1493: Đánh nhau rồi
Ss Tần
19/02/2024
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên đi xuyên qua đám người, đến
trước mặt Phó Long Đình: "Công tử, toàn bộ người nhà họ Mặc chạy trốn đã bị giết chết!"
"Mặc Phong Hành và Mặc Đình Đình đã mang về gia tộc, bọn họ cực kỳ mạnh miệng, không khai ai là người giết tiểu công tử!"
"Về phần người thanh niên kia, tạm thời vẫn chưa tìm ra!"
Phó Long Đình mở mắt ra: "Một đám ăn hại, tìm một người cũng không tìm thấy?"
"Gia tộc nuôi các người suốt bao nhiêu năm làm cái gì không biết!"
"Công tử..."
Người đàn ông trung niên sợ hãi quỳ trên mặt đất, run lẩy bẩy như một con chim cút: "Xin ngài cho tôi thêm thời gian ba ngày, tôi nhất định sẽ tìm được thằng kia!"
"Không cần!"
Phó Long Đình lắc đầu.
"Dạ?"
Con ngươi người đàn ông trung niên co rụt lại!
Ông ta chết chắc rồi!
Nhưng điều bất ngờ là, Phó Long Đình lại nhìn về một hướng: "Cậu ta đã tới!"
Hai mắt đăm đăm, một người trẻ tuổi chậm rãi đi tới từ trong đám người.
Chu Nhược Giai nhíu mày: "Nhiều người như vậy, một chỗ đặt chân cũng không có!"
Diệp Bắc Minh cười nhạt: "Bên kia có miếng đất trống, chúng ta đến đó đi!"
Lê Mộng Ly nhìn thoáng qua, đôi mắt đẹp co rụt lại: "Cậu Diệp, đừng, đó là..."
Không đợi Lê Mộng Ly nói xong một câu.
Diệp Bắc Minh đã kéo tay Chu Nhược Giai đi về phía đất trống rộng trăm mét kia!
Hiện trường vốn náo nhiệt chợt yên tĩnh!
Một giây sau, khắp nơi oanh động.
"Thằng này là ai? Điên rồi sao?"
"Trong vòng trăm mét quanh Phó Long Đình, không có anh ta cho phép, bất kỳ người nào cũng không được đến gần!"
"Đã từng có người không cẩn thận đi tới trăm mét gần Phó Long Đình, cuối cùng bị diệt tộc!"
Giờ phút này, vẻ mặt của ai ai cũng nghiêm lại!
Rất nhiều người đồng tình nhìn Diệp Bắc Minh!
Giọng nói của Phó Long Đình vang lên: "Tên kia, cuối cùng cũng nhìn thấy cậu!"
Diệp Bắc Minh quét mắt nhìn Phó Long Đình: "Tôi quen biết anh sao?"
"Hít hà!"
"Con mẹ nó!"
Hàng loạt tiếng hít ngược khí lạnh vang lên: "Sau cậu ta dám dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với Phó Long Đình?"
Lê Mộng Ly đứng ở trong đám người, không lo lắng được nhiều như vậy.
Nuốt nước miếng, Lê Mộng Ly xông ra khỏi đám người, đi đến bên cạnh Diệp Bắc Minh và Chu Nhược Giai.
"Cậu Diệp, suỵt!"
Đến lúc trông thấy, thân thể Lê Mộng Ly hơi hơi run rẩy.
Giọng nói của Lê Mộng Ly cũng run run theo: "Đây là Phó Long Đình của nhà họ Phó, hạng nhất Huyền Bảng!"
"Năm nay chưa đến 50 tuổi, nhưng nghe nói đã là cảnh giới Đế Tôn!"
"Nhà họ Phó?"
Đôi mắt Diệp Bắc Minh khẽ động, rơi xuống trên người Phó Long Đình!
Anh lạnh giọng chất vấn: "Chuyện nhà họ Mặc là do các người làm?"
Phó Long Đình đầy nghiền ngẫm nhìn Diệp Bắc Minh: "Xem ra cậu đã đi qua nhà họ Mặc, miệng của hai ông cháu kia rất cứng!"
"Đến bây giờ vẫn không nói ra ai giết em trai tôi, xem ra chỉ có thể xuống tay từ cậu!"
Diệp Bắc Minh cười lạnh một tiếng: "Không cần hỏi, Phó Tiểu Long là tôi giết!"
"Cậu nói cái gì?"
Phó Long Đình sững sờ, không kịp phản ứng lại.
Người trước mắt mới cảnh giới Động Hư sơ kỳ!
Dù em trai anh ta là rác rưởi, thực lực cũng ở phía trên cảnh giới Hư Thần!
Đừng nói đến việc còn có hai cảnh giới Đế bảo vệ!
Sao có thể chết trong tay một tên cảnh giới Động Hư sơ kỳ?
"Không có khả năng!"
Phó Long Đình lắc đầu: "Với thực lực của cậu thì không thể nào tổn thương đến em trai tôi mảy may, nói ra người sau lưng cậu đi!"
Vèo!
Diệp Bắc Minh lười nói nhảm, bóng dáng lóe lên!
Ảnh Thuấn!
Trong nháy mắt rơi vào trước mặt Phó Long Đình!
Gào rống!
Một tiếng rồng ngâm long trời lở đất vang lên, Phó Long Đình không hề có cơ hội phản ứng!
Một quyền rơi xuống mũi anh ta!
"Ầm" một tiếng cực lớn, Phó Long Đình trực tiếp bị hất bay ra ngoài!
"Trời ơi!"
"Đù! Đù! Đù! Tôi đang nhìn gì vậy?"
"Phó Long Đình bị đánh bay?"
Toàn trường sôi trào, mọi người ở đây gần như nghẹt thở, hoảng sợ nhìn cảnh tượng này!
Lê Mộng Ly há miệng, đang định nói chuyện.
Lại duỗi tay ra, gắt gao che miệng nhỏ, không dám lên tiếng!
Giờ phút này, chỗ sâu trong Huyền Các.
Một nha hoàn vội vã xông vào trong khuê phòng của một cô gái.
"Thiếu chủ, không xong, xảy ra chuyện lớn rồi..."
Trước gương trang điểm, một cô gái cực kỳ xinh đẹp, làn da trắng nõn nà mặc áo ngủ bằng lụa mỏng đang ngồi đó.
Thân thể mềm mại tuyệt diệu như ẩn như hiện!
Sau lưng, một thiếu nữ khác cầm một chiếc lược ngọc, chậm rãi chải vuốt tóc cho cô ta.
"Sao vậy?"
Thiếu nữ không quay đầu, tự nhiên hỏi một câu.
"Mặc Phong Hành và Mặc Đình Đình đã mang về gia tộc, bọn họ cực kỳ mạnh miệng, không khai ai là người giết tiểu công tử!"
"Về phần người thanh niên kia, tạm thời vẫn chưa tìm ra!"
Phó Long Đình mở mắt ra: "Một đám ăn hại, tìm một người cũng không tìm thấy?"
"Gia tộc nuôi các người suốt bao nhiêu năm làm cái gì không biết!"
"Công tử..."
Người đàn ông trung niên sợ hãi quỳ trên mặt đất, run lẩy bẩy như một con chim cút: "Xin ngài cho tôi thêm thời gian ba ngày, tôi nhất định sẽ tìm được thằng kia!"
"Không cần!"
Phó Long Đình lắc đầu.
"Dạ?"
Con ngươi người đàn ông trung niên co rụt lại!
Ông ta chết chắc rồi!
Nhưng điều bất ngờ là, Phó Long Đình lại nhìn về một hướng: "Cậu ta đã tới!"
Hai mắt đăm đăm, một người trẻ tuổi chậm rãi đi tới từ trong đám người.
Chu Nhược Giai nhíu mày: "Nhiều người như vậy, một chỗ đặt chân cũng không có!"
Diệp Bắc Minh cười nhạt: "Bên kia có miếng đất trống, chúng ta đến đó đi!"
Lê Mộng Ly nhìn thoáng qua, đôi mắt đẹp co rụt lại: "Cậu Diệp, đừng, đó là..."
Không đợi Lê Mộng Ly nói xong một câu.
Diệp Bắc Minh đã kéo tay Chu Nhược Giai đi về phía đất trống rộng trăm mét kia!
Hiện trường vốn náo nhiệt chợt yên tĩnh!
Một giây sau, khắp nơi oanh động.
"Thằng này là ai? Điên rồi sao?"
"Trong vòng trăm mét quanh Phó Long Đình, không có anh ta cho phép, bất kỳ người nào cũng không được đến gần!"
"Đã từng có người không cẩn thận đi tới trăm mét gần Phó Long Đình, cuối cùng bị diệt tộc!"
Giờ phút này, vẻ mặt của ai ai cũng nghiêm lại!
Rất nhiều người đồng tình nhìn Diệp Bắc Minh!
Giọng nói của Phó Long Đình vang lên: "Tên kia, cuối cùng cũng nhìn thấy cậu!"
Diệp Bắc Minh quét mắt nhìn Phó Long Đình: "Tôi quen biết anh sao?"
"Hít hà!"
"Con mẹ nó!"
Hàng loạt tiếng hít ngược khí lạnh vang lên: "Sau cậu ta dám dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với Phó Long Đình?"
Lê Mộng Ly đứng ở trong đám người, không lo lắng được nhiều như vậy.
Nuốt nước miếng, Lê Mộng Ly xông ra khỏi đám người, đi đến bên cạnh Diệp Bắc Minh và Chu Nhược Giai.
"Cậu Diệp, suỵt!"
Đến lúc trông thấy, thân thể Lê Mộng Ly hơi hơi run rẩy.
Giọng nói của Lê Mộng Ly cũng run run theo: "Đây là Phó Long Đình của nhà họ Phó, hạng nhất Huyền Bảng!"
"Năm nay chưa đến 50 tuổi, nhưng nghe nói đã là cảnh giới Đế Tôn!"
"Nhà họ Phó?"
Đôi mắt Diệp Bắc Minh khẽ động, rơi xuống trên người Phó Long Đình!
Anh lạnh giọng chất vấn: "Chuyện nhà họ Mặc là do các người làm?"
Phó Long Đình đầy nghiền ngẫm nhìn Diệp Bắc Minh: "Xem ra cậu đã đi qua nhà họ Mặc, miệng của hai ông cháu kia rất cứng!"
"Đến bây giờ vẫn không nói ra ai giết em trai tôi, xem ra chỉ có thể xuống tay từ cậu!"
Diệp Bắc Minh cười lạnh một tiếng: "Không cần hỏi, Phó Tiểu Long là tôi giết!"
"Cậu nói cái gì?"
Phó Long Đình sững sờ, không kịp phản ứng lại.
Người trước mắt mới cảnh giới Động Hư sơ kỳ!
Dù em trai anh ta là rác rưởi, thực lực cũng ở phía trên cảnh giới Hư Thần!
Đừng nói đến việc còn có hai cảnh giới Đế bảo vệ!
Sao có thể chết trong tay một tên cảnh giới Động Hư sơ kỳ?
"Không có khả năng!"
Phó Long Đình lắc đầu: "Với thực lực của cậu thì không thể nào tổn thương đến em trai tôi mảy may, nói ra người sau lưng cậu đi!"
Vèo!
Diệp Bắc Minh lười nói nhảm, bóng dáng lóe lên!
Ảnh Thuấn!
Trong nháy mắt rơi vào trước mặt Phó Long Đình!
Gào rống!
Một tiếng rồng ngâm long trời lở đất vang lên, Phó Long Đình không hề có cơ hội phản ứng!
Một quyền rơi xuống mũi anh ta!
"Ầm" một tiếng cực lớn, Phó Long Đình trực tiếp bị hất bay ra ngoài!
"Trời ơi!"
"Đù! Đù! Đù! Tôi đang nhìn gì vậy?"
"Phó Long Đình bị đánh bay?"
Toàn trường sôi trào, mọi người ở đây gần như nghẹt thở, hoảng sợ nhìn cảnh tượng này!
Lê Mộng Ly há miệng, đang định nói chuyện.
Lại duỗi tay ra, gắt gao che miệng nhỏ, không dám lên tiếng!
Giờ phút này, chỗ sâu trong Huyền Các.
Một nha hoàn vội vã xông vào trong khuê phòng của một cô gái.
"Thiếu chủ, không xong, xảy ra chuyện lớn rồi..."
Trước gương trang điểm, một cô gái cực kỳ xinh đẹp, làn da trắng nõn nà mặc áo ngủ bằng lụa mỏng đang ngồi đó.
Thân thể mềm mại tuyệt diệu như ẩn như hiện!
Sau lưng, một thiếu nữ khác cầm một chiếc lược ngọc, chậm rãi chải vuốt tóc cho cô ta.
"Sao vậy?"
Thiếu nữ không quay đầu, tự nhiên hỏi một câu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.