Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1492: Nhà họ Mặc và buổi đấu giá
Ss Tần
19/02/2024
Băng Phách sửng sốt: “Lẽ nào cô yêu thằng nhóc đó rồi?”
Thẩm Nại Tuyết cắn bờ môi đỏ mọng, hít sâu rồi nói: “Bên cạnh cậu Diệp có vô số hồng nhan tri kỷ, tôi có là cái gì đâu chứ?”
“Anh ấy cứu tôi hai lần, tôi hy sinh một hồn một phách cho anh ấy thì có là bao?”
“Cô hy sinh cho thằng nhóc kia biết bao nhiêu mà cậu ta lại chẳng biết gì”.
Băng Phách hừ nói: “Phụ nữ chìm đắm trong tình yêu ngu ngốc vậy đấy!”
...
Sau khi rời khỏi Băng Cực Cung, Diệp Bắc Minh đi theo tấm bản đồ Mặc Phong Hành đưa cho mình.
Anh đi thẳng đến nhà họ Mặc.
Khi Diệp Bắc Minh chạy tới nhà họ Mặc đã kinh hãi trước khung cảnh trước mắt.
Theo như lời Mặc Phong Hành, nhà họ Mặc ẩn sâu trong một sơn cốc long mạch.
Lúc này, sơn cốc đằng trước đã đổ nát, long mạch bị chém thành mấy đoạn.
Cả nhà họ Mặc la liệt xác chết, nơi nơi đều là những thi thể bị tàn phá không nguyên vẹn.
Máu chảy thành sông.
“Chuyện gì thế này?”
Diệp Bắc Minh sửng sốt nói: “Tiểu Tháp, tìm kiếm nơi Mặc Phong Hành và Mặc Đình Đình mất tích!”
“Được!”
Thần niệm của tháp Càn Khôn Trấn Ngục lan ra ngoài như sóng biển cuồn cuộn.
Sau mấy giây, tháp Càn Khôn Trấn Ngục cho kết quả: “Nhóc nè, hai người bọn họ không có trong đống xác chết đó!”
“Tung tích nơi bọn họ mất tích thì sao?”, Diệp Bắc Minh nhíu mày hỏi.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Khí tức của bọn họ đã biến mất, chắc hẳn đã bị gì đó che kín!”
“Nhà họ Mặc bị sát hại, nơi đây lại không có khí tức của bọn họ, chắc vẫn còn sống!”
Diệp Bắc Minh nhíu chặt mày.
Trăm mối nghi vấn không một lời giải, anh mới rời đi mấy ngày ngắn ngủi.
Vậy mà nhà họ Mặc đã bị người khác huyết tẩy.
“Rốt cuộc là ai chứ?”
Bỗng nhiên, trong đầu Diệp Bắc Minh hiện lên một ý tưởng: “Lẽ nào là nhà họ Phó?”
“Nhà họ Phó hả? Cậu nói đám người gặp được trong sơn cốc ngày ấy à?”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục hỏi.
Diệp Bắc Minh đăm chiêu gật đầu: “Chỉ là phỏng đoán mà thôi, bây giờ chỗ này không một ai sống sót!”
“Chết không bằng chứng, sau này nói tiếp!”
Anh lắc đầu.
Lúc này, nhẫn chứa vật lóe sáng.
Diệp Bắc Minh niệm suy nghĩ, trong miếng ngọc bội phát ra một giọng nói: “Chồng ơi, anh bảo em giám sát thật kỹ bọn Dư Thiên Trung và Dư Lãng ấy!”
“Hai ngày gần đây bọn họ có hành động!”
“Anh sẽ về ngay!”
Diệp Bắc Minh híp mắt, vội vàng chạy về học viện Viễn Cổ.
Chu Nhược Giai và Lê Mộng Ly đã chờ suốt mấy ngày.
Khi thấy Diệp Bắc Minh trở về, Chu Nhược Giai bổ nhào vào lòng anh: “Chồng ơi!”
Lê Mộng Ly đứng một bên lòng đầy chua chát.
Hai người quyến luyến ôm ấp nhau một hồi lâu rồi mới nuối tiếc buông nhau ra: “Nhược Giai, có chuyện gì?”
Chu Nhược Giai nghiêm mặt đáp: “Mấy ngày trước bọn họ không có hành động gì, nhưng bắt đầu từ sáng hôm nay, Dư Thiên Trung nhiều lần một mình ra vào một nơi gọi là Huyền Các!”
“Huyền Các ư?”
Đây cũng là lần đầu tiên Diệp Bắc Minh nghe tới cái tên này.
Lê Mộng Ly chủ động giải thích: “Nơi này rất bí ẩn, chỉ cần Huyền Giới có đồ vật gì đó!”
“Cho dù là công pháp, đan dược, binh khí hay thiên tài địa bảo!”
“Chỉ cần anh đưa ra cái giá đủ thì bọn họ đều có thể giúp anh đạt được!”
“Lại nhắc tới chủ nhân của Huyền Các, nghe đâu hình như cũng họ Diệp!”
Nói xong, Lê Mộng Ly liếc mắt nhìn Diệp Bắc Minh.
Cô ta đoán liệu có thể nào Diệp Bắc Minh có quan hệ gì đó với Huyền Các.
Dù sao, người yêu nghiệt giống Diệp Bắc Minh quá hiếm hoi.
Diệp Bắc Minh đoán ngay suy nghĩ của cô ta: “Cô nghĩ nhiều rồi, tôi không có quan hệ gì với Huyền Các!”
“Trong đời của tôi, đây cũng là lần đầu tiên tôi nghe nói tới thế lực này!”
Lê Mộng Ly không nghĩ ngợi nữa.
Dù sao Diệp Bắc Minh không cần lừa gạt cô ta.
“À phải rồi, bọn Dư Thiên Trung đến Huyền Các làm gì?”, Diệp Bắc Minh hỏi.
Lê Mộng Ly đáp: “Tối nay, Huyền Các cử hành một buổi đấu giá, rất có thể Dư Thiên Trung cảm thấy hứng thú với thứ gì đó trong buổi đấu giá!”
“Có danh sách vật phẩm của buổi đấu giá không?”, Diệp Bắc Minh nhíu mày.
Lê Mộng Ly lắc đầu: “Chúng tôi nào có tư cách có được những thứ như vậy chứ, chỉ có những người như viện trưởng mới có được danh sách vật bán đấu giá mà thôi!”
Diệp Bắc Minh ngẫm nghĩ một lát rồi bảo: “Đi, chúng ta đến Huyền Các!”
...
Lối vào Huyền Các.
Còn hai tiếng nữa là đến giờ buổi đấu giá bắt đầu, lối vào tấp nập người ra kẻ vào.
Mọi người đều nhón gót chân đứng rướn người lên.
Trong đó chỉ có một người thanh niên vô cùng đặc biệt.
Trong phạm vi trăm trượng quanh người nọ lại không một bóng người.
Mọi người thà chen chúc nhón chân đứng sát một chỗ cũng không dám vượt qua ranh giới dù chỉ nửa bước.
Thẩm Nại Tuyết cắn bờ môi đỏ mọng, hít sâu rồi nói: “Bên cạnh cậu Diệp có vô số hồng nhan tri kỷ, tôi có là cái gì đâu chứ?”
“Anh ấy cứu tôi hai lần, tôi hy sinh một hồn một phách cho anh ấy thì có là bao?”
“Cô hy sinh cho thằng nhóc kia biết bao nhiêu mà cậu ta lại chẳng biết gì”.
Băng Phách hừ nói: “Phụ nữ chìm đắm trong tình yêu ngu ngốc vậy đấy!”
...
Sau khi rời khỏi Băng Cực Cung, Diệp Bắc Minh đi theo tấm bản đồ Mặc Phong Hành đưa cho mình.
Anh đi thẳng đến nhà họ Mặc.
Khi Diệp Bắc Minh chạy tới nhà họ Mặc đã kinh hãi trước khung cảnh trước mắt.
Theo như lời Mặc Phong Hành, nhà họ Mặc ẩn sâu trong một sơn cốc long mạch.
Lúc này, sơn cốc đằng trước đã đổ nát, long mạch bị chém thành mấy đoạn.
Cả nhà họ Mặc la liệt xác chết, nơi nơi đều là những thi thể bị tàn phá không nguyên vẹn.
Máu chảy thành sông.
“Chuyện gì thế này?”
Diệp Bắc Minh sửng sốt nói: “Tiểu Tháp, tìm kiếm nơi Mặc Phong Hành và Mặc Đình Đình mất tích!”
“Được!”
Thần niệm của tháp Càn Khôn Trấn Ngục lan ra ngoài như sóng biển cuồn cuộn.
Sau mấy giây, tháp Càn Khôn Trấn Ngục cho kết quả: “Nhóc nè, hai người bọn họ không có trong đống xác chết đó!”
“Tung tích nơi bọn họ mất tích thì sao?”, Diệp Bắc Minh nhíu mày hỏi.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Khí tức của bọn họ đã biến mất, chắc hẳn đã bị gì đó che kín!”
“Nhà họ Mặc bị sát hại, nơi đây lại không có khí tức của bọn họ, chắc vẫn còn sống!”
Diệp Bắc Minh nhíu chặt mày.
Trăm mối nghi vấn không một lời giải, anh mới rời đi mấy ngày ngắn ngủi.
Vậy mà nhà họ Mặc đã bị người khác huyết tẩy.
“Rốt cuộc là ai chứ?”
Bỗng nhiên, trong đầu Diệp Bắc Minh hiện lên một ý tưởng: “Lẽ nào là nhà họ Phó?”
“Nhà họ Phó hả? Cậu nói đám người gặp được trong sơn cốc ngày ấy à?”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục hỏi.
Diệp Bắc Minh đăm chiêu gật đầu: “Chỉ là phỏng đoán mà thôi, bây giờ chỗ này không một ai sống sót!”
“Chết không bằng chứng, sau này nói tiếp!”
Anh lắc đầu.
Lúc này, nhẫn chứa vật lóe sáng.
Diệp Bắc Minh niệm suy nghĩ, trong miếng ngọc bội phát ra một giọng nói: “Chồng ơi, anh bảo em giám sát thật kỹ bọn Dư Thiên Trung và Dư Lãng ấy!”
“Hai ngày gần đây bọn họ có hành động!”
“Anh sẽ về ngay!”
Diệp Bắc Minh híp mắt, vội vàng chạy về học viện Viễn Cổ.
Chu Nhược Giai và Lê Mộng Ly đã chờ suốt mấy ngày.
Khi thấy Diệp Bắc Minh trở về, Chu Nhược Giai bổ nhào vào lòng anh: “Chồng ơi!”
Lê Mộng Ly đứng một bên lòng đầy chua chát.
Hai người quyến luyến ôm ấp nhau một hồi lâu rồi mới nuối tiếc buông nhau ra: “Nhược Giai, có chuyện gì?”
Chu Nhược Giai nghiêm mặt đáp: “Mấy ngày trước bọn họ không có hành động gì, nhưng bắt đầu từ sáng hôm nay, Dư Thiên Trung nhiều lần một mình ra vào một nơi gọi là Huyền Các!”
“Huyền Các ư?”
Đây cũng là lần đầu tiên Diệp Bắc Minh nghe tới cái tên này.
Lê Mộng Ly chủ động giải thích: “Nơi này rất bí ẩn, chỉ cần Huyền Giới có đồ vật gì đó!”
“Cho dù là công pháp, đan dược, binh khí hay thiên tài địa bảo!”
“Chỉ cần anh đưa ra cái giá đủ thì bọn họ đều có thể giúp anh đạt được!”
“Lại nhắc tới chủ nhân của Huyền Các, nghe đâu hình như cũng họ Diệp!”
Nói xong, Lê Mộng Ly liếc mắt nhìn Diệp Bắc Minh.
Cô ta đoán liệu có thể nào Diệp Bắc Minh có quan hệ gì đó với Huyền Các.
Dù sao, người yêu nghiệt giống Diệp Bắc Minh quá hiếm hoi.
Diệp Bắc Minh đoán ngay suy nghĩ của cô ta: “Cô nghĩ nhiều rồi, tôi không có quan hệ gì với Huyền Các!”
“Trong đời của tôi, đây cũng là lần đầu tiên tôi nghe nói tới thế lực này!”
Lê Mộng Ly không nghĩ ngợi nữa.
Dù sao Diệp Bắc Minh không cần lừa gạt cô ta.
“À phải rồi, bọn Dư Thiên Trung đến Huyền Các làm gì?”, Diệp Bắc Minh hỏi.
Lê Mộng Ly đáp: “Tối nay, Huyền Các cử hành một buổi đấu giá, rất có thể Dư Thiên Trung cảm thấy hứng thú với thứ gì đó trong buổi đấu giá!”
“Có danh sách vật phẩm của buổi đấu giá không?”, Diệp Bắc Minh nhíu mày.
Lê Mộng Ly lắc đầu: “Chúng tôi nào có tư cách có được những thứ như vậy chứ, chỉ có những người như viện trưởng mới có được danh sách vật bán đấu giá mà thôi!”
Diệp Bắc Minh ngẫm nghĩ một lát rồi bảo: “Đi, chúng ta đến Huyền Các!”
...
Lối vào Huyền Các.
Còn hai tiếng nữa là đến giờ buổi đấu giá bắt đầu, lối vào tấp nập người ra kẻ vào.
Mọi người đều nhón gót chân đứng rướn người lên.
Trong đó chỉ có một người thanh niên vô cùng đặc biệt.
Trong phạm vi trăm trượng quanh người nọ lại không một bóng người.
Mọi người thà chen chúc nhón chân đứng sát một chỗ cũng không dám vượt qua ranh giới dù chỉ nửa bước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.