Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 2297: Đấu trường võ thuật!
Ss Tần
21/11/2024
"Cái gì?"
Chu Nham ngẩn ra một lát, rồi lắc đầu ngay: "Bách Lý cô nương, cô đang đùa gì vậy?"
"Tên nhóc này mới đến cảnh giới Đại Đạo tầng một, loại rác rưởi này mà cô bảo tôi sẽ chết á?"
"Tôi có cho cậu ta thêm một trăm vạn năm nữa, cậu ta cũng không có bản lĩnh làm tôi mất một sợi tóc!"
"Phì!"
Thiếu nữ váy trắng cười một tiếng, làm cho tất cả nữ nhân ở đây phải ảm đạm thất sắc!
Cô ta nhếch môi cười ý vị: "Thế sao?"
"Nếu anh đánh lại được thể chất Hỗn Độn, thì anh cứ việc ra tay!"
"Thể chất Hỗn Độn?"
Chu Nham sởn tóc gáy, như là con mèo bị dẫm phải đuôi vậy: "Cô bảo tên nhóc này là thể chất Hỗn Độn á?"
"Không thể nào, tuyệt đối không có khả năng!"
Không chỉ Chu Nham, những người đi cùng Chu Nham cũng kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh!
Còn mọi người nhà họ Diệp thì khá là bình tĩnh.
Chuyện Thánh tử có thể chất Hỗn Độn, không phải bí mật gì.
Hầu như tất cả mọi người ở Nguyên Thủy Chân Giới đều biết!
Thiếu nữ váy trắng bỏ qua sự kinh ngạc của Chu Nham, cô ta nhìn sang Diệp Bắc Minh: "Diệp công tử, tôi tên là Bách Lý Thanh!"
"Tôi thay mặt Chu Nham xin lỗi anh, anh ta trước giờ toàn kiêu căng như này, không ngờ hôm nay lại đạp phải tấm sắt!"
"Anh đừng trách anh ta, chuyện này đến đây là xong nhé, được không?"
Diệp Bắc Minh dịu giọng đi: "Được!"
Bản thân anh không sợ Chu Nham!
Nhưng để tránh việc nhà họ Diệp bị trả thù, dừng ở đây là tốt nhất!
"Đa tạ Diệp công tử!"
Bách Lý Thanh cười xinh đẹp: "Nếu Diệp công tử đã tới, Thánh nữ cũng đang ở đây, vậy hai người đi cùng chúng tôi luôn nhé?"
Diệp Bắc Minh suy nghĩ mấy giây!
Các sư tỷ của anh khả năng đều ở vị diện phía trên!
Hạ Nhược Tuyết cũng đang ở cạnh Dao Trì!
Anh cũng muốn làm rõ chuyện về Hoa Tộc và Côn Luân Điện, rốt cuộc họ có liên quan với Hoa Hạ không!
"Bố, mẹ, chăm sóc bản thân thật tốt nhé ạ!"
Diệp Bắc Minh đi đến trước mặt bố mẹ: "Tài nguyên tu luyện của nhà họ Diệp có đầy đủ, bố mẹ đợi con về nhé!"
Diệp Thanh Lam rưng rưng nước mắt: "Minh Nhi, gia đình ta vừa mới đoàn tụ, đã phải chia xa rồi sao?"
"Mẹ! Các sư tỷ đang chờ con, vả lại con cũng có lý do không thể không đi!"
Diệp Bắc Minh giải thích.
"Lam Nhi, tin tưởng Minh Nhi!"
Dạ Huyền vỗ vai Diệp Bắc Minh: "Thằng nhóc này giống anh, đường đời gặp bao nhiêu chông gai mà nó vẫn vượt qua kìa."
"Một cái vị diện phía trên thôi mà, chẳng mấy nữa Minh Nhi lại vô địch ý mà!"
"Phụt..."
Trong nhóm người đi cùng Chu Nham, có không ít người cười ra tiếng!
Còn có người nói nhỏ: "Có thể sống sót đã là tốt lắm rồi, còn đòi vô địch..."
Diệp Bắc Minh nhíu mày!
Không có nhiều lời.
"Cô có muốn đi không?"
Anh quay sang nhìn Diệp Quỳnh!
"Có lẽ sẽ rất nguy hiểm, chuyện này tôi quyết định được, cô không cần đi theo đâu!"
Chu Nham lạnh lùng mở miệng: "Nhóc con, cậu nghĩ mình là ai?"
"Theo quy củ, thánh tử và thánh nữ nhà họ Diệp, bắt buộc phải đi..."
Xoẹt!
Diệp Bắc Minh đáp lại bằng ánh mắt lạnh lùng!
Một cỗ khí tức tử vong bao trùm!
Chu Nham nuốt ngụm nước miếng!
Không ngờ nửa câu sau lại nghẹn trong cổ họng!
Diệp Quỳnh chưa khỏi bệnh, nhưng vẫn quật cường gật đầu: "Tôi muốn đi! Anh còn không sợ, tôi sợ gì?"
"Cùng lắm thì chết cùng anh! Dù sao tôi cũng bị anh..."
Nghĩ nghĩ.
Diệp Quỳnh lại đỏ mặt.
Dạ Huyền nghi hoặc nói nhỏ một câu: "Lẽ nào Minh Nhi lại có thêm một người nữa?"
Diệp Thanh Lam lườm ông ấy một cái, Dạ Huyền thức thời ngậm miệng!
Bách Lý Thanh nhìn Diệp Bắc Minh một cái với vẻ sâu xa: "Diệp công tử, Diệp cô nương, giờ không còn sớm nữa."
"Nếu hai người đã quyết định xong, vậy chúng ta xuất phát thôi!"
Giây tiếp theo.
Bách Lý Thanh lấy ra một truyền tống trận khổng lồ có khắc đầy phù văn không gian, đang trôi nổi giữa không trung!
Trên bề mặt truyền tống trận có mấy chục rãnh lõm, bên trong là những khối nguyên thạch to bằng quả dưa hấu!
Ong!
Một cỗ năng lượng ngưng tụ!
Nguyên thạch nhanh chóng thu nhỏ lại!
Một cánh cửa mở ra, Bách Lý Thanh dẫn mọi người bước vào trong!
Diệp Bắc Minh chỉ thấy trước mắt sáng lên, anh bước vào một hành lang không gian, đợi đến khi chân chạm đất, anh đã ở trên một quảng trường cực kỳ lớn!
Xung quanh, tường vây cao vút!
Nhìn thoáng qua, các công trình kiến trúc cực kỳ cổ kính.
Không ngờ chúng đều được xây từ những khối nham thạch cắt ra!
Diệp Quỳnh tò mò: "Chỗ này chính là vị diện phía trên sao?"
Chu Nham lắc đầu cười nhẹ: "Mới đi mà hai người đã muốn đến vị diện phía trên hả? Hai người nghĩ nhiều rồi, chỗ này là đấu trường võ thuật!"
Diệp Quỳnh nghi hoặc: "Đấu trường võ thuật? Anh dẫn chúng tôi đến đây làm gì?"
Diệp Bắc Minh khẽ nhíu mày: "Tôi cần một lời giải thích!"
"Ha ha ha ha, bản công tử cần giải thích gì với ngươi chứ?"
Chu Nham cười thích chí, nét mặt hiện rõ vẻ hả hê!
Diệp Bắc Minh nheo mắt, nhìn Chu Nham chằm chằm!
Đột nhiên.
Giọng Bách Lý Thanh truyền tới: "Diệp công tử, vị diện cấp tám thật sự quá đông! Chỉ nguyên vị diện mà bọn tôi biết đã có mười mấy vạn người!"
"Mỗi vị diện, mỗi lần chọn sẽ chọn mười người tiến vào vị diện phía trên!"
"Mỗi lần sẽ có khoảng hơn hai trăm vạn người muốn đi lên, nhưng vị diện phía trên không tiêu hóa nổi nhiều tu võ giả thiên tài cùng một lúc như thế!"
"Cho nên, các thế lực lớn ở vị diện phía trên đã dựng một đấu trường võ thuật!"
"Chỉ những người có được thành tích nhất định trong đấu trường võ thuật, mới được đi lên vị diện phía trên!"
Diệp Quỳnh ngây người!
Diệp Bắc Minh cười lạnh: "Cho nên, các thành viên nhà họ Diệp ngày trước mới một đi không trở lại!"
"Họ đã chết hết trên đấu trường võ thuật rồi nhỉ? Đám người ở vị diện phía trên bọn cô tính toán giỏi thật đấy, một mặt có thể xem đấu võ giải trí!"
"Mặt khác, có thể nhanh chóng tiêu hao thiên tài ở các vị diện phía dưới, củng cố địa vị của các cô, đúng không?"
Mặt Bách Lý Thanh biến sắc!
Anh nói một câu trúng luôn rồi!
Không ngờ Diệp Bắc Minh nhìn qua liền hiểu!
"Diệp công tử, anh nói đùa rồi."
Bách Lý Thanh cười nhẹ, sau đó tiện tay ném ra hai cái thẻ, hai cái thẻ rơi vào tay Diệp Bắc Minh và Diệp Quỳnh!
Hai người cúi đầu xem!
Phía trên viết tên của từng người, cùng một mã số!
"Phải rồi Diệp công tử, nhắc nhở anh một câu, những người vừa tới đấu trường võ thuật, phải lập tức tham gia mười trận đấu võ ngẫu nhiên, chỉ những người chiến thắng cuối cùng mới được tiến vào đấu trường chính thức!"
Nói xong.
Cô ta nở một nụ cười xấu xa rồi chỉ vào điểm cuối tầm nhìn, chỗ đó có một tòa kiến trúc khổng lồ giống Kim tự tháp!
Bên trong vọng ra tiếng hò hét kinh thiên động địa, chắc là đám đông xem đấu võ reo hò!
"À phải rồi, có một câu nói, chắc anh biết chứ nhỉ?"
"Trên võ đài, không chỉ phân thắng thua, còn quyết sinh tử nữa!"
"Cái gì?"
Mặt Diệp Quỳnh tái nhợt!
Trong lòng Diệp Bắc Minh bùng lên nỗi căm giận ngút trời: "Cho nên, chúng tôi chắc chắn sẽ chết?"
"Không không không!"
Bách Lý Thanh cười giảo hoạt: "Diệp công tử, anh đánh chết hết đối thủ của mình, anh có thể sống sót!"
"Đúng rồi, nếu có thể tiến vào trận quyết đấu, có khi còn nhận được một số phần thưởng nữa."
Keng!
Đột nhiên.
Một tiếng chuông vang lên!
"Số 137589, Diệp Quỳnh!"
Trên một sân võ, một trọng tài trung niên hô: "Lên đài!"
Xẹt!
Cùng lúc đó, thẻ thân phận trong tay Diệp Quỳnh phát ra một tia sáng đỏ rực!
Đâm thẳng lên trời!
Vù!
Lập tức có vô số ánh mắt nhìn sang đây, nhìn Diệp Quỳnh!
"Đại Đạo Chi Thượng tầng bảy?"
"Tên Bạo Viêm kia đang ở Tế Đạo Chi Thượng tầng ba, hơn hẳn hai cảnh giới lớn!"
"Cô gái tên Diệp Quỳnh này, chết chắc rồi!"
Mọi người nghị luận sôi nổi.
Trên võ đài, một người đàn ông để trần thân trên, cơ bắp màu đồng cổ nở nụ cười dữ tợn: "Ha ha ha ha! Ông trời thật ưu ái Bạo Viêm tôi!"
"Đối thủ cuối cùng lại là một nữ nhân yếu đuối!"
"Cô! Lên đây chịu chết đi, tôi sẽ cho cô được toàn thây!"
Khí tức của cảnh giới Tế Đạo Chi Thượng tầng ba tỏa ra!
Thấy Diệp Quỳnh bất động!
Một nhóm hộ vệ mặc áo giáp, vẻ mặt lạnh lùng đi tới!
Lão giả dẫn đầu còn tỏa ra khí tức cảnh giới Tế Đạo Chi Thượng tầng tám: "Số 137589! Cô còn ngây ra đó làm gì? Mau lên võ đài đi!"
Chu Nham vui sướng khi thấy người gặp họa: "Quy định của đấu trường võ thuật là, người bỏ cuộc, chết!"
Mấy hộ vệ lạnh lùng đi tới!
Diệp Quỳnh mặt xám như tro tàn: "Chẳng lẽ mình phải chết ở đây sao?"
Chu Nham ngẩn ra một lát, rồi lắc đầu ngay: "Bách Lý cô nương, cô đang đùa gì vậy?"
"Tên nhóc này mới đến cảnh giới Đại Đạo tầng một, loại rác rưởi này mà cô bảo tôi sẽ chết á?"
"Tôi có cho cậu ta thêm một trăm vạn năm nữa, cậu ta cũng không có bản lĩnh làm tôi mất một sợi tóc!"
"Phì!"
Thiếu nữ váy trắng cười một tiếng, làm cho tất cả nữ nhân ở đây phải ảm đạm thất sắc!
Cô ta nhếch môi cười ý vị: "Thế sao?"
"Nếu anh đánh lại được thể chất Hỗn Độn, thì anh cứ việc ra tay!"
"Thể chất Hỗn Độn?"
Chu Nham sởn tóc gáy, như là con mèo bị dẫm phải đuôi vậy: "Cô bảo tên nhóc này là thể chất Hỗn Độn á?"
"Không thể nào, tuyệt đối không có khả năng!"
Không chỉ Chu Nham, những người đi cùng Chu Nham cũng kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh!
Còn mọi người nhà họ Diệp thì khá là bình tĩnh.
Chuyện Thánh tử có thể chất Hỗn Độn, không phải bí mật gì.
Hầu như tất cả mọi người ở Nguyên Thủy Chân Giới đều biết!
Thiếu nữ váy trắng bỏ qua sự kinh ngạc của Chu Nham, cô ta nhìn sang Diệp Bắc Minh: "Diệp công tử, tôi tên là Bách Lý Thanh!"
"Tôi thay mặt Chu Nham xin lỗi anh, anh ta trước giờ toàn kiêu căng như này, không ngờ hôm nay lại đạp phải tấm sắt!"
"Anh đừng trách anh ta, chuyện này đến đây là xong nhé, được không?"
Diệp Bắc Minh dịu giọng đi: "Được!"
Bản thân anh không sợ Chu Nham!
Nhưng để tránh việc nhà họ Diệp bị trả thù, dừng ở đây là tốt nhất!
"Đa tạ Diệp công tử!"
Bách Lý Thanh cười xinh đẹp: "Nếu Diệp công tử đã tới, Thánh nữ cũng đang ở đây, vậy hai người đi cùng chúng tôi luôn nhé?"
Diệp Bắc Minh suy nghĩ mấy giây!
Các sư tỷ của anh khả năng đều ở vị diện phía trên!
Hạ Nhược Tuyết cũng đang ở cạnh Dao Trì!
Anh cũng muốn làm rõ chuyện về Hoa Tộc và Côn Luân Điện, rốt cuộc họ có liên quan với Hoa Hạ không!
"Bố, mẹ, chăm sóc bản thân thật tốt nhé ạ!"
Diệp Bắc Minh đi đến trước mặt bố mẹ: "Tài nguyên tu luyện của nhà họ Diệp có đầy đủ, bố mẹ đợi con về nhé!"
Diệp Thanh Lam rưng rưng nước mắt: "Minh Nhi, gia đình ta vừa mới đoàn tụ, đã phải chia xa rồi sao?"
"Mẹ! Các sư tỷ đang chờ con, vả lại con cũng có lý do không thể không đi!"
Diệp Bắc Minh giải thích.
"Lam Nhi, tin tưởng Minh Nhi!"
Dạ Huyền vỗ vai Diệp Bắc Minh: "Thằng nhóc này giống anh, đường đời gặp bao nhiêu chông gai mà nó vẫn vượt qua kìa."
"Một cái vị diện phía trên thôi mà, chẳng mấy nữa Minh Nhi lại vô địch ý mà!"
"Phụt..."
Trong nhóm người đi cùng Chu Nham, có không ít người cười ra tiếng!
Còn có người nói nhỏ: "Có thể sống sót đã là tốt lắm rồi, còn đòi vô địch..."
Diệp Bắc Minh nhíu mày!
Không có nhiều lời.
"Cô có muốn đi không?"
Anh quay sang nhìn Diệp Quỳnh!
"Có lẽ sẽ rất nguy hiểm, chuyện này tôi quyết định được, cô không cần đi theo đâu!"
Chu Nham lạnh lùng mở miệng: "Nhóc con, cậu nghĩ mình là ai?"
"Theo quy củ, thánh tử và thánh nữ nhà họ Diệp, bắt buộc phải đi..."
Xoẹt!
Diệp Bắc Minh đáp lại bằng ánh mắt lạnh lùng!
Một cỗ khí tức tử vong bao trùm!
Chu Nham nuốt ngụm nước miếng!
Không ngờ nửa câu sau lại nghẹn trong cổ họng!
Diệp Quỳnh chưa khỏi bệnh, nhưng vẫn quật cường gật đầu: "Tôi muốn đi! Anh còn không sợ, tôi sợ gì?"
"Cùng lắm thì chết cùng anh! Dù sao tôi cũng bị anh..."
Nghĩ nghĩ.
Diệp Quỳnh lại đỏ mặt.
Dạ Huyền nghi hoặc nói nhỏ một câu: "Lẽ nào Minh Nhi lại có thêm một người nữa?"
Diệp Thanh Lam lườm ông ấy một cái, Dạ Huyền thức thời ngậm miệng!
Bách Lý Thanh nhìn Diệp Bắc Minh một cái với vẻ sâu xa: "Diệp công tử, Diệp cô nương, giờ không còn sớm nữa."
"Nếu hai người đã quyết định xong, vậy chúng ta xuất phát thôi!"
Giây tiếp theo.
Bách Lý Thanh lấy ra một truyền tống trận khổng lồ có khắc đầy phù văn không gian, đang trôi nổi giữa không trung!
Trên bề mặt truyền tống trận có mấy chục rãnh lõm, bên trong là những khối nguyên thạch to bằng quả dưa hấu!
Ong!
Một cỗ năng lượng ngưng tụ!
Nguyên thạch nhanh chóng thu nhỏ lại!
Một cánh cửa mở ra, Bách Lý Thanh dẫn mọi người bước vào trong!
Diệp Bắc Minh chỉ thấy trước mắt sáng lên, anh bước vào một hành lang không gian, đợi đến khi chân chạm đất, anh đã ở trên một quảng trường cực kỳ lớn!
Xung quanh, tường vây cao vút!
Nhìn thoáng qua, các công trình kiến trúc cực kỳ cổ kính.
Không ngờ chúng đều được xây từ những khối nham thạch cắt ra!
Diệp Quỳnh tò mò: "Chỗ này chính là vị diện phía trên sao?"
Chu Nham lắc đầu cười nhẹ: "Mới đi mà hai người đã muốn đến vị diện phía trên hả? Hai người nghĩ nhiều rồi, chỗ này là đấu trường võ thuật!"
Diệp Quỳnh nghi hoặc: "Đấu trường võ thuật? Anh dẫn chúng tôi đến đây làm gì?"
Diệp Bắc Minh khẽ nhíu mày: "Tôi cần một lời giải thích!"
"Ha ha ha ha, bản công tử cần giải thích gì với ngươi chứ?"
Chu Nham cười thích chí, nét mặt hiện rõ vẻ hả hê!
Diệp Bắc Minh nheo mắt, nhìn Chu Nham chằm chằm!
Đột nhiên.
Giọng Bách Lý Thanh truyền tới: "Diệp công tử, vị diện cấp tám thật sự quá đông! Chỉ nguyên vị diện mà bọn tôi biết đã có mười mấy vạn người!"
"Mỗi vị diện, mỗi lần chọn sẽ chọn mười người tiến vào vị diện phía trên!"
"Mỗi lần sẽ có khoảng hơn hai trăm vạn người muốn đi lên, nhưng vị diện phía trên không tiêu hóa nổi nhiều tu võ giả thiên tài cùng một lúc như thế!"
"Cho nên, các thế lực lớn ở vị diện phía trên đã dựng một đấu trường võ thuật!"
"Chỉ những người có được thành tích nhất định trong đấu trường võ thuật, mới được đi lên vị diện phía trên!"
Diệp Quỳnh ngây người!
Diệp Bắc Minh cười lạnh: "Cho nên, các thành viên nhà họ Diệp ngày trước mới một đi không trở lại!"
"Họ đã chết hết trên đấu trường võ thuật rồi nhỉ? Đám người ở vị diện phía trên bọn cô tính toán giỏi thật đấy, một mặt có thể xem đấu võ giải trí!"
"Mặt khác, có thể nhanh chóng tiêu hao thiên tài ở các vị diện phía dưới, củng cố địa vị của các cô, đúng không?"
Mặt Bách Lý Thanh biến sắc!
Anh nói một câu trúng luôn rồi!
Không ngờ Diệp Bắc Minh nhìn qua liền hiểu!
"Diệp công tử, anh nói đùa rồi."
Bách Lý Thanh cười nhẹ, sau đó tiện tay ném ra hai cái thẻ, hai cái thẻ rơi vào tay Diệp Bắc Minh và Diệp Quỳnh!
Hai người cúi đầu xem!
Phía trên viết tên của từng người, cùng một mã số!
"Phải rồi Diệp công tử, nhắc nhở anh một câu, những người vừa tới đấu trường võ thuật, phải lập tức tham gia mười trận đấu võ ngẫu nhiên, chỉ những người chiến thắng cuối cùng mới được tiến vào đấu trường chính thức!"
Nói xong.
Cô ta nở một nụ cười xấu xa rồi chỉ vào điểm cuối tầm nhìn, chỗ đó có một tòa kiến trúc khổng lồ giống Kim tự tháp!
Bên trong vọng ra tiếng hò hét kinh thiên động địa, chắc là đám đông xem đấu võ reo hò!
"À phải rồi, có một câu nói, chắc anh biết chứ nhỉ?"
"Trên võ đài, không chỉ phân thắng thua, còn quyết sinh tử nữa!"
"Cái gì?"
Mặt Diệp Quỳnh tái nhợt!
Trong lòng Diệp Bắc Minh bùng lên nỗi căm giận ngút trời: "Cho nên, chúng tôi chắc chắn sẽ chết?"
"Không không không!"
Bách Lý Thanh cười giảo hoạt: "Diệp công tử, anh đánh chết hết đối thủ của mình, anh có thể sống sót!"
"Đúng rồi, nếu có thể tiến vào trận quyết đấu, có khi còn nhận được một số phần thưởng nữa."
Keng!
Đột nhiên.
Một tiếng chuông vang lên!
"Số 137589, Diệp Quỳnh!"
Trên một sân võ, một trọng tài trung niên hô: "Lên đài!"
Xẹt!
Cùng lúc đó, thẻ thân phận trong tay Diệp Quỳnh phát ra một tia sáng đỏ rực!
Đâm thẳng lên trời!
Vù!
Lập tức có vô số ánh mắt nhìn sang đây, nhìn Diệp Quỳnh!
"Đại Đạo Chi Thượng tầng bảy?"
"Tên Bạo Viêm kia đang ở Tế Đạo Chi Thượng tầng ba, hơn hẳn hai cảnh giới lớn!"
"Cô gái tên Diệp Quỳnh này, chết chắc rồi!"
Mọi người nghị luận sôi nổi.
Trên võ đài, một người đàn ông để trần thân trên, cơ bắp màu đồng cổ nở nụ cười dữ tợn: "Ha ha ha ha! Ông trời thật ưu ái Bạo Viêm tôi!"
"Đối thủ cuối cùng lại là một nữ nhân yếu đuối!"
"Cô! Lên đây chịu chết đi, tôi sẽ cho cô được toàn thây!"
Khí tức của cảnh giới Tế Đạo Chi Thượng tầng ba tỏa ra!
Thấy Diệp Quỳnh bất động!
Một nhóm hộ vệ mặc áo giáp, vẻ mặt lạnh lùng đi tới!
Lão giả dẫn đầu còn tỏa ra khí tức cảnh giới Tế Đạo Chi Thượng tầng tám: "Số 137589! Cô còn ngây ra đó làm gì? Mau lên võ đài đi!"
Chu Nham vui sướng khi thấy người gặp họa: "Quy định của đấu trường võ thuật là, người bỏ cuộc, chết!"
Mấy hộ vệ lạnh lùng đi tới!
Diệp Quỳnh mặt xám như tro tàn: "Chẳng lẽ mình phải chết ở đây sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.