Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2295: Mộng Yểm, khế ước nô lệ!

Ss Tần

20/11/2024

"Mộng Yểm?"

Diệp Bắc Minh hơi tò mò: "Sao cô đi được vào mộng cảnh của tôi?"

Mộng Yểm trả lời rất nhanh: "Chỉ cần anh ngủ là tôi có thể đi vào mộng cảnh của anh!"

"Khi người ta ngủ, đó là lúc năng lực phòng ngự yếu nhất, cho nên tôi đã xem được một số hình ảnh trong đầu anh!"

Diệp Bắc Minh chợt hiểu ra: "Vậy nên, cô mới chọn giả làm Lục sư tỷ của tôi?"

"Đúng!"

Mộng Yểm gật đầu.

"Nếu tôi chết trong mộng thì sao?"

Mộng Yểm trả lời: "Đối với người bình thường mà nói, chết trong mộng cũng không sao, tỉnh dậy là được!"

"Còn với tôi, mộng cảnh chính là hiện thực!"

"Trong mộng cảnh mà có tôi, thì bất cứ ai nằm mơ mà chết ở trong mơ, thì cũng sẽ chết ngoài đời thực!"

Diệp Bắc Minh bỗng cảm thấy rét lạnh!

Tình cảnh vừa nãy đúng là ngàn cân treo sợi tóc, nếu không nhờ tháp Càn Khôn Trấn Ngục phát hiện ra anh có điểm bất thường, nên truyền âm nhắc nhở anh!

Thì hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi!

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh lẽo: "Tại sao hồn chủ cứ phải giết tôi? Tôi với Hồn tộc các cô, không thù không oán mà nhỉ?"

Mộng Yểm lắc đầu: "Tôi chỉ nghe theo lệnh của Hồn chủ, chuyện khác tôi cũng không biết!"

"Nhưng anh là người mang thể chất Hỗn Độn, anh có liên quan đến một kế hoạch lớn của Hồn tộc!"

Diệp Bắc Minh hỏi: "Kế hoạch lớn gì?"

Mộng Yểm trả lời: "Địa vị của tôi quá thấp, chưa có tư cách biết!"

Diệp Bắc Minh dựa lưng vào ghế, nhắm mắt suy nghĩ!

'Dao Trì bảo mình trà trộn vào Hồn tộc, có lẽ đây là một cơ hội tốt!'

Suy nghĩ vài giây xong.

Anh mở mắt ra!

"Mộng Yểm, nếu tôi định gia nhập Hồn tộc thì sao?"

"Hả?"

Mộng Yểm ngẩn ra, khuôn mặt yêu mị hiện lên vẻ không dám tin: "Anh... anh muốn gia nhập Hồn Tộc á?"

Diệp Bắc Minh cười: "Tôi thấy Hồn Tộc các cô là thế lực khá mạnh!"

"Bên cô muốn tôi gia nhập thì cứ trực tiếp tới tìm tôi là được rồi, cần gì phải rắc rối thế?"

Mộng Yểm đảo mắt: "Thế... được, anh thả tôi đi, tôi sẽ thông báo cho Hồn chủ ngay!"

Diệp Bắc Minh cười mà không nói!

"Sao thế?"

"Tôi dễ lừa thế à?"

"Anh có ý gì?"

"Tôi đồng ý gia nhập Hồn tộc, rõ ràng có vấn đề! Nhưng cô lại không hoài nghi một tí nào, cô còn muốn rời khỏi mộng cảnh của tôi hả?" Diệp Bắc Minh lắc đầu bật cười: "Một khi cô thoát khỏi đây, há chẳng phải là tôi thả hổ về rừng à?"

"Anh muốn thế nào?"

Ánh mắt Mộng Yểm lạnh như băng.

Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: "Chẳng phải vừa nãy cô bảo, với cô thì mộng cảnh chính là hiện thực à!"

"Trở thành nô bộc của tôi, sau này tôi gọi lúc nào thì có mặt lúc đó!"

Mặt Mộng Yểm biến sắc!

Cô ta từ chối ngay: "Không có khả năng!"

"Ờ! Thế cô đi chết đi!"

Diệp Bắc Minh chẳng thèm phí lời.

Anh vung tay lên.

Lửa Phần Thiên rợp trời, cuồn cuộn như sóng thần đổ đến, khi nó sắp bao phủ Mộng Yểm!



"A... đừng mà, chủ nhân, tôi bằng lòng làm nô bộc của ngài! Chủ nhân tha mạng!" Mộng Yểm quỳ xuống, cô ta sợ tái mặt!

Rồi dập đầu không ngừng!

Diệp Bắc Minh nhấc tay, bắn ra một giọt máu!

Giọt máu dừng ở trước mặt Mộng Yểm, sau đó hóa thành một đạo phù văn, rồi bùng cháy!

Mộng Yểm rạch lòng bàn tay, nhỏ máu của mình vào ngọn lửa!

Khế ước nô lệ, thành!

"Chủ nhân!"

Mộng Yểm quỳ xuống.

Diệp Bắc Minh chậm rãi đứng dậy: "Cô có thể đi được rồi, sau này khi nào tôi cần, tôi sẽ chủ động liên lạc với cô!"

Giây tiếp theo.

Anh mở mắt ra!

Quả nhiên, anh vẫn đang ở trong một căn phòng, giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Nhóc con, rốt cuộc vừa nãy cậu sao vậy?"

Diệp Bắc Minh kể lại chuyện xảy ra trong mộng cảnh một lượt!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cả kinh: "Mộng Yểm á? Không ngờ thứ này lại tồn tại thật!"

Diệp Bắc Minh nghi hoặc: "Sao thế? Ông biết à?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: "Trước đây tôi từng nghe chủ nhân kể, có một chủng tộc tên là Mộng Yểm, chuyên sống bằng nghề nuốt mộng cảnh của người khác!"

"Trò này rất khủng bố, có thể giết người trong vô hình ở trong mộng cảnh!"

Cốc cốc cốc!

Đột nhiên.

Bên ngoài có tiếng gõ cửa: "Thánh tử, vị diện phía trên có người tới!"

Diệp Bắc Minh mở cửa phòng ra.

Diệp Tinh Khung đứng bên ngoài với vẻ mặt ngưng trọng!

"Có chuyện gì vậy?"

"Có mấy sứ giả từ vị diện phía trên tới, theo quy củ cũ, họ muốn chọn hai người mang đi!" Diệp Tinh Khung nói.

Diệp Bắc Minh nghi hoặc: "Đi lên vị diện cấp cao hơn, đây là chuyện tốt mà?"

"Sao trông gia chủ có vẻ không vui vậy?"

Diệp Tinh Khung nhìn Diệp Bắc Minh một cái thật sâu, rồi nói: "Bắc Minh, đấy là cậu không biết thôi!"

"Tất cả những người từng đi lên vị diện phía trên trước đây, đều không có ai trở về!"

"Chúng tôi nghi ngờ rằng, họ đã chết hết rồi!"

Diệp Bắc Minh cười bảo: "Gia chủ, liệu có phải ông đã nghĩ nhiều quá không?"

"Có khi những người đi lên vị diện phía trên kia, cảm thấy bên đó thích hợp cho việc tu võ quá, nên không thèm về nữa!"

"Tuyệt đối không thể có chuyện đó!"

Diệp Tinh Khung lắc đầu cực kiên quyết: "Đúng là có những người không muốn về, nhưng trước đây những người nhà họ Diệp mà rời đi đó!"

"Hầu như là không lâu sau, đèn hồn của họ đều tắt!"

"Chết rồi à?"

Diệp Bắc Minh ngạc nhiên.

"Bao lâu?"

"Trong vòng ba ngày!"

Nghe thấy lời này, Diệp Bắc Minh nhíu mày!

Thấy Diệp Bắc Minh không nói gì, Diệp Tinh Khung lại thêm một câu: "Bắc Minh, vốn dĩ bọn tôi nghĩ, tìm bừa hai người đối phó cho qua là xong!"

"Nhưng không biết có chuyện gì mà sứ giả lần này cứ đòi chọn thánh tử và thánh nữ của nhà họ Diệp ta!"

"Hai vị lão tổ đang thương lượng với người ta, cơ mà e là..."

Diệp Bắc Minh nheo mắt!

"Đi, đi xem thử!"

Một lát sau, hai người đã tới đại điện nhà họ Diệp.



Cuối bậc tam cấp thứ 100, có mấy thanh niên nam nữ đang ngồi đó với vẻ mặt cao ngạo.

Diệp Hoan Thành và Diệp Uyển Dung đang tiếp họ!

Các thành viên cấp cao khác của nhà họ Diệp cũng được gọi đến đây hết, cả đám đều đang đứng chờ!

Diệp Thanh Lam và Dạ Huyền cũng đã có mặt từ sớm, và đang đứng trong đám thành viên cấp cao của nhà họ Diệp!

Diệp Quỳnh đã đến từ sớm, thương thế vẫn chưa khỏi hẳn, nét mặt còn hơi tái nhợt!

Vào khoảnh khắc anh đi vào đại điện!

Xoẹt!

"Thánh tử đến rồi!"

Vô số ánh mắt hướng vào Diệp Bắc Minh!

Một thanh niên áo tím nhìn anh với ánh mắt chế giễu, kèm theo một tia u ám: "Cậu chính là thánh tử nhà họ Diệp? Cậu để chúng tôi chờ cậu gần một khắc đồng hồ, cậu có máu mặt thật đấy nhỉ!"

"Trước giờ tôi vẫn rất oách, sao nào? Anh không phục à?"

Diệp Bắc Minh không nể mặt tí nào luôn.

Toàn trường im phăng phắc!

Tất cả mọi người nhà họ Diệp kinh hãi nhìn Diệp Bắc Minh!

Nét mặt Diệp Thanh Lam và Dạ Huyền hiện lên vẻ lo lắng!

Diệp Quỳnh thì liên tục đánh mắt và truyền âm cho Diệp Bắc Minh!

Kể cả Diệp Hoan Thành và Diệp Uyển Dung cũng ngẩn ra, họ trừng mắt với Diệp Tinh Khung, như thể đang chất vấn: Lẽ nào ngươi chưa nói cho Diệp Bắc Minh biết thân phận của những người này à?

Thanh niên áo tím mặt xanh mét: "Nhóc con, tôi thấy cậu đang muốn chết đấy!"

Diệp Bắc Minh cười nhạo: "Với thân phận của anh, anh dám giết tôi không?"

"Cậu nói cái gì?"

Thanh niên áo tím sửng sốt!

Những thành viên khác của nhà họ Diệp cũng nghi hoặc!

Sao sứ giả đến từ vị diện phía trên lại không dám giết người?

Dù Diệp Bắc Minh có là thánh tử nhà họ Diệp, thì cũng không thể ngông như thế á!

Diệp Bắc Minh buồn cười: "Thứ nhất, tôi thấy có vẻ thân phận của anh ở vị diện phía trên, cũng không cao cho lắm!"

"Không thì đã không bị phái đi làm cái công việc chân chạy vặt này!"

"Hai là, chắc hẳn người đứng sau anh đang yêu cầu, anh đưa thánh tử và thánh nữ của nhà họ Diệp về nhỉ?"

"Nếu anh giết tôi, thì báo cáo kết quả kiểu gì?"

Thanh niên áo tím ngẩn ra!

Trong nhóm người đó, cuối cùng cũng có một thiếu nữ mặc váy trắng nhìn Diệp Bắc Minh một cái thật sâu!

Trong ánh mắt của cô ta có sự bất ngờ!

"Ha ha ha ha! Nhóc con, cậu rất thông minh!"

"Tiếc là, ý thứ nhất, cậu đoán sai rồi! Thân phận của tôi rất cao, cao đến mức khiến cậu khó mà tưởng tượng được!"

"Thứ hai, nếu là người khác tới, khả năng là họ không dám giết cậu!"

"Nhưng, tôi thì dám!"

Bịch!

Thanh niên áo tím dẫm mạnh chân xuống đất!

Rút ra một thanh trường kiếm ở bên hông, sau đó chém thẳng về phía đầu Diệp Bắc Minh: "Còn cậu? Tôi giết thì có sao! Cùng lắm là để nhà họ Diệp chọn tiếp một thánh tử nữa, cũng vậy mà!"

Khí tức của cảnh giới Tế Đạo Chi Thượng tầng bảy tỏa ra!

Sát ý tỏa ra ầm ầm!

"Chu Nham, dừng tay!"

Thiếu nữ váy trắng lạnh nhạt lên tiếng, giọng cô ta tựa như có ma lực vậy!

Thanh niên áo tím Chu Nham đang tràn ngập sát ý khắp người, thế mà lại dừng lại thật: "Bách Lý cô nương, tại sao cô lại ngăn tôi?"

Thiếu nữ váy trắng nói: "Bởi vì, anh đang tự tìm đường chết!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook