Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 907: Đây là anh tự tìm cả thôi
Ss Tần
18/09/2023
Chân nguyên của người tu võ giống như một con suối, cuồn cuộn không khô cạn.
Một khi chân nguyên khô cạn cũng giống như con suối khô!
Sẽ không còn khả năng khôi phục chân nguyên nữa!
Vẻ mặt Tô Lê có chút phức tạp: “Bác gái, chúng ta vẫn nên rời đi trước đi”.
Diệp Thanh Lam gật đầu: “Được...”
...
Chuyện đã xảy ra ở ngục giam Trấn Hồn không thể giấu được, đã lan ra khắp tám vùng đất của Đại Lục Thượng Cổ giống như lũ lụt.
“Có người phá huỷ ngục giam Trấn Hồn của nhà họ Từ?”
“Sao lại thế này?”
Người biết được tin tức đều bị chấn động.
Có người giải thích: “Nửa ngày trước, một người trẻ tuổi xông vào ngục giam Trấn Hồn, thả hết tù nhân bị giam giữ ở ngục giam Trấn Hồn ra”.
“Những người này đều là tông chủ, trưởng lão của một số tông môn, thậm chí là thế lực lớn từng mất tích, bị cho là đã ngã xuống!”
“Bọn họ lại bị nhà họ Từ bí mật bắt lấy, giam giữ ở bên trong ngục giam Trấn Hồn”.
“Người trẻ tuổi xông vào trong ngục giam Trấn Hồn, sau đó thả những cường giả ấy ra!”
“Sau khi những cường giả đó chạy ra khỏi ngục giam Trấn Hồn lại phái người trở về tìm hiểu, đã lấy được một tin tức kinh người”.
“Người trẻ tuổi kia chẳng những xông vào ngục giam Trấn Hồn, còn giết mấy chục ngàn người tu võ cấp cao của nhà họ Từ!”
“Hơn một ngàn cảnh giới Thần Chủ, hơn ba trăm cảnh giới Thần Chủ!”
“Bảy tám mươi Thần Đế!”
“Còn có hơn mười Chí Tôn!”
Tin tức này vừa được truyền ra, tất cả mọi người đều ngây dại!
Sau đó.
Là trầm mặc vô tận!
Có người hỏi: “Thanh niên này tên là gì?”
Một lão già biết tin trả lời: “Diệp Bắc Minh!”
“Diệp Bắc Minh?”
Trong lòng mọi người nhắc lại cái tên này lần nữa, ghi nhớ nó thật sâu vào trong đầu.
Lão già biết tin thở dài một tiếng: “Chỉ tiếc theo tin tức mới nhất mà nhà họ Tô truyền đến”.
“Chân nguyên của Diệp Bắc Minh khô kiệt, hơn nữa hôn mê bất tỉnh, chắc hẳn là dữ nhiều lành ít”.
...
Vô Tương thần cung, trong khuê phòng của Nam Cung Uyển.
Một bóng người đẩy cửa đi vào.
Nam Cung Uyển nhìn thấy người tới, lạnh lùng mở miệng: “Mục Hàn, đây là phòng riêng của tôi”.
“Không có sự cho phép của tôi, anh tùy tiện bước vào như vậy là trái với quy định của Vô Tương thần cung!”
Mục Hàn nở nụ cười quỷ dị: “Uyển Nhi, anh có tin tức của Diệp Bắc Minh, muốn nghe không?”
“Cái gì?”
Giọng điệu của Nam Cung Uyển có chút kích động, còn chạy tới chỗ Mục Hàn.
Nhìn thấy Nam Cung Uyển kích động như vậy, đôi mắt Mục Hàn trầm xuống, không nhịn được run rẩy một chút.
Anh ta muốn đụng vào Nam Cung Uyển, đối phương lại lui về phía sau nửa bước.
Nhưng khi nghe thấy tin tức của Diệp Bắc Minh, Nam Cung Uyển lại chủ động chạy tới chỗ anh ta?
Một lòng đố kỵ vô danh thiêu đốt trong lòng!
Nam Cung Uyển thúc giục: “Nói mau!”
Vẻ mặt Mục Hàn có chút khó coi: “Uyển Nhi, em như vậy thật là khiến anh quá thất vọng!”
“Em muốn biết tin tức của cậu ta? Được, anh sẽ nói cho em!”
“Diệp Bắc Minh không biết sống chết, xông vào ngục giam Trấn Hồn...”
Anh ta nói hết tất cả tin tức bên ngoài cho Nam Cung Uyển!
Nam Cung Uyển ngây người: “Sao có thể... Anh ấy… bây giờ anh ấy như thế nào rồi?”
Mục Hàn nhe răng cười nói: “Thế nào ư? Cậu ta đã bị phế đi, vậy mà em còn quan tâm đến cậu ta?”
“Thân là người tu võ, chẳng lẽ em không biết chân nguyên khô kiệt sẽ thế nào sao?”
Nam Cung Uyển nóng nảy: “Không được, tôi muốn đi tìm anh ấy!”
Nói xong cô ta liền chạy ra ngoài phòng.
Mục Hàn vô cùng giận dữ: “Cậu ta đã biến thành một tên tàn phế rồi mà em còn muốn đi tìm cậu ta?”
Ầm!
Một khí tức cường đại thổi đến, đóng chặt cửa phòng lại.
Nam Cung Uyển quay đầu, vừa lúc nhìn thấy Mục Hàn đỏ rực mắt đi về phía cô ta: “Mục Hàn, anh muốn làm gì?”
Mục Hàn phun ra một chữ: “Em!”
Nói xong, anh ta nâng tay lên chộp về phía quần áo của Nam Cung Uyển!
Lúc bàn tay của Mục Hàn sắp đụng vào Nam Cung Uyển, một lực lượng cực kỳ lạnh lẽo đánh úp lại.
Ầm!
Ngọn lửa màu lam thiêu đốt.
“A!”
Mục Hàn kêu thảm thiết, hoảng sợ nhìn ngọn lửa màu lam trên cổ tay.
Da thịt nhanh chóng khô héo!
Mục Hàn phản ứng rất nhanh.
Anh ta lật cổ tay một cái, một con dao găm xuất hiện.
Phập!
Không ngờ anh ta lại chém đứt bàn tay của mình!
Ánh mắt Mục Hàn co rút lại, nhìn bàn tay dưới đất của mình hóa thành tro tàn trong chớp mắt: “Huyền Minh Lãnh Hỏa? Em lại có được Huyền Minh Lãnh Hỏa!”
Trong lòng anh ta vô cùng sợ hãi.
Nếu anh ta phản ứng chậm nửa nhịp, chỉ sợ sẽ bị Huyền Minh Lãnh Hỏa trực tiếp đốt thành tro tàn.
“Tay của anh!”
Ánh mắt Mục Hàn cực kỳ thất vọng: “Nam Cung Uyển, em muốn giết anh?”
Nam Cung Uyển lạnh lùng: “Mục Hàn, đây là anh tự tìm cả thôi”.
Mục Hàn nhìn Nam Cung Uyển một cái thật sâu, sâu trong đáy mắt hiện lên một vẻ thất vọng: “Hahaha, hay cho câu tự tìm”.
“Diệp Bắc Minh đối xử với em như vậy, xong việc vỗ mông trực tiếp chạy lấy người”.
“Anh còn chưa chạm vào em, lại phải trả giá bằng một bàn tay? Được, tốt lắm!”
Một khi chân nguyên khô cạn cũng giống như con suối khô!
Sẽ không còn khả năng khôi phục chân nguyên nữa!
Vẻ mặt Tô Lê có chút phức tạp: “Bác gái, chúng ta vẫn nên rời đi trước đi”.
Diệp Thanh Lam gật đầu: “Được...”
...
Chuyện đã xảy ra ở ngục giam Trấn Hồn không thể giấu được, đã lan ra khắp tám vùng đất của Đại Lục Thượng Cổ giống như lũ lụt.
“Có người phá huỷ ngục giam Trấn Hồn của nhà họ Từ?”
“Sao lại thế này?”
Người biết được tin tức đều bị chấn động.
Có người giải thích: “Nửa ngày trước, một người trẻ tuổi xông vào ngục giam Trấn Hồn, thả hết tù nhân bị giam giữ ở ngục giam Trấn Hồn ra”.
“Những người này đều là tông chủ, trưởng lão của một số tông môn, thậm chí là thế lực lớn từng mất tích, bị cho là đã ngã xuống!”
“Bọn họ lại bị nhà họ Từ bí mật bắt lấy, giam giữ ở bên trong ngục giam Trấn Hồn”.
“Người trẻ tuổi xông vào trong ngục giam Trấn Hồn, sau đó thả những cường giả ấy ra!”
“Sau khi những cường giả đó chạy ra khỏi ngục giam Trấn Hồn lại phái người trở về tìm hiểu, đã lấy được một tin tức kinh người”.
“Người trẻ tuổi kia chẳng những xông vào ngục giam Trấn Hồn, còn giết mấy chục ngàn người tu võ cấp cao của nhà họ Từ!”
“Hơn một ngàn cảnh giới Thần Chủ, hơn ba trăm cảnh giới Thần Chủ!”
“Bảy tám mươi Thần Đế!”
“Còn có hơn mười Chí Tôn!”
Tin tức này vừa được truyền ra, tất cả mọi người đều ngây dại!
Sau đó.
Là trầm mặc vô tận!
Có người hỏi: “Thanh niên này tên là gì?”
Một lão già biết tin trả lời: “Diệp Bắc Minh!”
“Diệp Bắc Minh?”
Trong lòng mọi người nhắc lại cái tên này lần nữa, ghi nhớ nó thật sâu vào trong đầu.
Lão già biết tin thở dài một tiếng: “Chỉ tiếc theo tin tức mới nhất mà nhà họ Tô truyền đến”.
“Chân nguyên của Diệp Bắc Minh khô kiệt, hơn nữa hôn mê bất tỉnh, chắc hẳn là dữ nhiều lành ít”.
...
Vô Tương thần cung, trong khuê phòng của Nam Cung Uyển.
Một bóng người đẩy cửa đi vào.
Nam Cung Uyển nhìn thấy người tới, lạnh lùng mở miệng: “Mục Hàn, đây là phòng riêng của tôi”.
“Không có sự cho phép của tôi, anh tùy tiện bước vào như vậy là trái với quy định của Vô Tương thần cung!”
Mục Hàn nở nụ cười quỷ dị: “Uyển Nhi, anh có tin tức của Diệp Bắc Minh, muốn nghe không?”
“Cái gì?”
Giọng điệu của Nam Cung Uyển có chút kích động, còn chạy tới chỗ Mục Hàn.
Nhìn thấy Nam Cung Uyển kích động như vậy, đôi mắt Mục Hàn trầm xuống, không nhịn được run rẩy một chút.
Anh ta muốn đụng vào Nam Cung Uyển, đối phương lại lui về phía sau nửa bước.
Nhưng khi nghe thấy tin tức của Diệp Bắc Minh, Nam Cung Uyển lại chủ động chạy tới chỗ anh ta?
Một lòng đố kỵ vô danh thiêu đốt trong lòng!
Nam Cung Uyển thúc giục: “Nói mau!”
Vẻ mặt Mục Hàn có chút khó coi: “Uyển Nhi, em như vậy thật là khiến anh quá thất vọng!”
“Em muốn biết tin tức của cậu ta? Được, anh sẽ nói cho em!”
“Diệp Bắc Minh không biết sống chết, xông vào ngục giam Trấn Hồn...”
Anh ta nói hết tất cả tin tức bên ngoài cho Nam Cung Uyển!
Nam Cung Uyển ngây người: “Sao có thể... Anh ấy… bây giờ anh ấy như thế nào rồi?”
Mục Hàn nhe răng cười nói: “Thế nào ư? Cậu ta đã bị phế đi, vậy mà em còn quan tâm đến cậu ta?”
“Thân là người tu võ, chẳng lẽ em không biết chân nguyên khô kiệt sẽ thế nào sao?”
Nam Cung Uyển nóng nảy: “Không được, tôi muốn đi tìm anh ấy!”
Nói xong cô ta liền chạy ra ngoài phòng.
Mục Hàn vô cùng giận dữ: “Cậu ta đã biến thành một tên tàn phế rồi mà em còn muốn đi tìm cậu ta?”
Ầm!
Một khí tức cường đại thổi đến, đóng chặt cửa phòng lại.
Nam Cung Uyển quay đầu, vừa lúc nhìn thấy Mục Hàn đỏ rực mắt đi về phía cô ta: “Mục Hàn, anh muốn làm gì?”
Mục Hàn phun ra một chữ: “Em!”
Nói xong, anh ta nâng tay lên chộp về phía quần áo của Nam Cung Uyển!
Lúc bàn tay của Mục Hàn sắp đụng vào Nam Cung Uyển, một lực lượng cực kỳ lạnh lẽo đánh úp lại.
Ầm!
Ngọn lửa màu lam thiêu đốt.
“A!”
Mục Hàn kêu thảm thiết, hoảng sợ nhìn ngọn lửa màu lam trên cổ tay.
Da thịt nhanh chóng khô héo!
Mục Hàn phản ứng rất nhanh.
Anh ta lật cổ tay một cái, một con dao găm xuất hiện.
Phập!
Không ngờ anh ta lại chém đứt bàn tay của mình!
Ánh mắt Mục Hàn co rút lại, nhìn bàn tay dưới đất của mình hóa thành tro tàn trong chớp mắt: “Huyền Minh Lãnh Hỏa? Em lại có được Huyền Minh Lãnh Hỏa!”
Trong lòng anh ta vô cùng sợ hãi.
Nếu anh ta phản ứng chậm nửa nhịp, chỉ sợ sẽ bị Huyền Minh Lãnh Hỏa trực tiếp đốt thành tro tàn.
“Tay của anh!”
Ánh mắt Mục Hàn cực kỳ thất vọng: “Nam Cung Uyển, em muốn giết anh?”
Nam Cung Uyển lạnh lùng: “Mục Hàn, đây là anh tự tìm cả thôi”.
Mục Hàn nhìn Nam Cung Uyển một cái thật sâu, sâu trong đáy mắt hiện lên một vẻ thất vọng: “Hahaha, hay cho câu tự tìm”.
“Diệp Bắc Minh đối xử với em như vậy, xong việc vỗ mông trực tiếp chạy lấy người”.
“Anh còn chưa chạm vào em, lại phải trả giá bằng một bàn tay? Được, tốt lắm!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.