Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 906: Ra khỏi ngục giam Trấn Hồn
Ss Tần
18/09/2023
Xoạt! Xoạt! Xoạt!
Người trong ngục giam đồng loạt quay đầu nhìn về phía một nhà tù.
Một ông già lôi thôi duỗi eo nói: “Tên nhóc này nghịch thiên quá rồi, nhớ kỹ, không phải cậu ta đánh không lại các người”.
“Mà là do thể lực cạn kiệt, nên nếu cho cậu ta đủ thể lực”.
“Dù có thêm tất cả các người thì Từ Thiên ông cũng không phải là đối thủ của cậu ta đâu!”
Cả không gian lặng thinh.
Ánh mắt mọi người đầy vẻ khiếp sợ.
Ông lão nhếch nhác kia nói rất đúng.
Nếu không phải do người nhà họ Từ đủ đông, còn lựa chọn chiến thuật biển người nữa.
Thì rất có thể hôm nay Diệp Bắc Minh mặc sức tàn sát trong ngục giam Trấn Hồn rồi.
Bọn họ vốn là gia tộc Thượng Cổ đã kéo dài từ đời này sang đời khác hàng trăm nghìn năm nay.
Đây lại là đại bản doanh của nhà họ Từ, người tu võ cuồn cuộn liên tục được bổ sung.
Vậy nên bọn họ mới có thể khiến Diệp Bắc Minh kiệt quệ.
Một ông già tức giận nói: “Lão già kia, ai cho phép ông nói chuyện?”
Ông lão nhếch nhác nở nụ cười đáp: “Ồ? Từ Thiên, nơi này không cho phép tôi nói chuyện à?”
Từ Thiên tái mét, tát ông già kia.
Rồi ông ta bước lên mỉm cười hòa giải nói: “Tiền bối, người muốn nói thì cứ nói ạ”.
“Nhưng việc hôm nay không liên quan gì tới người”.
“Tôi mong rằng người không xen vào chuyện của người khác!”
Cái gì?
Người nhà họ Từ sửng sốt.
Tiền bối ư?
Người?
Lão già nhếch nhác kia có lai lịch gì chứ?
Lão già nhếch nhác kia chỉ tay vào Diệp Bắc Minh nói: “Để mẹ con bọn họ đi”.
“Cái gì?”
Mắt Từ Thiên đỏ bừng vì tức giận: “Tiền bối, người!”
Lão già nhếch nhác cười thâm sâu nói: “Không để bọn họ đi thì tôi đi nhé?”
Tần Thiên khiếp hãi, cơ thể hơi run.
Dường như ông ta đang nghĩ tới chuyện đáng sợ nhất có thể xảy ra.
Thế là bèn nhanh chóng gật đầu: “Được ạ, tôi hiểu rồi”.
Rồi ông ta không cam lòng nhìn về phía Diệp Bắc Minh và Diệp Thanh Lam, vung bàn tay to lên: “Tránh hết ra, để bọn họ đi!”
“Cái gì?”
“Lão tổ!”
“Vì sao chứ? Chúng ta đã hy sinh hàng chục nghìn người rồi đó!”
“Đúng vậy lão tổ, bọn họ đều là cao thủ đứng đầu nhà họ Từ chúng ta, chỉ cần chúng ta bắt được Diệp Bắc Minh thì có thể mở được kho tàng của nhà họ Diệp rồi!”
“Lão tổ, tính mạng của chúng tôi không đáng giá sao? Nếu chẳng phải bắt sống tên kia thì sao lại hy sinh nhiều người đến vậy chứ?”
Một vài lão già trong nhà họ Từ mất bình tĩnh.
Bọn họ không nhịn được gào thét với Từ Thiên.
Từ Thiên giận dữ quát to: “Câm miệng hết cho bổn tọa!”
Rầm!
Một chưởng của ông ta giáng xuống đã đánh gục hàng chục người: “Bổn tọa nói là để bọn họ đi, ai dám nhiều lời giết không tha!”
Tất cả đều im lặng tột độ.
Cho dù người nhà họ Từ không cam tâm thì cũng không dám nói thêm câu nào nữa.
Diệp Bắc Minh yếu ớt nhìn ông lão lôi thôi kia nói: “Cảm ơn tiền bối!”
Trước mắt anh bỗng tối sầm xuống, người té xụi lơ trên mặt đất.
Diệp Thanh Lam biến sắc: “Minh Nhi!”
Ông lão nhếch nhác thờ dài bảo: “Chân nguyên của cậu ta đã khô cạn rồi, chỉ dựa vào một hơi để chống chịu đến bây giờ!”
“Tuy rằng tính mạng không có gì đáng ngại, nhưng sợ rằng thực lực đời này...”
Nói đoạn, ông lão nhẹ nhàng lắc đầu.
Đôi mắt Diệp Thanh Lam đỏ bừng, lẳng lặng đỡ Diệp Bắc Minh dậy: “Minh Nhi, mẹ đưa con về nhà”.
Cả hai đi ra ngoài ngục giam Trấn Hồn.
Nhà họ Từ không một ai dám ngăn cản bọn họ.
...
Cùng lúc đó, ở bên ngoài sơn cốc ngục giam Trấn Hồn.
Ngoài hai ông lão một béo một gầy ra.
Ở đây còn có mười mấy ông lão khác nữa.
Tô Lê đứng đằng xa, dán chặt mắt vào ngục giam Trấn Hồn ở phía trước.
Tiếng động bên kia rất lớn, đã huyên náo suốt ngày trời.
Khói bụi bay mịt mù, đủ tiếng kêu la truyền tới.
Rồi ngục giam Trấn Hồn cũng dần yên tĩnh trở lại.
Gương mặt Tô Lê đầy lo lắng: “Xong rồi sao?”
Ông lão mập mạp lắc đầu đáp: “Cô chủ, chúng ta vẫn nên đi trước thôi”.
“Nếu để nhà họ Từ biết chúng ta xuất hiện ở đây thì sợ rằng sẽ nảy sinh hiểu lầm gì đó”.
Ông lão gầy gò gật đầu tán đồng: “Cô chủ, lão béo nói đúng lắm”.
“Nếu Diệp Bắc Minh đã lựa chọn tiến vào ngục giam Trấn Hồn thì đó không liên can gì đến cô chủ hết!”
“Đây là do cậu ta tự chọn, không thể trách được ai hết, cô chủ đã hết lòng quan tâm giúp đỡ cậu ta rồi!”
Tô Lê nhíu chặt mày.
Diệp Bắc Minh cứ như vậy ra đi thật sao?
Nhưng ngay sau đó.
Một người phụ nữ cả người đầy máu cõng một người đầm đìa máu chảy trên lưng đi ra khỏi sơn cốc.
Tô Lê che miệng mình lại, suýt nữa hét to: “Anh Diệp, Anh Diệp ra rồi!”
Người nhà họ Tô kinh hãi, nhanh chóng tiến lên.
Diệp Thanh Lam vô cùng cảnh giác nhìn họ: “Các người là ai?”
Gương mặt của Diệp Thanh Lam và Diệp Bắc Minh quá giống nhau.
Nên Tô Lê liếc mắt là nhận ra bà ngay.
Thế là cô ta bèn vội vàng giải thích: “Bác... Bác chính là mẹ của anh Diệp à?”
“Cháu là Tô Lê, là cháu dẫn anh Diệp từ đại lục Chân Võ tới đây”.
“Anh Diệp sao rồi ạ?”
Diệp Thanh Lam thở phào đáp: “Minh Nhi vì cứu bác mà giết chóc ở ngục giam Trấn Hồn suốt mấy tiếng đồng hồ”.
“Bây giờ chân nguyên đã rơi vào tình trạng cạn kiệt rồi”.
“Cái gì?”, Tô Lê biến sắc.
Người trong ngục giam đồng loạt quay đầu nhìn về phía một nhà tù.
Một ông già lôi thôi duỗi eo nói: “Tên nhóc này nghịch thiên quá rồi, nhớ kỹ, không phải cậu ta đánh không lại các người”.
“Mà là do thể lực cạn kiệt, nên nếu cho cậu ta đủ thể lực”.
“Dù có thêm tất cả các người thì Từ Thiên ông cũng không phải là đối thủ của cậu ta đâu!”
Cả không gian lặng thinh.
Ánh mắt mọi người đầy vẻ khiếp sợ.
Ông lão nhếch nhác kia nói rất đúng.
Nếu không phải do người nhà họ Từ đủ đông, còn lựa chọn chiến thuật biển người nữa.
Thì rất có thể hôm nay Diệp Bắc Minh mặc sức tàn sát trong ngục giam Trấn Hồn rồi.
Bọn họ vốn là gia tộc Thượng Cổ đã kéo dài từ đời này sang đời khác hàng trăm nghìn năm nay.
Đây lại là đại bản doanh của nhà họ Từ, người tu võ cuồn cuộn liên tục được bổ sung.
Vậy nên bọn họ mới có thể khiến Diệp Bắc Minh kiệt quệ.
Một ông già tức giận nói: “Lão già kia, ai cho phép ông nói chuyện?”
Ông lão nhếch nhác nở nụ cười đáp: “Ồ? Từ Thiên, nơi này không cho phép tôi nói chuyện à?”
Từ Thiên tái mét, tát ông già kia.
Rồi ông ta bước lên mỉm cười hòa giải nói: “Tiền bối, người muốn nói thì cứ nói ạ”.
“Nhưng việc hôm nay không liên quan gì tới người”.
“Tôi mong rằng người không xen vào chuyện của người khác!”
Cái gì?
Người nhà họ Từ sửng sốt.
Tiền bối ư?
Người?
Lão già nhếch nhác kia có lai lịch gì chứ?
Lão già nhếch nhác kia chỉ tay vào Diệp Bắc Minh nói: “Để mẹ con bọn họ đi”.
“Cái gì?”
Mắt Từ Thiên đỏ bừng vì tức giận: “Tiền bối, người!”
Lão già nhếch nhác cười thâm sâu nói: “Không để bọn họ đi thì tôi đi nhé?”
Tần Thiên khiếp hãi, cơ thể hơi run.
Dường như ông ta đang nghĩ tới chuyện đáng sợ nhất có thể xảy ra.
Thế là bèn nhanh chóng gật đầu: “Được ạ, tôi hiểu rồi”.
Rồi ông ta không cam lòng nhìn về phía Diệp Bắc Minh và Diệp Thanh Lam, vung bàn tay to lên: “Tránh hết ra, để bọn họ đi!”
“Cái gì?”
“Lão tổ!”
“Vì sao chứ? Chúng ta đã hy sinh hàng chục nghìn người rồi đó!”
“Đúng vậy lão tổ, bọn họ đều là cao thủ đứng đầu nhà họ Từ chúng ta, chỉ cần chúng ta bắt được Diệp Bắc Minh thì có thể mở được kho tàng của nhà họ Diệp rồi!”
“Lão tổ, tính mạng của chúng tôi không đáng giá sao? Nếu chẳng phải bắt sống tên kia thì sao lại hy sinh nhiều người đến vậy chứ?”
Một vài lão già trong nhà họ Từ mất bình tĩnh.
Bọn họ không nhịn được gào thét với Từ Thiên.
Từ Thiên giận dữ quát to: “Câm miệng hết cho bổn tọa!”
Rầm!
Một chưởng của ông ta giáng xuống đã đánh gục hàng chục người: “Bổn tọa nói là để bọn họ đi, ai dám nhiều lời giết không tha!”
Tất cả đều im lặng tột độ.
Cho dù người nhà họ Từ không cam tâm thì cũng không dám nói thêm câu nào nữa.
Diệp Bắc Minh yếu ớt nhìn ông lão lôi thôi kia nói: “Cảm ơn tiền bối!”
Trước mắt anh bỗng tối sầm xuống, người té xụi lơ trên mặt đất.
Diệp Thanh Lam biến sắc: “Minh Nhi!”
Ông lão nhếch nhác thờ dài bảo: “Chân nguyên của cậu ta đã khô cạn rồi, chỉ dựa vào một hơi để chống chịu đến bây giờ!”
“Tuy rằng tính mạng không có gì đáng ngại, nhưng sợ rằng thực lực đời này...”
Nói đoạn, ông lão nhẹ nhàng lắc đầu.
Đôi mắt Diệp Thanh Lam đỏ bừng, lẳng lặng đỡ Diệp Bắc Minh dậy: “Minh Nhi, mẹ đưa con về nhà”.
Cả hai đi ra ngoài ngục giam Trấn Hồn.
Nhà họ Từ không một ai dám ngăn cản bọn họ.
...
Cùng lúc đó, ở bên ngoài sơn cốc ngục giam Trấn Hồn.
Ngoài hai ông lão một béo một gầy ra.
Ở đây còn có mười mấy ông lão khác nữa.
Tô Lê đứng đằng xa, dán chặt mắt vào ngục giam Trấn Hồn ở phía trước.
Tiếng động bên kia rất lớn, đã huyên náo suốt ngày trời.
Khói bụi bay mịt mù, đủ tiếng kêu la truyền tới.
Rồi ngục giam Trấn Hồn cũng dần yên tĩnh trở lại.
Gương mặt Tô Lê đầy lo lắng: “Xong rồi sao?”
Ông lão mập mạp lắc đầu đáp: “Cô chủ, chúng ta vẫn nên đi trước thôi”.
“Nếu để nhà họ Từ biết chúng ta xuất hiện ở đây thì sợ rằng sẽ nảy sinh hiểu lầm gì đó”.
Ông lão gầy gò gật đầu tán đồng: “Cô chủ, lão béo nói đúng lắm”.
“Nếu Diệp Bắc Minh đã lựa chọn tiến vào ngục giam Trấn Hồn thì đó không liên can gì đến cô chủ hết!”
“Đây là do cậu ta tự chọn, không thể trách được ai hết, cô chủ đã hết lòng quan tâm giúp đỡ cậu ta rồi!”
Tô Lê nhíu chặt mày.
Diệp Bắc Minh cứ như vậy ra đi thật sao?
Nhưng ngay sau đó.
Một người phụ nữ cả người đầy máu cõng một người đầm đìa máu chảy trên lưng đi ra khỏi sơn cốc.
Tô Lê che miệng mình lại, suýt nữa hét to: “Anh Diệp, Anh Diệp ra rồi!”
Người nhà họ Tô kinh hãi, nhanh chóng tiến lên.
Diệp Thanh Lam vô cùng cảnh giác nhìn họ: “Các người là ai?”
Gương mặt của Diệp Thanh Lam và Diệp Bắc Minh quá giống nhau.
Nên Tô Lê liếc mắt là nhận ra bà ngay.
Thế là cô ta bèn vội vàng giải thích: “Bác... Bác chính là mẹ của anh Diệp à?”
“Cháu là Tô Lê, là cháu dẫn anh Diệp từ đại lục Chân Võ tới đây”.
“Anh Diệp sao rồi ạ?”
Diệp Thanh Lam thở phào đáp: “Minh Nhi vì cứu bác mà giết chóc ở ngục giam Trấn Hồn suốt mấy tiếng đồng hồ”.
“Bây giờ chân nguyên đã rơi vào tình trạng cạn kiệt rồi”.
“Cái gì?”, Tô Lê biến sắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.