Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1550: Đây là đồ của cậu Diệp

Ss Tần

29/02/2024

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: "Được rồi, đừng lãng phí thời gian nữa!"

"Chỉ cần cậu dung hợp với khúc xương Chí Tôn này, cái tay kia của cậu sẽ xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất!"

"Về phần tay trái hay là tay phải thì phải xem lựa chọn của cậu rồi!"

Nghe thấy lời này, Diệp Bắc Minh cúi đầu nhìn thoáng qua hai tay của mình.

Tay phải có thể sử dụng kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, tay trái lại có vẻ tương đối phù hợp!

Hơn nữa.

Người tu võ bình thường đều dùng tay phải công kích, có rất ít người thuận tay trái!

Chứ đừng nói đến là dùng tay trái đột nhiên công kích, uy lực còn vô cùng to lớn!

Đối thủ sẽ càng không thể tưởng tượng nổi!

Nghĩ tới đây, Diệp Bắc Minh đưa tay trái ra: "Vậy thì dung hợp vào tay trái đi!"

"Nhóc con, tôi nhắc nhở cậu một câu, có lẽ sẽ hơi đau một chút đấy".

"Thật sao? Có thể đau đến mức nào chứ?"

Diệp Bắc Minh khẽ cười một tiếng.

Một giây sau!

"A!"

Một tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng quanh quẩn trong Lĩnh vực tuyệt đối!

...

Cùng lúc đó, Thần Giới, nhà họ Ngư.

Ngư Thất Tình vừa đẩy cửa thư phòng của bố ra, lập tức sững sờ.

Trong phòng có tổng cộng ba người!

Một người đàn ông trung niên!

Một lão già!

Một người phụ nữ trung niên!

Một giây sau, giọng nói của Ngư Thất Tình trầm xuống: "Tại sao thanh kiếm này lại ở đây?"

Cô ta nhướng mày, ánh mắt rơi lên trên người lão già ở một bên: "Ông Thẩm, ông dám chống lại mệnh lệnh của tôi?"

"Thế mà còn dám mang thanh kiếm này về? Không phải tôi đã bảo ông đưa cho cậu Diệp sao?"

Người đàn ông trung niên phía sau bàn đọc sách nhướng mày.

Ông ta còn chưa mở miệng nói chuyện.



Người phụ nữ trung niên bên cạnh đã cười lạnh một tiếng: "Ồ, nhà họ Ngư do cô làm chủ từ bao giờ vậy?"

"Gia chủ, ông xem con gái bảo bối của ông đi, cô ta có coi ông ra gì không?"

"Thứ nhất, không gõ cửa đã tự tiện đi vào!"

"Thứ hai, ngay trước mặt ông mà còn dám hô to gọi nhỏ, đây là không để ông vào trong mắt!"

"Thứ ba, có vẻ như cô ta cũng không nhìn thấy người mẹ kế như tôi thì phải!"

"Trên đời này làm gì có đứa con gái nào như vậy?"

Ngư Bảo Quốc nhướng mày: "Thất Tình, trong khoảng thời gian này đúng là con càng ngày càng không có quy củ!"

"Bố!"

Ngư Thất Tình có chút lo lắng: "Thanh kiếm này..."

Ngư Bảo Quốc trực tiếp ngắt lời cô ta: "Thẩm Trung đã nói đầu đuôi mọi chuyện cho bố biết rồi, bố biết con nghi ngờ tên nhóc kia là chủ nhân của tòa vực tháp đó chuyển thế!"

"Nhưng nhìn từ tình huống trước mắt, trên cơ bản có thể xác định là không phải!"

"Bố cũng đã kiểm tra qua thanh kiếm này rồi, kiếm hồn bên trong đã sớm bị chôn vùi!"

"Bố và mẹ kế của con đã bàn bạc qua, tạm thời để thanh kiếm này lại nhà họ Ngư, nói không chừng thật sự có thể tìm được người chuyển thế thật sự của chủ nhân tòa tháp thần kia!"

Ngư Thất Tình gấp gáp: "Thế nhưng đây là đồ của cậu Diệp!"

"Được rồi!"

Ngư Bảo Quốc khẽ quát một tiếng: "Con không nghe lời người làm bố đây đúng không?"

"Không phải con đã từng cứu tên nhóc kia một lần sao? Cái này coi như là thù lao con cứu cậu ta!"

Ngư Thất Tình nhíu mày: "Bố, đây là đồ của cậu Diệp!"

"Coi vật này như là thù lao con cứu anh ta thì cũng phải để người ta đồng ý mới được!"

"Im ngay!"

Ngư Bảo Quốc dùng sức vỗ bàn đọc sách: "Nhà họ Ngư muốn một thanh kiếm cùn còn cần cậu ta đồng ý sao?"

"Phía dưới Thần Giới có ngàn vị diện!"

"Chỉ là Huyền Giới thì tính là cái thá gì? Trong đợt tuyển chọn thần giáng, cả Huyền Giới còn chưa chắc đã có thể chọn được một người đủ tiêu chuẩn đâu!"

"Bố..."

"Không cần nói nữa!"

Ngư Bảo Quốc vung tay lên: "Con đi ra ngoài đi, đi chuẩn bị nghi thức thần giáng năm sau cho tốt vào!"

"Nhà họ Ngư chúng ta xếp hạng ở tít phía sáu tám Thần tộc, còn không biết có thể có thu hoạch hay không đây!"

Nhìn thấy Ngư Bảo Quốc thật sự tức giận.

"Vâng!"



Ngư Thất Tình chỉ có thể ngậm miệng, quay người rời khỏi thư phòng.

Vừa đi ra khỏi thư phòng, phía sau liền truyền đến giọng nói của người phụ nữ trung niên: "Lão gia, thanh kiếm này thật sự thần kỳ như ông nói sao?"

"Không phải vị đại nhân tung hoành Thần Giới năm đó đã ngã xuống thật sao? Vật này thật sự là bội kiếm của người đó?"

"Cho dù thần văn bên trong đã sớm bị chôn vùi, đây vẫn là một thanh thần khí!"

"Nghị nhi sắp xuất quan, để cho nó dùng thanh kiếm này đi?"

...

Học viện Viễn Cổ, sân diễn võ.

Trên một sân võ đạo trong đó có hai bóng người đang đánh qua đánh lại!

Sau mấy chục hiệp.

Hai người dừng lại, chính là Hoa Linh Lung và Hầu Tử.

Hoa Linh Lung cười nhạt một tiếng: "Đồ nhi, gần đây con tiến bộ rất lớn!"

"Nếu với tốc độ này, con cũng có thể thử tranh đấu vào top 100 bảng xếp hạng học viện Viễn Cổ!"

Hầu Tử chắp tay cúi đầu: "Vẫn là sư phụ dạy bảo tốt!"

Anh ta quay đầu nhìn về phía cấm địa sau núi một chút: "Cũng không biết bao giờ anh Diệp mới có thể xuất quan!"

Đột nhiên.

Một giọng nói giễu cợt vang lên: "Tên vô dụng kia đã thành tàn phế rồi mà còn muốn xuất quan?"

"Đừng có mà nằm mơ giữa ban ngày nữa!"

Hầu Tử nhìn lại.

Một thanh niên chắp tay sau lưng đi tới, phía sau là mười đệ tử học viện Viễn Cổ!

"Hạng Cửu U, lại là anh!"

Hầu Tử siết chặt nắm đấm.

Trong ba tháng này, Hạng Cửu U đã đến gây sự với bọn họ mấy chục lần rồi!

"Anh là ai? Dám gọi thẳng tên của tôi ư?"

Hạng Cửu U cười lạnh một tiếng!

Sau đó bước ra một bước!

Leo lên sân võ đạo, đứng ở trước mặt Hầu Tử!

Chát!

Hắn ta vung tay ra, Hầu Tử trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, rơi xuống dưới sân võ đạo!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook