Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1551: Không thể bị sỉ nhục
Ss Tần
01/03/2024
Nghe được động tĩnh ở trên đài võ đạo.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Là Hạng sư huynh..."
Những đệ tử khác trong sân võ đạo nhao nhao lại gần.
Hoa Linh Lung giận tím mặt: "Cậu dám ra tay đánh người ở trong học viện sao?"
"Tôi đâu có ra tay đánh người, đây là ở trên sàn võ đạo!"
Hạng Cửu U cười lạnh, đi đến trước mặt Hoa Linh Lung: "Tôi lấy một địch hai! Là do thực lực của mấy người không được, đừng oan uổng người tốt chứ!"
Anh ta không hề nương tay đấm ra một quyền!
Trên người Hoa Linh Lung vốn đang có vết thương, còn chưa hoàn toàn khôi phục!
Cô ta bị một quyền này đánh bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi rồi rơi xuống dưới đài võ đạo, trông vô cùng chật vật!
Hầu Tử tiến lên đỡ lấy Hoa Linh Lung: "Hạng Cửu U, tôi muốn đến chỗ trưởng lão tố cáo anh!"
"Học viện Viễn Cổ cấm chỉ tư đấu, tôi cam đoan anh sẽ không có kết cục tốt đâu!"
"Tất cả mọi người nhìn thấy sao? Hạng Cửu U tôi có đánh người sao?", Hạng Cửu U nhìn khắp bốn phía.
Dưới đài võ đạo, từng tiếng đáp lời vang lên.
"Không có!"
"Hạng sư huynh lấy một địch hai, có tư thế vô địch!"
"Không sai, tôi có thể làm chứng cho Hạng sư huynh, rõ ràng là chiến đấu công bằng trên đài võ đạo, đâu có đánh người đâu?"
"Đúng rồi! Đúng là như thế!"
Rất nhiều người đều gật đầu.
Hầu Tử nổi giận lôi đình: "Anh!"
"Mấy người không sợ anh Diệp của tôi xuất quan sao?"
Con ngươi Hạng Cửu U co vào một chút!
Một giây sau, anh ta bật cười: "Nếu tên tàn phế Diệp Bắc Minh có thể xuất quan, còn cần bế quan ba tháng sao?"
Anh ta đứng trên đài võ đạo, nhìn xuống Hầu Tử và Hoa Linh Lung!
Tỏ ra vẻ mặt như muốn ăn đòn: "Diệp Bắc Minh là tên tàn phế!"
"Tiểu Hầu Tử, anh và sư phụ anh cũng là phế vật!"
"Nếu như tôi tàn phế giống như mấy người thì đã sớm cút ra khỏi học viện Viễn Cổ rồi, làm gì còn ngu ngốc đứng ở đây nữa!"
Đôi mắt của Hầu Tử đỏ như máu: "Không được phép sỉ nhục sư phụ tôi!"
Hạng Cửu U làm ra vẻ kinh ngạc: "Ồ, tức giận? Trợn mắt trừng trừng?"
"Vô dụng gào thét? Muốn hù chết người ta sao!"
"Huynh đệ của anh là tàn phế, sư phụ anh cũng là tàn phế, anh càng là tàn phế bên trong tàn phế!"
Hầu Tử phát ra tiếng gầm nhẹ như dã thú: "Tôi lặp lại lần nữa, không được phép sỉ nhục huynh đệ và sư phụ của tôi!"
"Tôi làm nhục? Thế nào?"
Hạng Cửu U trêu tức bật cười!
Hầu Tử bước ra một bước, nhảy lên trên đài võ đạo: "Hãy đánh một trận chiến công bằng trên đài võ đạo đi!"
Hạng Cửu U sửng sốt!
Đám đệ tử khác xung quanh đài võ đạo cũng đều sửng sốt!
Một giây sau.
"Hahahaha!"
Ai nấy đều cười vang.
Hoa Linh Lung kéo cánh tay Hầu Tử lại: "Đồ nhi, tuyệt đối đừng xúc động! Con không phải là đối thủ của cậu ta!"
Hầu Tử nghiêm túc lắc đầu: "Sư phụ, tôn nghiêm của người không thể bị sỉ nhục được!"
"Tôn nghiêm của anh Diệp cũng không thể bị sỉ nhục được!"
"Vương Khinh Hậu con là một kẻ vô dụng, nhưng nếu có người sỉ nhục sư phụ và huynh đệ của con trước mặt mọi người!"
"Con! Tuyệt! Đối! Không! Đồng! Ý!"
Vừa dứt lời, anh ta liền nhìn chằm chằm Hạng Cửu U: "Đến chiến đi!"
Hạng Cửu U nhếch miệng cười một tiếng: "Tiểu Hầu Tử, nếu anh đã muốn chết, vậy tôi sẽ thành toàn cho anh!"
Anh ta nhảy lên, kéo theo một luồng khí mạnh như gió lốc đánh tới!
Thực lực cách nhau quá lớn!
Hầu Tử bị đánh bay ra ngoài tại chỗ, xương ngực đứt gãy!
Vào giây phút anh ta sắp bay ra khỏi đài võ đạo, Hạng Cửu U lại đưa tay ra!
Túm lấy một cánh tay của Hầu Tử, bẻ gãy một tiếng "răng rắc"!
Sau đó ném anh ta lại trên đài võ đạo: "Phế vật, phục chưa?"
Hầu Tử đứng lên: "Tôi! Không! Phục!"
Anh ta dẫm chân xuống một cái, huyết khí bộc phát!
Điên cuồng xông tới!
Hạng Cửu U cười lạnh một tiếng: "Không phục? Vậy tôi sẽ đánh đến khi nào anh phục thì thôi!"
Anh ta nhảy lên một cái, dẫm mạnh lên trên hai vai của Hầu Tử!
"Răng rắc" một tiếng vang trầm, xương bả vai của anh ta nổ tung!
"A!"
Hầu Tử đau đớn kêu thảm một tiếng, há miệng phun máu tươi!
Hạng Cửu U đột nhiên dùng lực: "Quỳ xuống cho tôi đi!"
Hầu Tử cố nén đau nhức kịch liệt: "Đệch mẹ anh, ông đây sẽ không bao giờ quỳ đâu!"
"Không quỳ?"
Hạng Cửu U lạnh lùng cười một tiếng, hung hăng đá một cái vào xương bánh chè của Hầu Tử, khiến nó nổ tung tại chỗ!
Máu me đầm đìa!
Hầu Tử vẫn cắn răng kiên trì, dựa vào một hơi không quỳ xuống!
Trên mặt Hạng Cửu U tràn đầy vẻ trào phúng, dẫm mạnh chân lên trên cột sống của Hầu Tử!
Ép tới mức khiến anh ta phải nằm rạp trên mặt đất: "Không quỳ? Vậy vì sao bây giờ anh lại nằm dưới chân tôi giống như chó chết vậy?"
"Hả? Nói cho tôi đi?"
Hạng Cửu U liên tục đạp xuống hai cú!
Hai tiếng "răng rắc!", "răng rắc!" giòn vang truyền ra, hai cái đùi của Hầu Tử khô quắt lại.
Máu thịt bầy nhầy!
"Cầu xin tôi đi! Chỉ cần anh cầu xin tôi, tôi sẽ tha mạng cho anh!"
Hầu Tử cắn răng gầm nhẹ: "Tôi! Cầu! Con! Mẹ! Anh! Đấy!"
"Bảo mẹ anh tối nay đến cầu xin tôi đi!"
"Anh muốn chết!"
Sắc mặt Hạng Cửu U trở nên dữ tợn, mẹ của anh ta là người nhà họ Dư.
Mấy tháng trước đó đột nhiên bị một đám lửa thiêu đốt, toàn bộ nhà họ Dư đều bị hủy diệt: "Nếu anh đã muốn chết, vậy tôi sẽ thành toàn cho anh!"
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Là Hạng sư huynh..."
Những đệ tử khác trong sân võ đạo nhao nhao lại gần.
Hoa Linh Lung giận tím mặt: "Cậu dám ra tay đánh người ở trong học viện sao?"
"Tôi đâu có ra tay đánh người, đây là ở trên sàn võ đạo!"
Hạng Cửu U cười lạnh, đi đến trước mặt Hoa Linh Lung: "Tôi lấy một địch hai! Là do thực lực của mấy người không được, đừng oan uổng người tốt chứ!"
Anh ta không hề nương tay đấm ra một quyền!
Trên người Hoa Linh Lung vốn đang có vết thương, còn chưa hoàn toàn khôi phục!
Cô ta bị một quyền này đánh bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi rồi rơi xuống dưới đài võ đạo, trông vô cùng chật vật!
Hầu Tử tiến lên đỡ lấy Hoa Linh Lung: "Hạng Cửu U, tôi muốn đến chỗ trưởng lão tố cáo anh!"
"Học viện Viễn Cổ cấm chỉ tư đấu, tôi cam đoan anh sẽ không có kết cục tốt đâu!"
"Tất cả mọi người nhìn thấy sao? Hạng Cửu U tôi có đánh người sao?", Hạng Cửu U nhìn khắp bốn phía.
Dưới đài võ đạo, từng tiếng đáp lời vang lên.
"Không có!"
"Hạng sư huynh lấy một địch hai, có tư thế vô địch!"
"Không sai, tôi có thể làm chứng cho Hạng sư huynh, rõ ràng là chiến đấu công bằng trên đài võ đạo, đâu có đánh người đâu?"
"Đúng rồi! Đúng là như thế!"
Rất nhiều người đều gật đầu.
Hầu Tử nổi giận lôi đình: "Anh!"
"Mấy người không sợ anh Diệp của tôi xuất quan sao?"
Con ngươi Hạng Cửu U co vào một chút!
Một giây sau, anh ta bật cười: "Nếu tên tàn phế Diệp Bắc Minh có thể xuất quan, còn cần bế quan ba tháng sao?"
Anh ta đứng trên đài võ đạo, nhìn xuống Hầu Tử và Hoa Linh Lung!
Tỏ ra vẻ mặt như muốn ăn đòn: "Diệp Bắc Minh là tên tàn phế!"
"Tiểu Hầu Tử, anh và sư phụ anh cũng là phế vật!"
"Nếu như tôi tàn phế giống như mấy người thì đã sớm cút ra khỏi học viện Viễn Cổ rồi, làm gì còn ngu ngốc đứng ở đây nữa!"
Đôi mắt của Hầu Tử đỏ như máu: "Không được phép sỉ nhục sư phụ tôi!"
Hạng Cửu U làm ra vẻ kinh ngạc: "Ồ, tức giận? Trợn mắt trừng trừng?"
"Vô dụng gào thét? Muốn hù chết người ta sao!"
"Huynh đệ của anh là tàn phế, sư phụ anh cũng là tàn phế, anh càng là tàn phế bên trong tàn phế!"
Hầu Tử phát ra tiếng gầm nhẹ như dã thú: "Tôi lặp lại lần nữa, không được phép sỉ nhục huynh đệ và sư phụ của tôi!"
"Tôi làm nhục? Thế nào?"
Hạng Cửu U trêu tức bật cười!
Hầu Tử bước ra một bước, nhảy lên trên đài võ đạo: "Hãy đánh một trận chiến công bằng trên đài võ đạo đi!"
Hạng Cửu U sửng sốt!
Đám đệ tử khác xung quanh đài võ đạo cũng đều sửng sốt!
Một giây sau.
"Hahahaha!"
Ai nấy đều cười vang.
Hoa Linh Lung kéo cánh tay Hầu Tử lại: "Đồ nhi, tuyệt đối đừng xúc động! Con không phải là đối thủ của cậu ta!"
Hầu Tử nghiêm túc lắc đầu: "Sư phụ, tôn nghiêm của người không thể bị sỉ nhục được!"
"Tôn nghiêm của anh Diệp cũng không thể bị sỉ nhục được!"
"Vương Khinh Hậu con là một kẻ vô dụng, nhưng nếu có người sỉ nhục sư phụ và huynh đệ của con trước mặt mọi người!"
"Con! Tuyệt! Đối! Không! Đồng! Ý!"
Vừa dứt lời, anh ta liền nhìn chằm chằm Hạng Cửu U: "Đến chiến đi!"
Hạng Cửu U nhếch miệng cười một tiếng: "Tiểu Hầu Tử, nếu anh đã muốn chết, vậy tôi sẽ thành toàn cho anh!"
Anh ta nhảy lên, kéo theo một luồng khí mạnh như gió lốc đánh tới!
Thực lực cách nhau quá lớn!
Hầu Tử bị đánh bay ra ngoài tại chỗ, xương ngực đứt gãy!
Vào giây phút anh ta sắp bay ra khỏi đài võ đạo, Hạng Cửu U lại đưa tay ra!
Túm lấy một cánh tay của Hầu Tử, bẻ gãy một tiếng "răng rắc"!
Sau đó ném anh ta lại trên đài võ đạo: "Phế vật, phục chưa?"
Hầu Tử đứng lên: "Tôi! Không! Phục!"
Anh ta dẫm chân xuống một cái, huyết khí bộc phát!
Điên cuồng xông tới!
Hạng Cửu U cười lạnh một tiếng: "Không phục? Vậy tôi sẽ đánh đến khi nào anh phục thì thôi!"
Anh ta nhảy lên một cái, dẫm mạnh lên trên hai vai của Hầu Tử!
"Răng rắc" một tiếng vang trầm, xương bả vai của anh ta nổ tung!
"A!"
Hầu Tử đau đớn kêu thảm một tiếng, há miệng phun máu tươi!
Hạng Cửu U đột nhiên dùng lực: "Quỳ xuống cho tôi đi!"
Hầu Tử cố nén đau nhức kịch liệt: "Đệch mẹ anh, ông đây sẽ không bao giờ quỳ đâu!"
"Không quỳ?"
Hạng Cửu U lạnh lùng cười một tiếng, hung hăng đá một cái vào xương bánh chè của Hầu Tử, khiến nó nổ tung tại chỗ!
Máu me đầm đìa!
Hầu Tử vẫn cắn răng kiên trì, dựa vào một hơi không quỳ xuống!
Trên mặt Hạng Cửu U tràn đầy vẻ trào phúng, dẫm mạnh chân lên trên cột sống của Hầu Tử!
Ép tới mức khiến anh ta phải nằm rạp trên mặt đất: "Không quỳ? Vậy vì sao bây giờ anh lại nằm dưới chân tôi giống như chó chết vậy?"
"Hả? Nói cho tôi đi?"
Hạng Cửu U liên tục đạp xuống hai cú!
Hai tiếng "răng rắc!", "răng rắc!" giòn vang truyền ra, hai cái đùi của Hầu Tử khô quắt lại.
Máu thịt bầy nhầy!
"Cầu xin tôi đi! Chỉ cần anh cầu xin tôi, tôi sẽ tha mạng cho anh!"
Hầu Tử cắn răng gầm nhẹ: "Tôi! Cầu! Con! Mẹ! Anh! Đấy!"
"Bảo mẹ anh tối nay đến cầu xin tôi đi!"
"Anh muốn chết!"
Sắc mặt Hạng Cửu U trở nên dữ tợn, mẹ của anh ta là người nhà họ Dư.
Mấy tháng trước đó đột nhiên bị một đám lửa thiêu đốt, toàn bộ nhà họ Dư đều bị hủy diệt: "Nếu anh đã muốn chết, vậy tôi sẽ thành toàn cho anh!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.