Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1412: Đến Huyết Mai Lâm
Ss Tần
25/01/2024
Sở Sở tuyệt vọng nói: “Gia chủ sợ đắc tội ông Nhậm nên đã trục xuất chị Vị Ương ra khỏi gia tộc!”
“Chị Vị Ương lại cho rằng mình đã hại Tâm Nhi nên lòng rất tự trách!”
“Chị ấy nghĩ rằng mình rất có lỗi với anh Diệp nên tối hôm qua sau khi để lại một bức thư tuyệt mệnh thì một thân một mình tiến vào Huyết Mai Lâm!”
“Huyết Mai Lâm ư?”
Diệp Bắc Minh tò mò hỏi: “Đó là đâu?”
Sở Sở lại càng thêm tuyệt vọng: “Đó là lãnh địa của yêu thú, càng đi sâu vào bên trong thực lực của yêu thú càng mạnh!”
“Có một vài người tu võ tiến vào Huyết Mai Lâm để rèn luyện, nhưng dù là thế đến ông Nhậm cũng không dám tiến vào nơi sâu nhất của Huyết Mai Lâm!”
“Anh Diệp, tôi xin anh đấy, xin anh cứu chị Vị Ương giúp tôi!”
Diệp Bắc Minh nhíu mày.
Tuy Sở Vị Ương đã đẩy Tâm Nhi vào chốn hiểm nguy.
Nhưng cô ta cũng đã cứu mạng Tâm Nhi.
Thế là Diệp Bắc Minh gật đầu: “Dẫn tôi tới Huyết Mai Lâm đi!”
“Cảm ơn, cảm ơn anh Diệp!”
Sở Sở rất đỗi vui mừng.
Diệp Bắc Minh trở về phòng, dặn dò Tôn Thiến vài ba câu rồi ra khỏi Huyền Thiên Tông với Sở Sở.
Ngay khi anh vừa mới rời khỏi Huyền Thiên Tông.
Tộc Hỗn Độn, nhà họ Giang.
Một bóng đen đi vào một đại điện rồi quỳ gối bẩm báo: “Chủ nhân, mười lăm phút trước Diệp Bắc Minh đã rời khỏi Huyền Thiên Tông, đi về hướng Huyết Mai Lâm!”
Giang Phong Hoa híp mắt: “Lập tức sắp xếp người bắt tên súc sinh kia về đây!”
“Nhớ kỹ, tôi muốn người sống!”
“Vâng ạ!”
Bóng đen kia vừa định rời đi.
Giang Lục U đứng bên cạnh tàn độc nói: “Anh, tên súc sinh kia dám bắt hai anh em bọn em quỳ xuống trước mặt mọi người, nhục nhã khôn cùng!”
“Lòng tự tôn của nhà họ Giang chúng ta bị sỉ nhục như đinh đóng thẳng vào cột, đau điếng!”
“Em muốn đích thân bắt tên súc sinh kia về đây!”
Giang Phong Hoa nhíu mày nói: “Trên người em còn thương tích, thôi để bọn họ đi đi!”
Giang Lục U lắc đầu nói: “Chút thương tích ấy có là gì chứ? Em phải đích thân ra trận, bóp nát xương cốt của cậu ta!”
Giang Phong Hoa còn định khuyên bảo.
Nhưng Giang Lục U đã nói tiếp: “Anh, anh chớ quên!”
“Trên người tên oắt đó có bí mật động trời của Hoa tộc, nếu giờ thất bại thì có lẽ cả đời cậu ta sẽ núp trong Huyền Thiên Tông không ra ngoài!”
“Lúc này buộc phải thành công!”
Nghe vậy, ánh mắt Giang Phong Hoa đầy suy tư.
Sau khi ngẫm nghĩ vài giây, Giang Phong Hoa nghiêm nghị nói: “Mọi chuyện đều phải cẩn thận, thằng nhóc này quái lạ lắm!”
“Nếu bất thành thì chớ cưỡng cầu!”
Giang Lục U vô cùng tự tin đáp: “Anh yên tâm đi, em lo được!”
...
Cùng lúc ấy, Thiên Đạo Tông.
Bách Lý Tranh Vanh cũng nhận được tin Diệp Bắc Minh rời khỏi Huyền Thiên Tông đến Huyết Mai Lâm.
“Ha ha ha, rốt cuộc tên vô dụng ấy cũng đã ra ngoài rồi nhỉ?”
Bách Lý Tranh Vanh bùng lên luồng sát khí bạo ngược: “Báo cho những thái thượng trưởng lão khác hội họp ở Huyết Mai Lâm!”
Rồi ông ta xé gió, một luồng khí cuồn cuộn lan ra.
Thoắt cái Bách Lý Tranh Vanh đã biến mất.
Ông ta đã ảo tưởng đến hình ảnh bóp vỡ đầu Diệp Bắc Minh rồi.
...
Một bên khác, ông lão Thiên Khiếm và sư thái Tĩnh An nhìn theo hướng Diệp Bắc Minh đi.
“Sư huynh, tên súc sinh này định đi đâu thế?”, sư thái Tĩnh An nhíu mày hỏi.
Ông lão Thiên Khiếm nghiêm mặt, lấy ra một tấm bản đồ.
Ông ta nhìn một lát rồi chỉ vào một chỗ: “Hóa ra thằng ranh đó định đến Huyết Mai Lâm!”
“Huyết Mai Lâm?”
Sư thái Tĩnh An hoảng sợ: “Sư huynh, nơi này lúc nhúc yêu thú, độ nguy hiểm rất cao!”
“Đến cả cảnh giới Hư Thần cũng không dám đặt chân vào nơi sâu nhất, thằng nhóc đó định làm gì thế?”
Ông lão Thiên Khiếm cười khẩy: “Quan tâm cậu ta làm gì!”
“Chỉ cần có ba vị sát thần đại nhân ở đây thì chúng ta chỉ việc theo sau thôi, còn Huyết Mai Lâm này sẽ là nơi thằng ranh đó chôn thây!”
...
Sáng sớm, Nhậm Kiếm Hành đi thẳng tới chỗ Diệp Bắc Minh ở.
“Nhóc Diệp này, tối hôm qua nghỉ ngơi thế nào đó?”
Ông ấy gọi vài lần mà chẳng ai đáp lời.
Một lát sau, Tôn Thiên từ trong viện đi ra: “Xin chào tiền bối!”
Mặt mày cô ấy hồng hào như hoa đào nở bông.
Vừa nhìn là biết nhóc Diệp chăm rất tốt.
Nhậm Kiếm Hành tươi cười nói: “Xem ra cô chính là mẹ của Tâm Nhi, tôi tìm nhóc Diệp có vài việc!”
“Phiền cô báo cho cậu ta một chút!”
Tôn Thiến mỉm cười đáp: “Tiền bối, vừa rồi có người đến tìm Bắc Minh”.
“Anh ấy bảo rằng muốn đến Huyết Mai Lâm một chuyến, bảo tôi ở đây chờ anh ấy về!”
“Cái gì?”
Nhậm Kiếm Hành vừa nghe ba chữ Huyết Mai Lâm thì biến sắc.
Ông ấy suýt nữa nhảy dựng, vỗ đùi nói: “Không hay rồi, nhóc Diệp ơi... cậu manh động quá!”
“Sao cậu lại rời khỏi tông môn chứ, cậu...”
“Ôi trời ơi!”
Nhậm Kiếm Hành lo lắng rời đi.
...
“Chị Vị Ương lại cho rằng mình đã hại Tâm Nhi nên lòng rất tự trách!”
“Chị ấy nghĩ rằng mình rất có lỗi với anh Diệp nên tối hôm qua sau khi để lại một bức thư tuyệt mệnh thì một thân một mình tiến vào Huyết Mai Lâm!”
“Huyết Mai Lâm ư?”
Diệp Bắc Minh tò mò hỏi: “Đó là đâu?”
Sở Sở lại càng thêm tuyệt vọng: “Đó là lãnh địa của yêu thú, càng đi sâu vào bên trong thực lực của yêu thú càng mạnh!”
“Có một vài người tu võ tiến vào Huyết Mai Lâm để rèn luyện, nhưng dù là thế đến ông Nhậm cũng không dám tiến vào nơi sâu nhất của Huyết Mai Lâm!”
“Anh Diệp, tôi xin anh đấy, xin anh cứu chị Vị Ương giúp tôi!”
Diệp Bắc Minh nhíu mày.
Tuy Sở Vị Ương đã đẩy Tâm Nhi vào chốn hiểm nguy.
Nhưng cô ta cũng đã cứu mạng Tâm Nhi.
Thế là Diệp Bắc Minh gật đầu: “Dẫn tôi tới Huyết Mai Lâm đi!”
“Cảm ơn, cảm ơn anh Diệp!”
Sở Sở rất đỗi vui mừng.
Diệp Bắc Minh trở về phòng, dặn dò Tôn Thiến vài ba câu rồi ra khỏi Huyền Thiên Tông với Sở Sở.
Ngay khi anh vừa mới rời khỏi Huyền Thiên Tông.
Tộc Hỗn Độn, nhà họ Giang.
Một bóng đen đi vào một đại điện rồi quỳ gối bẩm báo: “Chủ nhân, mười lăm phút trước Diệp Bắc Minh đã rời khỏi Huyền Thiên Tông, đi về hướng Huyết Mai Lâm!”
Giang Phong Hoa híp mắt: “Lập tức sắp xếp người bắt tên súc sinh kia về đây!”
“Nhớ kỹ, tôi muốn người sống!”
“Vâng ạ!”
Bóng đen kia vừa định rời đi.
Giang Lục U đứng bên cạnh tàn độc nói: “Anh, tên súc sinh kia dám bắt hai anh em bọn em quỳ xuống trước mặt mọi người, nhục nhã khôn cùng!”
“Lòng tự tôn của nhà họ Giang chúng ta bị sỉ nhục như đinh đóng thẳng vào cột, đau điếng!”
“Em muốn đích thân bắt tên súc sinh kia về đây!”
Giang Phong Hoa nhíu mày nói: “Trên người em còn thương tích, thôi để bọn họ đi đi!”
Giang Lục U lắc đầu nói: “Chút thương tích ấy có là gì chứ? Em phải đích thân ra trận, bóp nát xương cốt của cậu ta!”
Giang Phong Hoa còn định khuyên bảo.
Nhưng Giang Lục U đã nói tiếp: “Anh, anh chớ quên!”
“Trên người tên oắt đó có bí mật động trời của Hoa tộc, nếu giờ thất bại thì có lẽ cả đời cậu ta sẽ núp trong Huyền Thiên Tông không ra ngoài!”
“Lúc này buộc phải thành công!”
Nghe vậy, ánh mắt Giang Phong Hoa đầy suy tư.
Sau khi ngẫm nghĩ vài giây, Giang Phong Hoa nghiêm nghị nói: “Mọi chuyện đều phải cẩn thận, thằng nhóc này quái lạ lắm!”
“Nếu bất thành thì chớ cưỡng cầu!”
Giang Lục U vô cùng tự tin đáp: “Anh yên tâm đi, em lo được!”
...
Cùng lúc ấy, Thiên Đạo Tông.
Bách Lý Tranh Vanh cũng nhận được tin Diệp Bắc Minh rời khỏi Huyền Thiên Tông đến Huyết Mai Lâm.
“Ha ha ha, rốt cuộc tên vô dụng ấy cũng đã ra ngoài rồi nhỉ?”
Bách Lý Tranh Vanh bùng lên luồng sát khí bạo ngược: “Báo cho những thái thượng trưởng lão khác hội họp ở Huyết Mai Lâm!”
Rồi ông ta xé gió, một luồng khí cuồn cuộn lan ra.
Thoắt cái Bách Lý Tranh Vanh đã biến mất.
Ông ta đã ảo tưởng đến hình ảnh bóp vỡ đầu Diệp Bắc Minh rồi.
...
Một bên khác, ông lão Thiên Khiếm và sư thái Tĩnh An nhìn theo hướng Diệp Bắc Minh đi.
“Sư huynh, tên súc sinh này định đi đâu thế?”, sư thái Tĩnh An nhíu mày hỏi.
Ông lão Thiên Khiếm nghiêm mặt, lấy ra một tấm bản đồ.
Ông ta nhìn một lát rồi chỉ vào một chỗ: “Hóa ra thằng ranh đó định đến Huyết Mai Lâm!”
“Huyết Mai Lâm?”
Sư thái Tĩnh An hoảng sợ: “Sư huynh, nơi này lúc nhúc yêu thú, độ nguy hiểm rất cao!”
“Đến cả cảnh giới Hư Thần cũng không dám đặt chân vào nơi sâu nhất, thằng nhóc đó định làm gì thế?”
Ông lão Thiên Khiếm cười khẩy: “Quan tâm cậu ta làm gì!”
“Chỉ cần có ba vị sát thần đại nhân ở đây thì chúng ta chỉ việc theo sau thôi, còn Huyết Mai Lâm này sẽ là nơi thằng ranh đó chôn thây!”
...
Sáng sớm, Nhậm Kiếm Hành đi thẳng tới chỗ Diệp Bắc Minh ở.
“Nhóc Diệp này, tối hôm qua nghỉ ngơi thế nào đó?”
Ông ấy gọi vài lần mà chẳng ai đáp lời.
Một lát sau, Tôn Thiên từ trong viện đi ra: “Xin chào tiền bối!”
Mặt mày cô ấy hồng hào như hoa đào nở bông.
Vừa nhìn là biết nhóc Diệp chăm rất tốt.
Nhậm Kiếm Hành tươi cười nói: “Xem ra cô chính là mẹ của Tâm Nhi, tôi tìm nhóc Diệp có vài việc!”
“Phiền cô báo cho cậu ta một chút!”
Tôn Thiến mỉm cười đáp: “Tiền bối, vừa rồi có người đến tìm Bắc Minh”.
“Anh ấy bảo rằng muốn đến Huyết Mai Lâm một chuyến, bảo tôi ở đây chờ anh ấy về!”
“Cái gì?”
Nhậm Kiếm Hành vừa nghe ba chữ Huyết Mai Lâm thì biến sắc.
Ông ấy suýt nữa nhảy dựng, vỗ đùi nói: “Không hay rồi, nhóc Diệp ơi... cậu manh động quá!”
“Sao cậu lại rời khỏi tông môn chứ, cậu...”
“Ôi trời ơi!”
Nhậm Kiếm Hành lo lắng rời đi.
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.