Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1413: Tìm kiếm
Ss Tần
25/01/2024
Ngoài Huyết Mai Lâm.
Lúc này khoảng đâu mười hai giờ trưa, một mùi máu tươi tanh tưởi phả vào mặt.
Dưới mỗi một tàng cây hoa mai đỏ như máu đều la liệt xương cốt của yêu thú.
Tục truyền rằng.
Trước khi yêu thú trong Huyết Mai Lâm tử vong chúng sẽ tìm một gốc cây hoa mai rồi tưới máu cho chúng.
Vì vậy cây hoa mai trong Huyết Mai Lâm mới đỏ rực như tắm máu.
Nơi ấy ngập tràn hơi thở của tử vong.
Diệp Bắc Minh truyền âm: “Tiểu Tháp, có cách nào tìm kiếm khí tức của Sở Vị Ương không?”
Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Nhóc ơi, sợ rằng không được!”
“Bây giờ bổn tháp không thể ra tay nếu không sẽ bị phát hiện ngay!”
“Cậu chỉ còn cách dùng phương pháp khác thôi!”
Diệp Bắc Minh nhướng mày.
Anh suy nghĩ một lát rồi nhìn sang Sở Sở: “Sở Sở, trên người cô có cầm theo thứ gì có khí tức của Sở Vị Ương không?”
Sở Sở sững sờ đáp: “Anh Diệp, anh định làm gì đó?”
Diệp Bắc Minh lắc đầu nói: “Không có thời gian giải thích, chỉ cần mang theo thứ có khí tức của Sở Vị Ương là được!”
“Có!”
Ngón tay Sở Sở hơi động.
Cô ấy lấy ra cái yếm của nữ từ trong nhẫn chứa vật.
“Anh Diệp, đây là quần áo của chị Vị Ương, được không?”
Khóe miệng Diệp Bắc Minh hơi giật: “Không còn gì khác à?”
Sở Sở lắc đầu vô số tội: “Không còn ạ!”
“Được rồi!”
Diệp Bắc Minh bất đắc dĩ cầm lấy cái yếm đào của Sở Vị Ương.
Anh giậm chân: “Tất cả đi ra ngoài!”
Gầm gừ!
Sau đó, một loạt tiếng gầm nhẹ vang lên, hàng trăm nghìn con ma thú phóng ra khỏi di tích Côn Luân Hư Thượng Cổ.
Nháy mắt chúng đã bao vây Diệp Bắc Minh và Sở Sở chật kín.
“Anh Diệp!”
Sở Sở sợ hãi tái mặt tái mày, núp sau lưng Diệp Bắc Minh.
Tóm chặt lấy cánh tay anh.
Diệp Bắc Minh bước lên nói: “Quỳ xuống!”
“Gầm gừ!”
Hơn mười con Thú Vương gầm lên rồi quỳ xuống.
Diệp Bắc Minh quơ cái yếm đào của Sở Vị Ương: “Nhớ kỹ khí tức của chủ nhân cái này, tìm được vị trí của cô ta thì báo ngay cho tôi!”
“Vâng, thưa chủ nhân của tôi!” (Thú ngữ)
Hàng trăm nghìn con ma thú gầm lên rồi nhanh chóng giải tán.
...
Sâu bên trong Huyết Mai Lâm.
“Tiếng gì thế?”
Bên đống lửa trại, bảy tám người kinh hoảng đứng phắc dậy.
Trán bọn họ toát mồ hôi hột.
Lúc này, một lão già mặt mày tái mét chạy tới: “Cậu chủ ơi, thú triều, là thú triều!”
“Cái gì?”
Một người thanh niên hai bảy hai tám tuổi mắt đỏ bừng nói: “Chúng ta đang ở ngoài Huyết Mai Lâm, sao nơi đây lại có thú triều chứ!”
“Không thể nào? Lẽ nào chúng ta gặp vận xui à?”
“Biết vậy thì tôi đã không tới Huyết Mai Lâm rồi...”
Mấy anh em đồng đội bối rối.
Bọn họ có hơn ba mươi người, cùng lập đội với nhau vào Huyết Mai Lâm.
Chỉ mới hai ngày ngắn ngủi mà chỉ còn lại chưa tới mười người.
Nếu giờ gặp thú triều thì chẳng phải bọn họ chết sạch cả đội hay sao.
Trong đám đông chỉ có một người vô cùng bình tĩnh.
Đó chính là Sở Vị Ương.
Cô ta ôm tâm thế tự sát đi vào Huyết Mai Lâm.
Vốn dĩ cô ta đã muốn táng thân trong miệng một con yêu thú rồi nhưng lại bị nhóm người này cứu.
Bây giờ thú triều ập tới, thật đúng lúc.
"Chết dưới thú triều âu cũng coi như là một cái chết không tệ lắm", Sở Vị Ương u sầu mỉm cười.
Ánh mắt người thanh niên trầm xuống: “Ông Quách, là thú triều thật sao?”
Ông Quách gật đầu nói: “Đúng là thú triều thật, số lượng e rằng hơn trăm nghìn con!”
“Nhưng mà thú triều này rất kỳ lạ, tốc độ của chúng nó khá là chậm!”
“Dường như đang tìm kiếm thứ gì đó!”
“Hơn trăm nghìn con...”
Nghe vậy, sắc mặt mọi người tái như tờ giấy trắng.
Người thanh niên hỏi lại: “Mất khoảng bao lâu để tới đây?”
Ông Quách đáp: “Chắc khoảng một tiếng nữa!”
“Một tiếng nữa sao? Đủ cho chúng ta bỏ chạy rồi!”
Người thanh niên gật đầu: “Nhưng cũng phải để lại thứ gì đó để thu hút sự chú ý của thú triều!”
Vút!
Người thanh niên bỗng nhiên cuồng bạo, trong tay xuất hiện thêm một thanh trường kiếm, anh ta vung kiếm lên chém ngang ra ngoài.
Bảy tám người đồng đội bên đống lửa bay ra ngoài.
Trên ngực bọn họ xuất hiện một miệng vết thương sâu tới mức thấy xương.
“Trịnh Thiên Tứ, anh đang làm gì đó?”
“Sao anh dám ra tay với chúng tôi?”
“Mẹ kiếp! Trịnh Thiên Tứ, anh điên rồi à?”
Đồng đội biến sắc, căm tức nhìn Trịnh Thiên Tứ.
Lúc này khoảng đâu mười hai giờ trưa, một mùi máu tươi tanh tưởi phả vào mặt.
Dưới mỗi một tàng cây hoa mai đỏ như máu đều la liệt xương cốt của yêu thú.
Tục truyền rằng.
Trước khi yêu thú trong Huyết Mai Lâm tử vong chúng sẽ tìm một gốc cây hoa mai rồi tưới máu cho chúng.
Vì vậy cây hoa mai trong Huyết Mai Lâm mới đỏ rực như tắm máu.
Nơi ấy ngập tràn hơi thở của tử vong.
Diệp Bắc Minh truyền âm: “Tiểu Tháp, có cách nào tìm kiếm khí tức của Sở Vị Ương không?”
Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Nhóc ơi, sợ rằng không được!”
“Bây giờ bổn tháp không thể ra tay nếu không sẽ bị phát hiện ngay!”
“Cậu chỉ còn cách dùng phương pháp khác thôi!”
Diệp Bắc Minh nhướng mày.
Anh suy nghĩ một lát rồi nhìn sang Sở Sở: “Sở Sở, trên người cô có cầm theo thứ gì có khí tức của Sở Vị Ương không?”
Sở Sở sững sờ đáp: “Anh Diệp, anh định làm gì đó?”
Diệp Bắc Minh lắc đầu nói: “Không có thời gian giải thích, chỉ cần mang theo thứ có khí tức của Sở Vị Ương là được!”
“Có!”
Ngón tay Sở Sở hơi động.
Cô ấy lấy ra cái yếm của nữ từ trong nhẫn chứa vật.
“Anh Diệp, đây là quần áo của chị Vị Ương, được không?”
Khóe miệng Diệp Bắc Minh hơi giật: “Không còn gì khác à?”
Sở Sở lắc đầu vô số tội: “Không còn ạ!”
“Được rồi!”
Diệp Bắc Minh bất đắc dĩ cầm lấy cái yếm đào của Sở Vị Ương.
Anh giậm chân: “Tất cả đi ra ngoài!”
Gầm gừ!
Sau đó, một loạt tiếng gầm nhẹ vang lên, hàng trăm nghìn con ma thú phóng ra khỏi di tích Côn Luân Hư Thượng Cổ.
Nháy mắt chúng đã bao vây Diệp Bắc Minh và Sở Sở chật kín.
“Anh Diệp!”
Sở Sở sợ hãi tái mặt tái mày, núp sau lưng Diệp Bắc Minh.
Tóm chặt lấy cánh tay anh.
Diệp Bắc Minh bước lên nói: “Quỳ xuống!”
“Gầm gừ!”
Hơn mười con Thú Vương gầm lên rồi quỳ xuống.
Diệp Bắc Minh quơ cái yếm đào của Sở Vị Ương: “Nhớ kỹ khí tức của chủ nhân cái này, tìm được vị trí của cô ta thì báo ngay cho tôi!”
“Vâng, thưa chủ nhân của tôi!” (Thú ngữ)
Hàng trăm nghìn con ma thú gầm lên rồi nhanh chóng giải tán.
...
Sâu bên trong Huyết Mai Lâm.
“Tiếng gì thế?”
Bên đống lửa trại, bảy tám người kinh hoảng đứng phắc dậy.
Trán bọn họ toát mồ hôi hột.
Lúc này, một lão già mặt mày tái mét chạy tới: “Cậu chủ ơi, thú triều, là thú triều!”
“Cái gì?”
Một người thanh niên hai bảy hai tám tuổi mắt đỏ bừng nói: “Chúng ta đang ở ngoài Huyết Mai Lâm, sao nơi đây lại có thú triều chứ!”
“Không thể nào? Lẽ nào chúng ta gặp vận xui à?”
“Biết vậy thì tôi đã không tới Huyết Mai Lâm rồi...”
Mấy anh em đồng đội bối rối.
Bọn họ có hơn ba mươi người, cùng lập đội với nhau vào Huyết Mai Lâm.
Chỉ mới hai ngày ngắn ngủi mà chỉ còn lại chưa tới mười người.
Nếu giờ gặp thú triều thì chẳng phải bọn họ chết sạch cả đội hay sao.
Trong đám đông chỉ có một người vô cùng bình tĩnh.
Đó chính là Sở Vị Ương.
Cô ta ôm tâm thế tự sát đi vào Huyết Mai Lâm.
Vốn dĩ cô ta đã muốn táng thân trong miệng một con yêu thú rồi nhưng lại bị nhóm người này cứu.
Bây giờ thú triều ập tới, thật đúng lúc.
"Chết dưới thú triều âu cũng coi như là một cái chết không tệ lắm", Sở Vị Ương u sầu mỉm cười.
Ánh mắt người thanh niên trầm xuống: “Ông Quách, là thú triều thật sao?”
Ông Quách gật đầu nói: “Đúng là thú triều thật, số lượng e rằng hơn trăm nghìn con!”
“Nhưng mà thú triều này rất kỳ lạ, tốc độ của chúng nó khá là chậm!”
“Dường như đang tìm kiếm thứ gì đó!”
“Hơn trăm nghìn con...”
Nghe vậy, sắc mặt mọi người tái như tờ giấy trắng.
Người thanh niên hỏi lại: “Mất khoảng bao lâu để tới đây?”
Ông Quách đáp: “Chắc khoảng một tiếng nữa!”
“Một tiếng nữa sao? Đủ cho chúng ta bỏ chạy rồi!”
Người thanh niên gật đầu: “Nhưng cũng phải để lại thứ gì đó để thu hút sự chú ý của thú triều!”
Vút!
Người thanh niên bỗng nhiên cuồng bạo, trong tay xuất hiện thêm một thanh trường kiếm, anh ta vung kiếm lên chém ngang ra ngoài.
Bảy tám người đồng đội bên đống lửa bay ra ngoài.
Trên ngực bọn họ xuất hiện một miệng vết thương sâu tới mức thấy xương.
“Trịnh Thiên Tứ, anh đang làm gì đó?”
“Sao anh dám ra tay với chúng tôi?”
“Mẹ kiếp! Trịnh Thiên Tứ, anh điên rồi à?”
Đồng đội biến sắc, căm tức nhìn Trịnh Thiên Tứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.