Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1372: Đi theo Như Ngọc
Ss Tần
18/01/2024
Ông lão Thiên Khiếm mỉm cười nói: “À phải rồi, cô bé, hình như vừa rồi con có việc gì muốn nói à?”
Nhan Như Ngọc hơi do dự.
Sư thái Tĩnh An nói: “Đại sư bá không phải người ngoài, nói đi!”
Nhan Như Ngọc suy nghĩ một lát rồi nói: “Sư phụ, con có biết một người bạn, tài nghệ võ đạo và y thuật của cậu ta đều rất cao cường!”
“Nếu được thì con mong được quay về thế giới Tam Thiên một chuyến, đưa anh Diệp đến Thần Thủ cốc!”
Sắc mặt sư thái Tĩnh An trầm xuống: “Con muốn trở về à?”
“Sư phụ, con không có ý đó!”
Nhan Như Ngọc vội vàng giải thích: “Sư phụ, thiên phú của người nọ thật sự rất mạnh ạ!”
“Thậm chí còn hơn xa con, nếu sư phụ có thể nhận cậu ta làm đệ tử thì chắc chắn sẽ không hối hận đâu!”
Sư thái Tĩnh An hừ bảo: “Cả Huyền Giới này cũng không có mấy ai lọt được vào mắt ta, chỉ là một thế giới Tam Thiên thôi thì có người nào thiên phú mạnh mẽ đây chứ?”
“Con cứ an ổn ở Thần Thủ cốc đi, không có mệnh lệnh của sư phụ thì không được đi đâu hết!”
Nhan Như Ngọc mất mác cúi đầu xuống.
Lẽ nào cả đời này cô ấy cũng không thể gặp lại anh Diệp sao?
Lúc này.
Chu Thực mỉm cười bước tới: “Như Ngọc à, sư thúc Tĩnh An chỉ đang lo lắng cho em thôi!”
“Thế giới Tam Thiên rất hỗn loạn, một cô gái như em đến đó sẽ vô cùng nguy hiểm!”
“Sư thúc Tĩnh An à, hay là vậy đi, con sẽ đi đến thế giới Tam Thiên với Như Ngọc nhé?”
Sư thái Tĩnh An nhướng mày.
Bà ta đã từng nghe nói về tính tình của Chu Thực.
Nhân danh tình yêu, hắn ta đã gây họa cho con gái của hàng loạt trưởng lão ở các tông môn khác.
Nếu không phải ông lão Thiên Khiếm tai to mặt lớn quá.
Thì Chu Thực đã phơi thây chốn hoang dã từ lâu rồi.
Ông lão Thiên Khiếm hùa theo bảo: “Năm nay Thực Nhi đã ba mươi sáu tuổi, thực lực đã đạt cảnh giới Động Hư!”
“Theo như lão phu biết, cả đại lục Tam Thiên chẳng có mấy ai đạt cảnh giới Động Hư!”
“Để nó đi theo chắc chắn có thể bảo vệ đồ đệ thân yêu của sư muội an toàn!”
Sư thái Tĩnh An kinh ngạc: “Cái gì? Chu Thực đã đạt tới cảnh giới Động Hư rồi!”
Ông lão Thiên Khiếm cười khẽ nói: “Thực Nhi, cho sư thúc thấy thực lực của con đi!”
“Vâng ạ!”
Chu Thực từ từ bước lên, nhẹ giậm chân.
Một làn khí cuồn cuộn như sóng thần quét qua đại điện.
“Quả đúng là cảnh giới Động Hư!”
Ánh mắt sư thái Tĩnh An sáng ngời.
Ba mươi sáu tuổi.
Cảnh giới Động Hư.
Cho dù ở Huyền Giới thì cũng quá trẻ tuổi rồi.
Chu Thực thấy thế định thừa thắng xông lên.
Chỉ cần được sư thái Tĩnh An đồng ý thì Nhan Như Ngọc sẽ thành vật trong lòng bàn tay hắn ta.
Hắn ta khoát tay, một tấm lệnh bài có khắc hai rồng quấn quanh, nói: “Sư thúc Tĩnh An, người xem đây là gì?”
Sư thái Tĩnh An sững sờ: “Đây là Huyền Thiên Lệnh!”
“Nghe nói chỉ có người được thái thượng trưởng lão của Huyền Thiên tông nhận làm đồ đệ mới được cho Huyền Thiên Lệnh!”
“Lẽ nào, cậu...”
Chu Thực cười mà không nói gì!
Ông lão Thiên Khiếm gật đầu bảo: “Đúng thế, là người kia...”
Ông ta mấp máy môi, không có phát ra âm thanh, chỉ dùng thuật truyền âm.
Sư thái Tĩnh An kinh hãi nhìn vào Chu Thực.
Ánh mắt từ chán nghét đã chuyển thành thưởng thức: "Đàn ông thôi mà, chỉ cần thiên phú võ đạo mạnh thì đào hoa một chút âu cũng là chuyện thường!"
Chu Thực bổ sung thêm: “Nếu sư thúc còn chưa yên tâm thì con có thể nói cho người một chuyện!”
“Một ngày trước, Huyền Bảng mới thay đổi, vãn bối xếp thứ một ngàn ba trăm hai mươi bảy!”
Huyền Bảng.
Đó là một bảng xếp hạng được một gia tộc thần bí trong Huyền Giới thành lập.
Mỗi tháng sẽ thay đổi một lần.
Những người trên danh sách đều là thanh niên tài tuấn dưới một trăm tuổi.
Chỉ cần có thể ghi tên trong mười nghìn người đầu tiên thì đều sẽ là mục tiêu được các thế lực hàng đầu tranh giành.
Hạng thứ một nghìn ba trăm hai mươi bảy chắc chắn là thiên tài.
Chu Thực rất tự tin.
Quả nhiên.
Sư thái Tĩnh An mỉm cười gật đầu, càng nhìn càng vừa lòng Chu Thực: “Nếu Chu sư chất vĩ đại như vậy, có con đi đến thế giới Tam Thiên với Như Ngọc thì ta an tâm rồi!”
...
Cùng lúc đó, trong một mật thất cổ xưa ở nơi nào đó tại Huyền Giới.
Một cô gái yểu điệu nói: “Ông nội, bảng xếp hạng Huyền Bảng tháng sau sắp tung ra rồi!”
“Vài năm nay, thiên tài trên Huyền Bàng càng ngày càng nhiều!”
“Cháu đã dò bảng xếp hạng cũ, hầu như đều là thiên tài đã qua năm mươi tuổi mới có thể vào bảng!”
“Mà mấy năm gần đây, lại có rất nhiều thiên tài mới hơn tuổi ba mươi!”
Đối diện cô gái là một ông lão lịch sự nhã nhặn.
Nhan Như Ngọc hơi do dự.
Sư thái Tĩnh An nói: “Đại sư bá không phải người ngoài, nói đi!”
Nhan Như Ngọc suy nghĩ một lát rồi nói: “Sư phụ, con có biết một người bạn, tài nghệ võ đạo và y thuật của cậu ta đều rất cao cường!”
“Nếu được thì con mong được quay về thế giới Tam Thiên một chuyến, đưa anh Diệp đến Thần Thủ cốc!”
Sắc mặt sư thái Tĩnh An trầm xuống: “Con muốn trở về à?”
“Sư phụ, con không có ý đó!”
Nhan Như Ngọc vội vàng giải thích: “Sư phụ, thiên phú của người nọ thật sự rất mạnh ạ!”
“Thậm chí còn hơn xa con, nếu sư phụ có thể nhận cậu ta làm đệ tử thì chắc chắn sẽ không hối hận đâu!”
Sư thái Tĩnh An hừ bảo: “Cả Huyền Giới này cũng không có mấy ai lọt được vào mắt ta, chỉ là một thế giới Tam Thiên thôi thì có người nào thiên phú mạnh mẽ đây chứ?”
“Con cứ an ổn ở Thần Thủ cốc đi, không có mệnh lệnh của sư phụ thì không được đi đâu hết!”
Nhan Như Ngọc mất mác cúi đầu xuống.
Lẽ nào cả đời này cô ấy cũng không thể gặp lại anh Diệp sao?
Lúc này.
Chu Thực mỉm cười bước tới: “Như Ngọc à, sư thúc Tĩnh An chỉ đang lo lắng cho em thôi!”
“Thế giới Tam Thiên rất hỗn loạn, một cô gái như em đến đó sẽ vô cùng nguy hiểm!”
“Sư thúc Tĩnh An à, hay là vậy đi, con sẽ đi đến thế giới Tam Thiên với Như Ngọc nhé?”
Sư thái Tĩnh An nhướng mày.
Bà ta đã từng nghe nói về tính tình của Chu Thực.
Nhân danh tình yêu, hắn ta đã gây họa cho con gái của hàng loạt trưởng lão ở các tông môn khác.
Nếu không phải ông lão Thiên Khiếm tai to mặt lớn quá.
Thì Chu Thực đã phơi thây chốn hoang dã từ lâu rồi.
Ông lão Thiên Khiếm hùa theo bảo: “Năm nay Thực Nhi đã ba mươi sáu tuổi, thực lực đã đạt cảnh giới Động Hư!”
“Theo như lão phu biết, cả đại lục Tam Thiên chẳng có mấy ai đạt cảnh giới Động Hư!”
“Để nó đi theo chắc chắn có thể bảo vệ đồ đệ thân yêu của sư muội an toàn!”
Sư thái Tĩnh An kinh ngạc: “Cái gì? Chu Thực đã đạt tới cảnh giới Động Hư rồi!”
Ông lão Thiên Khiếm cười khẽ nói: “Thực Nhi, cho sư thúc thấy thực lực của con đi!”
“Vâng ạ!”
Chu Thực từ từ bước lên, nhẹ giậm chân.
Một làn khí cuồn cuộn như sóng thần quét qua đại điện.
“Quả đúng là cảnh giới Động Hư!”
Ánh mắt sư thái Tĩnh An sáng ngời.
Ba mươi sáu tuổi.
Cảnh giới Động Hư.
Cho dù ở Huyền Giới thì cũng quá trẻ tuổi rồi.
Chu Thực thấy thế định thừa thắng xông lên.
Chỉ cần được sư thái Tĩnh An đồng ý thì Nhan Như Ngọc sẽ thành vật trong lòng bàn tay hắn ta.
Hắn ta khoát tay, một tấm lệnh bài có khắc hai rồng quấn quanh, nói: “Sư thúc Tĩnh An, người xem đây là gì?”
Sư thái Tĩnh An sững sờ: “Đây là Huyền Thiên Lệnh!”
“Nghe nói chỉ có người được thái thượng trưởng lão của Huyền Thiên tông nhận làm đồ đệ mới được cho Huyền Thiên Lệnh!”
“Lẽ nào, cậu...”
Chu Thực cười mà không nói gì!
Ông lão Thiên Khiếm gật đầu bảo: “Đúng thế, là người kia...”
Ông ta mấp máy môi, không có phát ra âm thanh, chỉ dùng thuật truyền âm.
Sư thái Tĩnh An kinh hãi nhìn vào Chu Thực.
Ánh mắt từ chán nghét đã chuyển thành thưởng thức: "Đàn ông thôi mà, chỉ cần thiên phú võ đạo mạnh thì đào hoa một chút âu cũng là chuyện thường!"
Chu Thực bổ sung thêm: “Nếu sư thúc còn chưa yên tâm thì con có thể nói cho người một chuyện!”
“Một ngày trước, Huyền Bảng mới thay đổi, vãn bối xếp thứ một ngàn ba trăm hai mươi bảy!”
Huyền Bảng.
Đó là một bảng xếp hạng được một gia tộc thần bí trong Huyền Giới thành lập.
Mỗi tháng sẽ thay đổi một lần.
Những người trên danh sách đều là thanh niên tài tuấn dưới một trăm tuổi.
Chỉ cần có thể ghi tên trong mười nghìn người đầu tiên thì đều sẽ là mục tiêu được các thế lực hàng đầu tranh giành.
Hạng thứ một nghìn ba trăm hai mươi bảy chắc chắn là thiên tài.
Chu Thực rất tự tin.
Quả nhiên.
Sư thái Tĩnh An mỉm cười gật đầu, càng nhìn càng vừa lòng Chu Thực: “Nếu Chu sư chất vĩ đại như vậy, có con đi đến thế giới Tam Thiên với Như Ngọc thì ta an tâm rồi!”
...
Cùng lúc đó, trong một mật thất cổ xưa ở nơi nào đó tại Huyền Giới.
Một cô gái yểu điệu nói: “Ông nội, bảng xếp hạng Huyền Bảng tháng sau sắp tung ra rồi!”
“Vài năm nay, thiên tài trên Huyền Bàng càng ngày càng nhiều!”
“Cháu đã dò bảng xếp hạng cũ, hầu như đều là thiên tài đã qua năm mươi tuổi mới có thể vào bảng!”
“Mà mấy năm gần đây, lại có rất nhiều thiên tài mới hơn tuổi ba mươi!”
Đối diện cô gái là một ông lão lịch sự nhã nhặn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.