Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1373: Cái tên thứ 999
Ss Tần
18/01/2024
Ông lão ấy tựa lưng vào ghế, híp nửa mắt như nửa ngủ nửa tỉnh: “Chứng tỏ rằng một thời đại mới sắp mở ra!”
“Chẳng phải gần đây có lời đồn rằng người được ông trời chọn lựa sắp ra đời à?”
“Có lẽ trong những thiên tài mới hơn mười tuổi đã tiến vào Huyền Bảng kia còn có người được ông trời chọn lựa kia!”
Cô gái bĩu môi nói: “Cháu cảm thấy tông môn kia cố làm ra vẻ thần bí, cháu đã sai người hỏi thăm rồi!”
“Bọn họ... dường như đang tìm thánh vật của Hoa tộc Thượng Cổ!”
Ông lão nhã nhặn đang híp mắt kia bỗng mở to mắt.
Một lát sau, ông lão kia từ từ nhắm mắt, lắc đầu nói: “Không liên quan tới chúng ta!”
“Ồ!”
Bỗng nhiên, cô gái thốt lên: “Ông nội, ông mau nhìn kìa!”
Ông lão nhã nhặn kia lại mở to mắt lần nữa: “Sao thế?”
Cô gái chỉ vào một cái tên trên Huyền Bảng, khó tin nói: “Ông nội, ông nhìn kỹ danh sách trên Huyền Bảng tháng này chưa?”
Ông lão đứng dậy bước tới: “Mỗi tháng đều thay đổi một lần, trừ phi danh sách có thay đổi quá lớn nếu không cũng chẳng có gì hay!”
Ông lão cúi đầu nhìn danh sách trên Huyền Bảng.
Cái tên xếp thứ chín trăm chín mươi chín.
“Cái tên này sao thế?”, ông lão nhã nhặn khó hiểu.
Cô gái đỏ mặt nói: “Ông nội, ông xem kỹ tin tức của người này nè!”
“Ừ!”
Ông lão nhã nhặn gật đầu, nhìn kỹ thông tin của người xếp thứ chín trăm chín mươi chín.
Chỉ liếc mắt qua, ông lão đã kinh hãi bật thốt: “Không thể nào!”
“Xếp thứ chín trăm chín mươi chín, hai mươi bảy tuổi...”
Tuổi này cũng không có gì kinh ngạc.
Mà điều khiến người ta kinh ngạc thật sự chính là cảnh giới của người xếp hạng chín trăm chín mươi chín.
Thế mà lại chỉ ở cảnh giới Chân Linh đỉnh phong.
Còn người xếp thứ một nghìn, bảy mươi bảy tuổi, cảnh giới Động Hư đỉnh phong.
Những người xếp sau một nghìn đều ở cảnh giới Động Hư, càng sau càng giảm.
Người xếp hạng chín trăm chín mươi tám, tám mươi mốt tuổi, cảnh giới Hư Vương sơ kỳ.
Những người xếp trước chín trăm chín mươi tám đều ở cảnh giới Hư Vương, càng lên càng cao.
Nói cách khác, hạng chín trăm chín mươi chín là một giải phân cách.
Nhưng giải phân cách này rất bất ngờ.
Cảnh giới Chân Linh đỉnh phong hả? Cái quỷ gì thế!
Cô gái khó hiểu: “Ông nội, liệu có phải ghi nhầm hay không?”
Ông lão nhã nhặn lắc đầu: “Chắc chắn không thể nào, bảng danh sách này là do nhà họ Mặc chúng ta thăm dò thiên cơ mới cho ra được!”
“Nhưng tại sao lại thế?”
Cô gái vẫn thắc mắc.
Ông lão nhã nhặn suy tư vài giây, rồi trầm giọng bảo: “Chỉ có một khả năng, tuy rằng tên này chỉ có cảnh giới Chân Linh đỉnh phong!”
“Nhưng thực lực của hắn lại không thua cảnh giới Hư Vương!”
“Hả?”
Cơ thể cô gái hơi run, miệng há to đến mức có thể nhét một quả trứng chim: “Ông nội, trên thế giới này còn có yêu nghiệt như vậy sao?”
Ông lão nhã nhặn chắp tay sau lưng, đi qua đi lại trong phòng.
Cối cùng, ông lão hít một hơi thật sâu, nhìn vào tên người xếp hạng chín trăm chín mươi chín: “Truyền lệnh xuống, vận dụng tất cả lực lượng của nhà họ Mặc!”
“Tìm kiếm người tu võ tên Diệp Bắc Minh này!”
“Mặc kệ có bao nhiêu người trùng tên trùng họ cũng đều phải đưa đến đây!”
Cô gái nuốt nước miếng.
Cô gái chưa từng thấy ông nội mình hành xử nghiêm túc đến thế: “Ông nội, chỉ là một tên cảnh giới Chân Linh thôi mà, cần làm vậy không?”
Ánh mắt ông lão nhã nhặn trầm xuống: “Nếu người này là người được ông trời lựa chọn thì sao?”
“Á!”
Cô gái hơi run người, ánh mắt đầy sự kinh ngạc: “Ông nội, lẽ nào có người được ông trời lựa chọn thật sao?”
“Tháng sau sẽ công bố danh sách này, nếu có người nào đó biết Diệp Bắc Minh dựa vào thực lực cảnh giới Chân Linh đỉnh phong ghi tên vào hạng chín trăm chín mươi chín của Huyền Bảng thì e rằng cũng sẽ đoán được thân phận của cậu ta...”
Ánh mắt ông lão nhã nhặn kia hơi lóe, nghĩ ngay kế sách ứng phó: “Lúc tuyên bố danh sách Huyền Bảng vào tháng sau hãy tạm thời ẩn tên của cậu ta đi!”
“Mặt khác, tìm được người nọ rồi tính tiếp!”
...
Trong di tích Côn Luân Hư Thượng Cổ, Lục Bạch Hạc đang quỳ trên mặt đất.
Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn hắn ta: “Nói đi, tại sao các cậu tự xưng là người của Thiên Đạo tông?”
Lục Bạch Hạc sửng sốt: “Anh... anh không biết sao?”
“Tôi hỏi cậu sao cậu lại hỏi tôi?”
Giọng Diệp Bắc Minh rất lạnh, một luồng khí tức tử vong bao phủ Lục Bạch Hạc: “Cho cậu một cơ hội cuối cùng sắp xếp lại ngôn từ, nếu không tôi sẽ sưu hồn!”
Lục Bạch Hạc sợ hãi vội dập đầu xin tha tội.
Một khi người tu võ bị sưu hồn.
Nhẹ thì thần hồn tổn thương, nặng thì thành kẻ ngu.
“Thiên Đạo tông ở đại lục Tam Thiên bắt nguồn từ Thiên Đạo tông ở Huyền Giới, hoặc có thể nói Thiên Đạo tông ở thế giới Tam Thiên không phải gọi là Thiên Đạo tông!”
Lục Bạch Hạc nói liền một hơi: “Chẳng qua chỉ là một chi nhánh được người trong Thiên Đạo tông thành lập không biết từ bao lâu mà thôi!”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh hơi lóe: “Chi nhánh này có tác dụng gì?”
“Chẳng phải gần đây có lời đồn rằng người được ông trời chọn lựa sắp ra đời à?”
“Có lẽ trong những thiên tài mới hơn mười tuổi đã tiến vào Huyền Bảng kia còn có người được ông trời chọn lựa kia!”
Cô gái bĩu môi nói: “Cháu cảm thấy tông môn kia cố làm ra vẻ thần bí, cháu đã sai người hỏi thăm rồi!”
“Bọn họ... dường như đang tìm thánh vật của Hoa tộc Thượng Cổ!”
Ông lão nhã nhặn đang híp mắt kia bỗng mở to mắt.
Một lát sau, ông lão kia từ từ nhắm mắt, lắc đầu nói: “Không liên quan tới chúng ta!”
“Ồ!”
Bỗng nhiên, cô gái thốt lên: “Ông nội, ông mau nhìn kìa!”
Ông lão nhã nhặn kia lại mở to mắt lần nữa: “Sao thế?”
Cô gái chỉ vào một cái tên trên Huyền Bảng, khó tin nói: “Ông nội, ông nhìn kỹ danh sách trên Huyền Bảng tháng này chưa?”
Ông lão đứng dậy bước tới: “Mỗi tháng đều thay đổi một lần, trừ phi danh sách có thay đổi quá lớn nếu không cũng chẳng có gì hay!”
Ông lão cúi đầu nhìn danh sách trên Huyền Bảng.
Cái tên xếp thứ chín trăm chín mươi chín.
“Cái tên này sao thế?”, ông lão nhã nhặn khó hiểu.
Cô gái đỏ mặt nói: “Ông nội, ông xem kỹ tin tức của người này nè!”
“Ừ!”
Ông lão nhã nhặn gật đầu, nhìn kỹ thông tin của người xếp thứ chín trăm chín mươi chín.
Chỉ liếc mắt qua, ông lão đã kinh hãi bật thốt: “Không thể nào!”
“Xếp thứ chín trăm chín mươi chín, hai mươi bảy tuổi...”
Tuổi này cũng không có gì kinh ngạc.
Mà điều khiến người ta kinh ngạc thật sự chính là cảnh giới của người xếp hạng chín trăm chín mươi chín.
Thế mà lại chỉ ở cảnh giới Chân Linh đỉnh phong.
Còn người xếp thứ một nghìn, bảy mươi bảy tuổi, cảnh giới Động Hư đỉnh phong.
Những người xếp sau một nghìn đều ở cảnh giới Động Hư, càng sau càng giảm.
Người xếp hạng chín trăm chín mươi tám, tám mươi mốt tuổi, cảnh giới Hư Vương sơ kỳ.
Những người xếp trước chín trăm chín mươi tám đều ở cảnh giới Hư Vương, càng lên càng cao.
Nói cách khác, hạng chín trăm chín mươi chín là một giải phân cách.
Nhưng giải phân cách này rất bất ngờ.
Cảnh giới Chân Linh đỉnh phong hả? Cái quỷ gì thế!
Cô gái khó hiểu: “Ông nội, liệu có phải ghi nhầm hay không?”
Ông lão nhã nhặn lắc đầu: “Chắc chắn không thể nào, bảng danh sách này là do nhà họ Mặc chúng ta thăm dò thiên cơ mới cho ra được!”
“Nhưng tại sao lại thế?”
Cô gái vẫn thắc mắc.
Ông lão nhã nhặn suy tư vài giây, rồi trầm giọng bảo: “Chỉ có một khả năng, tuy rằng tên này chỉ có cảnh giới Chân Linh đỉnh phong!”
“Nhưng thực lực của hắn lại không thua cảnh giới Hư Vương!”
“Hả?”
Cơ thể cô gái hơi run, miệng há to đến mức có thể nhét một quả trứng chim: “Ông nội, trên thế giới này còn có yêu nghiệt như vậy sao?”
Ông lão nhã nhặn chắp tay sau lưng, đi qua đi lại trong phòng.
Cối cùng, ông lão hít một hơi thật sâu, nhìn vào tên người xếp hạng chín trăm chín mươi chín: “Truyền lệnh xuống, vận dụng tất cả lực lượng của nhà họ Mặc!”
“Tìm kiếm người tu võ tên Diệp Bắc Minh này!”
“Mặc kệ có bao nhiêu người trùng tên trùng họ cũng đều phải đưa đến đây!”
Cô gái nuốt nước miếng.
Cô gái chưa từng thấy ông nội mình hành xử nghiêm túc đến thế: “Ông nội, chỉ là một tên cảnh giới Chân Linh thôi mà, cần làm vậy không?”
Ánh mắt ông lão nhã nhặn trầm xuống: “Nếu người này là người được ông trời lựa chọn thì sao?”
“Á!”
Cô gái hơi run người, ánh mắt đầy sự kinh ngạc: “Ông nội, lẽ nào có người được ông trời lựa chọn thật sao?”
“Tháng sau sẽ công bố danh sách này, nếu có người nào đó biết Diệp Bắc Minh dựa vào thực lực cảnh giới Chân Linh đỉnh phong ghi tên vào hạng chín trăm chín mươi chín của Huyền Bảng thì e rằng cũng sẽ đoán được thân phận của cậu ta...”
Ánh mắt ông lão nhã nhặn kia hơi lóe, nghĩ ngay kế sách ứng phó: “Lúc tuyên bố danh sách Huyền Bảng vào tháng sau hãy tạm thời ẩn tên của cậu ta đi!”
“Mặt khác, tìm được người nọ rồi tính tiếp!”
...
Trong di tích Côn Luân Hư Thượng Cổ, Lục Bạch Hạc đang quỳ trên mặt đất.
Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn hắn ta: “Nói đi, tại sao các cậu tự xưng là người của Thiên Đạo tông?”
Lục Bạch Hạc sửng sốt: “Anh... anh không biết sao?”
“Tôi hỏi cậu sao cậu lại hỏi tôi?”
Giọng Diệp Bắc Minh rất lạnh, một luồng khí tức tử vong bao phủ Lục Bạch Hạc: “Cho cậu một cơ hội cuối cùng sắp xếp lại ngôn từ, nếu không tôi sẽ sưu hồn!”
Lục Bạch Hạc sợ hãi vội dập đầu xin tha tội.
Một khi người tu võ bị sưu hồn.
Nhẹ thì thần hồn tổn thương, nặng thì thành kẻ ngu.
“Thiên Đạo tông ở đại lục Tam Thiên bắt nguồn từ Thiên Đạo tông ở Huyền Giới, hoặc có thể nói Thiên Đạo tông ở thế giới Tam Thiên không phải gọi là Thiên Đạo tông!”
Lục Bạch Hạc nói liền một hơi: “Chẳng qua chỉ là một chi nhánh được người trong Thiên Đạo tông thành lập không biết từ bao lâu mà thôi!”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh hơi lóe: “Chi nhánh này có tác dụng gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.