Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 374: Do Diệp hội trưởng đó
Ss Tần
01/06/2023
Tuy ông ta đã cố gắng che dấu rồi nhưng không thể nào qua mắt Diệp Bắc Minh được.
Đường Thiên Ngạo không dấu diếm nữa, nói thẳng: “Là thế này, hiệp hội võ đạo có một sản nghiệp riêng là Vạn Bảo Lâu”.
“Ngoại trừ hội phí hằng năm do hội viên đóng góp thì nguồn thu nhập nhiều nhất của cả hiệp hội đều đến từ Vạn Bảo Lâu”.
“Vạn Bảo Lâu kinh doanh đan dược, đấu giá, dược liệu, bí tịch, vũ khí và các mặt hàng kinh doanh khác liên quan tới võ giả”.
“Ba mươi năm trước, hiệp hội võ đạo của chúng ta vẫn rất giàu có, hàng năm đều tặng kha khá đan dược cho các hội viên bình thường vậy nên địa vị của hiệp hội võ đạo ở Long Quốc không tệ lắm”.
“Thế nhưng, kể từ khi cậu giết chết hội trưởng tiền nhiệm Lý Kiếm Trần tới nay, nguồn cung cấp từ phía Vạn Bảo Lâu cho hiệp hội võ đạo mỗi năm mỗi ít”.
“Nửa năm gần đây đã cắt đứt hoàn toàn rồi!”
Đường Thiên Ngạo càng nói càng tức giận: “Vốn dĩ lâu chủ Vạn Bảo Lâu là phó hội trưởng của hiệp hội võ đạo”.
“Ngay hôm trước, tên kia gửi một bức thư tới đây, ý bảo mình phải rời khỏi hiệp hội võ đạo”.
“Vạn Bảo Lâu của hiệp hội võ đạo chúng ta vậy mà lại trở thành sản nghiệp của tên kia!”
Ông ta quỳ gối trước mặt Diệp Bắc Minh, rồi chắp tay nói: “Hội trưởng, xin cậu hãy ra tay!”
“Xin cậu đích thân tới Vạn Bảo Lâu để đoạt lại nó!”
Các quản lý cấp cao khác của hiệp hội cũng bước ra khỏi hàng.
Bọn họ đồng loạt quỳ gối xuống, đồng thanh nói:
“Xin hội trưởng đích thân ra tay đoạt lại Vạn Bảo Lâu!”
Diệp Bắc Minh chỉ cười không nói gì.
Đám người Đường Thiên Ngạo không rõ ra sao.
Bọn họ liếc mắt nhìn nhau trao đổi qua mắt.
“Ý của hội trưởng là sao vậy?”
“Lẽ nào hội trưởng không muốn nhúng tay vào chuyện này ư?”
Mỗi người một suy nghĩ khác nhau.
Bỗng nhiên.
Giọng nói của Diệp Bắc Minh truyền tới: “Các ông không phải là đối thủ của người trong Vạn Bảo Lâu nên tới cửa bị người ta đánh tanh bành phải không?”
“Hơ?”
Đường Thiên Ngạo kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Những người khác cũng đều vẻ khó tin.
Gương mặt già nua của Đường Thiên Ngạo đỏ bừng vì ngượng: “Hội trưởng, sao cậu... sao cậu biết thế?”
Má ơi!
Kinh khủng quá!
Diệp Bắc Minh thản nhiên lắc đầu đáp: “Ông thân là phó hội trưởng của hiệp hội võ đạo, nhưng lại bị thương”.
“Ngoại trừ Vạn Bảo Lâu trong miệng ông ra thì gần đây chắc không ai có thể khiến ông bị thương”.
“Khù khụ...”
Đường Thiên Ngạo cúi đầu, thấy thẹn nói: “Hội trưởng, cậu đoán đúng rồi”.
“Thế nhưng lâu chủ Vạn Bảo Lâu không những đánh tôi bị thương mà còn nói ra những câu ngông cuồng nữa”.
“Tên kia nói rằng sau này, bất kỳ kẻ nào của hiệp hội võ đạo chúng ta dám bén mảng tới thành Võ Đế thì để chúng ta đứng đi vào nằm đi ra!”
Ngay sau đó.
Đôi mắt các thành viên khác của hiệp hội võ đạo đều đỏ rực.
Diệp Bắc Minh bất ngờ nói: “Vạn Bảo Lâu ở thành Võ Đế sao?”
“Đúng vậy”.
Đường Thiên Ngạo gật đầu đáp.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh chợt lóe, lẽ nào đó chỉ là trùng hợp ư?
Anh trầm ngâm suy nghĩ một lát.
Giọng nói của Diệp Bắc Minh lại truyền tới: “Tôi có thể đồng ý giúp các người, nhưng mà có hai điều kiện”.
“Cậu nói đi!”
Đường Thiên Ngạo rất kích động.
Diệp Bắc Minh lạnh nhạt nói: “Thứ nhất, sau khi đoạt lại Vạn Bảo Lâu thì đồ vật trong đó cho tôi tùy ý chọn lựa”.
“Tôi lấy bao nhiêu các người không được phản đối”.
Tâm trạng đầy kích động của Đường Thiên Ngạo biến mất.
Vãi nồi!
Cái này là ăn cướp giữa chợ rồi còn gì!
Các nhân viên cấp cao khác của hiệp hội võ đạo cũng ngẩn ngơ, thầm cắn răng.
Lén lút nắm chặt nắm đấm.
Liếc mắt nhìn nhau.
Chịu vậy thôi!
Nếu Diệp Bắc Minh không ra tay thì có lẽ từ nay về sau Vạn Bảo Lâu không còn chút quan hệ nào với bọn họ.
Thế thì một đồng cũng chả có nữa là.
Đường Thiên Ngạo gật đầu đáp: “Được, bọn tôi đồng ý với cậu”.
Diệp Bắc Minh hài lòng gật đầu: “Thứ hai, tôi muốn đề cử hai người phó hội trưởng của hiệp hội võ đạo”.
...
Đám người Đường Thiên Ngạo rời đi.
Diệp Bắc Minh bèn lấy điện thoại ra gọi cho hai dãy số.
“Lâm Thượng Hải, chuyện ở vùng Tam Giác Vàng tạm gác lại đi, về Long Đô thôi”.
“Lăng Phong, đến Long Đô!”
...
Sau khi bọn Đường Thiên Ngạo rời khỏi phủ Long Soái.
Cả đám cùng tụ lại một chỗ.
Sắc mặt của bọn họ đều hơi khó coi.
Một ông già trong đó nói: “Dã tâm của Diệp hội trưởng không nhỏ nha, một lần đề cử tận hai người làm phó hội trưởng!”
“Sau này e là địa vị của chúng ta ở hiệp hội võ đạo càng ngày càng thấp hơn!”
Những người khác cũng đều nhíu mày.
Bọn họ đều dùng vẻ mặt bất mãn nhìn về phía Đường Thiên Ngạo!
Nếu không phải do Đường Thiên Ngạo thì sao lại xảy ra chuyện này chứ.
Đề nghị của ông ta thật ngu ngốc.
Ông ta bảo bọn họ đi xin Long Chủ để cho Diệp Bắc Minh trở thành hội trưởng của hiệp hội võ đạo.
Đường Thiên Ngạo lắc đầu nói: “Cụ Trịnh và các vị trưởng lão à, các vị cảm thấy thiệt lắm ư?”
“Hứ!”
Cụ Trịnh hừ, nói: “Không phải nói thừa à?”
“Đâu chỉ chịu thiệt không thôi, mà là tổn thất quá lớn ấy chứ!”
“Tôi thấy chưa chắc”.
Đường Thiên Ngạo lắc đầu.
Cụ Trịnh nhìn ông ta, nói: “Quyền lợi đều bị chia đều ra ngoài, giờ giao cho Diệp Bắc Minh mà không thiệt hả?”
Đường Thiên Ngạo nhìn cụ Trịnh và các vị trưởng lão còn lại, nói: “Nếu Diệp hội trưởng có thể dẫn dắt hiệp hội võ đạo chúng ta trở thành tổ chức võ giả hùng mạnh nhất Long Quốc thì sao?”
“Thậm chí còn vượt qua cả gia tộc Cổ Võ và gia tộc người canh giữ thì sao?”
Tất cả sửng sốt.
Ngay sau đó.
Cả bọn đều nở nụ cười khinh khỉnh chế nhạo sự phi thực tế ấy!
“Sao có thể chứ!”
“Nói si nói mộng gì đấy!”
“Đến cả gia tộc Cổ Võ đều không vượt qua được đâu, chớ nói gì gia tộc người canh giữ chứ”.
“Đường phó hội trưởng còn chưa tỉnh ngủ nhỉ”.
Kể cả cụ Trịnh, những lão già khác đều lắc đầu.
Đường Thiên Ngạo tự tin cười nói: “Tôi biết mọi người sẽ phản ứng thế mà”.
“Các vị còn nhớ chuyện nhà họ Long trong gia tộc người canh giữ bị giết mấy ngày trước không”.
Mọi người sững sờ.
Xoạt xoạt xoạt!
Cụ Trịnh sợ hãi liên tục lùi về sau, căng thẳng nhìn quanh rồi nói: “Sao tự nhiên ông nhắc tới chuyện này làm gì?”
“Đường Thiên Ngạo, chuyện của gia tộc người canh giữ mà cũng dám nói lung tung à?”
“Ông điên rồi à, chuyện gia tộc người canh giữ bị giết mà ông cũng dám bàn luận sao, cẩn thận gây họa đấy!”
Các trưởng lão khác đều thế.
Bọn họ nhanh chóng chạy sang phía đối diện, không dám đứng chung một chỗ với Đường Thiên Ngạo.
“Các vị trưởng lão à, tôi thấy các vị bị dọa vỡ mật rồi”, Đường Thiên Ngạo lắc đầu nói.
Ông ta chuẩn bị ra đòn chí mạng đây!
Ông ta nói thẳng vấn đề: “Nhà họ Long là do Diệp hội trưởng xử đó”.
“Cái gì?”
Đường Thiên Ngạo không dấu diếm nữa, nói thẳng: “Là thế này, hiệp hội võ đạo có một sản nghiệp riêng là Vạn Bảo Lâu”.
“Ngoại trừ hội phí hằng năm do hội viên đóng góp thì nguồn thu nhập nhiều nhất của cả hiệp hội đều đến từ Vạn Bảo Lâu”.
“Vạn Bảo Lâu kinh doanh đan dược, đấu giá, dược liệu, bí tịch, vũ khí và các mặt hàng kinh doanh khác liên quan tới võ giả”.
“Ba mươi năm trước, hiệp hội võ đạo của chúng ta vẫn rất giàu có, hàng năm đều tặng kha khá đan dược cho các hội viên bình thường vậy nên địa vị của hiệp hội võ đạo ở Long Quốc không tệ lắm”.
“Thế nhưng, kể từ khi cậu giết chết hội trưởng tiền nhiệm Lý Kiếm Trần tới nay, nguồn cung cấp từ phía Vạn Bảo Lâu cho hiệp hội võ đạo mỗi năm mỗi ít”.
“Nửa năm gần đây đã cắt đứt hoàn toàn rồi!”
Đường Thiên Ngạo càng nói càng tức giận: “Vốn dĩ lâu chủ Vạn Bảo Lâu là phó hội trưởng của hiệp hội võ đạo”.
“Ngay hôm trước, tên kia gửi một bức thư tới đây, ý bảo mình phải rời khỏi hiệp hội võ đạo”.
“Vạn Bảo Lâu của hiệp hội võ đạo chúng ta vậy mà lại trở thành sản nghiệp của tên kia!”
Ông ta quỳ gối trước mặt Diệp Bắc Minh, rồi chắp tay nói: “Hội trưởng, xin cậu hãy ra tay!”
“Xin cậu đích thân tới Vạn Bảo Lâu để đoạt lại nó!”
Các quản lý cấp cao khác của hiệp hội cũng bước ra khỏi hàng.
Bọn họ đồng loạt quỳ gối xuống, đồng thanh nói:
“Xin hội trưởng đích thân ra tay đoạt lại Vạn Bảo Lâu!”
Diệp Bắc Minh chỉ cười không nói gì.
Đám người Đường Thiên Ngạo không rõ ra sao.
Bọn họ liếc mắt nhìn nhau trao đổi qua mắt.
“Ý của hội trưởng là sao vậy?”
“Lẽ nào hội trưởng không muốn nhúng tay vào chuyện này ư?”
Mỗi người một suy nghĩ khác nhau.
Bỗng nhiên.
Giọng nói của Diệp Bắc Minh truyền tới: “Các ông không phải là đối thủ của người trong Vạn Bảo Lâu nên tới cửa bị người ta đánh tanh bành phải không?”
“Hơ?”
Đường Thiên Ngạo kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Những người khác cũng đều vẻ khó tin.
Gương mặt già nua của Đường Thiên Ngạo đỏ bừng vì ngượng: “Hội trưởng, sao cậu... sao cậu biết thế?”
Má ơi!
Kinh khủng quá!
Diệp Bắc Minh thản nhiên lắc đầu đáp: “Ông thân là phó hội trưởng của hiệp hội võ đạo, nhưng lại bị thương”.
“Ngoại trừ Vạn Bảo Lâu trong miệng ông ra thì gần đây chắc không ai có thể khiến ông bị thương”.
“Khù khụ...”
Đường Thiên Ngạo cúi đầu, thấy thẹn nói: “Hội trưởng, cậu đoán đúng rồi”.
“Thế nhưng lâu chủ Vạn Bảo Lâu không những đánh tôi bị thương mà còn nói ra những câu ngông cuồng nữa”.
“Tên kia nói rằng sau này, bất kỳ kẻ nào của hiệp hội võ đạo chúng ta dám bén mảng tới thành Võ Đế thì để chúng ta đứng đi vào nằm đi ra!”
Ngay sau đó.
Đôi mắt các thành viên khác của hiệp hội võ đạo đều đỏ rực.
Diệp Bắc Minh bất ngờ nói: “Vạn Bảo Lâu ở thành Võ Đế sao?”
“Đúng vậy”.
Đường Thiên Ngạo gật đầu đáp.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh chợt lóe, lẽ nào đó chỉ là trùng hợp ư?
Anh trầm ngâm suy nghĩ một lát.
Giọng nói của Diệp Bắc Minh lại truyền tới: “Tôi có thể đồng ý giúp các người, nhưng mà có hai điều kiện”.
“Cậu nói đi!”
Đường Thiên Ngạo rất kích động.
Diệp Bắc Minh lạnh nhạt nói: “Thứ nhất, sau khi đoạt lại Vạn Bảo Lâu thì đồ vật trong đó cho tôi tùy ý chọn lựa”.
“Tôi lấy bao nhiêu các người không được phản đối”.
Tâm trạng đầy kích động của Đường Thiên Ngạo biến mất.
Vãi nồi!
Cái này là ăn cướp giữa chợ rồi còn gì!
Các nhân viên cấp cao khác của hiệp hội võ đạo cũng ngẩn ngơ, thầm cắn răng.
Lén lút nắm chặt nắm đấm.
Liếc mắt nhìn nhau.
Chịu vậy thôi!
Nếu Diệp Bắc Minh không ra tay thì có lẽ từ nay về sau Vạn Bảo Lâu không còn chút quan hệ nào với bọn họ.
Thế thì một đồng cũng chả có nữa là.
Đường Thiên Ngạo gật đầu đáp: “Được, bọn tôi đồng ý với cậu”.
Diệp Bắc Minh hài lòng gật đầu: “Thứ hai, tôi muốn đề cử hai người phó hội trưởng của hiệp hội võ đạo”.
...
Đám người Đường Thiên Ngạo rời đi.
Diệp Bắc Minh bèn lấy điện thoại ra gọi cho hai dãy số.
“Lâm Thượng Hải, chuyện ở vùng Tam Giác Vàng tạm gác lại đi, về Long Đô thôi”.
“Lăng Phong, đến Long Đô!”
...
Sau khi bọn Đường Thiên Ngạo rời khỏi phủ Long Soái.
Cả đám cùng tụ lại một chỗ.
Sắc mặt của bọn họ đều hơi khó coi.
Một ông già trong đó nói: “Dã tâm của Diệp hội trưởng không nhỏ nha, một lần đề cử tận hai người làm phó hội trưởng!”
“Sau này e là địa vị của chúng ta ở hiệp hội võ đạo càng ngày càng thấp hơn!”
Những người khác cũng đều nhíu mày.
Bọn họ đều dùng vẻ mặt bất mãn nhìn về phía Đường Thiên Ngạo!
Nếu không phải do Đường Thiên Ngạo thì sao lại xảy ra chuyện này chứ.
Đề nghị của ông ta thật ngu ngốc.
Ông ta bảo bọn họ đi xin Long Chủ để cho Diệp Bắc Minh trở thành hội trưởng của hiệp hội võ đạo.
Đường Thiên Ngạo lắc đầu nói: “Cụ Trịnh và các vị trưởng lão à, các vị cảm thấy thiệt lắm ư?”
“Hứ!”
Cụ Trịnh hừ, nói: “Không phải nói thừa à?”
“Đâu chỉ chịu thiệt không thôi, mà là tổn thất quá lớn ấy chứ!”
“Tôi thấy chưa chắc”.
Đường Thiên Ngạo lắc đầu.
Cụ Trịnh nhìn ông ta, nói: “Quyền lợi đều bị chia đều ra ngoài, giờ giao cho Diệp Bắc Minh mà không thiệt hả?”
Đường Thiên Ngạo nhìn cụ Trịnh và các vị trưởng lão còn lại, nói: “Nếu Diệp hội trưởng có thể dẫn dắt hiệp hội võ đạo chúng ta trở thành tổ chức võ giả hùng mạnh nhất Long Quốc thì sao?”
“Thậm chí còn vượt qua cả gia tộc Cổ Võ và gia tộc người canh giữ thì sao?”
Tất cả sửng sốt.
Ngay sau đó.
Cả bọn đều nở nụ cười khinh khỉnh chế nhạo sự phi thực tế ấy!
“Sao có thể chứ!”
“Nói si nói mộng gì đấy!”
“Đến cả gia tộc Cổ Võ đều không vượt qua được đâu, chớ nói gì gia tộc người canh giữ chứ”.
“Đường phó hội trưởng còn chưa tỉnh ngủ nhỉ”.
Kể cả cụ Trịnh, những lão già khác đều lắc đầu.
Đường Thiên Ngạo tự tin cười nói: “Tôi biết mọi người sẽ phản ứng thế mà”.
“Các vị còn nhớ chuyện nhà họ Long trong gia tộc người canh giữ bị giết mấy ngày trước không”.
Mọi người sững sờ.
Xoạt xoạt xoạt!
Cụ Trịnh sợ hãi liên tục lùi về sau, căng thẳng nhìn quanh rồi nói: “Sao tự nhiên ông nhắc tới chuyện này làm gì?”
“Đường Thiên Ngạo, chuyện của gia tộc người canh giữ mà cũng dám nói lung tung à?”
“Ông điên rồi à, chuyện gia tộc người canh giữ bị giết mà ông cũng dám bàn luận sao, cẩn thận gây họa đấy!”
Các trưởng lão khác đều thế.
Bọn họ nhanh chóng chạy sang phía đối diện, không dám đứng chung một chỗ với Đường Thiên Ngạo.
“Các vị trưởng lão à, tôi thấy các vị bị dọa vỡ mật rồi”, Đường Thiên Ngạo lắc đầu nói.
Ông ta chuẩn bị ra đòn chí mạng đây!
Ông ta nói thẳng vấn đề: “Nhà họ Long là do Diệp hội trưởng xử đó”.
“Cái gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.