Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 373: Tầm nhìn hạn hẹp

Ss Tần

01/06/2023

Cô gái kia nói: “Tên nhãi nhép kia, đừng có không biết điều”.

“Ông nội của tôi là Vân Chi Lan, ông tôi coi trọng kiếm của anh đã là nhờ vào phúc khí anh mười đời tu luyện rồi”.

“Vân Chi Lan ư?”

Tất cả mọi người chấn động, khó tin nhìn vào ông lão bỗng dưng xuất hiện kia.

“Ôi mẹ ơi, đây chính là người kế thừa danh hiệu của Độc Cô Kiếm Thánh sau khi ông ấy mất tính, Vân Chi Lan đấy!”

“Nghe nói người của gia tộc người canh giữ từng hợp tác với nhau, mời ông ta trở thành một trong những người canh giữ của Long Quốc nhưng đã bị ông ta từ chối!”

“Kiếm Thánh Vân Chi Lan xuất hiện kia, ôi trời ơi... ông ta coi trọng thanh kiếm kia ư?”

Cho dù Diệp Bắc Minh có mạnh đến đâu đi chăng nữa thì cũng không thể nào đối địch với Vân Chi Lan được.

Ngay khi mọi người đều nghĩ như thế.

Khi bọn họ đều nghĩ Diệp Bắc Minh sẽ không dám từ chối.

Anh thản nhiên nói: “Không có hứng, không bán, tránh ra đi”.

“Cái gì?”

Trong chốc lát, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Diệp Bắc Minh.

Bọn họ đang nghe gì thế!

Ôi vãi!

Người kia là Vân Chi Lan đó, vậy mà Diệp Bắc Minh lại dám từ chối ông ta sao?

Thư ký Tiền cũng rất hoảng sợ, bèn bước lên, giới thiệu thân phận của Vân Chi Lan cho anh biết.

“Long Soái, ông ta là Kiếm Thánh hiện tại của Long Quốc đó!”

“Vốn dĩ có thể trở thành người thủ hộ của Long Quốc nhưng ông ta đã từ chối”.

Thư ký Tiền vô cùng e dè nhìn về phía Vân Chi Lan.

Diệp Bắc Minh khẽ cười nói: “Kiếm Thánh đương nhiệm giỏi lắm à?”

Nếu không phải do sư phụ của anh bế quan không chịu ra ngoài thì Kiếm Thánh của Long Quốc không tới lượt Vân Chi Lan đâu!

Cô gái đứng bên cạnh Vân Chi Lan cực kỳ tức giận, người như bốc hỏa nói: “Tên kia, thái độ của anh thế nào đấy?”

“Ông nội của tôi là Kiếm Thánh, đến cả Kiếm Thánh mà anh cũng dám mạo phạm?”

Cô gái ấy là Vân Kiếm Bình, đang tuổi mười chín.

Cô ta là cháu gái của Vân Chi Lan.

Những võ giả xung quanh đã sợ đến mức không dám lên tiếng rồi.

Đó chính là Kiếm Thánh.

Là sự tồn tại có thể sánh ngang với người thủ hộ.

Vậy mà Diệp Bắc Minh không thèm nể mặt ông ta, quả thật rất to gan lớn mật.

Sắc mặt Vân Chi Lan hơi trầm xuống.

Ánh mắt ông ta thay đổi.

Sau khi trầm ngâm một lát, ông ta bỗng nở nụ cười nói: “Haha, người trẻ tuổi tức giận quá âu cũng là điều thường tình”.



“Nếu cậu không bán thì thôi”.

Ông ta nói xong.

Rồi bước qua một bên nhường đường cho Diệp Bắc Minh đi qua.

Mọi người sững sờ.

Vân Kiếm Bình không thể tin nổi thốt lên: “Ông nội, ông...”

Vân Chi Lan lắc đầu nói: “Được rồi, đừng nói nữa”.

Ông ta chăm chú nhìn Diệp Bắc Minh một hồi.

Diệp Bắc Minh và thư ký Tiền thì rời khỏi đây luôn.

Những võ giả khác nhỏ giọng bàn tán.

“Tên Diệp Bắc Minh kia thế mà không thèm nể mặt Vân tiền bối luôn!”

“Người như thế, cho dù leo cao tới đâu đi chăng nữa thì sớm muộn gì cũng sẽ té thật đâu cho coi”.

“Chút đạo lý đối nhân xử thế mà cũng không hiểu nữa, tiền bối Kiếm Thánh ngỏ lời muốn mua kiếm của mình hẳn nên hai tay dâng lên mới đúng chứ”.

Tất cả mọi người đều lắc đầu ngao ngán.

Vân Kiếm Bình bước tới, trên gương mặt xinh đẹp kia đều là sự bất mãn: “Ông nội, ông cho cậu ta mặt mũi nhiều thế làm gì?”

“Ông coi trọng thanh kiếm của cậu ta đúng là vinh hạnh tích mười đời mới có”.

Vân Chi Lan mỉm cười lắc đầu.

“Kiếm Bình, cháu nghĩ nhiều rồi”.

“Chẳng bao lâu nữa, sợ rằng người kia sẽ siêu việt hơn ông”.

“Cái gì?”

Vân Kiếm Bình sửng sốt, mở to mắt.

Cô ta khó tin nói: “Ông nội, sao cậu ta có thể vượt qua ông được chứ?”

“Mười năm tới, rồi hai mươi năm, thậm chí là ba mươi năm thì cậu ta cũng không cách nào vượt qua được”.

“Thực lực của ông chính là Võ Thánh đỉnh phong đấy, nếu may mắn biết đâu có thể trở thành Võ Đế”.

“Còn cậu ta thì dựa vào cái gì chứ?”

Vẻ mặt cô ta đầy sự khinh thường.

Đúng thế!

Diệp Bắc Minh dựa vào đâu chứ?

Dẫu thiên phú của Diệp Bắc Minh có khủng cỡ nào thì cậu ta có cơ hội trở thành Võ Đế không?

Giới võ đạo của Long Quốc đã trải qua hàng nghìn năm, tới bây giờ, số lượng Võ Đế được sinh ra chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Mấy tháng gần đây, tuy Diệp Bắc Minh phất lên rất nổi.

Nhưng có bao nhiêu thiên kiêu chi tử ngã ngựa giữa đường chứ?

Vượt qua ông nội của mình sao, nằm mơ đi!

Vân Chi Lan hơi thất vọng nhìn về phía Vân Kiếm Bình nói: “Người nọ không phải vật trong ao đâu”.



“Ôi!”

Ông ta thở dài thườn thượt.

Ông ta không cần nhiều lời nữa.

Đứa cháu gái này của mình cái gì cũng tốt.

Chỉ có mỗi tầm nhìn quá hạn hẹp.

Nếu ông ta có đứa cháu trai như Diệp Bắc Minh thì nhắm mắt xuôi tay cũng không có gì tiếc nuối.

...

Dọc đường trở về.

Thư ký Tiền lo lắng hỏi: “Long Soái, Phương Dã Tử là đúc kiếm sư hàng đầu của nhà họ Phương”.

“Nhà họ Phương là một trong các gia tộc người canh dữ mà ngài đã giết Phương Dã Tử rồi”.

“Sợ rằng...”

Diệp Bắc Minh nhắm mắt thảnh thơi.

Rồi anh bình thản nói: “Nhà họ Phương à, haha, tôi còn đang định đi gây sự với bọn họ đây này”.

“Hả...”

Thư ký Tiền muốn nói gì đó nhưng nghĩ lại thấy đành thôi.

Cuối cùng, anh ta lắc đầu không nhắc tới chuyện đó nữa.

Đây không phải là chuyện anh ta có thể khuyên bảo được.

Thư ký Tiền đưa Diệp Bắc Minh tới phủ Long Soái rồi cáo từ.

Xe thư ký Tiền vừa đi, thì sau lại có mấy chiếc xe tới đậu ngoài cửa phủ Long Soái.

Mười mấy người đàn ông bước từ trên xe xuống, bọn họ đều là những quản lý cấp cao của hiệp hội võ đạo Long Quốc.

“Hội trưởng!”

Đường Thiên Ngạo dẫn đầu đoàn người cúi đầu chín mươi độ chào Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh bình thản nhìn bọn họ rồi nói: “Các người tìm tôi có việc gì không?”

Đường Thiên Ngạo nhìn tới nhìn lui, rồi thấp giọng nói: “Hội trưởng, ở đây không tiện lắm, hay là chúng ta vào trong nói chuyện?”

“Vậy theo tôi”.

Diệp Bắc Minh bước vào phủ Long Soái.

Đám người Đường Thiên Ngạo không dám chần chừ, bọn họ lập tức theo sát đằng sau.

Trong sảnh lớn.

Diệp Bắc Minh ngồi ở ghế chủ nhà: “Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?”

Đường Thiên Ngạo đứng trong sảnh, trông giống như quan lại bẩm báo chính vụ với hoàng đế thời phong kiến vậy: “Hội trưởng, xin cậu ra tay cứu giúp, cứu hiệp hội võ đạo ra khỏi tình thế nước sôi lửa bỏng ạ!”

“Cứu thế nào?”

Diệp Bắc Minh nhìn vào Đường Thiên Ngạo.

Trên người ông ta có thương tích, khí huyết trên người không đủ nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook