Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1663: Độ kiếp phi thăng
Ss Tần
22/03/2024
Khuôn mặt Hạ Nhược Tuyết trắng bệch, tay cầm một thanh trường kiếm màu xanh lam mới có thể miễn cưỡng chống đỡ cơ thể!
Chiếc váy dài trắng tinh cũng nhuốm màu đỏ máu!
Một tháng nay, cô ấy lợi dụng trận pháp của Lưỡng Giới Sơn mới có thể quần nhau với đám yêu tộc trước mặt này!
Hiện giờ cô ấy đã tiêu hao hết đan dược mang theo!
Thể lực cùng gần như cạn kiệt!
“Giết!”
Bảy con yêu tộc mặt mày dữ tợn, cùng tấn công từ ba hướng!
Hạ Nhược Tuyết cắn đầu lưỡi, cố gắng ép ra một giọt máu tinh!
Tay cầm trường kiếm vung lên, liên tục chém ra ba đường kiếm khí băng lạnh, ba con yêu tộc tấn công chính diện tạm thời lùi lại né tránh!
Hai con yêu tộc bên trái tìm được sơ hở xông lê.
Hạ Nhược Tuyết quay người đẹp mắt, tay cầm trường kiếm lên chặn!
‘Choang’ một tiếng giòn tan.
Cả người và kiếm bị đánh bay!
Hai con yêu tộc xông ra phía sau giơ móng vuốt sắc nhọn cào mạnh!
Xoẹt!
Máu thịt bên hông Hạ Nhược Tuyết bị cào rách, lộ ra xương trắng, không còn tia máu tươi nào chảy ra!
Cơ thể phập một tiếng nặng nề ngã xuống đất.
“Giết!”
Bảy con yêu tộc vây lên với đôi mắt đầy máu.
Hạ Nhược Tuyết không còn sức lực kháng cự!
‘Đáng tiếc, vẫn không thể gặp được Bắc Minh… thôi vậy, nếu có duyên kiếp sau gặp lại!”
Nghĩ đến đây, Hạ Nhược Tuyết nhắm mắt đợi chết!
Bỗng nhiên.
Gru!
Tiếng rồng gầm vang lên!
Sau đó, tiếng cơ thể nố tung vang lên!
“A…”
“Mày là ai?”
Phụt! Phụt! Phụt!
Lại có tiếng mấy cơ thể nổ tung vang lên, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh!
Hạ Nhược Tuyết vẫn nhắm mắt, mí mắt run run: ‘Cảm giác thật thân thuộc? Chẳng lẽ là anh ấy…’
Trong lòng đang nghĩ vậy, một đôi tay tráng kiện có lực ấn lên vị trí hông eo của cô ấy!
Mấy cây châm giáng xuống!
Tạm thời ổn định thương tích!
Một giọng nói ấm áp vang lên: “Được rồi, chúng chết hết rồi, thương tích cũng ổn định rồi”.
“Em có thể mở mắt rồi!”
“A!”
Cơ thể Hạ Nhược Tuyết run lên, mở đôi mắt vừa hay là khuôn mặt luôn khao khát nhớ đến: “Đáng chết!”
“Quả nhiên là anh! Hu hu hu, sao anh lại ở đây!”
“Em còn tưởng anh không cần em nữa! Hu huh hu!”
Rồi lao vào lòng Diệp Bắc Minh.
Dúi mạnh lên vai của anh!
Đôi mắt của Diệp Bắc Minh đỏ bừng, ôm chặt Hạ Nhược Tuyết, khóe miệng nở nụ cười nhẹ.
“Anh từng tìm em, nhưng mãi không tìm thấy!”
“Có điều ông trời không bạc với anh, không ngờ chúng ta còn có thể gặp nhau ở thần giới! Nếu không tìm được em, anh cũng định về thế giơi Tam Thiên, trở về Huyền Giới, lật tung ở trời đất tìm em!”
“Hả?”
Hạ Nhược Tuyết ngẩn người, buông Diệp Bắc Minh ra.
Quỷ dị nhìn xung quanh: “Nơi này là… thần giới ư?”
Diệp Bắc Minh nhìn đôi mắt của Hạ Nhược Tuyết, nghi hoặc: “Sao thế? Em không biết ư?”
Hạ Nhược Tuyết lắc đầu “Em không biết, sao em lại đến thần giới rồi?”
“Em không biết làm sao mình đến thần giới ư?”
Diệp Bắc Minh cau mày.
Hạ Nhược Tuyết giải thích: “Ban đầu em rời đi, là vì sư phụ em Vạn Đạo kiếm chủ có một di nguyện!”
“Ông ấy hy vọng em sẽ phát huy làm rạng rỡ truyền thừa của ông ấy, nên trước khi chết đã để lại một bản đồ trong não hải của em!”
“Đó là một di tích, hồi còn trẻ sư phụ từng đến đó!”
“Sau khi em tìm được di tích đó, cũng tiến vào thành công”.
“Ai ngờ sau khi tiến vào thì không ra được, bên trong tự có một không gian, hơn nữa còn có rất nhiều dược liệu!”
“Em liền không ngừng nâng cao cảnh giới, có lẽ đột phá mấy chục lần…”
“Cái gì?”
Diệp Bắc Minh cũng thộn người: “Đột phá mấy chục lần? Thế bây giờ em có cảnh giới gì?”
Hạ Nhược Tuyết lắc đầu: Em cũng không biết, em không biết phân chia cảnh giới phía sau thế nào!”
“Em ở trong di tích đó không ra, chỉ có thể không ngừng tu luyện, nghĩ có một ngày đến cảnh giới cao hơn chắc có thể rời đi!”
“Cho đến một ngày, sau khi em đột phá, bầu trời đột nhiên xuất hiện thiên lôi!”
“Sau khi em vượt qua thiên lôi, đột nhiên xuất hiện một thông đạo không gian, khi em phản ứng lại thì đã xuất hiện dưới chân núi này!”
“Kết quả, đám yêu tộc đó bỗng đuổi giết em, còn muốn em giao ra thứ gì đó!”
Kết hết xong một lượt.
Diệp Bắc Minh vẫn trong trạng thái sửng sốt!
“Vãi!”
Thạch Trung Hổ sớm đã đi theo ở phía xa đợi nghe thấy lời này, không nhịn được buột miệng: “Cô Hạ, cô nói sau khi trải qua lôi kiếp, thì trực tiếp xuất hiện ở thần giới ư?”
Hạ Nhược Tuyết gật đầu.
“Mẹ kiếp!”
Thạch Trung Hổ suýt nhảy lên: “Độ kiếp phi thăng?”
“Vãi! Không ngờ có chuyện đó thật!”
Chiếc váy dài trắng tinh cũng nhuốm màu đỏ máu!
Một tháng nay, cô ấy lợi dụng trận pháp của Lưỡng Giới Sơn mới có thể quần nhau với đám yêu tộc trước mặt này!
Hiện giờ cô ấy đã tiêu hao hết đan dược mang theo!
Thể lực cùng gần như cạn kiệt!
“Giết!”
Bảy con yêu tộc mặt mày dữ tợn, cùng tấn công từ ba hướng!
Hạ Nhược Tuyết cắn đầu lưỡi, cố gắng ép ra một giọt máu tinh!
Tay cầm trường kiếm vung lên, liên tục chém ra ba đường kiếm khí băng lạnh, ba con yêu tộc tấn công chính diện tạm thời lùi lại né tránh!
Hai con yêu tộc bên trái tìm được sơ hở xông lê.
Hạ Nhược Tuyết quay người đẹp mắt, tay cầm trường kiếm lên chặn!
‘Choang’ một tiếng giòn tan.
Cả người và kiếm bị đánh bay!
Hai con yêu tộc xông ra phía sau giơ móng vuốt sắc nhọn cào mạnh!
Xoẹt!
Máu thịt bên hông Hạ Nhược Tuyết bị cào rách, lộ ra xương trắng, không còn tia máu tươi nào chảy ra!
Cơ thể phập một tiếng nặng nề ngã xuống đất.
“Giết!”
Bảy con yêu tộc vây lên với đôi mắt đầy máu.
Hạ Nhược Tuyết không còn sức lực kháng cự!
‘Đáng tiếc, vẫn không thể gặp được Bắc Minh… thôi vậy, nếu có duyên kiếp sau gặp lại!”
Nghĩ đến đây, Hạ Nhược Tuyết nhắm mắt đợi chết!
Bỗng nhiên.
Gru!
Tiếng rồng gầm vang lên!
Sau đó, tiếng cơ thể nố tung vang lên!
“A…”
“Mày là ai?”
Phụt! Phụt! Phụt!
Lại có tiếng mấy cơ thể nổ tung vang lên, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh!
Hạ Nhược Tuyết vẫn nhắm mắt, mí mắt run run: ‘Cảm giác thật thân thuộc? Chẳng lẽ là anh ấy…’
Trong lòng đang nghĩ vậy, một đôi tay tráng kiện có lực ấn lên vị trí hông eo của cô ấy!
Mấy cây châm giáng xuống!
Tạm thời ổn định thương tích!
Một giọng nói ấm áp vang lên: “Được rồi, chúng chết hết rồi, thương tích cũng ổn định rồi”.
“Em có thể mở mắt rồi!”
“A!”
Cơ thể Hạ Nhược Tuyết run lên, mở đôi mắt vừa hay là khuôn mặt luôn khao khát nhớ đến: “Đáng chết!”
“Quả nhiên là anh! Hu hu hu, sao anh lại ở đây!”
“Em còn tưởng anh không cần em nữa! Hu huh hu!”
Rồi lao vào lòng Diệp Bắc Minh.
Dúi mạnh lên vai của anh!
Đôi mắt của Diệp Bắc Minh đỏ bừng, ôm chặt Hạ Nhược Tuyết, khóe miệng nở nụ cười nhẹ.
“Anh từng tìm em, nhưng mãi không tìm thấy!”
“Có điều ông trời không bạc với anh, không ngờ chúng ta còn có thể gặp nhau ở thần giới! Nếu không tìm được em, anh cũng định về thế giơi Tam Thiên, trở về Huyền Giới, lật tung ở trời đất tìm em!”
“Hả?”
Hạ Nhược Tuyết ngẩn người, buông Diệp Bắc Minh ra.
Quỷ dị nhìn xung quanh: “Nơi này là… thần giới ư?”
Diệp Bắc Minh nhìn đôi mắt của Hạ Nhược Tuyết, nghi hoặc: “Sao thế? Em không biết ư?”
Hạ Nhược Tuyết lắc đầu “Em không biết, sao em lại đến thần giới rồi?”
“Em không biết làm sao mình đến thần giới ư?”
Diệp Bắc Minh cau mày.
Hạ Nhược Tuyết giải thích: “Ban đầu em rời đi, là vì sư phụ em Vạn Đạo kiếm chủ có một di nguyện!”
“Ông ấy hy vọng em sẽ phát huy làm rạng rỡ truyền thừa của ông ấy, nên trước khi chết đã để lại một bản đồ trong não hải của em!”
“Đó là một di tích, hồi còn trẻ sư phụ từng đến đó!”
“Sau khi em tìm được di tích đó, cũng tiến vào thành công”.
“Ai ngờ sau khi tiến vào thì không ra được, bên trong tự có một không gian, hơn nữa còn có rất nhiều dược liệu!”
“Em liền không ngừng nâng cao cảnh giới, có lẽ đột phá mấy chục lần…”
“Cái gì?”
Diệp Bắc Minh cũng thộn người: “Đột phá mấy chục lần? Thế bây giờ em có cảnh giới gì?”
Hạ Nhược Tuyết lắc đầu: Em cũng không biết, em không biết phân chia cảnh giới phía sau thế nào!”
“Em ở trong di tích đó không ra, chỉ có thể không ngừng tu luyện, nghĩ có một ngày đến cảnh giới cao hơn chắc có thể rời đi!”
“Cho đến một ngày, sau khi em đột phá, bầu trời đột nhiên xuất hiện thiên lôi!”
“Sau khi em vượt qua thiên lôi, đột nhiên xuất hiện một thông đạo không gian, khi em phản ứng lại thì đã xuất hiện dưới chân núi này!”
“Kết quả, đám yêu tộc đó bỗng đuổi giết em, còn muốn em giao ra thứ gì đó!”
Kết hết xong một lượt.
Diệp Bắc Minh vẫn trong trạng thái sửng sốt!
“Vãi!”
Thạch Trung Hổ sớm đã đi theo ở phía xa đợi nghe thấy lời này, không nhịn được buột miệng: “Cô Hạ, cô nói sau khi trải qua lôi kiếp, thì trực tiếp xuất hiện ở thần giới ư?”
Hạ Nhược Tuyết gật đầu.
“Mẹ kiếp!”
Thạch Trung Hổ suýt nhảy lên: “Độ kiếp phi thăng?”
“Vãi! Không ngờ có chuyện đó thật!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.